Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão ta bỗng giật mình ngồi thẳng dậy, từng đợt mỡ trên người theo đó rung lên, bàn tay lão vỗ mạnh vài cái gật đầu cười lớn.

"Hắc Lâm An, tất nhiên là tôi sẽ đưa rồi. Cậu được việc đấy, sau việc này phu nhân nhất định sẽ nói đỡ cho cậu vài câu.!"

Bích Nguyệt ngạc nhiên, quay đầu hỏi Lâm An..

"Ông ta đang nói cái gì vậy. Tôi không hiểu?"

Cậu ta mỉm cười không đáp mà vẫn ngồi rung rung hai chân, thản nhiên nhìn lão béo cầm cái bát máu đang uống dở nốc cạn một hơi. Lão đưa áo quẹt ngang miệng một cái, mặt ngoác ra hướng Bích Nguyệt mỉm cười.

"Thằng Gia Long đúng là không có phước hưởng hoa. Nhưng ta lại không có như thế.!"

Lời nói của lão cực kì lạ lùng khiến cô có cảm giác bất ổn, nhưng Lâm An lại không có biểu hiện gì, chỉ nhún vai một cái, ngước đầu lên cao hướng về căn phòng ở trên gác hai, đầy mỉa mai cất lời.

"Bạch phu nhân, cứ ở mãi trong đấy làm gì vậy. Sao không ra đây cùng chúng ta nói chuyện chứ."

"Bà ta ở đây. Chuyện này là sao.?"

Cô kinh ngạc cũng nhìn lên, thì ngay lúc này cánh cửa phòng trên gác hai đã bị người phía bên trong đẩy ra. Tiếp theo là bóng dáng của Bạch phu nhân xuất hiện, trên khuôn mặt vẫn lộ ý cười, ánh mắt thì lại ghẻ lạnh nhìn xuống chỗ cô.

Sau đấy chậm rãi bước ra khỏi phòng, chậm rãi di chuyển xuống lầu một đi lại sát cạnh ba người, dáng vẻ rất thản nhiên, tự tin vô cùng.

Lúc này, lão béo cất giọng nói với bà ta.

"Liên Hương, có đúng thật là người này mang mệnh bát tự thuần âm không.?"

Bạch phu nhân chỉ gật đầu một cái đã làm lão ta sướng run lên cười không ngậm được mồm. Bích Nguyệt lại càng lúc càng cảm thấy không ổn, cô đang định mở lời thì bà ta đã nói ngang.

"Lâm An làm tốt lắm. Bây giờ cậu có thể đi được rồi đấy.!"

Bích Nguyệt bị mấy lời nói ám muội này làm cho tò mò, cô không nhịn được nữa quay sang nhìn cậu ta.

"Chuyện này là sao anh giải thích đi.?"

Nãy giờ cậu ta vẫn im lặng, trên môi nụ cười vẫn mở chứ không tề tắt. Bạch phu nhân thấy vậy khuôn mặt lại trở nên sắc lạnh, đầy mỉa mai nhìn Bích Nguyệt.

"Mày đúng là ngu ngốc bị hắn ta bán đi rồi còn không biết. Ha ha."

Cô nhướng mày.

"Bán.? Ý bà là sao.?"

Bà ta đắc ý trả lời.

"Gia Long nó đã không còn hứng thú với mày nữa, chính mày là nguồn cơn của tất cả chuyện này. Mày nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày dễ dàng vậy sao.? Nó không được thì tao sẽ để mày cho người khác làm nhục mày, khiến mày khổ sở sống không bằng chết. Mà tao vẫn không hiểu tại sao mày lại ngu như này được nhỉ, mới gặp Lâm An có một hai lần đã tin tưởng đi theo rồi. Nên nhớ Lâm An không phải là người họ Bạch, hắn là người của tao. Chính tao bảo hắn đưa mày đến đây đấy. Ở phủ tao không làm gì được. Nhưng ở đây thì lại khác.!"

Cô vẫn chưa tin, đang định hỏi lại lần nữa thì Lâm An đã đứng dậy kéo tay cô ra sau lưng mình rồi nhếch mép thản nhiên đáp.

"Bạch phu nhân ơi là bạch phu nhân. Đến giờ này bà vẫn không hiểu gì sao, từ khi nào tôi là người của bà vậy chứ.?"

Bà ta ngớ người khó hiểu.

"Là sao.?"

Lâm An lắc đầu

"Còn sao nữa, tai bà có vấn đề hay sao. Đã bảo hôm nay tôi đưa cô ấy đến là để lấy một thứ, chứ không phải là giao cô ấy cho bà.!"

Lão béo cũng bất ngờ.

"Mày nói thế là muốn làm phản. Một thằng nhãi như mày cũng dám lật lọng hay sao. Người đã đến đây thì đừng mong muốn thoát.!"

Những lời của lão béo Lâm An cũng chẳng để vào tai, ánh mắt chỉ nhìn phía Bạch phu nhân mà nói.

"Các người muốn động tay động chân ở đây thì tôi không còn gì để nói, nhưng chắc chắn một điều là cả hai người sẽ phải chết.!"

Lão béo thấy mình bị khinh thường thì nổi giận đùng đùng, bàn tay mập mạp đưa lên cao đang định đập xuống thì đã bị Bạch phu nhân cản lại, mày khẽ cau.

"Lâm An, cậu đang đe dọa chúng ta ư.?"

Lâm An thản nhiên đáp ngay.

"Cũng có thể coi là như vậy. Bà nên biết tính tôi khi không chắc chắn việc gì thì sẽ không có nói bừa. Chuyện tôi đem cô ấy đi đến đây thì Gia Khánh cũng biết. Nếu đi mà không trở về ắt bà cũng biết hậu quả như thế nào chứ.?"

Bà ta tự nhiên bật cười vì lí do này, mắt liếc nhìn lão béo.

"Gia Khánh... ha ha. Mỗi nó thì làm được gì, ta biết con quỷ nhỏ đó với lão kia đã đi lúc tối, việc ở đây không ai có thể nhúng tay vào. Thật là một lí do ngớ ngẩn hết sức.!''

"Vậy sao. Thế là bà lại quên mất một người rồi.!"

"Là ai.?"

"Là người hai mươi năm nay vì cái chết của mẹ Gia Khánh mà chưa bước ra khỏi phủ chứ còn ai. Trước khi đi, tôi đã để lại một bức thư, chỉ cần qua canh ba đêm nay chúng tôi không về, ắt sẽ có người giao cho bà ấy, đến lúc đó tính cả nợ cũ và mới xem ra bà không còn cơ hội sống sót đâu. Ngay cả lão béo này cũng vậy.?"

Cậu ra nói không hề chớp mắt, thái độ lại vô cùng tự tin khiến cho hai người kia hơi hốt hoảng. Lão béo mặt mày lúc này cũng đã không còn vẻ tự tin như lúc đầu, bởi hơn ai hết lão biết sự đáng sợ của Bạch bà bà.

Bạch phu nhân cũng nguội lạnh không kém, hít một hơi dài.

"Lâm An... được... được lắm, chuyện này nhất định ta sẽ nói lại cho đám người nhà họ Hắc.!"

Lâm An nhếch mép.

"Tôi không quan tâm. Bây giờ chúng tôi có thể đi lấy thứ cần tìm được rồi chứ.!"

Bạch phu nhân trầm mặc, hai tay nắm chặt.

"Thứ gì.! Ta không biết cậu nói gì.!"

Lâm An ngước đầu về phía sau dãy nhà đáp.

"Bà không cần biết. Chỉ cần mở cửa nghĩa trang ra là được.!''

Nghe đến đây gương mặt bà ta như ngây dại ra, nhưng ngay lúc này lão béo bỗng cúi người ghé sát tai Bạch phu nhân thủ thỉ gì đấy, ngay lập tức khiến cho mắt bà ta như sáng lên, cơ trên khuôn mặt cũng giãn ra, gật đầu liên tục mấy cái.

Lát sau, bà ta ngẩng đầu đáp.

"Được, chuyện này không thành vấn đề. Nhưng mà Bạch gia ta có một luật lệ. Bất cứ kẻ nào vào trong nghĩa trang đều phải ký khế ước bằng máu, vào trong ấy sinh tử các người tự quyết không liên quan gì đến bọn ta. Cũng coi như là bằng chứng, ta không làm hại hai người. Nếu được thì có thể vào.!"

Lâm An vẫn thái độ không đổi, ngáp một cái rồi bảo.

"Cứ làm vậy đi.!

"Đi theo ta."

Lão béo kia gật đầu quay lưng vẫy tay ra hiệu bọn họ đi theo.

Bích Nguyệt nãy giờ nghe cuộc đối thoại của ba người cũng hiểu ra đại khái sự việc, Lâm An này quả không phải là người đơn giản. Nhưng mà điều làm cô khó hiểu là anh ta muốn tìm vật gì, sao lại bảo lấy lại cho cô mà phải mạo hiểm như vậy.?

Nhưng cho dù nghĩ nát óc cũng không tìm được kết quả, lúc này, cô để ý xung quanh mới nhận ra vì sao nơi đây được gọi là nghĩa trang. Nhìn bao quát cả cái thôn này nó trông giống như một ngôi mộ cổ thì hơn, có lẽ những gì cô thấy chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong như đang che dấu đường vào nghĩa trang thật sự, cũng không biết sắp tới sẽ nguy hiểm đến mức nào mà phải kí khế ước cam đoan kia chứ.

Cô được lão béo dẫn lên lầu hai, tiếp tục nhìn về phía hai bên hành lang, cách vài mét lại có một cửa phòng.
Đi tới cuối đường, đi cầu thang gỗ chật hẹp, cô vô tình dẫm lên mặt cầu thang lung lay sắp đổ, thật khó tưởng tượng là vẫn có người sống ở đây.

Theo tiếng lắc lư cót két, tới cuối hành lang tầng hai, tại căn phòng cuối cùng thì lão béo dừng lại, một hơi đẩy cửa bước vào. Cảnh bên trong làm Bích Nguyệt trông thấy mà sửng sốt, vì sau cánh cửa phòng này không hề có bất cứ thứ gì ngoài một mảnh không gian tối om. Khi lão mở cửa thì ánh sáng bên ngoài cũng đổ vào chỉ để lộ một viên đá tảng nhỏ, khắc hai chữ nghĩa trang màu đỏ được đặt ở chính giữa căn phòng trống mà thôi.

Lão ta đến trước tảng đá đấy nói.

"Hai người nhỏ hai giọt máu lên trên tảng đá này thì có thể đi.!''

Lâm An gật đầu cùng Bích Nguyệt làm theo, khi xong xuôi thì ngay lập tức từ bức tường gạch phía sau bỗng rung động, một mạch tách ra làm hai như hai cánh cửa, để lộ ra đó là một lối đi được bao quanh bởi sương mù đặc quánh.

Lão béo không nói thêm gì chỉ nhếch miệng lùi ra sau, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Khi cô đang suy nghĩ rốt cuộc phía sau cánh cửa này dẫn đi đâu thì Lâm An từ phía trước đã nắm lấy tay cô dẫn vào trong làn sương mù, mở miệng.

"Bích Nguyệt, cô phải theo sát tôi, chúng ta sẽ phải đi đến một nơi vô cùng nguy hiểm, thể chất của cô đặc thủ, dễ thu hút ma quỷ."

Cô ngẩn ra nhưng vẫn gật đầu một cái.

Vừa bước ra màn sương hai người đã đặt chân đứng dưới một ngọn núi nhỏ, dưới ánh sáng ban ngày nó cũng giống một ngọn núi bình thường, cây cối tươi tốt, trông khá là dễ chịu. Bích Nguyệt trầm trồ.

"Không ngờ sau cái thôn này lại có một ngọn núi.!"

Lâm An gật đầu.

"Ngọn núi này là bí mật của Bạch gia. Chưa từng có người ngoài vào mà trở ra được, thế nên bà ta có thể để chúng ta vào mượn nó giết người mà không bị liên lụy."

Cô nhướng mày.

"Nguy hiểm đến vậy sao. Mà anh đưa tôi đến đây tìm cái gì vậy.!"

Lâm An cười.

"Thứ mà Trần Liên Hương muốn có.!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro