Chương 17 : Rốt cuộc thích ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng nhúc nhích, tôi dán không tốt đâu." Hoắc Duyên Niên lại nghiêm mặt vỗ vào mông Tạ Nghiên, nhưng lần này anh vẫn thu lực, không làm đau Tạ Nghiên.

Trên mặt anh viết ba chữ "dễ khi dễ" sao, Tạ Nghiên đẩy Hoắc Duyên Niên ra, kéo chăn bông cuốn mình vào.

"Hoắc Niên Niên, anh thích đàn ông sao?"

Hoắc Duyên Niên không biết nên tức giận với Tạ Nghiên vì gọi nhũ danh của mình hay nên tức giận với câu hỏi của anh.

"Không phải, chẳng lẽ cậu thích?" Hoắc Duyên Niên biết chính mình đuối lý liền buông Tạ Nghiên ra, mặc kệ xưng hô của anh, chỉ phản bác xu hướng tính dục của hắn.

"Tôi chính là thích đàn ông, cho nên Hoắc tổng sau này không nên động tay động chân, ôm tôi ngủ, vỗ mông tôi. Nếu không tôi sẽ nghĩ anh thích tôi." Tạ Nghiên không dám nhìn Hoắc Duyên Niên, vẫn quấn chăn, thanh âm rầu rĩ dường như có điểm ủy khuất.

Hoắc Duyên Niên nhìn chằm chằm một đống trên giường, cười chế nhạo.

"Đừng nghĩ rằng giả gay tôi sẽ tin. Tâm tư của cậu đối với Mạt Mạt là gì tôi không biết chắc?"

"..." Tạ Nghiên nằm yên, tự tức giận.

"Vậy thì làm thế nào anh mới tin được?" Tạ Nghiên đỡ eo ra khỏi chăn bông, mùi thuốc dán bốc lên khiến anh không thể nín được.

Hai người nhìn nhau, Hoắc Duyên Niên thấy được sự nghiêm túc trong mắt Tạ Nghiên, có chút tin lời nói của Tạ Nghiên, lại nghĩ lúc trước Tạ Nghiên đối Hàn Mạt Mạt bao nhiêu yêu thích, còn đồng ý kết hôn giả vì Hàn Mạt Mạt. Đây không phải là yêu thích thì là gì?.

"Cậu chứng minh cho tôi?" Hoắc Duyên Niên hai tay ôm ngực, dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm Tạ Nghiên.

Tạ Nghiên đứng thẳng lưng, không hề sợ, anh đang nói sự thật, đương nhiên không có gì phải sợ. Chỉ là chứng minh điều này...

"Tôi sẽ tìm một người cho anh xem?" Tạ Nghiên ngập ngừng hỏi?

"Ừm, vậy nếu cậu thích đàn ông, tại sao lại kết hôn giả với tôi? Chẳng lẽ cậu bị tôi hấp dẫn sao?" Hoắc Duyên Niên cúi người về phía trước, nắm cằm Tạ Nghiên.

Xúc cảm trơn trượt quen thuộc khiến hắn dùng sức thêm một chút, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ bằng một cú đấm, mùi thuốc dán trên người Tạ Nghiên rất nồng, nhưng chóp mũi của Hoắc Duyên Niên chỉ ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt trên người của Tạ Nghiên, không nồng mà thanh đạm, rất dễ ngửi.

"..." Bing, đúng là tự làm khó mình rồi, Tạ Nghiên không biết giữa việc thích Hàn Mạt Mạt và Hoắc Duyên Niên, chết kiểu nào sẽ không quá thảm.

Tóm lại.

"Tôi thích Khương Hành?" Tạ Nghiên không xác định trả lời .

"Người tôi thích chính là Khương Hành! Tôi gả cho anh, anh đem Hàn Mạt Mạt cướp đi, tôi không phải có thể xuống tay với Khương Hành sao!" Tạ Nghiên cảm thấy bất lực, Khương Hành cho rằng anh đang dụ dỗ hắn, bây giờ anh lại nghiêm túc đem tội danh chứng thực.

"Tạ Nghiên, nhìn tôi rất ngu ngốc? Có thể dễ dàng bị cậu lừa sao?" Hoắc Duyên Niên xoa cằm Tạ Nghiên vài lần, "Đừng gạt tôi."

Hoắc Duyên Niên trùm chăn lên đầu, Tạ Nghiên nghe được tiếng đóng cửa, Hoắc Duyên Niên rời đi?

"Ồ, anh không ngốc, ai ngốc, nếu không sao có thể bị nữ chính chơi chết?" Hoắc Duyên Niên không tin lời anh nói, Tạ Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh thật sự không muốn bị Hoắc Duyên Niên gán ghép anh với nam chính mỗi ngày.

Đợi một lúc, Tạ Nghiên thấy Hoắc Duyên Niên không định quay lại, chơi game một hồi, tắt đèn đi ngủ.

Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tạ Nghiên. Trên giường đôi, Tạ Nghiên trong tiềm thức chỉ được ngủ nửa bên, bên kia trống rỗng tựa như cố ý chừa lại.

Rạng sáng, Hoắc Duyên Niên ra lệnh cho người đi kiểm tra chuyện của Hàn Mạt Mạt xong, bước vào phòng ngủ riêng trong thư phòng, mặt mũi mệt mỏi.

Đến trước giường đôi trong phòng, Hoắc Duyên Niên xoay người, nghĩ đến ngày hôm đó thanh niên mặc bộ đồ trắng cầm bình hung hăng dọa mình, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc thật đáng thương.

Đừng nhìn Tạ Nghiên gầy như vậy, hôm qua khi hắn ôm anh ngủ sờ đươc cả người đều mềm mụp, mùi thuốc dán không che giấu được mùi hương trên người anh. Lúc này Tạ Nghiên có thể đang cuộn mình chìm vào giấc ngủ không yên, Hoắc Duyên Niên thở dài trở về phòng ngủ của hai người.

Anh nhẹ nhàng leo lên giường, cười khẽ.

"Còn biết chừa chỗ cho tôi."

Sự tức giận của Hoắc Duyên Niên khi nhìn thấy Hàn Mạt Mạt và người đàn ông khác ái muội sau khi cãi nhau với Tạ Nghiên đã sớm biến mất. Hắn lắng nghe tiếng thở của Tạ Nghiên, từ phía sau ôm lấy anh, chạm đầu vào gối chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Tạ Nghiên sau khi ngủ đủ tự tỉnh lại, một tia nắng chói chang qua rèm cửa chiếu vào mặt anh , một bên là ga trải giường lạnh nhưng gối đầu lại trũng sâu, chẳng lẽ Hoắc Duyên Niên quay lại ngủ cùng anh.

Tạ Nghiên thở ra một hơi, duỗi người cứng đờ nằm ​​ở trên giường.

"Đau quá." Đang xoa bóp eo, bên kia tiếng cửa vang lên, nói rằng bác sĩ đã đến.

Sau khi để bác sĩ xoa bóp một hồi lâu, Tạ Nghiên thoải mái nằm trên sô pha, cảm thấy hôm nay có thể ngồi xuống, anh từ từ ngồi dậy, cảm thấy eo không còn đau như hôm qua.

"Phu nhân, tiên sinh nói buổi trưa hôm nay sẽ rảnh, để tài xế đón ngài đi ăn tối." Người quản gia tiễn bác sĩ Nghiêm đi rồi nói.

"Tôi còn có thể ăn cơm?" Tạ Nghiên xoa eo, anh là người có thể ngồi ăn sao? Hơn nữa, hình như Hoắc Duyên Niên cũng không phải mời anh ăn.

Tạ Nghiên hiểu rằng đã đến lúc Hàn Mạt Mạt đi làm ở Hoắc thị, Hoắc Duyên Niên muốn khoe khoang với anh.

Tạ Nghiên lẩm bẩm suốt quãng đường, cuối cùng cũng đến được Hoắc thị. Điều khác biệt chính là Tạ Nghiên bình thường đều tự mình đi lên, nhưng hôm nay Hoắc Duyên Niên đã đợi anh ở cổng.

Tạ Nghiên quay đầu nhìn quanh cửa sổ xe, nhưng không thấy Hàn Mạt Mạt.

"Hôm nay khá hơn chưa?" Thấy Tạ Nghiên đã ngồi được rồi, Hoắc Duyên Niên hỏi: "Có muốn ôm không?

Mở cửa xe cho Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên đã đứng sẵn.

Tạ Nghiên gật đầu, không muốn bước đi.

"Không phải nói không được phép động tay động chân sao?" Hoắc Duyên Niên ôm khéo léo, Tạ Nghiên thoải mái dựa vào.

"... Đây là tình huống đặc biệt, nếu không thì anh cứ coi như tôi nghĩ sâu xa." Tạ Nghiên nghe xong liền ngẩng đầu lên khỏi vai Hoắc Duyên Niên, quay đầu không nói.

Cuộc nói chuyện của hai người bị thư ký cách đó không xa nghe thấy rõ ràng, im lặng lùi lại. Dù cô là chó độc thân cũng không muốn ăn thức ăn cho chó.

Tạ Nghiên đã nhận ra thể lực Hoắc Duyên Niên tốt từ lâu, bế anh đến văn phòng mà hơi thở không loạn. Dọc đường anh đã tìm mọi cách nhưng không thấy nữ chính, theo tính cách của nữ chính thì hẳn sẽ không điệu thấp như vậy.

Lợi dụng cuộc gọi của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên đã ngoắc tay với thư ký.

"Tiểu Lý, sao tôi không thấy Hàn Mạt Mạt? Cô ấy không đến Hoắc thị làm việc sao?" Thư ký Lý, người có khuôn mặt đại chúng liền 囧, cô đã đi theo Hoắc Duyên Niên mấy năm nay, là một thư ký rất có năng lực, cũng là anh ta nói với anh Hàn Mạt Mạt sẽ đến làm việc.

"Cô Hàn được Hoắc tổng giao cho bộ phận mua hàng làm thư ký, cho nên ngài không thấy đâu." Tiểu Lý đáp.

"Hoắc Duyên Niên đích thân sắp xếp?" Tạ Nghiên trong lòng khó tin, nói là Hoắc Duyên Niên đã đưa Hàn Mạt Mạt về phe mình với tư cách là thư ký riêng của anh ta nghe còn được, giao cho bộ phận mua hàng mỗi ngày không thấy người, không có khả năng.

"Là do Hoắc tổng đích thân sắp xếp. Thu xếp ban đầu là thư ký của Hoắc tổng, nhưng hôm qua Hoắc tổng bảo tôi để cô Hàn đi bộ phận mua hàng." Tiểu Lý thấy Hoắc Duyên Niên đối xử quá đặc biệt với Hàn Mạt Mạt. Hàn Mạt Mạt là một người đầy mưu mô, ngược lại, anh ta thích phu nhân chính thức của Hoắc tổng, vì vậy hiện tại anh ta đang phòng bị Hàn Mạt Mạt thay phu nhân.

Tạ Nghiên thắc mắc về sự thay đổi lớn của Hoắc Duyên Niên so với nguyên tác. Mặc dù Hoắc Duyên Niên rất mạnh mẽ và kiên quyết trong các vấn đề khác, nhưng chỉ số IQ của hắn luôn chạm đáy khi gặp chuyện liên quan đến Hàn Mạt Mạt. Dù Tạ Nghiên hào hứng hóng chuyện đến mấy cũng không tự tìm đường chết mà hỏi Hoắc Duyên Niên.

"Đi, đi ăn tối." Hoắc Duyên Niên cúp điện thoại nói với Tạ Nghiên.

"Ăn ở đâu? Không phải vừa mới lên sao? Ôm tôi lên xuống rất vui sao?" Tạ Nghiên nhúc nhích cái mông của ngồi chưa nóng của mình.

"Bộ phận mua hàng, Khương Hành tới rồi." Tạ Nghiên bị ôm đi chưa kịp phản ứng, hóa ra là Hoắc Duyên Niên đưa anh tới xem diễn. Khương Hành biết Hàn Mạt Mạt trở lại làm việc ở Hoắc thị thì nhất định sẽ cãi nhau.

Bộ phận mua sắm ở tầng 10, vừa mới ra khỏi thang máy Tạ Nghiên đã nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân.

"Khương Hành lợi hại như vậy? Đem Hàn Mạt Mạt mắng khóc?" Tạ Nghiên nghến cổ nhìn một chút, anh không biết Hoắc Duyên Niên vẫn luôn quan sát biểu hiện của anh.

Hoắc Duyên Niên không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói ngày hôm qua của Tạ Nghiên, nhưng vẫn giữ chút nghi ngờ trong lòng. Nếu Tạ Nghiên nếu thích Hàn Mạt Mạt khi thấy cô khóc đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng Hoắc Duyên Niên chỉ có thể nhìn thấy sự hưng phấn khi được xem kịch.

"Đừng thất thần a, đi đi." Tạ Nghiên chỉ được nghe mà không thấy, liền vỗ vỗ vai thúc giục Hoắc Duyên Niên.

"..." 

Đang là bữa trưa, hầu hết các nhân viên văn phòng đều vắng mặt, hộp cơm đang mở trên bàn làm việc nhưng người thì không thấy, cả hai nhìn thấy một vài nhân viên ở góc văn phòng bên cửa sổ.

Hàn Mạt Mạt đang ngồi đó khóc nức nở, Khương Hành ngồi xổm đưa khăn giấy cho cô, một bên một người đàn ông khác cầm bó hoa hồng đang đứng một bên với vẻ mặt xấu hổ.

"Đây không phải là giáo viên dạy dương cầm họ Tôn sao?" Tạ Nghiên mở to mắt nhìn bên kia, Hàn Mạt Mạt thông đồng cùng cả hai người sao? Nhanh như vậy?

"A Hành, mắt em đau quá..." Hàn Mạt Mạt đáng thương kéo tay áo Khương Hành.

Khương Hành thấy thế trực tiếp bế Hàn Mạt Mạt lên.

"Mạt Mạt, chúng ta đi bệnh viện."

Đám đông xung quanh giải tán, Khương Hành liền đối mặt nhìn Hoắc Duyên Niên. Một người đang ôm bạn gái, người kia ôm vợ hợp pháp của mình, bầu không khí đột nhiên trở nên "ngọt ngào".

"A Hành, thả em xuống, em có thể tự đi." Hàn Mạt Mạt nhìn thấy Hoắc Duyên Niên, vội vàng kéo cánh tay Khương Hành muốn đi xuống.

Đương nhiên Khương Hành sẽ không bỏ qua cơ hội tuyên thệ chủ quyền, trên tay càng dùng sức ôm Hàn Mạt Mạt, không cho cô xuống dưới.

"An ninh của công ty anh quá tệ, người ngoài có thể tùy tiện vào." Người bên ngoài mà Khương Hành nói đến là Tôn Phi Tường đang đứng một bên xấu hổ vô cùng.

"Vấn đề này cậu nên hỏi bạn gái cậu, cô ta đưa người lên." Hoắc Duyên Niên liếc nhìn Hàn Mạt Mạt đang giả bộ đáng thương, thờ ơ nói.

Tạ Nghiên ngạc nhiên nhìn Hoắc Duyên Niên, mặc dù chỉ nhìn thấy cằm của anh ta, Tạ Nghiên cũng nghe được sự lãnh đạm của Hoắc Duyên Niên đối với Hàn Mạt Mạt.

Đây có phải là uống nhầm thuốc không? Tạ Nghiên bàng hoàng nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro