Chương 27 : Khương Hành chịu khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Nghiên đáp ứng với Hoắc Duyên Niên sẽ nghiêm túc học nhạc mỗi ngày, Hoắc tổng hết lòng vì việc học của cậu, còn đưa cho Tạ Nghiên chìa khóa phòng piano trong phòng làm việc. Tạ Nghiên vốn nghĩ rằng trong đó có cơ mật của Hoắc thị, ra là do anh não bổ quá đà.

Hôm nay trời nắng đẹp, không khí trong lành, Tạ Nghiên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Hoắc Duyên Niên, rèm cửa cao từ trần đến sàn đều được mở ra, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng.

Ước tính bây giờ Khương Hành đã xuống máy bay, không biết anh ta cảm thấy thế nào trong một thời gian dài không nhìn thấy Hàn Mạt Mạt. Tạ Nghiên liếm liếm môi. Nếu không phải không có thời gian, anh thực sự muốn ngồi xổm ở sân bay nhìn Khương Hành.

"Khô miệng thì uống nhiều nước vào." Hoắc Duyên Niên vô tình bắt gặp hành động của Tạ Nghiên, mí mắt giật giật, cổ họng khàn khàn.

"Tôi thường dùng son môi, mua hai tặng một, thời tiết mùa thu khô ráo, tặng anh một thỏi, lấy không?" Tạ Nghiên liếc nhìn phía sau, dự kiến ​​ngày mai sẽ giao hàng, "Tôi chọn mùi bạc hà, anh thích mùi gì? "

" Cậu thích vị gì? "Hoắc Duyên Niên muốn bảo không cần, nhưng lời nói ra miệng lại thay đổi.

"Hương vị kẹo bơ cứng thỏ trắng." Điện thoại của Tạ Nghiên rung lên, mẹ Tạ hỏi anh đã ra ngoài chưa.

Hoắc Duyên Niên không bình luận về khẩu vị của Tạ Nghiên, cầm cái ly đến phòng trà để xua đuổi tà răm, đi ngang qua Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên vô thức cầm thêm cái ly rỗng của Tạ Nghiên.

"Vẫn là cà phê, cám ơn." Tạ Nghiên không ngẩng đầu nói.

"Ừ." Hoắc Duyên Niên nghi ngờ nhìn chằm chằm bàn tay không tự chủ của mình.

Phòng trà nằm trên đường chéo của văn phòng, cách Hoắc thị khá xa, vì vậy nhân viên vào buổi trưa có thể đến phòng trà nói chuyện phiếm sẽ không tình cờ bắt gặp Hoắc Duyên Niên. Mặt khác, bình thường nếu Hoắc Duyên Niên không phải bận rộn công tác cũng sẽ qua đây thư giãn.

Tin tức về việc Hoắc phu nhân và Hoắc tổng cùng nhau tới đã lan ra toàn công ty, các nhân viên nghĩ rằng Hoắc tổng chắc chắn sẽ không đến, phòng trà hôm nay náo nhiệt hẳn lên.

Nhân tiện đợi cà phê ở phòng trà, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Hôm nay son và toner của thương hiệu XX đang giảm giá. Ai muốn chiến với em!"

"Tôi, tôi, tôi! Bạn trai tôi nói rằng son môi vị dâu ăn rất ngon!"

"Thật không? Khi tôi hôn chồng tôi, anh ấy nói rằng son môi của tôi có mùi khó chịu khiến tôi rất tức giận. Mua cho tôi một thỏi đi, nhưng chồng tôi không thích vị dâu tây, có vị khác không?"

"Wow? tôi không mua cho người có gia đình. Tôi là con chó độc thân duy nhất ở đây, chỉ có thể tự ăn son môi của mình. Các người thật quá đáng."

Lặng lẽ lắng nghe toàn bộ, Hoắc Duyên Niên ho khan hai lần, nhắc nhở nhân viên bên trong.

"Chào Hoắc tổng!"

"Hoắc tổng, ngài muốn uống cà phê sao." Các nhân viên lập tức trở lại phong cách tinh anh thường ngày.

Người trong phòng trà trong nháy mắt biến mất, để lại Hoắc Duyên Niên đang cầm hai cái ly rỗng trầm tư.

Không hiểu vì sao, anh có hơi thắc mắc về hương vị của kẹo bơ cứng thỏ trắng.

Tạ Nghiên còn lên đường về nhà. Sau Tạ Nghiên chơi bản piano mới học được của mình, Hoắc Duyên Niên đã trở lại ngay.

"Tôi cũng muốn son môi thỏ trắng có vị kẹo bơ cứng." Một tách cà phê bốc khói được đặt trước mặt anh, Tạ Nghiên chớp mắt nhìn Hoắc Duyên Niên, như thể hỏi anh có chắc không?

Hoắc Duyên Niên ngồi trở lại bàn làm việc không trả lời.

"Tôi cho anh luôn cả bạc hà. Tôi không thích mùi bạc hà cho lắm." Lúc Tạ Nghiên mua son, anh chọn chanh và bạc hà, chanh bị cướp sạch, chỉ còn lại bạc hà. Anh nghĩ sẽ tặng cho Hoắc Duyên Niên, kết quả hắn đòi vị kẹo bơ cứng của anh.

Hoắc siêu giàu rất vui khi lấy được hai cây son, hiệu quả công việc siêu nhanh, 30 phút giải quyết xong trong 15 phút.

"Đi thôi, đưa cậu đi xem trò vui."

Hôm nay là sinh nhật mẹ Hàn, có dưa ăn.

Vì Hàn Mạt Mạt, Hoắc Duyên Niên lái xe đến Tạ gia còn quen thuộc hơn cả Tạ Nghiên. Khi ra khỏi thang máy, cửa hai nhà đều mở, Tạ Nghiên bước được hai bước, đột nhiên nắm lấy tay áo Hoắc Duyên Niên.

"Chúng ta quên đón Hàn Mạt Mạt rồi.????"

"Tại sao lại đón cô ta?"

Tạ Nghiên nhớ ra mình đã quên nói với Hoắc Duyên Niên rằng sẽ mang Hàn Mạt Mạt theo!

Sau một lúc im lặng, Tạ Nghiên kéo Hoắc Duyên Niên vào cầu thang, bấm điện thoại gọi Hàn Mạt Mạt.

"Tạ Nghiên ca ca, khi nào anh tan làm? Em có thể đi bất cứ lúc nào!"

"..." Hoắc phu nhân và Hoắc tổng đã đứng ở cửa nhà.

"Làm sao bây giờ?" Tạ Nghiên trầm giọng hỏi, nắm chặt điện thoại di động.

"Để tài xế đến đón cô ấy." Sau khi Tạ Nghiên nói với Hàn Mạt Mạt, nhìn thấy Hoắc Duyên Niên đang nói chuyện với tài xế, cuối cùng còn nói thêm một câu, sau khi chở xong nhớ rửa xe.

"Chúng ta bây giờ đi vào luôn?" Tạ Nghiên hỏi Hoắc Duyên Niên.

"Vào đi."

Cửa đều mở, Tạ Nghiên bước đến nhà Hàn Mạt Mạt, vươn đầu nhìn vào trong, thấy mẹ Tạ đang bận rộn bên trong.

"Nghiên Nghiên và Duyên Niên đến rồi? Sao không vào giúp, đứng đó làm gì."

Tạ Nghiên lần đầu tiên đến nhà Hàn Mạt Mạt, tò mò nhìn xung quanh. Anh vừa mới cởi giày, Hoắc Duyên Niên đã đi mở tủ lấy một đôi dép, nhìn quen tay quá.

"Tôi lần đầu tiên đến đây, đừng hiểu lầm." Thấy Tạ Nghiên lạ lùng nhìn mình, Hoắc Duyên Niên vô thức giải thích, "Đừng sững sờ, đôi giày nào của cậu?"

"Giày của tôi? "

" Cậu không phải khoe với tôi cậu từng ở nhà Hàn Mạt Mạt, còn có đôi dép độc quyền của mình? "Hoắc Duyên Niên liếc nhìn tủ giày, trong mắt ý vị thâm trường.

Tạ Nghiên cái gì cũng không biết, lẳng lặng nhìn mẹ Hàn bận rộn trong phòng bếp.

"Dì Hàn, dép con để ở đâu, con không tìm thấy." Tạ Nghiên cơ trí.

"Lúc học cũng không thấy cậu khéo léo như vậy." Hoắc Duyên Niên chọc đầu Tạ Nghiên, bước vào.

Hoắc Duyên Niên có phải biết gì không? Tạ Nghiên cảm thấy lời nói của hắn có ý tứ gì đó. Anh nhìn bóng lưng của Hoắc Duyên Niên lắc đầu, không ai có thể nghĩ rằng nguyên chủ đã thay hồn.

Ba Tạ và ba Hàn bị sai đi siêu thị mua đồ uống, mẹ Tạ và mẹ Hàn bận ở nhà, mẹ Tạ làm bánh mì hạt, nhờ Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên tách quả hạch.

Vỏ quả hồ đào không dễ bóc, vì vậy Hoắc Duyên Niên đã lấy đĩa hồ đào của Tạ Nghiên và thay một đĩa hạt mắc ca có thể mở bằng dụng cụ.

Cảm nhận  được sự săn sóc, Tạ Nghiên cúi đầu cười trộm, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt tràn đầy ý cười. Hoắc Duyên Niên không để ý, hắn đem quả hồ đào còn hoàn chỉnh bóp nát.

Hai người bóc một hồi, chuông cửa vang lên.

Khương Hành trên đầu xanh mướt đến, mang theo bao lớn bao nhỏ.

Mẹ Hàn rất hài lòng với con rể tương lai này, chào hỏi Khương Hành rất nhiệt tình, hỏi anh ta đi nước ngoài có mệt không, có lệch múi giờ không.

Khương Hành ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng không che được cả người mệt mỏi, ánh mắt cũng không sắc bén như trước, mê mang lại nghiêm túc. Sau khi được sắp xếp cùng bọn họ bóc hạt, liền ngồi bất động ở đó, cứng ngắc cầm quả óc chó, dụng cụ cũng không dùng, trực tiếp bóp nát quả óc chó.

Tạ Nghiên chỉ vào Khương Hành, nói khẩu hình với Hoắc Duyên Niên: "Sụp đổ à?"

Hoắc Duyên Niên trả lời, "Bình yên trước cơn bão."

Tạ Nghiên đưa ra một cử chỉ ok, quay đầu nhìn thấy Khương Hành hung tợn nhìn chằm chằm mình.

"Anh biết tên họ Tôn kia.?"

"Liên quan gì đến tôi." Sau khi Tạ Nghiên nói xong liền chạy sang ngồi gần Hoắc Duyên Niên tìm kiếm cảm giác an toàn.

"Cũng đúng, anh cũng mong được như vậy." Khương Hành nhếch mép, cúi đầu tiếp tục bóp quả óc chó tự ngược.

"Đừng để ý anh ta." Hoắc Duyên Niên từ ghế sô pha đơn ngồi xuống bên cạnh Tạ Nghiên, tránh cho Khương Hành đầu óc không tốt đánh Tạ Nghiên.

Không lâu sau ba Tạ và ba Hàn trở lại sau khi mua sắm, Khương Hành lơ đễnh chào hỏi ba Hàn, gọi nhầm ba Tạ là bác Hàn.

Tạ Nghiên cười cười, vội vàng lấy tay che miệng.

"Tiểu Khương mấy ngày nay bận rộn, lại mới vừa xuống máy bay, chắc là đã kiệt sức rồi, có muốn vào phòng Mạt Mạt nghỉ một chút không?" mẹ Hàn đi ra hòa giải.

Khương Hành do dự một lúc rồi vẫn đồng ý.

"Có chứng cứ gì trong phòng của Hàn Mạt Mạt không?" Tạ Nghiên nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt hỏi Hoắc Duyên Niên, quay đầu lại thấy Hoắc Duyên Niên có vẻ kỳ quái, "Làm sao vậy?"

"Cậu không phải nói rằng có nhiều ảnh của cậu trong phòng của Hàn Mạt Mạt? "Hoắc Duyên Niên cầm lấy hạt mắc ca vừa mới bóc trên tay, nhìn Tạ Nghiên đang ngẩn ngơ.

"Hô hô, không phải con búp bê anh gắp cho cô ấy cũng đang nằm trên giường sao? Nghe Hoắc tổng nói, đó là món quà lần đầu tiên anh tặng, Hàn Mạt Mạt rất yêu thích, đi ngủ đều ôm." Tạ Nghiên nhớ rõ những chi tiết trong nguyên tác.

Hai người cứ thế nhìn nhau, xem mèo nào cắn mỉu nào tự hại nhau.

"Khụ." Cha Tạ đứng sau ghế sô pha từ lúc nào không rõ.

"Hai đứa nhỏ này quan hệ rất tốt." Các vị trưởng bối đều vẻ mặt vui mừng nhìn bọn họ.

Các trưởng bối đều có bộ lọc đặc biệt, Tạ Nghiên chán ghét ngồi sang một bên, tránh xa Hoắc Duyên Niên.

"Nghiên Nghiên vẫn còn ngại ngùng." Mẹ Hàn cười nói với mẹ Tạ.

"..." Tạ Nghiên.

"Nghiên Nghiên thực sự rất dễ xấu hổ, dì đừng có trêu chọc em ấy." Hoắc Duyên Niên cho Tạ Nghiên một cái ánh mắt không cần cảm ơn.

Ngượng ngùng con mẹ anh, Tạ Nghiên trừng mắt nhìn Hoắc Duyên Niên, may mắn thay, Hàn Mạt Mạt đến muộn, vừa lúc giải vây cho Tạ Nghiên.

Nhân lúc Hàn Mạt Mạt di chuyển sự chú ý của các trưởng bối, Tạ Nghiên cơ hội đá vào bắp chân của Hoắc Duyên Niên.

"Anh mới ngượng ngùng."

"Ồ."

"..."

"Tạ Nghiên ca ca, Hoắc tổng." Mặc dù mỗi ngày Hàn Mạt Mạt đều ở Hoắc thị, nhưng hiếm khi nhìn thấy Hoắc Duyên Niên. Hôm nay Hoắc Duyên Niên trông không đáng sợ chút nào, lại càng đẹp trai hơn. Hàn Mạt Mạt không dám để lộ quá nhiều trước mặt cha mẹ, chỉ là trộm nhìn Hoắc Duyên Niên thêm vài lần.

Hoắc Duyên Niên rất tinh tường, mỗi lần Hàn Mạt Mạt nhìn hắn, hắn đều lặng lẽ núp sau lưng Tạ Nghiên, lôi Tạ Nghiên chặn đường.

"Hoắc Niên Niên, anh trốn cái gì mà tốn." Tạ Nghiên vừa phát hiện sự thật, không nhịn được phun tào.

"Tôi không trốn, tôi sợ gặp rắc rối." Hoắc tổng giải thích.

"Ồ." Tạ - siêu mang thù - Nghiên.

"..."

Hàn Mạt Mạt đã ngồi đối diện Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên, cô lấy những hạt mác ca đã bóc vỏ đặt phía trước, trước mặt Tạ Nghiên được thay thế bằng hạt phỉ mà Hàn Mạt Mạt yêu thích.

Nữ chính thật có ý thức, Tạ Nghiên từ chối lao động, liền đẩy quả phỉ cho Hoắc Duyên Niên, cầm lấy quả óc chó, dù sao còn có dụng cụ mở quả óc chó.

Hoắc Duyên Niên nhìn thoáng quả phỉ trước mặt, liền đẩy tới chỗ Khương Hành ngồi.

"Kêu Khương Hành giải quyết."

Là người sao? Thể xác và tinh thần đang kiệt quệ mà Khương Hành vẫn bị đút hành.(hành sau là hành trong hành hạ ha mn)

【 tác giả có chuyện nói: Về son môi.

Ngày nọ Tạ Nghiên cùng Hoắc Duyên Niên moah moah, anh không thích liếm phải vị bạc hà.

Tạ Nghiên: Vị kẹo sữa đâu?

Hoắc thành thật: Không thích dùng vị kẹo sữa.

Tạ Nghiên: Vậy anh còn đòi em?

Hoắc thành thật: Anh lúc ấy lại không biết sẽ có cơ hội được nếm vị kẹo sữa của em. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro