278_295

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tĩnh Trạch vừa xem dần xuống phía dưới, lại để ý còn có cả cảnh hôn môi diễn.

Sắc mặt anh lập tức sa sầm, trừng mắt ghim Lâm Triệt.

Lâm Triệt không biết anh đang xem cái gì, nghi hoặc hỏi ngược lại, "Anh làm gì đấy, sao lại trừng em."

Cố Tĩnh Trạch vờ ho khan nói, "Không có gì, có phải em muốn tự mình luyện tập trước ở nhà, rồi mới đi diễn?"

Lâm Triệt nói, "Đúng vậy, em cầm kịch bản về chính là để lúc rảnh rỗi thì đọc trước lời thoại."

Cố Tĩnh Trạch nói, "Vậy anh sẽ giúp em diễn tập."

Lâm Triệt ngẩn người nhìn Cố Tĩnh Trạch, "Anh nên từ bỏ đi thôi, khả năng đọc thoại nhập tâm của anh vừa rồi, một khi ra diễn chắc em không quên nổi, sắp diễn nhập vai mà nhớ lại cảnh ấy chắc phải cười bò ra mất thôi."

Cố Tĩnh Trạch nói, "Em không thử làm sao biết được anh không thể."

"Đọc lời thoại cũng phải cạnh tranh rất nhiều, phải học tập tại trường rất lâu mới đạt được, cách anh đọc thoại như vầy rõ ràng quá nghiệp dư."

Cố Tĩnh Trạch cười, một tay cầm kịch bản, chậm rãi nhích đến gần hơn, "Được rồi, chúng ta không luyện đoạn thoại này nữa, luyện cảnh khác trước."

"Hả, luyện trước cảnh nào?"

Lâm Triệt còn đang kỳ quái, đoạn này trừ bỏ lời kịch còn có cái gì.

Cố Tĩnh Trạch đã đè ép cô xuống dưới một chút, một tay đỡ lấy cổ cô, ngón tay thon dài nâng cô lại gần, anh bao bọc lấy môi cô, cuồng nhiệt mà hôn lấy.

Lâm Triệt lập tức bị rút cạn hơi thở, mới phản ứng đáp lại anh.

Không biết qua bao lâu, thở hổn hển đẩy anh ra, vuốt ngoài miệng sưng đỏ cùng ướt át, "Cố Tĩnh Trạch!"

"Lời thoại anh phỏng chừng là vẫn chưa thuần thục, nhưng mà phân cảnh này, anh cảm thấy mình là một chuyên gia thực thụ."

Lâm Triệt bấy giờ mới nhớ tới, phía trên đoạn kịch bản này có một cảnh nam chính cưỡng hôn nữ chính.

Khuôn mặt cô dần chín đỏ, biết rằng chính mình đây là lại bị đùa giỡn.

"Trong TV hôn diễn sẽ không có duỗi đầu lưỡi, hơn nữa phần lớn cảnh đều là nhờ góc máy quay, không có giống anh như vậy đâu." Cô hừ một tiếng, đỏ mặt, chỉ có thể mắng anh một câu, "Lưu manh!"

Cố Tĩnh Trạch liền ha ha nở nụ cười.

Anh không nghĩ đến sẽ can thiệp lúc cô diễn cảnh hôn này trong phim.

Nhưng muốn anh thật sự đi xem cô diễn cảnh ấy, hoàn toàn không có khả năng.

Anh tôn trọng công việc của cô, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm ảnh hưởng đến tính chuyên nghiệp của cô, nhưng lại không thể tận mắt quan sát, anh biết, anh không kiềm lòng nổi.

Lâm Triệt hừ lạnh nhìn anh, thầm nghĩ anh lại không hề nói sai, kỹ thuật hôn của anh quả thật rất tốt.

Cũng không biết luyện tập từ đâu.

Nhưng bởi vì căn bệnh này của anh, đoán chừng cũng không thể hôn môi cùng quá nhiều người.

Chẳng lẽ thật sự như lời anh nói, hành động này là mang tính bản năng của con người?

Nếu đúng vậy thật thì bản năng của anh thật đúng là mãnh liệt.

Cả môi lẫn lưỡi đều có cảm giác tê dại, tại vì vừa rồi bị anh hút lấy, cô hừ một tiếng, cầm lấy kịch bản trốn mất dạng.

Mà Cố Tĩnh Trạch chỉ là chạm qua môi mình.

Dục vọng của anh đối với cô còn chưa kịp tiêu giảm bớt, lại giống như càng thêm mãnh liệt.

Anh hít một hơi thật sâu mới có thể áp chế lại ý niệm về cô.

Vừa rồi anh xác thật có muốn thử một lần, có phải vẫn mãnh liệt như cũ hay không, hiện giờ có được kết quả thế này, anh chỉ có biết dở khóc dở cười.

Nếu cùng loại với sự việc sinh bệnh ngày đó, là một sai lầm, cùng là sai như nhau, phạm vào hai lần, còn có thể chịu đựng được, nếu đến lần thứ ba, sẽ trở nên như thế nào?

Ngày hôm sau, Lâm Triệt đến công ty, công ty giao cô tiếp tục làm quảng cáo, bảo cô đi ký kết hợp đồng suôn sẻ một chút.

Lâm Triệt luôn không cố làm ra dáng nghệ sĩ kiêu kỳ, công ty cũng thực thích cô như vậy, không phải không có việc gì làm lại gây scandal, cũng không bởi vì được nổi tiếng mà trở nên nhiều chuyện.

Lâm Triệt cũng là vì tin tưởng Du Mẫn Mẫn, biết cô ấy đưa ra mọi quyết định đều là muốn tốt cho mình.

Du Mẫn Mẫn nói, "Hiện tại đều lấy hình tượng của em làm ưu tiên cho quảng cáo, có thể nhân rộng danh tiếng của em, đây là một sản phẩm điện thoại di động trong nước, được giới trẻ sử dụng rộng rãi, hiệu quả truyền bá quảng cáo hẳn cũng sẽ rất tốt."

"Em chỉ cần thực hiện quảng cáo này trong 3 tháng sao??" Lâm Triệt nói.

"Em được mời làm quảng cáo lớn trong 1 năm, nhà bọn họ sẽ không thêm lớn hơn, chỉ có danh tiếng rầm rộ ngắn hạn, nhưng quảng cáo ước chừng chỉ truyền phát tin trong một quý, trọn một quý quảng bá dày đặc cũng đủ rồi, quá lâu sẽ gây phản cảm cho mọi người."

"Ra là vậy." Lâm Triệt biết loại di động này, trước kia cô cũng đã dùng qua, tất nhiên hiểu rõ, bây giờ đã dùng cái khác, là được Cố Tĩnh Trạch đưa cho cô.

Sau khi nhanh chóng ký kết hợp đồng thuận lợi, Du Mẫn Mẫn cùng Lâm Triệt đi ra ngoài, vừa đi Du Mẫn Mẫn vừa nói, "Quảng cáo này vốn định giao cho Mộc Phỉ Nhiên để làm nổi danh cô ấy, chúng ta có thể lấy được cũng thật là may mắn, đạo diễn quảng cáo đạo diễn này rất lợi hại, khi tung ra nhất định sẽ là kinh điển, sẽ rất đẹp."

Lâm Triệt nói, "Thật vậy sao? Đêm nào đó chúng ta tổ chức tiệc tối chúc mừng một chút đi."

"Tuyệt vời, em nhất định phải khao nhé, thu nhập quảng cáo này cũng không ít đâu."

"Đương nhiên, đương nhiên là em mời." Lâm Triệt nói, nghiêng mặt thoáng chốc lại nhận ra một người đang đứng ở nơi đó, một bộ dáng duyên dáng yêu kiều, nhàn nhạt cười, nhìn sang đây.

Lại là Mạc Huệ Linh.

Không nghĩ tới lại chạm mặt Mạc Huệ Linh, Lâm Triệt dừng lại, Du Mẫn Mẫn cũng liền ngừng lại theo, xoay người nhìn thẳng cô nàng này, có chút tò mò.

"Lâm Triệt." Mạc Huệ Linh cười cười tiến đến, nhìn Lâm Triệt nói, "Cô đến đây để ký hợp đồng phải không?"

Lâm Triệt hành xử có chút thiếu tự nhiên, nhìn Mạc Huệ Linh nói, "Đúng vậy, Mạc tiểu thư, thật trùng hợp có thể gặp được cô ở đây?"

Mạc Huệ Linh mỗi lần xuất hiện là rãnh rỗi tìm cô, Lâm Triệt lười bận tâm nhìn thấy cô ta.

Mạc Huệ Linh vẫn luôn mang giày cao gót, danh giá cũng cao như đôi giày, giống như là người rất khó tiếp cận, song Mạc Huệ Linh vốn dĩ cũng là người khó kết thân với mọi người, rốt cuộc sinh ra tâm tính đã là thiên kim tiểu thư.

Mạc Huệ Linh cười đánh giá Lâm Triệt, "À việc này là quảng cáo hôm nay cô nhận được, kiểu điện thoại di động đó là nhà tôi sản xuất."

Lâm Triệt bất ngờ.

Trong lòng tức thời có chút giật thót, liền bắt đầu cảm thấy không thoải mái lên.

Mạc Huệ Linh cười, giả vờ ngọt ngào kéo tay Lâm Triệt, "Lâm Triệt, tôi đã sớm cảm thấy khí chất của cô rất thích hợp, quảng cáo này do cô làm người mẫu, nhất định rất đẹp."

Lâm Triệt ngập ngừng một chút, nhìn Mạc Huệ Linh, "Là Mạc tiểu thư yêu cầu tôi tới đóng quảng cáo?"

"Đúng vậy." Đôi mắt Mạc Huệ Linh rực rỡ, thốt lên.

Lâm Triệt nhìn cô ta, "Vậy thì không tốt lắm đâu, kỳ thật tôi cũng không phù hợp hoàn toàn, tôi nghe nói các người dự định tuyển Mộc Phỉ Nhiên, cô ấy tương đối thích hợp hơn rất nhiều."

Mạc Huệ Linh lập tức nhìn Lâm Triệt nói, "Không lẽ cô vẫn còn để ý lời nói lúc trước của tôi sao, tôi đã nhận sai với Tĩnh Trạch rồi, cũng đã sáng tỏ, tôi cũng muốn biểu đạt một chút thành ý của mình với cô, hy vọng cô không tiếp tục nổi giận."

Lâm Triệt không biết Mạc Huệ Linh lại muốn sắp đặt điều gì, cô chỉ biết rằng tạo lập quan hệ cùng Mạc Huệ Linh chắc hẳn không phải là chuyện tốt.

Mạc Huệ Linh cười nói, "Tôi thực sự mong chờ diễn xuất quảng cáo của mọi người, Lâm Triệt, cố lên."

Mạc Huệ Linh lại khoa trương thêm chốc lát, thừa nhận chính mình đã biết sai rồi, lần này là tới nhận lỗi.

Chờ cô ta đi khuất hẳn, Du Mẫn Mẫn mới nói, "Em có quen biết cô ta sao?"

Lâm Triệt lắc đầu, "Là quen biết nhau, nhưng tuyệt đối không phải là bạn bè của nhau."

Du Mẫn Mẫn tất nhiên cũng đã sớm nhìn ra, "Vậy em muốn làm quảng cáo này ra sao, cô ta sẽ không tùy tiện tốt bụng giúp em như vậy, có đến bốn người ứng tuyển quảng cáo, đâu thể dễ dàng đến lượt em nhận được, vốn chỉ tưởng rằng Mộc Phỉ Nhiên muốn tham gia liên hoan phim Nhật Bản không có thời gian, không nghĩ tới......" Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt, "Nếu không muốn nữa, chúng ta nên hủy hợp đồng."

Lâm Triệt nghe xong, nhanh chóng nói, "Không sao, không cần thiết, không phải chỉ là đóng quảng cáo thôi à, cũng không có gì đáng kể, em với cô ta cũng chỉ có chút qua lại, nói với nhau bao nhiêu lần cũng mặc kệ, cô ta sẽ không nghe, không nghe còn đỡ, cô ta lại suy đoán loạn xạ thì sao, chúng ta liền giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền."

Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt, thở dài, lắc lắc đầu.

Lâm Triệt trở về nhà, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang ở đó, thấy Lâm Triệt trở về, anh nói, "Sao mặt mày có vẻ khó chịu vậy?"

Lâm Triệt nói nhẹ, "Không có gì...... Hóa ra xuất xứ điện thoại Pipt, là của nhà Mạc tiểu thư."

Cố Tĩnh Trạch nghe được ba chữ Mạc tiểu thư, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy, tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Triệt, "Em làm sao vậy?"

Lâm Triệt nói, "Không sao, em chỉ mới biết được."

"Ngành này nhà cô ấy đã làm từ nhiều năm rồi, mấy năm gần đây mới bắt đầu đầu tư lớn làm quảng cáo, Lâm Triệt, rốt cuộc em làm sao vậy, nói cho anh biết nào." Cố Tĩnh Trạch không tin Lâm Triệt vu vơ nhắc đến việc này.

Lâm Triệt nói, "Không có gì đâu, chỉ là em muốn đóng quảng cáo cho họ, mới biết được loại di động là của nhà họ.

Cố Tĩnh Trạch quan sát cô thật sâu, nhíu mày, dường như nhớ đến gì đó, nhẹ giọng bảo cô, "Em nhanh đi tắm rồi thay quần áo đi, anh đi gọi điện thoại một lát."

Cố Tĩnh Trạch đi nhanh vào thư phòng, đóng cửa lại, khuôn mặt thâm trầm ẩn hiện, anh nhấc điện thoại, gọi đến cho Mạc Huệ Linh.

"Huệ Linh." Điện thoại được kết nối, anh nói thẳng.

Qua điện thoại, giọng Mạc Huệ Linh cất lên, "Tĩnh trạch, có chuyện gì?"

"Là em khiến Lâm Triệt đi đóng quảng cáo cho công ty mình sao?" Cố Tĩnh Trạch nói thẳng.

Mạc Huệ Linh đáp, "Vâng, có vấn đề gì sao anh? Chúng ta lần này đang cần tìm người đại diện, em thấy hình tượng của Lâm Triệt rất phù hợp, lại là người quen, nên em đã đề cử với papa."

"Huệ Linh, em muốn cái gì, có thể nói cùng anh." Cố Tĩnh Trạch cắt mạch của cô.

Mạc Huệ Linh ở trong điện thoại dừng một chút, mới nói, "Làm sao vậy, Tĩnh Trạch, anh đây là có ý tứ gì?" giọng Mạc Huệ Linh chìm xuống, "Không lẽ anh cảm thấy nghi ngờ em đề cử Lâm Triệt là muốn gây bất lợi cho cô ấy sao?"

Cố Tĩnh Trạch trầm mặc vài giây, "Anh đương nhiên hy vọng không phải."

Mạc Huệ Linh lập tức thực đau lòng nói, "Tĩnh Trạch, từ khi nào em ở trong lòng của anh lại biến thành người như vậy, em chỉ muốn xin lỗi anh, cho nên mới giúp Lâm Triệt, em tưởng có thể chứng minh cho anh biết, em có thể thừa nhận lỗi lầm, mới giúp Lâm Triệt tranh thủ lần quảng cáo này, anh cho rằng em sẽ làm gì với Lâm Triệt? Một cái quảng cáo mà thôi......"

Cố Tĩnh Trạch nghe theo lời Mạc Huệ Linh, nhíu mày nói, "Vậy thì tốt, Huệ Linh."

Hít một hơi thật sâu, Cố Tĩnh Trạch mới nói, "Tốt rồi, nếu em nói như vậy, anh chắc chắn sẽ lựa chọn tin tưởng em."

Mạc Huệ Linh cất lời, "Bởi vì em căn bản không có ý gì khác, em chỉ thật sự buồn lòng, hiếm hoi lắm anh mới gọi cho em, vậy mà lại chỉ vì muốn nói với em điều này thôi sao?"

"Anh......" Cố Tĩnh Trạch dần dịu giọng hòa hoãn, "Anh đúng là có lo lắng em sẽ làm điều không tốt, nhưng nếu em đã nói vậy, anh đương nhiên là tin tưởng em."

Mạc Huệ Linh nghe xong, lúc này mới oan ức nói, "Em mới không thèm làm như vậy, bao nhiêu năm qua, anh còn chưa hiểu em hay sao, bình thường thấy con kiến cũng không dám dậm, nếu lỡ cũng sẽ rất đau lòng, làm sao có thể làm được chuyện xấu."

Cố Tĩnh Trạch ngừng cuộc gọi, trong lòng cũng hy vọng rằng mình chỉ suy nghĩ nhiều.

Nhưng đã là việc liên quan đến Lâm Triệt, anh sẽ bất giác quan tâm nhiều hơn một ít.

Sau khi ra khỏi phòng, vẫn còn thấy Lâm Triệt ở lại, Cố Tĩnh Trạch liền khuyên, "Nếu có thể không nhận, em nên ngừng đóng quảng cáo này đi."

Lâm Triệt nói, "Không, em vẫn sẽ nhận làm. Đã quyết định rồi, bây giờ lại hủy hợp đồng sẽ khiến cho công ty gặp nhiều rắc rối, dù sao cũng chỉ là một quảng cáo, hơn nữa Mạc tiểu thư có thể gây ra bất lợi gì đâu, đúng không?"

Cố Tĩnh Trạch ấm áp nhìn cô thật sâu, cuối cùng yên lặng gật gật đầu, "Đúng rồi, anh đang định nói với em. Trường học Hậu Thiên của em sắp tổ chức lễ kỷ niệm, em có muốn đến tham gia chút không?"

"Trường học nào?"

"Tiểu học."

"A? Làm sao anh biết được?"

"Có người đến nói cho anh biết."

Lâm Triệt vẫn đang ngờ vực, nhìn Cố Tĩnh Trạch nói, "Em còn nhớ rõ kỷ niệm 47 năm thành lập trường em cũng không đi tham dự mà."

"Sao em lại không dự?"

"Bọn họ cũng không mời em, em tự đến là có ý đồ gì."

"Nếu là trường tiểu học của em, anh muốn theo em đến xem thử." Cố Tĩnh Trạch nói.

Lâm Triệt ngạc nhiên nhìn Cố Tĩnh Trạch, "A, tại sao vậy?"

"Em lúc nhỏ có thể trông như nào, anh thật sự tò mò rất muốn biết."

Lâm Triệt tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cố Tĩnh Trạch, cúi đầu cười cười, nhéo tay mình, "Em thời tiểu học thật sự rất ngốc nghếch......"

"Vậy à, xem ra đến tận bây giờ anh cũng cảm thấy em chẳng có chút tiến bộ nào."

"......"

Lâm Triệt đối với ký ức lúc còn học tiểu học không có gì đặc biệt ấn tượng, chỉ nhớ rõ trường học nằm bên cạnh một hồ nước thơ mộng hữu tình, cô cùng bạn mình thường xuyên đến đó chơi, còn có hai hàng cây dương dọc theo một con đường nhỏ, đến mùa hè lại xõa xuống từng mảnh bóng râm mát rượi.

Lâm Triệt thời còn tiểu học cũng không học khá lắm, thầy giáo chỉ xét ở mức trung bình, đại khái cũng không xem cô ra gì, việc tốt không đến lượt cô, dọn vệ sinh, chép phạt thì lại luôn có phần.

Không mất bao lâu Cố Tĩnh Trạch đã lái xe đưa Lâm Triệt đến trước cổng trường cũ.

Trường học này đã tồn tại hơn nửa thế kỉ, bây giờ quay lại thấy vẫn chẳng khác xưa, nhưng được trang hoàng sáng sủa hơn, nhìn thoáng qua khang trang hơn nhiều.

Đi vào bên trong, bởi vì là kỷ niệm ngày thành lập trường nên được trang trí rực rỡ, vô cùng náo nhiệt, người người nhộn nhịp qua lại, có bạn cùng trường ưu tú, các mạnh thường quân, còn có một số lãnh đạo cấp cao thành phố B.

Cố Tĩnh Trạch vừa xuống xe, đội ngũ tiếp đón tại cổng liền tiến đến hoan nghênh.

Cố Tĩnh Trạch xuống xe, Lâm Triệt cũng đi xuống theo anh.

"Anh Cố, mời vào, mời vào."

"Anh Cố có thể bớt chút thời gian quý báu đến lễ mừng 50 năm trường học của chúng tôi, thật là quá vinh hạnh, trường học của chúng tôi cũng bởi vì anh Cố đã đến, ắt hẳn sẽ phát triển huy hoàng."

"Người nổi tiếng xuất thân từ trường chúng tôi cũng có rất nhiều, nào là chính trị gia trọng yếu, minh tinh điện ảnh, doanh nhân thành đạt, đem lại vinh quang cho trường, khiến chúng tôi thật sự tự hào."

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt vẫn nổi bật hơn Lâm Triệt đứng bên cạnh, "Không sai, tôi biết Lâm Triệt cũng tốt nghiệp từ trường học này, cho nên mới muốn đến xem thử."

Hiệu trưởng lúc này mới để ý đến Lâm Triệt đang đi theo bên cạnh.

Sau một lúc lâu, bọn họ mới chợt phản ứng kịp, tươi cười nói, "Không sai không sai, bạn Lâm Triệt đây cũng là học sinh ưu tú của trường này, chúng ta đang muốn mời cô ấy về, đăng tên cô ấy lên trên bảng vàng danh dự của trường."

Lâm Triệt cảm thấy khả năng là bọn họ hoàn toàn không nhớ đến cô. Đây là cảm xúc chung đối với học sinh trở tại trường.

Đoàn người đón Cố Tĩnh Trạch cùng Lâm Triệt đi vào bên trong.

Không ít bạn cùng trường được mời tới đều tò mò nhìn về hướng này, không biết là ai đến.

Lâm Lị cũng đang ở trong đó, cô ta đúng là được xem như học sinh ưu tú, được mời về.

Bởi vì người nhà họ Lâm vốn dĩ cũng không giống nhau hoàn toàn, qua nhiều năm cũng quyên tặng không ít cho trường, nên lúc Lâm lị đi học cũng được săn sóc, hiện tại trở thành ngôi sao, tất nhiên cũng sẽ lập tức bị mời trở về tạo hình tượng cho trường.

Nhưng lúc này nhìn về phía kia thấy có nhiều người đang vây quanh cửa, Lâm Lị cảm thấy kì lạ, vẫn đang trò chuyện với bạn đột nhiên thắc mắc hỏi, "Ai, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào tới."

Một người khác nói, "Cậu không biết sao, hôm nay Cố Tĩnh Trạch đến đây."

Lâm Lị vừa nghe lập tức ngẩng đầu thẳng lên, tinh thần chấn động nhìn trực diện sang.

"Cố Tĩnh Trạch chắc hẳn là không phải tốt nghiệp từ trường này được?"

"Đương nhiên không phải rồi, anh ấy được gia sư dạy riêng tại nhà, trưởng thành mới đi du học ở nước ngoài."

"Nếu đã vậy sao anh ấy sẽ đến đây?"

"Hình như là cùng đến đây với Lâm Triệt, các cậu còn nhớ rõ Lâm Triệt không? Là học sinh trong nhóm rất kém của trường."

"Chắc chắn phải nhớ rõ rồi, là người luôn ngồi ở bàn cuối cùng, không một ai để mắt đến cô ấy."

"Cô ấy giờ là nàng thơ mới trong làng giải trí Lâm Triệt, cậu chẳng lẽ không xem TV sao?"

"Cái gì? Cô ấy giờ là minh tinh?"

Lâm Lị nghe không nổi nữa, buồn bực siết chặt nắm tay, nhưng có nhìn thế nào đi nữa, Lâm Triệt đi theo bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, thân mật nắm tay nhau, ánh mắt mọi người hâm mộ, cùng nhau tiến vào trong, xúm xít một đoàn người vây quanh, bảo vệ an ninh đồ đen kín người, toát ra khí thế hùng mạnh, băng lãnh.

"Không hổ là Cố Tĩnh Trạch, đi đến đâu an ninh chặt chẽ đến đấy, Lâm Triệt vậy mà lại gắn liền với anh ấy một khối, không phải sẽ trở nên phát đạt sao."

"Đúng vậy, khi còn nhỏ hoàn toàn không biết được cô ta lợi hại như vậy."

"May mắn mình thuở xưa không bắt nạt cô ta, bằng không bây giờ sống không yên ổn."

Mặt Lâm Lị tối sầm lại, vạn lần ghen ghét nhìn về phía bên kia, hừ lạnh một tiếng, trợn trắng mắt tức giận rời khỏi đám đông, không muốn nghe bọn họ bàn tán thêm về Lâm Triệt nữa.

Người ở phía trong trường học vội vàng tìm kiếm thông tin về cô gái tên Lâm Triệt này, chỉ tốn chút công sức đã biết được cô ấy thật sự tốt nghiệp từ đây.

Hiệu trưởng ngay lập tức chê trách "Các người trước đây làm việc ra sao mà lại không biết Lâm Triệt tốt nghiệp từ trường mình."

Phía dưới có người hấp tấp nói, "Lúc ấy cô ấy cũng không nổi bật như vậy, không phải chỉ mới nổi tiếng vào năm nay sao, khả năng lớn không thể chú ý được. Hơn nữa, thành tích lúc còn học tiểu học của cô ấy cũng chẳng được tốt lắm, ngài xem, không có nổi trội chút nào."

"Tôi mặc kệ. Nhanh tra xét cho tôi. Lúc nhỏ cô ta học ban nào, ai chủ nhiệm, nói cho tôi cũng phải có điểm số dễ nghe."

Không đầy mấy phút sau, chủ nhiệm lớp cũ đã đến gặp Lâm Triệt cùng Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch ngồi đằng kia, cạnh bên là Lâm Triệt, nhìn nàng, chủ nhiệm lớp cũng khó hình dung nổi, cô gái xinh đẹp rạng ngời này trước kia từng là đứa nhóc tì bàn cuối lớp học.

"Lâm Triệt, con còn nhớ thầy không, thầy từng là chủ nhiệm lớp tiểu học của con này, thầy Hồ. Chậc chậc, thật nhiều năm không gặp, giờ con đã càng ngày càng xinh đẹp, năm đó, thầy đã hạ hạnh kiểm của con, con có còn giữ trong lòng không."

Lâm Triệt hẳn nhiên là khắc rất rõ.

Chỉ là vẫn chưa muốn nhắc đến, ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng nhìn về phía thầy giáo này.

Đây là người năm đó đã đổ oan cho Lâm Triệt, làm Lâm Triệt dọn vệ sinh đống rác đó sao?

Cố Tĩnh Trạch luôn luôn là người nhỏ nhen, có thù tất báo, đặc biệt, nghĩ đến Lâm Triệt vóc dáng khi xưa nhỏ nhắn, không có người giúp đỡ, bị người khác ức hiếp, trong lòng anh liền cảm thấy đắng chát.

Thầy giáo khi xưa nhìn Lâm Triệt, cẩn thận suy nghĩ thật lâu mới nhớ lại được, mười mấy năm trôi qua, suýt chút nữa đã không nhận ra.

Ông ta hẳn nhiên còn nhớ rất rõ, lúc trước Lâm Lị cùng Lâm Triệt đều học cùng lớp, nhưng mấy ai biết được Lâm Lị là chị em với Lâm Triệt. Ông ta không ít lần tiếp tay cho Lâm Lị bắt nạt Lâm Triệt. Chủ yếu vẫn là do Lâm Triệt học tập không tốt, ở nhà lại là con riêng, bản thân ông ta cũng không thích Lâm Triệt. Làm gì có giáo viên nào lại không thích học trò nhà gia giáo, lại xinh xắn, học giỏi đâu. Nhà Lâm Triệt cũng không có ai quan tâm, còn là học sinh kém cỏi như vậy, chỉ định qua loa cho tốt nghiệp.

Nhưng không nghĩ đến, hơn mười năm thấm thoắt trôi, Lâm Triệt lại trở nên nổi tiếng.

Cô ấy có thể thi đậu học viện hài kịch, diễn xuất đều rất tốt.

Ông ta có mấy phần hối hận đã đối xử tệ hại đối với Lâm Triệt, đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, bé gái bị ức hiếp ngày xưa bây giờ lại đang đứng cạnh nhị công tử quyền lực nhất của nhà họ Cố.

Lâm Triệt nhìn thầy giáo Hồ, nhất thời đối với ông ta không có một ấn tượng tốt nào. Ký ức đặc trưng nhất là bộ dáng nghiêm nghị, khinh thường, ghét bỏ cô ra mặt, hành hạ cô lúc nhỏ tự ti thật lâu.

Thầy Hồ giờ đây ngược lại thấp kém nhìn cô, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng, làm cho Lâm Triệt nhất thời cảm thấy có chút cảm thán bùi ngùi.

Cô nhìn ông ta, xa cách xã giao, "Thầy vẫn mạnh khỏe ạ."

"Ừ ừ, thầy vẫn khỏe." Thầy Hồ vội vàng đáp lời.

Cố Tĩnh Trạch lại giơ tay ngăn cô tiếp lời, nhìn thầy Hồ nọ nói, "Thầy Hồ, tôi cũng từng nghe Lâm Triệt nói qua, thầy đã từng "săn sóc đặc biệt" cô ấy."

Người thầy Hồ đột ngột run lên, nhìn thấy khóe môi Cố Tĩnh Trạch dường như đang cười cong cong nhẹ nhàng, lại làm ông ta như đón gió Đông dựng cả chân tóc.

Thầy Hồ nghiệm ra trong lòng, lấp liếm nhanh chóng tâm sự với Lâm Triệt, "Năm đó biết chắc con sau này sẽ lập nên tương lai sáng lạn nên mới đối xử nghiêm khắc với con, hy vọng con có thể thành tài. Đúng là thầy đã không nhìn lầm. Thuở ấy chị con cũng học cùng lớp, con xem, hiện tại chị ấy cũng không sánh được bằng con. Ắt hẳn là vì không đủ nỗ lực. Con bây giờ đã xinh đẹp hơn, cũng có năng lực hơn cô ấy, có thể thấy được mấy năm nay không phụ kỳ vọng mà thầy ủy thác, thầy thật là......"

Lâm Lị đã đến gần đây từ sớm, ở phía sau nghe được thầy Hồ lại lấy mình ra so sánh như vậy, dưỡng khí trong phổi như bị rút cạn.

Năm đó cô ta không tiếc lễ hiếu kính cho ông thầy này, sau đó ám chỉ ông ta "chăm sóc tận tình" Lâm Triệt.

Ấy vậy mà ngay lúc này ông ta lại đổi chiều gió nói rằng mình vốn không tốt bằng Lâm Triệt?

Tuy rằng Lâm Triệt hiện tại vẫn còn lòng oán trách nhưng vẫn giữ thái độ kính trọng......

Nhưng đã làm trong ngành giải trí này, cô không dám kiêu ngạo, hôm nay là mẫu đơn kiều diễm hôm sau đã là cỏ rác bên đường, không ai thèm chú ý tới.

Lâm Triệt nhìn thầy giáo Hồ, nhất thời xấu hổ hồi tưởng không phải chính thầy đã khinh thường bác bỏ mọi cố gắng của cô sao.

Cho nên đến lúc theo học tại học viện hài kịch, cô đã cố gắng hết mình vươn lên tạo ra nhiều thành tích, muốn chứng minh cho những người đã từng xem thường cô có thể nhận ra cô cũng không hoàn toàn vô dụng.

Nhưng cô cũng không có ý định cảm tạ ông ta đã "cổ vũ".

Thầy Hồ chú ý Cố Tĩnh Trạch vẫn luôn nhìn ông ta chằm chằm, trong lòng bất giác càng hoảng loạn, cúi đầu nhìn thấy giày Lâm Triệt có lấm bẩn gì đó, vội nói, "Con xem kìa, giày con bẩn rồi, để thầy giúp con lau sạch nhé."

Cố Tĩnh Trạch ánh mắt đen tuyền nhìn nhìn cận vệ bên cạnh.

Cận vệ âm thầm di chuyển.

Thầy Hồ chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, trực tiếp ngã xuống, hướng đến phía Lâm Triệt.

Lâm Triệt hoảng sợ, cảm thấy phía sau có một bàn tay vững chãi, ổn định kéo mình lại về bên người anh, bởi vì biết là anh, trong lòng cô dần an tâm, bình tĩnh lại.

Nhưng thầy Hồ lại không được may mắn như vậy.

------------

Ông ta xém chút nữa ngã quỵ, Hiệu trưởng của trường cách đó không xa, buồn bực đỡ trán.

Ông ta hối hả đứng dậy, Cố Tĩnh Trạch lặng lẽ nhìn, tay kia vẫn đang che chở Lâm Triệt, "Có chuyện gì xảy ra?"

"Thầy....... Thầy......" Thầy Hồ nóng nảy muốn nhận lỗi, khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ rất chật vật khó xử.

Cố Tĩnh Trạch nói, "Tôi là vì quan tâm Tiểu Triệt, mới đến quý trường học tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, muốn ôn lại kỷ niệm lúc xưa Tiểu Triệt còn ấu thơ, thật không ngờ các người lại dám hù dọa cô ấy sợ hãi như thế này."

Hiệu trưởng vội vàng đến đẩy thầy Hồ đang ngắc ngứ ra sau, cung kính nhận lỗi với Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, "Giám đốc Cố ơi giám đốc Cố, là ông ta không cẩn thận, vô tình ngã xuống, không phải cố ý. Là chúng tôi không chuẩn bị tốt, ngài xem ông ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi, thân thể cũng không còn tốt nữa......"

"Tôi mặc kệ ông ta già, yếu, bệnh, tật, ông ta cũng đã làm Lâm Triệt sợ hãi!"

Khuôn mặt Hiệu trưởng lập tức xám tro, xoay người ra lệnh, "Đưa ông ta đi."

Sau đó nói với Cố Tĩnh Trạch, "Chuyện này chúng tôi nhất định nghiêm túc xử lý, khẳng định sẽ kỷ luật ông ta thích đáng."

Cố Tĩnh Trạch một tay che chở Lâm Triệt, thật lâu sau mới nhàn nhạt gật đầu, "Tốt, nếu kỷ niệm ngày thành lập trường là ngày lành, chúng tôi cũng không muốn gây phiền toái, chỉ là người như vậy, tôi không muốn gặp thêm lần nữa."

"Vâng vâng vâng, nhất định, nhất định."

Hiệu trưởng tranh trước nói, "Ngài xem bên kia là hội trường nhỏ của trường chúng tôi, năm đó Lâm Triệt học tập hẳn là xem qua diễn xuất ở nơi đó, mang kiến trúc cổ xưa nhất của trường học......"

Đoàn người tiếp tục tiến đến trước, vừa đi vừa tham quan.

Mặt sau mọi người nhìn thấy có người bị mang đi, trong lòng đều hiểu rõ lí do xôn xao bàn tán.

"Thầy Hồ này cũng là bị trừng phạt đúng tội, lúc trước thu tiền không ít, lại còn tham lam, xấu tính, còn được bầu làm nhà giáo ưu tú."

"Mấu chốt là, lúc trước đã từng khi dễ Lâm Triệt rất nhiều lần."

"Đây không phải là bởi Lâm Triệt thành đạt, mang theo chỗ dựa vững chắc đến giúp cô ta trả thù đi."

"Trường học sao lại sợ anh ta như vậy, chỉ cần nhíu mày đã có thể khiến người khác bị lôi đi."

"Đó là bởi vì nếu anh ta động tay vào, trường học còn có thể mở cửa nhận học sinh sao?"

"Cố Tĩnh Trạch cũng thật là bá đạo, kiêu căng."

"Còn không phải do nhà người ta có đủ thực lực để kiêu căng!"

"Tóm lại Cố Tĩnh Trạch thật là quá lợi hại, Lâm Triệt làm sao lại tốt số, vớ được Cố Tĩnh Trạch, trở nên vinh quang đến thế."

Tất cả mọi người đều hướng về hướng này hâm mộ nhìn Cố Tĩnh Trạch rời đi.

Lâm Triệt tuy rằng tiếp thu chuyển biến rất chậm, nhưng nhìn qua Cố Tĩnh Trạch, cũng sớm thấu rõ dụng ý của anh.

Chờ sau khi tham quan gần hết, Cố Tĩnh Trạch mới bảo để lại không gian riêng cho hai người cùng nhau đi, cũng vừa để ngắm lại khung cảnh của trường học.

Mọi người đã đi xa, Lâm Triệt mới dám trộm nhìn Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch nói, "Điều kiện trường của em cũng không tồi."

Lâm Triệt nhìn nơi xa, gật đầu, "Đúng vậy, tuy rằng không lớn, nhưng rốt cuộc cũng là trường học có thâm niên, trước kia em vẫn thường qua bên kia nghịch nước, cùng Thẩm thản nhiên làm bài tập, viết xong mới trở về, còn ở đằng kia thì lại chơi đùa thể thao sau mỗi hai buổi học. Anh không biết đâu, môn thể thao này rất thú vị."

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, cô ríu rít như con chim nhỏ nói, chỉ đến nơi nào lại nhớ về ký ức cũ, vui sướng rạng ngời.

Cố Tĩnh Trạch vẫn luôn không rõ tại sao cô vẫn luôn giữ được vẻ chững chạc, bình thản, giờ ngẫm lại có lẽ là đã sớm hình thành thói quen. Mọi bi thảm từng trải qua, đều có thể cười vui vẻ hồi tưởng, cười kể lại, cô rốt cuộc lúc nhỏ đã phải trải qua tất cả những việc gì......

-------------

Cố Tĩnh Trạch nhẹ nhàng kéo tay cô qua.

Lâm Triệt ngẩn người.

Cố Tĩnh Trạch lại nắm chặt không thả, chỉ là, ánh mắt không nhìn về phía cô, mà là nhìn phía trước: "Đi thôi, đến phía trước nhìn xem."

Tay Lâm Triệt run một chút, cúi đầu nhìn tay anh nắm chặt, không khỏi cười, cúi đầu, không dám nhìn tới qnh, chỉ là nhìn mặt đất, theo bước chân anh đi đến.

Lâm Triệt nghĩ đến lúc ấy đã nói qua chuỷen của mình ở trường học với Cố Tĩnh Trạch.

Lúc ấy chỉ là thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới anh thế nhưng lại nhớ kỹ.

Cười khẽ, cô và Cố Tĩnh Trạch cùng nhau đi tới bên trong.

Lúc trước khi đi, trường học sớm đã treo tên Lâm Triệt ở vị trí đằng trước bảng vàng danh dự.

Lâm Lị nhìn thấy như vậy, trong lòng liền tức không được, ở xa thấy được Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch, nghĩ nghĩ gặp Lâm Dư, cho nên không có qua.

Chỉ là lúc về đến nhà, mới phẫn hận nói với Hàn Thái Anh.

"Mẹ, mẹ không thấy được bộ dáng Lâm Triệt tiểu nhân đắc chí đâu."

Hàn Thái Anh đáp: "Nó sao vậy?"

Lâm Lị nói: "Hôm nay trường học kỷ niệm ngày thành lập trường, vốn mời chúng con qua đó tham gia bữa tiệc, con ở đó thấy được Lâm Triệt, cô ta mang theo Cố Tĩnh Trạch cùng đi, khí thế kia, thật là, cô ta khẳng định là biết con cũng được mời, mới có thể dẫn Cố Tĩnh Trạch cùng đi. Lúc này được lắm......"

Cố Tĩnh Trạch vừa đến, ban cán sự trường, cũng không nhìn tới người khác, đi theo bên cạnh Cố Tĩnh Trạch một ngày.

Nghe nói Cố Tĩnh Trạch hai ngày trước bỗng nhiên nói muốn đi xem, cho nên trường học cũng không chuẩn bị kĩ, nhưng mà vẫn toàn lực ứng phó đem tất cả mọi người tập trung ở bên người Cố Tĩnh Trạch.

Cái này, Lâm Lị bọn họ xem như đi một chuyến uổng công, cô ta có thể không tức giận sao.

Hàn Thái Anh nghĩ đến Lâm Dư ở Cố gia đã chịu khuất nhục, cảm thấy tức giận như cũ.

"Lâm Triệt này, hừ, sớm muộn gì cô ta sẽ biết mặt".

Lâm Triệt về nhà, ngày hôm sau, cùng công ty cùng đi quay chụp quảng cáo mới.

Vốn dĩ cũng không có gì, Du Mẫn Mẫn lo lắng có việc, vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, phòng ngừa Mạc Huệ Linh kia sẽ đến phá rối.

Buổi chiều, Mạc Huệ Linh quả nhiên tới, lại chỉ ở bên cạnh nhìn tất cả, chào hỏi, cũng không nói cái gì.

Mãi cho đến sắp kết thúc, Mạc Huệ Linh mới đến nói: "Tôi thấy hôm nay cô không có tinh thần, thế nào, có phải tâm tình không tốt?"

Lâm Triệt nhìn thấy Mạc Huệ Linh tâm tình sẽ không tốt liền, nhưng mà hôm nay không lên tinh thần chỉ bởi vì là ngày đầu tiên quay, cô còn không thích ứng tiết tấu đạo diễn, quay quảng cáo còn bất đồng với quay phim truyền hình, cô còn cần thích ứng một chút.

Nhưng mà Mạc Huệ Linh nhìn thấy lại không nghĩ như vậy, chỉ ở trong lòng hừ suy nghĩ, nếu không có Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt là cái thá gì.

Nếu không có gì, bộ dáng khó coi như vậy, cũng không ai quan tâm cô ta.

Nhưng mà mặt ngoài, Mạc Huệ Linh lại vẫn bày bộ dáng hữu hảo: "Lâm Triệt, nếu cô có cái gì không ổn, nhất định phải phải nói với tôi".

Lâm Triệt đáp: "Cảm ơn Mạc tiểu thư quan tâm, tôi không có chuyện gì."

Lâm Triệt kết thúc buổi.quay, liền chuẩn bị rời đi.

Mạc Huệ Linh thấy người đi rồi, không còn biểu tình hữu hảo như vừa rồi, đi qua đi nói với đạo diễn: "Thật là phiền toái, Lâm Triệt này có phải chẳng ra gì, có điều nể mặt mũi người quen hỗ trợ, đành phải để cô ta tới quay, các người phiền toái một chút."

Đạo diễn tất nhiên không hiểu giữa bọn họ có gút mắt, nghe Mạc Huệ Linh nói như vậy muốn cô ta khách khí một chút, liền nói đúng trọng tâm: "Không có, Lâm Triệt là nữ tinh có kỹ thuật diễn rất tốt, hơn nữa dáng người cũng không tồi, hình tượng cô ấy rất thích hợp, khi trang điểm lên rất có trông xinh nét khác hẳn, hoàn toàn khác với những người nghìn bài một điệu võng hồng đó, còn đặc biệt phối hợp, hình tượng này rất phù hợp với sản phẩm của chúng tôi, hơn nữa Lâm Triệt được đánh giá trên Internet cũng không tồi, Mạc tiểu thư yên tâm, người này rất thích hợp."

Mạc Huệ Linh muốn nghe không phải là đạo diễn khích lệ.

Đặc biệt nghe xong lời khích lệ làm trong lòng cô ta càng cảm thấy buồn bực hơn.

-------------

Lâm Triệt này, thật đúng là biết giả vờ giả vịt, nhất định là giả đò, cho nên mọi người mới không biết gương mặt thật của cô ta.

Lâm Triệt về tới nhà, biết hôm nay Cố Tĩnh Trạch còn bận công tác, phỏng chừng sẽ tối nay trở về, nên một mình ngồi ở chỗ kia xem kịch bản.

Vừa chụp quảng cáo này đồng thời, còn phải đuổi kịp tiến độ đoàn phim, tiếp tục quay phim truyền hình kia, cho nên Lâm Triệt gần đây cũng rất vội.

Mới vừa lấy kịch bản ra xem, liền thấy người hầu bên ngoài đi vào nói: "Bà chủ, Mạc tiểu thư ở bên ngoài nói, muốn tiến vào gặp ngài."

"Cái gì?"

"Điện thoại ở chỗ này, ngài có muốn nghe hay không?"

Lâm Triệt nhìn điện thoại trong tay người hầu, điện thoại này tương thông với bảo vệ giữ cửa.

Đã lấy lại đây, Lâm Triệt cũng không để ý tới, liền cầm lên.

Kỳ thật Cố Tĩnh Trạch rất chăm sóc foo, vì không cho Mạc Huệ Linh lại đến tìm Lâm Triệt gây phiền toái, báo cho bảo vệ rằng khi Mạc Huệ Linh tới cũng không thể tùy ý ra vào.

Này đã cho cô đủ mặt mũi.

Cô tiếp nhận điện thoại, nghe thấy Mạc Huệ Linh ở bên trong nói: "Lâm Triệt, về chuyện quảng cáo, tôi nói với cô một chút, cho tôi đi vào."

"Quảng cáo? Cái này...... Không phải nói ở chỗ làm lat được sao?"

"Không phải cô còn một phim truyền hình cần quay sao, chúng ta nhanh chóng hoàn thành quảng cáo này chẳng phải là rất tốt, như thế nào, cô không muốn tôi vào Cố gia sao?"

Lâm Triệt cũng không có gì không muốn, rốt cuộc Mạc tiểu thư là người của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt không muốn can thiệp bọn họ, nếu Mạc Huệ Linh nhất định phải tiến vào, thì tiến vào thôi, chờ Cố Tĩnh Trạch trở về, muốn như thế nào tùy tiện anh.

Sau khi cô đồng ý, Mạc Huệ Linh trực tiếp vào Cố gia.

Nhìn thấy Cố gia vẫn như trước, nhưng lại giống như có cái gì bất đồng.

Trong lòng cô ác độc nghĩ, nơi này là của cô ta, sớm muộn gì vẫn là của cô ta, chỉ là tạm thời cho Lâm Triệt ở một chút thôi.

Sớm muộn gì, cô vẫn có thể cướp lại.

Gặp được Lâm Triệt, cô ta lại lập tức nhiệt tình nói: "Tôi thấy hôm nay lúc cô quay không có tinh thần, lại đây giúp cô nhìn xem, bàn với cô một chút, cô cứ xem kịch bản, luyện tập một chút, luyện tập nhiều, ngày mai lập tức vượt qua, không phải càng tốt."

Nhìn Lâm Triệt tiếp nhận kịch bản, ánh mắt Mạc Huệ Linh lại nhìn về phía bên ngoài, nghĩ Cố Tĩnh Trạch sao còn chưa trở về.

Cũng may không bao lâu, Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc về tới Cố gia.

Vào cửa, Cố Tĩnh Trạch liền nghe người hầu nói, Mạc tiểu thư tới Cố gia.

Cố Tĩnh Trạch bước nhanh đi vào, vừa vào cửa, quả nhiên nhìn thấy Mạc Huệ Linh đang ở đây.

Thấy được Cố Tĩnh Trạch, cô ta vội đứng lên, ánh mắt như lóe sáng, nhìn Cố Tĩnh Trạch, vài bước đi tới.

Lâm Triệt vừa muốn đứng lên, nhìn thấy Mạc Huệ Linh kiều tiếu đi qua, chung quy vẫn gừng lại, nhìn Cố Tĩnh Trạch lướt qua Mạc Huệ Linh sau đó nhìn chằm chằm Lâm Triệt, Lâm Triệt lại chỉ có thể mỉm cười.

Chuyện hai người bọn họ, cô không muốn trộn lẫn, đây là sự kiên trì của cô cho tới nay.

Chỉ là, lúc này nhìn hai người ở một chỗ, sao cô bỗng nhiên cảm giác trong lòng sẽ có chút ê ẩm?

---------------

Mạc Huệ Linh đã vài ngày chưa thấy qua Cố Tĩnh Trạch, lúc này tham luyến nhìn Cố Tĩnh Trạch, mỉm cười tự cho là xinh đẹp nhất.

Cố Tĩnh Trạch thấy Lâm Triệt đi vào, mới nhìn Mạc Huệ Linh nói: "Em tới nơi này làm cái gì?"

Mạc Huệ Linh bĩu môi: "Làm gì, anh không chào đón em tới sao?"

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch trầm thấp: "Chỉ là, em bỗng nhiên tới, không nói cho anh."

"Như thế nào, anh cho rằng em tới vì anh sao? Em tới vì Lâm Triệt." Mạc Huệ Linh hừ một chút, cố ý cao ngạo ngẩng đầu lên: "Em mới không xoay quanh anh đâu, em tới là vì công tác."

Cố Tĩnh Trạch híp đôi mắt u ám, nhìn cô.

"Vì Lâm Triệt?"

"Đúng vậy, hôm nay cô ấy quay nhưng trạng thái không tốt lắm, em muốn giúp cô ấy luyện tập một chút, điều chỉnh một chút, thời gian cấp bách, hy vọng ngày mai một chút là có thể qua." Mạc Huệ Linh nói.

Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu: "Nhưng mà, đây là phạm trù chuyên nghiệp của Lâm Triệt, kỳ thật em có hiểu cái gì đây......"

Mạc Huệ Linh từ nhỏ đã không làm gì cả, việc làm trong nhà không chỉ xem qua, không làm gì cả, anh cảm thấy cô không biết cái gì.

Mạc Huệ Linh nói: "Em chỉ là bởi vì, dù sao Lâm Triệt cũng do em giới thiệu, cho nên mới muốn làm thật tốt, miễn cho cô ấy làm không tốt, em cũng sẽ bị chê cười theo."

Bị Mạc Huệ Linh nói rất phiền lòng, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày đáp: "Được rồi, em xem cũng không quan hệ, nhưng mà, Lâm Triệt hẳn là không thành vấn đề."

Mạc Huệ Linh nghe Cố Tĩnh Trạch nói như vậy, đi qua cười nói: "Đã trễ thế này, anh ăn gì chưa?"

Cố Tĩnh Trạch không thường ăn ở bên ngoài, thức ăn trong nhà tương đối an toàn hơn.

Tất nhiên cô cũng biết được, cho nên mới cố ý hỏi như vậy.

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Vẫn chưa, phòng bếp hẳn là đã chuẩn bị tốt."

Mạc Huệ Linh nói: "Ồ, phải không, em và Lâm Triệt bàn đến hiện tại, quá tập trung vào, cũng chưa ăn cái gì."

Cố Tĩnh Trạch nói: "Được rồi, vậy cùng nhau ăn đi."

Kết quả như vậy, đúng như Mạc Huệ Linh muốn, trên mặt cô nhất thời càng hiện ra vui vẻ.

Bên trong, Lâm Triệt cũng không biết Cố Tĩnh Trạch đang nói với Mạc Huệ Linh cái gì.

Nhưng mà, mặc kệ đang nói cái gì, cũng không quan hệ với cô.

Lâm Triệt hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình vẫn không có cách nào bỏ qua cảm giác mất mát trong lòng, giống như có cái gì nghẹn ở ngực, cảm giác kia thật sự rất khó chịu.

Lúc này, người hầu lại tới kêu Lâm Triệt đi ra ngoài ăn .

Lâm Triệt chạy nhanh khôi phục một chút, liền đi ra ngoài.

Cố Tĩnh Trạch và Mạc Huệ Linh đã ngồi ở trên bàn cơm, Mạc Huệ Linh vẫn luôn ở kia thấp giọng nói gì đó, mỉm cười dựa vào bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, trôi rất thân mật.

Lâm Triệt đi qua, chỉ có thể ngồi xuống đối diện Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch thấy Lâm Triệt tới, ngẩng đầu lên nói: "Nhanh ăn cơm đi, đã mấy giờ, vậy mà em còn không chịu ăn cơm."

Lâm Triệt mỉm cười, nhìn Mạc Huệ Linh.

Người hầu đang lại đây, nói với Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch: "Tiên sinh, bà chủ, bữa tối đã chuẩn bị tốt."

Cố Tĩnh Trạch nói: "Ăn cơm đi."

Cơm được bưng lên, Lâm Triệt bởi vì có Mạc Huệ Linh ở đây, ăn có chút không được tự nhiên.

Mạc Huệ Linh ăn thức ăn, cũng giống như Cố Tĩnh Trạch, đều thong thả ung dung, nhai kỹ nuốt chậm.

Nhưng mà Lâm Triệt ăn cái gì cũng từng miếng từng miếng, vô cùng ngon miệng.

Ngày xưa chỉ có Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch, cũng thật ra không cảm thấy có gì, hôm nay nhìn bọn họ cách ăn giống nhau, Lâm Triệt nghĩ, khó trách Cố Tĩnh Trạch nhìn mình ăn, rồi nói cô thô lỗ.

Đại khái chung quanh anh, cũng chỉ có mình cô ăn cơm khó coi.

Kỳ thật, Cố Tĩnh Trạch thích cô ăn cái gì cũng từng miếng từng miếng như vậy, mỗi ngày nhìn cô cái cái gì, anh cũng cảm thấy đồ ăn giống như rất ngon, ăn cũng nhiều lên.

Anh nhìn Lâm Triệt, cô còn đang nhét thức ăn vào trong miệng, tuy rằng biểu tình dại ra, nhưng mà, ăn cái gì cũng rất lưu loát.

Không khỏi cười, Cố Tĩnh Trạch cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng xương sườn: "Hôm nay có món xương sườn em thích ăn, sao không ăn?"

Lâm Triệt phục hồi tinh thần lại, vội gật gật đầu, kẹp thức ăn lên.

Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch gắp thức ăn chi Lâm Triệt, tay nắm chiếc đũa cũng càng chặt thêm.

-------------

Cô không ngừng nói với mình, phải nhẫn nại, phải ẩn nhẫn.

Cố Tĩnh Trạch không phải là người như vậy, cố chấp, cảm thấy Lâm Triệt là vợ trên danh nghĩa của anh, cho nên mới ở trước mặt người hầu làm bộ làm dáng, để cho người ngoài tin tưởng.

Nhưng mà, lúc này, Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy chóp mũi Lâm Triệt dính nước sốt, cười cầm lấy khăn ướt bên cạnh, nâng tay lên, tự nhiên mà lau cho cô.

Lửa giận trong lòng Mạc Huệ Linh ào ào xông lên.

Nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Triệt, cô trực tiếp bưng một chén canh bên cạnh lên, đi qua nói với Lâm Triệt: "Lâm Triệt, hôm nay thật là vất vả cho cô, ăn nhiều một chút, còn có, buổi tối đừng ăn thứ nhiều dầu mỡ như vậy, uống nhiều canh tương đối tốt."

Nói xong, cô trực tiếp đưa chén canh cho cô.

Lâm Triệt vừa thấy, vội nói: "Không cần, Mạc tiểu thư, tôi tự mình làm là được."

Mạc Huệ Linh cười tới gần: "Sao cứ gọi tôi là Mạc tiểu thư làm gì, quá khách khí, tôi thân với Tĩnh Trạch như vậy, cô là vợ anh ấy, cô cũng như Tĩnh Trạch cùng nhau kêu tô Huệ Linh là được, này này, ăn canh".

Lâm Triệt thật sự không muốn uống, đứng dậy vừa muốn nói cái gì, lại thấy Mạc Huệ Linh đi tới, ánh mắt lãnh duệ, ánh mắt ác độc, bưng chén canh nghiêng bên này, Lâm Triệt theo bản năng nâng tay lên quay lại chắn.

Nhưng mà, Lâm Triệt rõ ràng cảm thấy mình không đụng chén canh, canh lại bỗng nhiên ào ào đổ vào cánh tay Lâm Triệt.

Lâm Triệt còn không phản ứng lại, Mạc Huệ Linh đã a một tiếng thét chói tai.

"Sao như vậy, Lâm Triệt, tôi mang canh cho cô cô đỡ cái gì, tôi cũng không đưa độc dược cho cô."

Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch lập tức đứng lên.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cánh tay Lâm Triệt, thấy canh trong tay cô bị nóng ửng đỏ, nước canh đổ trên nửa người, ánh mắt anh trừng lớn, trong đó càng nhiều, quay đầu lại, nhìn Mạc Huệ Linh, bỗng nhiên anh giơ bàn tay lên, nhắm ngay mặt Mạc Huệ Linh: "chát" một cái, đánh qua.

Mạc Huệ Linh lập tức ngây ngẩn cả người.

Không thể tưởng tượng, không thể tin tưởng.

Mạc Huệ Linh ngước đôi mắt lên, che lại nửa bên mặt mình lại, dùng sức nhìn Cố Tĩnh Trạch trước mặt.

Anh...... Ang thế nhưng đánh cô?

Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch, đôi mắt nháy mắt bị nước mắt lấp đầy, tí tách, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

Lâm Triệt đứng ở một bên, giờ khắc này, cả người đều sững sờ ở đó, cho rằng mình giống như đang nằm mơ, nhìn Mạc Huệ Linh.

"Anh đánh em......" Trên mặt Mạc Huệ Linh cũng vặn vẹo theo, nhìn Cố Tĩnh Trạch, cắn môi khóc lóc nói: "Sao anh đánh em, vì cô gái này, thế nhưng anh đánh em!"

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh, đôi mắt trầm xuống

-------------

Cố Tĩnh Trạch nhất thời nhìn tay mình, xác thật cũng không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ đánh cô.

Chỉ là vừa rồi nhất thời trong lòng vô cùng phẫn nộ, giống như một ngọn hỏa một đốt ở trong lòng anh, làm toàn bộ thân thể anh đều phẫn nộ.

Liền không tự chủ được, trực tiếp tát coi ở nơi đó.

Cố Tĩnh Trạch cứng đờ ở nơi đó nhìn cô.

Mạc Huệ Linh cắn môi, trừng mắt Cố Tĩnh Trạch: "Cố Tĩnh Trạch, em vì anh như vậy nhiều năm, thế nhưng anh vì cô gái khác đánh em! Lúc trước em đau một chút ngươi cũng không chịu được, em bị chạm vào một chút anh cũng sẽ đau lòng, hiện tại thế nhưng anh đánh em......"

Mạc Huệ Linh nói xong, trực tiếp đi chính giữa hai ra ngoài, khóc lóc chạy đi.

Lâm Triệt nhìn Mạc Huệ Linh đi ra ngoài, lại quay đầu, Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, biểu tình cũng rất khó xem, Lâm Triệt chỉ cảm thấy mình xấu hổ không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.

Này dù sao cũng là chuyện giữa hai bọn họ, nhưng lại là bởi vì mình mới có thể phát sinh.

Cô nhìn Cố Tĩnh Trạch, chậm rãi hoạt động một chút, mới kéo sợi tóc mình, gian nan nói: "Cố Tĩnh Trạch, anh có khỏe không? Rất xin lỗi, em......"

Cố Tĩnh Trạch nghe thấy được âm thanh Lâm Triệt, nhất thời phản ứng lại đây, cúi đầu, kéo tay cô qua, cũng may, canh cũng không quá nóng, nhưng trên hơi hơi đỏ lên.

Cố Tĩnh Trạch phất tay kêu người hầu lại đây.

"Đi lấy thuốc phỏng."

Lâm Triệt muốn nói không có việc gì, cô không cảm thấy như thế nào, chỉ là cảm thấy rất chật vật.

Nhưng mà, nhìn biểu tình âm trầm của Cố Tĩnh Trạch, lại không nói ra lời.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu kéo tay cô, bôi chút nước thuốc cho cô.

"Em đi đổi quần áo một chút."

Lâm Triệt lúc này mới nhớ tới, quần áo của mình còn rất chật vật.

Gật gật đầu đi thay quần áo, lúc ra ngoài, Cố Tĩnh Trạch đã an tĩnh ngồi ở chỗ kia, tiếp tục ăn bữa tối chưa ăn xong.

Chỉ là, bầu không khí nhà ăn trong lúc nhất thời giống như thấp tới đáy cốc, làm người cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Lâm Triệt đi qua, cúi đầu nói: "Cố Tĩnh Trạch, rất xin lỗi......"

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Triệt: "Không quan hệ với em"

"Nhưng mà......"

"Là anh làm không tốt, cũng không phải em sai." Cố Tĩnh Trạch đặt đôi đũa xuống: "Cô ấy xác thật làm không đúng, mặc kệ thế nào, không thể làm như vậy, nhưng mà xác thật anh không nên đánh cô ấy, em chỉ là có chút ảo não, anh chưa bao giờ ra tay đánh người, vừa mới nhất thời quá xúc động, không khống chế được mình."

Cố Tĩnh Trạch chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ là người xúc động, không lý trí, nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy Mạc Huệ Linh đổ canh trong tay vào trên người Lâm Triệt, Cố Tĩnh Trạch xác thật không biết mình làm sao vậy, sẽ khống chế không được mình, đây là chuyện chưa từng phát sinh, làm anh nhất thời rất khó tiếp thu.

Anh xác thật trước nay không đánh người, càng miễn bàn vẫn là phụ nữ, mà còn là Mạc Huệ Linh.

Anh không phải thánh nhân, nhưng mà, anh làm cái gì, cũng chưa bao giờ cần mình ra tay.

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên: "Nên xin lỗi chính là anh, em không sao chứ?"

Lâm Triệt vội vỗ vỗ trên người mình: "Em đương nhiên không có việc gì."

Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, chạy lên lầu.

Ban công lầu ba rất lớn, hoa cỏ được thợ làm vườn cắt tỉa vô cùng xinh đẹp.

Lâm Triệt đi lên với Cố Tĩnh Trạch, nhìn Cố Tĩnh Trạch đứng ở sau lan can, một mình đứng ở bên ngoài.

Biết tâm tình anh không tốt, tâm tình Lâm Triệt cũng không tốt lên, đi qua, trong lòng còn có tự trách, nếu không phải bởi vì cô, có lẽ Cố Tĩnh Trạch sẽ không cãi nhau với Mạc Huệ Linh.

"Cố Tĩnh Trạch, em......" cô bỗng nhiên nói: "Em hỏi anh một đề toán đơn giản nhé?"

Thấy Cố Tĩnh Trạch không quay đầu lại, Lâm Triệt nói: "Đây là đề toán tiểu học, hỏi, người đàn ông tắm rửa năm phút đồng hồ, người phụ nữ tắm rửa nửa giờ, như vậy, người đàn ông và phụ nữ cùng nhau tắm rửa cần bao nhiêu phút?"

Bả vai Cố Tĩnh Trạch cứng đờ một chút, còn đang kỳ quái.

Lâm Triệt cười ha ha nói: "Tiểu Minh trả lời nói, ngu ngốc, đương nhiên là nửa giờ, Tiểu Hoa nói, ngu ngốc, thời gian tắm dài ngắn phải xem người đàn ông muốn kéo dài cỡ nào!".

------------

Cố Tĩnh Trạch không khỏi phụt một chút, quay đầu, nhìn gương mặt Lâm Triệt ửng đỏ.

Hiểu được ẩn ý của câu truyện cười này, vô ngữ nghĩ, thật là đồ ngốc.

Nhưng mà, ngay sau đó, anh lại kéo Lâm Triệt lại: "Được, để tắm thử."

Lâm Triệt ngẩn người, cảm thấy anh lôi kéo cánh tay mình, ôm mình vào trong lồng ngực anh.

Đầu Lâm Triệt gác lên trên vai anh, tay anh nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, theo đó, cúi đầu, anh nhắm mắt lại, ngửi hương thơm sợi tóc cô, Lâm Triệt còn muốn động, lại nghe thấy anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Đừng nhúc nhích, để anh ôm trong chốc lát."

Lâm Triệt đứng ở nơi đó, người có chút cứng đờ bị anh ôm như vậy, còn có thể cảm thấy tay anh, ở trên lưng cô như cũ, nhẹ nhàng vuốt ve, nhiệt độ bàn tay, làm người nhất thời cảm thấy ấm áp, không có chút cảm giác nào, chỉ ôm như vậy, lại làm người cảm giác tốt như vậy, trong lúc nhất thời giống như thời gian ngưng kết ở chỗ này, làm người không tách ra được......

Cố Tĩnh Trạch ôm ấp cô, cảm thấy cô giống như có dược hiệu kỳ dị, không bao lâu, tim cũng bình tĩnh xuống theo, cũng không còn không thoải mái.

Nhưng mà, lại muốn ôm cô như cũ, giống như như tham luyến hương vị của cô, cúi đầu hít thở thật sâu, càng ngày càng nghiện, luyến tiếc buông ra.

Lâm Triệt cảm thấy anh vẫn bất động, cho rằng tâm tình anh thật sự thật không tốt, thở dài nhàn nhạt nói: "Nếu anh lo lắng cô ấy, thì gọi điện thoại hỏi một chút, kỳ thật vừa rồi anh nên đuổi theo cô ấy, cô ấy đi như vậy cũng nguy hiểm, hơn nữa nhất định sẽ rất tức giận, nhưng mà kỳ thật phụ nữ dỗ một chút thì ổn ngay, chủ yếu xem thái độ anh, tâm phụ nữ vẫn rất mềm."

Cố Tĩnh Trạch hơi hơi buông lỏng Lâm Triệt ra, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, vô ngữ nói: "Em còn đang cung cấp nhận xét ý kiến cho anh?"

"Đúng vậy." Lâm Triệt cũng không muốn nhìn thấy tâm tình Cố Tĩnh Trạch không tốt.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Đồ ngốc."

Anh nhàn nhạt búng cái gáy cô: "Đồ ngốc, kỳ thật, anh cũng không phải tức giận bởi vì cô ta cho nên tâm tình không tốt."

"Cái gì?" Không phải sao? Lâm Triệt kỳ quái nhìn anh, vậy bởi vì cái gì.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh bởi vì mình vô pháp khống chế được cảm xúc của mình, cho nên tâm tình không tốt, chuyện này là anh làm không đúng, anh hẳn là nên khống chế, chỉ là lúc ấy không biết làm sao."m

Thế nhưng bởi vì cái này......

Lâm Triệt vô ngữ nhìn anh: "Sao anh bởi vì cái này......"

Cố Tĩnh Trạch yên lặng cúi đầu xuống, nhìn Lâm Triệt, anh cảm thấy, anh là bởi vì nàng, mới có thể xúc động như vậy.

Bởi vì Lâm Triệt, thế nhưng sẽ làm như vậy với Mạc Huệ Linh.

Anh thật sự cảm thấy không thể nói nổi, nhìn khuôn mặt nhỏ của Lâm Triệt, anh nói: "Lâm Triệt, anh cảm thấy, anh đối với em......"

Nhưng mà, lời nói còn chưa nói xong, di động Cố Tĩnh Trạch liền vang lên.

Là dãy số của Mạc Huệ Linh.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, ấn nút nghe, lại nghe thấy, bên trong cũng không phải âm thanh Mạc Huệ Linh......

-------------

Mẹ Mạc Huệ Linh ở bên trong sợ hãi: "Cố Tĩnh Trạch, Huệ Linh chúng tôi thích cậu như thế, sao cậu dám đối xử với Huệ Linh như vậy, Huệ Linh toàn tâm toàn ý vì cậu nhiều năm như vậy, cậu, thế nhưng cậu đối xử con bé như vậy, hiện tại vừa lòng cậu, con bé phí hoài bản thân mình!"

Cố Tĩnh Trạch cứng đờ.

Sau khi Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại, Lâm Triệt thấy sắc mặt Cố Tĩnh Trạch không tốt lắm, nhanh hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

Cố Tĩnh Trạch bước nhanh xuống phía dưới, vừa đi vừa nói: "Huệ Linh uống rất nhiều thuốc ngủ, hiện tại còn chưa thoát khỏi nguy hiểm."

"Cái gì?" Lâm Triệt giật mình nhìn Cố Tĩnh Trạch.

"Mạc Huệ Linh tự sát?" Lâm Triệt không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Chẳng lẽ ai tát một cái, liền tự sát?

Này cũng quá phí bản thân mình đi.

Lâm Triệt nhanh đi theo Cố Tĩnh Trạch đi xuống.

Cố Tĩnh Trạch gọi người hầu tới, lập tức cầm áo khoác cùng với nhanh chóng mang giày vào: "Hiện tại còn ở bệnh viện, anh muốn qua đó nhìn xem."

"Vâng, được."

Cố Tĩnh Trạch lại bất chấp thứ khác, bước nhanh mở cửa.

Lâm Triệt chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn cánh cửa đóng cửa, nghĩ Mạc Huệ Linh, lại giật mình, lại chấn động.

Cô nghĩ, chẳng lẽ Mạc Huệ Linh yêu Cố Tĩnh Trạch như vậy sao?

Yêu một người tới trình độ nào, mới có thể bởi vì một cái tát, liền muốn thương tổn sinh mệnh của mình chứ?

Lâm Triệt nghĩ, xem ra cái buổi tối này, Cố Tĩnh Trạch sẽ không trở lại.

Bên kia.

Cố Tĩnh Trạch tới bệnh viện, người Mạc gia đã sớm tới rồi.

Nhìn Cố Tĩnh Trạch, mẹ Mạc Huệ Linh thân trần hàm bạc giương nanh múa vuốt nhào tới: "Cậu cái đồ phụ lòng, cậu xem Huệ Linh chúng ta, bởi vì cậu đã giày xéo thành cái dạng gì, con bé ở đâu mà không thấy đàn ông, lại bởi vì cậu ở chỗ này, hiện tại còn muốn chết, nếu con bé chết rồi, tôi liều mạng với cậu."

Nhưng mà, cha Mạc Mạc Khai Hối lập tức đè vợ mình đang kích động lại.

Quả nhiên, nhìn thấy có người tiếp cận, bảo vệ phía sau Cố Tĩnh Trạch, đã ngo ngoe rục rịch, Mạc Khai Hối thở dài, nhìn Cố Tĩnh Trạch, cũng oán trách: "Lúc cậu đang êm đẹp với Huệ Linh, chúng tôi cũng không nghĩ hai người ở bên nhau, nhưng mà, Huệ Linh ở khắp nơi suy nghĩ cho cậu, chỉ kém đào tim cho cậu, nhưng mà cậu thật xấu xa, chúng tôi không muốn con bé cả đời sống cô độc, con bé lại không để bụng, đều là bởi vì cậu, đối kháng với nhà của chúng tôi, lớn như vậy, đám chị con bé đã sớm đã gả chồng, con bế chỉ mong chờ vào cậu, nhưng mà hiện tại......"

Cố Tĩnh Trạch trên mặt âm trầm, chờ đến bọn họ đều nói xong, mới trầm thấp hỏi câu: "Huệ Linh thế nào?"

Bác sĩ thấy Cố Tĩnh Trạch đang hỏi mình, nhanh nói: "Mạc tiểu thư uống quá nhiều thuốc ngủ, tuy rằng đã rửa ruột, kiểm tra toàn phần, nhưng mà, có thể tỉnh lại không...... Cũng cần phải lực ý chí của sau Mạc tiểu thư."

Cặp cha mẹ kia nghe xong, càng ôm đầu khóc rống lên, trong miệng còn gọi: "Huệ Linh, Huệ Linh, vì người lòng lang dạ sói như vậy, sao con có thể luẩn quẩn trong lòng như vậy, nếu cô đã chết, chẳng lẽ hắn ta không lương tâm bất an sao, nếu con có bất trắc gì, nhà chúng ta dù ngươi chết ta sống, cũng sẽ không buông tha cho hắn, Cố gia thì sao, dù mẹ chết, cũng muốn để hắn chôn cùng......"

Mạc Khai Hối nghe bà nói, thật muốn che miệng bà lại.

Nói bậy lung tung, Mạc gia đấu với Cố gia, còn cùng hắn ngươi chết ta sống, chỉ có mình chết, Cố Tĩnh Trạch dù sao cũng không chết được.

Nhưng mà quay đầu lại nhìn xem, Cố Tĩnh Trạch giống như không để ý, nghĩ anh vẫn có chút cảm tình với con gái mình, mới thở dài.

Cố Tĩnh Trạch chỉ dùng ánh mắt sâu nặng nhìn bên trong, trầm mặc không nói.

Bên ngoài.

Lâm Triệt đang ở bên Thẩm Thản Nhiên.

Thẩm Thản Nhiên buồn bực nói: "Cô gái kia cũng quá ngoan độc, thế nhưng thật sự kết thúc mình".

Lâm Triệt đáp: "Đúng vậy, khả năng cô ta thật sự thực yêu Cố Tĩnh Trạch."

Cô cũng không muốn nói cái gì, chỉ là bởi vì ở nhà đợi không được, cho nên mới đến nơi này.

-----------

Học bơi khá thành công nên ad đã lặn mất tăm nhiều ngày 😁 mong mn vẫn tiếp tục ủng hộ nha!!! Tym bự 🙆















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro