Chương 67 : Hàn Mạt Mạt...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hêlu mn, nghe tên chương các bác đã thấy điềm rồi đúng không? Cảnh báo không nên ăn uống khi đọc chương này, khuyến nghị nên mở nhạc thiền để điều chỉnh cảm xúc. Chúc các bác đọc truyện vui...

Cả buổi tối Tạ Nghiên bị dày vò, đến buổi sáng không dậy nổi, anh cho rằng mình sẽ nằm trên giường trong ba ngày tết, nhưng Hoắc Duyên Niên ngược lại rất thành thật, sáng sớm đã đưa Tạ Nghiên đi thăm một số danh lam thắng cảnh. Ở đây lâu như vậy, Tạ Nghiên chỉ quen thuộc Hoắc thị, studio, nhà của ba mẹ Tạ, vì vậy Hoắc Duyên Niên muốn đưa Tạ Nghiên đi một vòng thành phố.

Có Hoắc Duyên Niên đi cùng, Tạ Nghiên nhận được đãi ngộ đặc biệt. Trước kia khi muốn ra ngoài hay đi dạo xung quanh, anh sẽ phải xếp hàng để vào, sau khi vào anh cũng sẽ phải xếp hàng từng chỗ nên có vài địa điểm Tạ Nghiên không thể đến thăm. Bây giờ anh đi đều là đi lối đi riêng, điểm tham quan lớn hơn, xe nhỏ của điểm tham quan sẽ mang hai người lái một vòng, có chuyên gia giới thiệu hướng dẫn.

Sau khi thăm thú một vài danh lam thắng cảnh, Tạ Nghiên không hề mệt mỏi mà còn tràn đầy năng lượng, cuối cùng, mặt trời cũng sắp lặn, Hoắc Duyên Niên đưa Tạ Nghiên đến công viên giải trí nổi tiếng nhất thành phố.

Tạ Nghiên chưa bao giờ đến công viên giải trí, sau này hứng thú nổi lên, anh đến đó một mình, cũng chỉ chơi ba trò: nhà ma, tàu cướp biển và bánh xe xoay, từ đó không bao giờ đi nữa.

"Em muốn chơi trò gì?" Hoắc Duyên Niên hiếm khi mặc một bộ quần áo bình thường, áo lông quần dài, bên ngoài là chiếc áo khoác kaki đồ đôi với Tạ Nghiên, khí thế tàn nhẫn trên người Hoắc Duyên Niên giảm bớt, tăng thêm nét nhu hoà.

"Tàu lượn siêu tốc!" Đây là trò chơi duy nhất Tạ Nghiên không thích chơi một mình, bây giờ có người có thể ngồi cùng, Tạ Nghiên rất vui, ngôi sao nhỏ trong mắt lấp lánh cả một ngày cũng không biến mất, thậm chí còn càng thêm lấp lánh.

Trên thực tế, Hoắc tổng cũng rất thích tàu lượn, nhưng khi đi xuống không chỉ chóng mặt mà còn đi không vững, mất hết thiết lập bá đạo tổng tài tinh anh anh tàn nhẫn của hắn.

Nhìn thấy Tạ Nghiên vẻ mặt mong đợi, Hoắc Niên Niên không do dự, kéo người lên tàu lượn.

Vài phút sau, Tạ Nghiên hai chân đứng trên mặt đất, thân hình lắc lư một chút, theo bản năng kéo Hoắc Duyên Niên, nào ngờ Hoắc Duyên Niên cũng giống như mình, hai người lảo đảo một chút, may mắn Hoắc Duyên Niên đang dựa vào bức tường phía sau, hai người mới không có té xuống đất ở nơi công cộng.

"Em nghĩ... Em có thể không thích hợp đi tàu lượn..." Tạ Nghiên ôm Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên dựa vào tường một lúc cuối cùng cũng có thể đứng vững.

"Cũng không biết ai đã thiết kế nó, toàn bộ quá trình này quá mạo hiểm. Hoắc bá tổng của chúng ta siêu lợi hại!" Biết Hoắc Niên Niên sĩ diện, Tạ Nghiên sau khi bước xuống tàu lượn không quên khen ngợi chồng mình một phen.

Không nghĩ tới Hoắc Duyên Niên vẻ mặt trắng bệch không có phục hồi, ngược lại một lời khó nói hết.

"Thật ra thì... anh là người thiết kế nó..."

"???"

"Sân chơi này do Hoắc thị đứng tên."

Suýt nữa thì quên mất đây không chỉ là Hoắc bá tổng mà còn là Hoắc siêu giàu, Tạ Nghiên ho khan vài tiếng, kéo người đi.

"Lần sau đến chơi anh sẽ cho người sửa tàu lượn." Hoắc siêu giàu.

"Hoắc Niên Niên, anh có thể im lặng " Nhìn thấy mấy vị khách du lịch đang xếp hàng chờ, ánh mắt như nhìn mấy đứa thiểu năng quan sát bọn họ, Tạ Nghiên vội vàng tăng tốc đi đến chỗ tiếp theo.

Sau khi chơi liên tiếp hai ngày, đã đến lúc Hoắc tổng phải sớm làm việc trở lại.

Chuông báo thức kêu, Hoắc ba tuổi không chịu dậy, ôm Tạ Nghiên ngủ nướng trên giường.

"Nghiên Nghiên, anh không muốn đi làm..." Hoắc ba tuổi thanh âm khàn khàn gợi cảm, Tạ Nghiên nghe được lỗ tai tê dại, đưa tay đẩy đầu ai đó đang thổi khí vào tai mình.

"Đi làm nhanh, rất nhiều nhân viên của anh đều không muốn đi làm, tất cả đều phải bò dậy." Tạ Nghiên không cần đi làm, nhấc chăn kéo Hoắc ba tuổi nằm trên giường dậy.

Hoắc Duyên Niên muốn kiếm tiền nuôi vợ, nói như vậy vì muốn Tạ Nghiên dỗ mình. Hoắc tâm cơ được Tạ ngọt ngào hôn hôn, cuối cùng cũng chịu đứng dậy.

Trước khi đi, Tạ Nghiên đích thân thắt chiếc cà vạt đỏ cho Hoắc Duyên Niên, Hoắc tổng vui vẻ đến công ty.

Mặc dù đi chơi suốt hai ngày nhưng Tạ Nghiên không hề cảm thấy mệt mỏi, sau khi tiễn Hoắc Duyên Niên đi liền vào phòng trồng cây tưới hoa, những bông hoa Tạ Nghiên sợ không nở được cũng dần dần nở ra màu hồng trắng.

Thật không dễ dàng! Tạ Nghiên quyết định đặt chậu hoa này trong phòng làm việc của Hoắc Duyên Niên. Dù sao sáng này cũng rảnh rỗi, Tạ Nghiên nấu cơm cho Hoắc Duyên Niên, nhân tiện cầm hoa đi.

Đáng tiếc kế hoạch không như ý, Tạ Nghiên đang nhào bột, người hầu đưa điện thoại di động cho anh, mẹ Tạ ​​gọi tới.

"Nghiên Nghiên, hôm nay con có bận không?" Giọng điệu của mẹ Tạ vẫn quan tâm như trước.

"Không bận ạ." Nói chung, mẹ Tạ sẽ kêu anh và Hoắc Duyên Niên đi qua, hoặc sẽ tới gửi gì đó, Tạ Nghiên chỉ cần làm thêm bánh quy rồi mang theo.

"Dì Hàn nói Mạt Mạt gọi điện cho con nhưng điện thoại không liên lạc được, nhờ mẹ nhắn với con xem có thể ăn trưa với nó không?" Mẹ Tạ cũng biết hai đứa nhỏ có chuyện, nhưng nhìn mẹ Hàn phờ phạc, mẹ Tạ không dễ gì từ chối, vì vậy bà phải hỏi: "Nếu con không rảnh, mẹ sẽ nhắn lại bà ấy."

Hàn Mạt Mạt và Khương Hành đã sớm bị Hoắc ba tuổi kéo đen, vì vậy không thể gọi được, nhưng Bộ Lệ Tình đổi số mới để gọi, Hàn Mạt Mạt chẳng lẽ lại không? Không biết cô ta muốn làm gì nhưng Tạ Nghiên vẫn đồng ý, anh không muốn mẹ Tạ phải khó xử, anh không muốn những điều tồi tệ của Hàn Mạt Mạt làm phiền mẹ Tạ và bố Tạ.

Ở chung lâu rồi, Tạ Nghiên biết cha mẹ nguyên chủ đối xử chân thành với mình, nếu đã chiếm thân phận của người khác, cho dù không thân thiết, anh cũng sẽ hết lòng bảo vệ cha mẹ Tạ..

Bánh quy chỉ có thể đợi Hoắc Duyên Niên trở về ăn cơm rồi ăn, Tạ Nghiên đành tạm dừng công việc, dọn dẹp, chuẩn bị cùng ăn trưa với Hàn Mạt Mạt.

Trước khi rời đi, Tạ Nghiên đã nhắn tin thông báo với Hoắc Duyên Niên, người kia biết rằng cơm trưa tình yêu của mình đã bị Hàn Mạt Mạt làm gián đoạn nên rất khó chịu. Buổi trưa, Tiểu Lý mang theo một hộp cơm để rải cơm chó của mình, Hoắc Duyên Niên chỉ có thể im lặng ăn.

"Bộ phận tiếp thị nói thiếu người đến nước G công tác, tôi nghĩ..." Hoắc Duyên Niên còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Lý đã vụt ra khỏi văn phòng.

Ở bên kia, Tạ Nghiên cuối cùng cũng tìm được nhà hàng mà Hàn Mạt Mạt hẹn, trên đường tài xế tìm giúp anh, nhưng đã đi vòng quanh trung tâm thương mại mà không tìm được nhà hàng mà Hàn Mạt Mạt nói, cuối cùng phát hiện ra địa chỉ mà Hàn Mạt đưa cho là sai, Tạ Nghiên không biết cô ta có phải hay không đang chỉnh mình.

Không vui ngồi chờ, nhìn thấy thời gian hẹn chỉ còn năm phút nữa mà Hàn Mạt Mạt vẫn chưa đến, Tạ Nghiên âm thầm thêm sữa vào cà phê, gửi tin quấy rầy Hoắc Duyên Niên.

【Tạ ngọt ngào: Anh đã ăn gì chưa? 】

【Hoắc Niên Niên: Cẩu lương của Tiểu Lý. 】

【Tạ ngọt ngào: Sờ sờ đầu chó, buổi chiều quay lại làm bánh, ngày mai anh có thể mang nó đi rêu rao. 】

【Hoắc Niên Niên: Em nhớ nhé. 】

Hoắc tổng đã liệt kê một số thuật ngữ đặc biệt, để nó lên bàn, tỏ vẻ mình và Nghiên Nghiên không có khoảng cách tuổi tác! Hắn muốn trở thành một tổng tài bá đạo học thức rộng rãi!

【Tạ ngọt ngào: Hàn Mạt Mạt vẫn chưa đến...】

【Hoắc Niên Niên: Đừng đợi, đến đây ăn đi... 】

【Tạ ngọt ngào:... Ăn cẩu lương của Tiểu Lý?】

Sau khi trò chuyện với Hoắc Duyên Niên một lúc, Hàn Mạt Mạt đúng giờ đến nhà hàng, Tạ Nghiên nhìn lên, thấy Hàn Mạt Mạt đang ngồi đối diện tươi cười.

Tại sao người này đi đường lại không phát ra tiếng?

"Tạ Nghiên ca ca dạo này rất bận sao?" Hàn Mạt Mạt giả vờ quen thuộc, dường như cả hai chưa từng xé mặt "Em nhớ Tạ Nghiên ca ca thích ăn tôm kho, cho một phần lại đây."

Hàn Mạt Mạt gọi món, tất cả đều là món nguyên chủ yêu thích.

Chủ yếu là hải sản, gọi một phần cháo nhưng lại là cháo lúa mạch mà phụ nữ mang thai không ăn. Tạ Nghiên nhìn lướt qua một bàn các món ăn tinh xảo, thấy Hàn Mạt Mạt chỉ có thể ăn một bát canh nấm.

"Tạ Nghiên ca ca, em có thai."

Tạ Nghiên vừa mới nhấc đũa chưa kịp ăn thì cô ta đột nhiên lên tiếng, anh sửng sốt một hồi sau đó tiếp tục gắp đồ ăn.

"Xin chúc mừng."

"Tạ Nghiên ca ca, anh sẽ chăm sóc em chứ?" Hàn Mạt Mạt bưng một bát canh nấm, những món khác đều không động.

"???" Liên quan gì đến tôi? Tôi là cha của một đứa trẻ hả? Tạ Nghiên trong tiềm thức nhìn xung quanh, không ai để ý đến bàn của họ.

"Cha của đứa trẻ nên chăm sóc cho cô." Tạ lạnh lùng, tỏ vẻ tôi chỉ là một cái máy ăn vô cảm.

"Vậy Tạ Nghiên ca ca, anh có thể giúp em thuyết phục anh ấy không? Lệ Tình có thể sẽ nghe lời anh." Hàn Mạt Mạt tay cầm thìa run run, chiếc thìa rơi vào bát phát ra tiếng vang.

Tại sao cuộc nói chuyện này giống như một người chồng ngoại tình và người vợ đến van xin thương lượng với nhân tình? Không biết Tạ Nghiên có phải nghĩ nhiều không, luôn cảm thấy ánh mắt người phục vụ bưng đồ ăn nhìn mình có chút khinh thường.

"Tôi không quen với Bộ tổng, tôi nghĩ cô có thể nhờ Khương tổng giúp đỡ, dù sao thì anh ta cũng quen với Bộ tổng." Đẩy nồi lẹ!

"Anh biết mối quan hệ giữa A Hành và em rất xấu hổ, em sợ em nhờ anh ta, Lệ Tình sẽ nghĩ nhiều." Hàn Mạt Mạt bộ dáng vô tội, Tạ Nghiên thiếu chút nữa liền tin cô ta.

"Hàn Mạt Mạt, hôm nay cô tìm tôi làm gì? Tôi không có thời gian cùng cô đi vòng quanh. Nếu cô chỉ muốn nói điều này thì tôi nghĩ là cô có thể đi được rồi, mong cô đừng làm phiền ba mẹ tôi nữa." Tạ Nghiên không thích Hàn Mạt Mạt uốn éo, chỉ muốn về nhà làm bánh quy cho Hoắc Niên Niên.

Tạ Nghiên vừa nói xong, Hàn Mạt Mạt đã bật khóc.

"Lệ Tình thích anh... Từ khi gặp anh, anh ấy đã không ở bên một người phụ nữ nào nữa, anh ấy chỉ tìm đàn ông..." Hàn Mạt Mạt bật khóc, những người khác nhìn về phía này, khiển trách nhìn Tạ Nghiên.

"Không phải việc của tôi, hắn như vậy thì tại sao lại ở cùng cô? Thật không logic." Tạ Nghiên tiếp tục ăn.

"Đó là bởi vì anh ấy coi em là thế thân của anh!" Hàn Mạt Mạt đột nhiên rống lên, Tạ Nghiên vừa nuốt một ngụm cháo liền bị sặc.

Hoài nghi nhìn khuôn mặt trong sáng đáng yêu của Hàn Mạt Mạt, Tạ Nghiên chân thành hỏi.

"Cô thật sự cho rằng cô giống tôi sao?"

Nói thật, anh còn đẹp hơn cả nữ chính.

"... Dù sao, em cũng hy vọng anh và Lệ Tình có thể nói rõ! Hãy để anh ấy làm nghĩa vụ của một người cha!" Nói xong, Hàn Mạt Mạt xách cái túi hàng hiệu rời khỏi nhà hàng.

"Lại là tôi trả tiền sao?" Hàn Mạt Mạt tự mình gọi nhiều đồ như vậy, cuối cùng anh phải bỏ tiền ra trả, Hoắc Niên Niên kiếm tiền nuôi anh cũng không dễ dàng, tiền là gió thổi tới a?

Tạ Nghiên không nói được lời nào, trừng mắt nhìn xung quanh một vòng rồi tiếp tục ăn.

Khẩu vị của nguyên chủ sở không giống Tạ Nghiên lắm, Tạ Nghiên không thích ăn hải sản, anh thích canh nấm, cho nên bưng lên một bát.

Uống một ngụm liền cảm thấy sai sai? Có vẻ như để thì là vào?

Bà bầu ăn được thì là sao?

Tạ Nghiên lên baidu, baidu nói không thể nhưng có thể dùng với lượng vừa phải, thật là không đáng tin cậy, nhưng Tạ Nghiên cảm thấy nếu phụ nữ mang thai uống canh chẳng lẽ không ngửi ra? Hàn Mạt Mạt không chỉ uống mà còn uống cạn hai bát.

(các bác ngửi thấy mùi gì chưa?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro