Chương34+35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________

Thấy vậy toán người mà Gia Tường đem theo lập tức tiến lên áp sát muốn bủa vây lấy Bích Nguyệt. Nhưng ngay lúc này, ở bên cạnh Bích Nguyệt, Bạch Thừa cũng không có nhiều lời, lập tức phất tay quát lên với đám thuộc hạ phía sau.

"Cậu Gia Khánh có lệnh. Bảo vệ thấy thiếu phu nhân, không được ai có thể đụng tới một sợi tóc của cô ấy… Chúng ta là người của thôn An Lạc, có quyền tự trị, mọi chuyện đều phải đợi cậu Gia Khánh tới giải quyết."

Lập tức hơn trăm người thuộc dưới trướng của Bích Nguyệt đã ùn ùn kéo lại, đứng thành hàng ngang phía sau lưng cô trực tiếp đối kháng với vài chục người bên phía Gia Tường. Nhân dân quanh đấy cũng hô hào liên tục, từng âm thanh giòn dã cất lên vô cùng hoành tráng hào hùng.

"Không được động tới phu nhân.!"

"To gan. Dám làm phản sao."

Bạch Gia Tường nhăn mặt, ánh mắt sắc lạnh quét ngang tới chỗ Bạch Thừa rồi lại chuyển đến người Bích Nguyệt, âm trầm quát lớn.

"Cô giỏi thật. Mới có nửa tháng mà cô đã phát triển thế lực đến mức này đúng là không xem chúng ta ra gì. Nhưng hôm nay cho dù có ai đến cũng đừng mong cứu được cô.!"

Đúng lúc này, Bạch lão bỗng thở dài, ông xua tay cho đám người Bạch Thừa lùi lại rồi nói.

"Ta vẫn cảm thấy chuyện này có chút kì lạ. Nên hoãn lại một thời gian để điều tra thêm. Hơn nữa hiện tại Bích Nguyệt nó đang mang giọt máu của Bạch gia chúng ta, cũng là cháu của con.!"

"Cô ta có thai.? Sao có thể nhanh vậy được.?"

Gia Long bên cạnh bỗng thốt lên, cha hắn cũng ngạc nhiên không kém, ông ta nghi hoặc hỏi lại.

"Cô đang mang thai.?"

Bích Nguyệt tự dưng bị đẩy vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, biết lão Bạch cố ý nói vậy, lại tạm thời chưa thể minh oan nên cũng thuận theo mà trả lời.

"Đúng vậy. Tôi đang mang trong người đứa con của Gia Khánh. Nếu ông giết tôi bây giờ thì cũng coi như giết cháu ruột của mình.!"

"Chuyện này không thể. Cha… cô ta nói dối."

Gia Long vẫn kiên quyết phủ nhận, nhưng cha hắn lại không cho là như vậy, ông ta hừ lạnh bước lên nắm lấy tay Bích Nguyệt.

Cô giật mình thu tay lại thật nhanh bởi cô biết mình có mang thai đâu, nếu để Gia Tường biết được há ra mình phải chết ở đây hay sao. Nhưng đối ngược với vẻ hoảng hốt của cô, lão Bạch lại tỏ ra vô cùng tự tin bảo.

"Cứ đưa nó kiểm tra đi.!"

Bích Nguyệt nghi hoặc, nhưng cô cũng chẳng còn lựa chọn mà đưa tay lên. Gia Tường hừ một tiếng, nhanh chóng đặt hai ngón vào cổ tay cô, mắt nhắm nghiền lại, chỉ một thoáng sau đã tỏ vẻ ngây ngốc ngạc nhiên, trong ánh mắt lại thoáng lên chút vui mừng.

"Đúng là nó đã mang thai.!"

Gia Long khẽ cau mày.

"Cha. Nhưng mẹ…"

Ông ta gật đầu, sau đó gạt tay sang rồi bảo với tất cả mọi người.

"Tạm thời ta sẽ không giết cô ta. Nhưng sẽ giam vào ngục của Bạch gia đến khi sinh nở xong xuôi lúc ấy sẽ đem ra hành quyết. Người đâu, đem cô ta đi, kẻ nào dám cản đường giết không tha."

Lão Bạch chỉ đành thở dài an ủi Bích Nguyệt.

"Con tạm thời cứ đi theo bọn họ. Không sao đâu. Nhất định chúng ta sẽ tìm cách minh oan cho con. Ở đây hiện tại ta không có quyền hành gì, luật vẫn là luật. Nhưng con yên tâm sẽ nhanh thôi.!"

Cô cũng gật đầu bởi mình không còn lựa chọn, sau đấy dặn dò Bạch Thứ ở lại quán xuyến nội an trong thôn rồi cùng toán người về nội phủ. Khi đến cổng, Bạch Tường cho đám người kia giải tán, còn Gia Long thì đem thi thể của mẹ vào nghĩa trang Bạch gia để an bài chôn cất.

Lúc cô về đến nội phủ thì trời cũng đã sẩm tối, Gia Tường đem cô đến từ đường của nhà họ Bạch thắp hương cho tổ tiên. Sau đấy một mình ông ta dẫn Bích Nguyệt đi ra phía sau từ đường, nơi có một mảnh sân nhỏ trống trải.

Bước ra đây chẳng hiểu sao trong lòng Bích Nguyệt lại có cảm giác nặng nề khó tả, bóng tối đặc quánh phủ ngôi nhà cổ, hình như có một tầng khói sương đang bay lượn, tim cô càng đập càng nhanh, trong mảnh sân tối om hình như không có người, cả Bạch phủ bây giờ  tĩnh mịch như chết.

Sân sau im lặng đến lạ thường, đến cả một bóng ma cũng không có. Sau khi bước ra, Bích Nguyệt ánh mắt tập trung về phía căn nhà nhỏ nhằm trơ trọi một mình giữa mảnh sân, nhìn giống như là một nhà kho cũ nát.

Gia Tường thở dài, bước lại đấy mở cửa bước vào đốt lên một cây đèn dầu, cô cũng lập tức bước tới, ánh lửa lập lòe từ chiếc đèn dầu trên tay ông ta chiếu sáng căn phòng tăm tối, nhưng bên trong lại trống không chẳng có gì ngoài một bức tượng đá.

Ông ta đặt cây đèn dầu xuống rồi đi ra sau bức tượng. Chỉ nghe cạch một tiếng, bức tượng đó bỗng rung lên, chầm chậm nhích sang một bên để lộ một đường hầm nhỏ tối om phía dưới.

Lúc này Bạch Tường mới đưa cây đèn dầu cho cô rồi bảo.

"Bây giờ cô tự mình xuống đó. Hàng ngày sẽ có người đem thức ăn đến. Đừng mong trốn khỏi chỗ này, ngàn năm qua chưa ai có thể thoát ra, yên phận sinh con cho Bạch gia chúng ta đi, còn cô giết vợ ta mối thù này nhất định ta sẽ báo."

"Tôi không giết bà ta. Ông nghĩ sao thì nghĩ, nhất định Gia Khánh sẽ tìm được chứng cứ minh oan cho tôi.!"

Bích Nguyệt cũng chẳng nhiều lời với lão, lập tức không do dự bước vào, dần dần chìm mình vào trong lối dẫn xuống tầng hầm. Cô bước đi trên những bậc thang đất đi xuống, ánh đèn sáng vẫn chiếu xung quanh, nhưng nó chỉ làm Bích Nguyệt tim đập mạnh hơn, nhanh hơn, bởi cô biết hầm giam phía dưới chắc chắn là rất đáng sợ.

Càng xuống sâu cô càng cảm thấy hơi lạnh rợn người, có mùi xác chết xộc lên bay thẳng vào mũi, càng lúc càng mạnh khiến cô khó có thể giữ bình tĩnh nổi suýt nữa nôn tới nơi.

Không biết dưới tầng hầm đen tối này cất giấu thứ gì mà khiến cô bất an đến vậy. Một tháng này cô đã trải qua vô số chuyện đáng sợ, nhưng chưa bao giờ cô lại có cái cảm giác này.

Thật là lạ.!

Một lúc sau Bích Nguyệt cũng đặt chân tới bậc thang cuối cùng, đứng trên nền đất bằng phẳng. Nhưng ngay sau khi vừa ngước đầu lên nhìn thì cả người cô bỗng mềm nhũn như muốn đổ sụp xuống.

Bích Nguyệt dụi vào mắt mình liên tục, như thể không tin điều đang xảy ra trước mắt. Bởi ở phía dưới là một căn phòng rộng rãi, xung quanh vách tường dây xích treo khắp nơi, trên mấy cái giây ấy lại có rất nhiều xác chết bị trói tay, trói chân lại, số lượng phải tới hàng chục cái. Có cái đã héo khô, có cái thì đang phân hủy thịt xương lẫn lộn bốc mùi hôi thối nồng nặc. Rõ ràng địa giam này không phải bình thường, những người ở đây chắc chắn cũng là con cháu Bạch gia phạm tội nên mới bị nhốt tới chết.

Nhưng nhìn mấy cái xác này cô cũng cảm thấy bản thân mình may mắn, ít ra cô cũng chẳng bị xích tay xích chân mà có thể tự do đi lại một chút.

Cô đặt chiếc đèn dầu sang một bên, ánh sáng có phần hiu hắt chiếu sáng căn hầm, cô thấy ngay sát vách có một chiếc quan tài gỗ đã mở nắp, bên trong có đặt ga gối như một chiếc giường nhỏ như chỗ ngủ.

Bích Nguyệt thở dài, kiếm một chỗ sạch sẽ ngồi sụp xuống đất, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra.

Bà vú tại sao lại phản bội cô, thường ngày bà ấy đâu có như vậy. Cô chợt nhớ lại cái cảnh Bạch bà hất văng bát thuốc kia, nếu mà nói thì bà sẽ không làm như vậy mà không có nguyên do, lại nói biểu hiện của bà vú lúc gặp Bạch bà cũng rất là lạ. Có khi nào bát thuốc ấy chứa thuốc độc, còn con ngựa gỗ ấy tại sao lại ở trong tay Gia Long cô vẫn chưa giải thích được.

Còn nữa, tại sao Gia Tường lại xác nhận cô đã mang thai, chẳng lẽ sự thật là như vậy.

Nghĩ đến đây cô chợt đưa tay sờ xuống bụng thầm than.

"Không phải chứ. Mình và Gia Khánh mới quan hệ một lần thì làm sao lại dính bầu nhanh đến vậy được trời. Mình mới mười tám tuổi, sinh con bây giờ thì hơi sớm rồi. Gia Khánh tại anh hết đấy."

Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên từ trên vách hầm giam, một bóng dáng màu trắng bỗng rơi độp xuống đất. Nó làm cho cô hoảng sợ, làm cô quay đầu lại theo bản năng. Nhưng vừa nhìn thấy nó, cô suýt chút nữa đã mềm nhũn người ngã ngửa ra sau.

Cô nhìn thấy một cái xác đang nằm trên nền đất trống cách đó không xa. Bộ váy liền thân màu trắng, cơ thể vặn vẹo, con mắt rơi ra ngoài. Rõ ràng là xác chết của Bạch Kiều Liên lúc chiều mà.

Một cơn ớn lạnh từ sống lưng theo đó lan ra khắp người Bích Nguyệt.

Xác chết của Bạch Kiều Liên không phải đã ược Gia Long đem đi chôn cất rồi sao. Vậy thì tại sao nó lại đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

Trong lòng cô bắt đầu hoảng loạn, trước khi cô kịp tiêu hóa cảnh tượng phi lý này thì đột nhiên nhìn thấy bàn tay của bà ta bỗng động đậy.

Bích Nguyệt sợ tới mức ngừng thở.

Cô đưa tay dụi dụi lên hai con mắt để kiểm tra xem có phải mình đang nhìn nhầm hay không, thì Bạch Kiều Liên trên mặt đất kia bắt đầu từ từ đứng dậy.

Tư thế bò dậy của bà ta vô cùng kỳ quái, giống như một bức tượng gỗ, những khớp xương trên người chuyển động cứng đờ vang lên tiếng kêu răng rắc rợn người, đầu tiên là nhô lưng lên, sau đó là tay, rồi tới chân.

Cuối cùng cô không nhịn nổi nữa, hét lên một tiếng, cuống cuồng lùi về phía sau.

"Bà… bà chưa chết sao…"

Chương 35
_________

Hình như nãy giờ Bạch Kiều Liên chưa phát hiện ra cô ở đó, vừa nghe giọng cô thốt lên thì cổ của bà ta bỗng chuyển động, hai mắt thiếu mất một tròng đang chậm chậm nhìn về phía cô.

Bích Nguyệt chưa hề chuẩn bị tâm lý, cứ như thế mà chạm mặt với bà ta. Bốn mắt cứ vậy nhìn nhau, cô cảm thấy máu trên người mình đều đông hết lại.

Thôi xong rồi.!

Cô còn chưa kịp dời mắt của mình sang chỗ khác thì Bạch Kiều Liên đã bất thình lình nhảy khỏi chỗ đó, lao về phía cô.

Bà ta nhanh tới mức Bích Nguyệt vừa chỉ vừa mới chuẩn bị bỏ chạy thì đã bị bà ta đè ngay vào vách tường.

Khuôn mặt gớm ghiếc ghé sát vào cô, hốc mắt trống rỗng chảy máu không ngừng, mặt tràn ngập vẻ điên cuồng phấn khích.

“Bích Nguyệt, mày nhìn thấy tao đúng không? Vậy nên tao vẫn chưa chết đúng không?”

Bà ta kích động liên tục gặng hỏi cô. Khiến cô sợ tới mất hồn mất vía, tới mức chẳng quan tâm được gì hơn mà quát thẳng vào mặt bà ta.

"Bà chết rồi. Không phải tôi giết bà thì bà đến tìm tôi làm gì vậy. Làm ơn đi báo thù kẻ khác đi chứ.!"

Nghe vây, khuôn mặt Bạch Liên bỗng lập tức thay đổi từ phấn khích sang tức giận.

“Nói dối.! Mày là đồ dối trá.! Làm sao tao có thể chết được.! Chính mày đã giết tao đúng không. Tao phải giết mày. Con khốn."

Bà ta gầm thét, há mồm muốn cắn vào cổ cô.

Bích Nguyệt  hoảng sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại phát hiện cơ thể nặng như cả tấn, không hề nhúc nhích chút nào.

"Bà bị điên hay sao. Tôi không giết bà."

Bà ta chẳng hề nghe cô giải thích liền há cái miệng đầy máu của mình ra toan cắn vào cổ cô. Ngay lúc này,  một làn gió lạnh chợt thổi tới. Kèm theo đó là tiếng hừ sắc lạnh.

Trong bóng đêm ấy, dường như là có một bàn tay vô hình đã bắt lấy Bạch Kiều Liên, kéo bà ta tách khỏi người Bích Nguyệt, rồi vung mạnh đập thân thể bà ta xuống mặt đất.

Bích Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy trong cái bóng tối mập mờ ấy, có một bóng dáng cao lớn đã đứng ngay trước mặt.

Tà áo màu đen bị gió thổi bay bay, ôm quanh thân hình xuất chúng của hắn, người này tóc dài màu trắng như tuyết, mang theo hơi thở của bậc đế vương, khiến cho người ta vô tình sinh lòng kính sợ.

Anh ta quay lưng đứng trước mặt cô nên không thể nào trông rõ mặt, nhưng cô lại thấy người này rất quen, chẳng hiểu sao lại không thể nhận ra là ai.

“Chết rồi còn dám đi đến đây làm loạn. Mau trở về mộ tổ đi.!"

Anh ta lạnh lùng thốt ra vài chữ khiến Bích Nguyệt đột nhiên cứng đờ lại, bởi vì cái âm thanh này rất quen.

Nó… nó là giọng nói của Lâm An.!

Nhưng tại sao anh ta lại thay đổi đến vậy, tóc Lâm An màu đen cơ mà, sao giờ lại như thế này, hơn nữa cái sự bá đạo từ anh ta tỏa ra rất mạnh mẽ, không hề giống Lâm An cô từng biết.

Cô chưa kịp nói đã thấy Lâm An vung ống tay áo lên, Bạch Kiều Liên bỗng nhiên hét lên thảm thiết bất giác bị quật ra phía sau.

Sắc mặt Bích Nguyệt thay đổi, vội vàng chạy tới giữ chặt tay áo của Lâm An.

“Anh… anh có phải là Lâm An không.?”

“Đương nhiên là tôi.”

Lâm An bất giác quay mặt lại, ngoại hình vẫn như ngày xưa anh tuấn khác thường, duy chỉ có bộ tóc đen nay đã bạc trắng, hai con ngươi cũng đổi thành màu đỏ y như Gia Khánh, khí chất cũng biến đổi theo trông âm u đến đáng sợ.

Bích Nguyệt hoảng sợ trong lòng, không kìm được thốt lên.

"Sao… sao anh lại biến thành bộ dạng này.?”

Lâm An liếc nhìn cô một chút rồi bảo.

"Sau này gặp lại tôi sẽ nói rõ hơn. Thời gian có hạn, bây giờ tôi phải đem linh hồn bà ta về nghĩa trang."

"Linh hồn. Suýt nữa dọa chết tôi rồi, làm tôi cứ tưởng bà ta còn sống cơ chứ. Nghĩa trang.? Khoan đã, nghĩa trang ở cách đây rất xa mà.?"

Lâm An gật đầu, sắc mặt vẫn không đổi.

"Ở trong đấy có một cánh cửa bí mật dẫn tới đây. Linh hồn có thể qua lại được cánh cổng này, bây giờ tôi cũng đang trong dạng linh hồn, thể xác vẫn ở trong đó, nhưng thời gian xuất hồn không được lâu, nếu không về kịp thì vĩnh viễn không thể quay lại.!"

Chợt anh ta dừng lại một chút rồi nói.

"Mà sao cô lại bị giam ở đây.?"

Bích Nguyệt lắc đầu.

"Bọn họ nghi ngờ tôi giết bà ta. Nhưng sự thật lại không phải như vậy.!"

Đột nhiên ngay lúc này, thân thể Lâm An bỗng mờ đi, ở trên vách động lại xuất hiện một cái hố đen, có thể nhìn thấy bên trong là sương mù đặc quánh.

Anh ta phất tay lên, Bạch phu nhân cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, không dám đứng lại thêm một giây nào nữa, mà lập tức lao vào cái hố đen đó. Khi bà ta đã đi xong, Lâm An mới dặn dò.

"Lần này may mắn tôi đến kịp có thể cứu cô, nhưng tôi ba ngày mới xuất hồn được một lần, có nghĩa là ba ngày tiếp theo cô sẽ luôn đặt nặng trong tình trạng nguy hiểm. Với lại linh hồn của bà ta vẫn chưa được đưa vào bên trong Bạch Gia Chi Mộ để an táng, còn vất vưởng bên ngoài rừng nên có thể tự do đi lại tới đây. Rất có thể Bạch Kiều Liên sẽ quay lại lần nữa, cả hồn ma đám người lão béo ấy cũng vậy. Cô nên cẩn thận một chút, nếu bọn chúng có đến thì hãy chui vào quan tài kia nằm.!"

Bích Nguyệt nhướng mày đáp lại.

"Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi vẫn muốn biết là ai giết bà ta. Anh có thể giúp tôi không.!"

Lâm An lắc nhẹ đầu.

"E là bây giờ thì không thể. Nhưng một khi linh hồn Bạch Kiều Liên được gọi vào an táng bên trong cổ mộ thì tôi sẽ tìm cách.!"

Sau đấy anh bất giác nhìn xuống dưới bụng của Bích Nguyệt, sắc mặt có chút buồn bã.

"Chúc mừng cô. Cô nhớ bảo vệ bản thân thật tốt, cũng đừng sử dụng lại con mắt ấy nếu không cần thiết, còn sẽ không ai chữa được nữa đâu. Thôi đến lúc rồi, tôi đi đây. Hẹn gặp lại.!"

Nói xong, Lâm An cũng không có nán lại lập tức nhảy vọt lên cái hố kia biến mất. Mọi thứ xung quanh lần nữa lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn Bích Nguyệt và vài chục cái xác khô trong phòng giam mà thôi.

Giờ chắc Bạch Kiều Liên cũng đã nhận ra mình đã chết, nhưng cô biết bà ta sẽ nhất định quay trở lại một lần nữa để trả thù cô.

Cô thở dài một hơi, lưng dựa vào bờ tường, thân thể do suy nghĩ quá độ nay đã mệt mỏi, rồi dần dần thiếp đi lúc nào không hay.

__________

Trong căn hầm giam.

Tiếng bước chân vang lên từ những bậc thang nơi lối vào truyền đến làm Bích Nguyệt giật mình tỉnh giấc. Cô đứng dậy lùi ra phía sau, cảnh giác cất giọng.

"Ai đấy.!"

Ở phía đó, thân người Gia Khánh dần dần bước ra, trên tay anh bê một bát máu, và một tấm nệm đã được gấp gọn cùng chăn gối. Vừa thấy cô mệt mỏi suy sụp trong phòng giam, gương mặt anh bỗng nhăn lại tỏ ra hơi đau lòng, anh tiến đến bên cô, miệng lo lắng bảo.

" Em không sao chứ.!"

Bích Nguyệt thấy bóng dáng anh thì trong lòng đã nhẹ nhõm đi nhiều, nhưng cô không trả lời vội mà hỏi.

"Anh giết bà ta sao. Em đã bảo là đừng có manh động cơ mà.!"

Gia Khánh hơi nhướng mày đáp lại.

"Không. Ta không giết bà ấy. Chuyện này ông nội đã nói với anh rồi. Chắc chắn là có liên quan tới Trần Liên Hương, còn bà vú kia đã được cha ta bảo vệ, hiện tại chưa có manh mối gì. Nhưng em yên tâm, ông bà nội và Tiểu Hoa sẽ nghĩ cách minh oan, cứu được em ra.!"

Sau đấy anh nâng cái bát máu lên đem cho Bích Nguyệt, mắt dán chăm chăm dưới bụng cô làm cho cô hơi ngượng, khuôn mặt đã đỏ hồng một mảng. Cô bỗng nổi giận đáp.

"Anh nhìn cái gì vậy. Em không uống nó đâu.!"

Gia Khánh nghe vậy liền dở giọng nghiêm khắc.

"Ta nhìn con chúng ta chút không được hay sao chứ. Ha ha. Còn máu này không phải máu người mà là máu động vật, em có thể uống nó, chỉ có như vậy mới tốt cho thai nhi.!"

Bích Nguyệt hừ một tiếng đáp.

"Ai bảo anh là em có thai. Em chỉ giả vờ thôi.!"

Gia Khánh đặt bát máu xuống, sau đấy từ từ áp sát lại cô khiến cho cô hốt hoảng.

"Anh… Anh làm gì thế.!"

Anh ngoác miệng cười.

"Nếu giả thì chúng ta làm cho nó thật đi. Ở đây cũng chẳng có ai."

Cô xua tay, ấp úng nói.

"Không… không được đâu.!"

Cơ thể cô run lên còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo lại, cả người như rơi vào trong một lồng ngực lạnh lẽo như băng.

Thấy cô vẫn đang nhìn mình, Gia Khánh hơi hạ tâm mắt, môi khẽ nhếch lên, nét mặt lạnh lùng có phần cợt nhả.

“Nương tử, em nhìn lâu như vậy chắc chắn là vì ta rất đẹp trai đúng không."

Bích Nguyệt ngượng chín mặt, cô xùy lên một tiếng.

"Chả đẹp tí… ư...ư.!"

Đột nhiên, khi cô vừa há miệng thì cái đầu lưỡi lạnh như băng của Gia Khánh đã lập tức mạnh mẽ tiến vào, khiêu khích đảo qua môi cô. Bích Nguyệt đưa hai tay che trước ngực, nhưng cơ thể vẫn không kìm được mà hơi run rẩy dưới nụ hôn khêu gợi như thế.

Gia Khánh dường như cảm nhận được phản ứng của cô, anh liền buông cô ra, khóe miệng khẽ mỉm cười.!

“Em yên tâm. Ta đã nói với cha sẽ ở dưới này với em, nhất định ta sẽ dùng chút sinh lực tuổi trẻ này để cống hiến, nhất định phải có kết quả mới được."

Dứt lời, anh lại ngậm môi cô, bàn tay lạnh như băng lần vào áo quần của cô, tùy tiện lang thang khắp cơ thể.

Không giống như đêm hôm ấy, lúc này cô lại rất tỉnh táo. Biết không thể trốn tránh mãi được nên Bích Nguyệt cũng đành thuận theo đáp trả nụ hôn ấy. Quần áo hai người cũng thi nhau rơi xuống, cơ thể cô nhanh chóng bị Gia Khánh chiếm hữu thêm một lần nữa.

_____

Hai người mệt mỏi nằm trên tấm nệm mỏng ôm chặt lấy nhau, trên người không một mảnh vải. Gia Khánh hôn lên trán cô một cái, bàn tay khẽ sờ lên bờ má mềm mịn rồi bảo.

"Em không cần phải sợ. Cho dù em có mang thay hay không nhất định ta cũng dùng cái tính mạng này bảo vệ em. Nhất định là như vậy.!''

Nằm gọn trong lòng anh, Bích Nguyệt hít thở nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.

"Em…"

Cô chưa kịp nói xong câu, đột nhiên từ cái quan tài trong góc hầm giam bỗng truyền đến hai tiếng cộp cộp lạ lùng. Hai người bất giác nhìn nhau, nhanh chóng khoác lại quần áo. Gia Khánh sắc mặt trở nên nghiêm trọng, đứng chắn trước người cô, cất giọng.

"Đứng sau lưng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi