Chap 53_54: Quan tâm cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đầu Lâm Triệt giống như bỗng chốc sung huyết, một mảnh hỗn độn. 

Lúc môi hơi lạnh của anh xẹt qua cánh môi, lưu lại một cảnh ướt át làm cho người ta lưu luyến, mới khôi phục tri giác. 

Anh, hôn cô... 

Hơn nữa, lại còn hôn. 

Bá đạo cạy mở hàm răng của cô, anh cơ hồ đoạt lấy đi tất cả hô hấp của cô, không cho cô một chút không gian suy tư. 

Đầu lưỡi va chạm, anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, dùng sức khẽ hút, máu của cô giống như đều bắt đầu chảy ngược, lúc này cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân. 

Lâm Triệt mở to hai mắt, nhìn gò má hoàn mỹ của anh gần sát tới, một trận hương thơm vây quanh cô, mang theo ái muội cực nóng, khiến cô bỗng chốc như đã quên đi đau đớn. 

Ngón tay nắm chặt, tay cường tráng của anh, còn ở trong lòng bàn tay, độ ấm cực nóng, lại truyền đến trong tay cô. 

Mãi cho đến khi bác sĩ khâu lại xong miệng vết thương cho cô, cô không lại cảm giác được một tia đau đớn. 

Thẳng đến Cố Tĩnh Trạch chậm rãi buông môi của cô ra. 

Vị của cô vẫn ngọt ngào như trong trí nhớ. 

Buông lỏng ra, giữa răng lại còn lưu lại vài phần vẫn chưa thỏa mãn. 

Nhưng mà, đợi đến khi bác sĩ đứng lên nói, đều xong rồi, chấp nhận tiêm adrenalin, khiến Lâm Triệt mất máu quá nhiều còn luôn luôn có Lâm Triệt, lúc này lại giống như mũi tên rời khỏi cung, buông lỏng, cả người trực tiếp nằm ở nơi đó, hôn mê. 

Thời điểm Lâm Triệt tỉnh lại, phát hiện bên cạnh là một mảnh màu lam, trong phòng các loại dụng cụ đang ở nhảy lên. 

Cô sửng sốt, vội muốn đứng lên, cùng lúc đó phía dưới miệng vết thương kéo căng đau xót, cảm thấy tay như cũ bị người nắm.

Lúc này mới nhìn đến, Cố Tĩnh Trạch nằm sấp ở bên giường, đang ngủ. 

Cô vừa động như vậy, anh trực tiếp mở mắt: 

- Như thế nào? 

Anh có chút khẩn trương nhìn cô: 

- Làm sao không khỏe ở chỗ sao? 

Anh thoạt nhìn hơi chút lộ vẻ mỏi mệt, Lâm Triệt không khỏi nghĩ, anh chẳng lẽ là ở trong này chăm sóc cô một buổi tối? 

Lâm Triệt vội nói: 

- Không có, không có việc gì, chính là miệng vết thương bị căng lên thôi. 

Cố Tĩnh Trạch nghe xong, vội đứng lên, xốc lên chăn nhìn nhìn miệng vết thương của cô. 

Còn gắt gao băng bó, nhìn ra hẳn là không vấn đề gì. 

Anh thở ra một hơi, cau mày nói với cô: 

- Cẩn thận một chút, không cần tùy tiện lộn xộn. 

Một buổi tối ngày hôm qua, cô bất chợt nỉ non, tiếng rên rỉ khiến trong lòng người không thoải mái. 

Anh chỉ có thể nắm tay cô như vậy, luôn luôn thủ ở đây một buổi tối, gần sáng, mới chịu không được, nằm sấp ở trong này ngủ.

Tần Hạo nhìn bất quá, muốn cho anh đi phòng bệnh cách vách, nhưng mà, anh chỉ cần vừa động, Lâm Triệt sẽ hừ vài tiếng. 

Tay anh trực tiếp giơ lên, khiến Tần Hạo đi ra ngoài, bản thân ở trong này nhìn cô một buổi tối. 

Cũng may bác sĩ nói, chính là động mạch chủ đứt, cứu chữa kịp thời, đã cầm máu chữa trị tốt. 

Chính là, động mạch chủ nơi đó mất lượng máu quá lớn, cho dù lúc đó lập tức cầm máu, nhưng mà, cũng vẫn mất máu quá nhiều, cô lúc này thật suy yếu. 

Bác sĩ còn nói, động mạch chủ nơi đó xuất huyết cực kỳ nguy hiểm, nếu không kịp thời, cô rất có khả năng sẽ chết rất nhanh. 

Lâm Triệt cảm thấy tinh thần bản thân giống như tốt hơn rất nhiều, nhìn phòng bệnh đặc biệt xa hoa này, nếu không phải có nhiều máy móc, thoạt nhìn không giống như phòng bệnh, cô biết bản thân hẳn là đã qua được không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra đồng thời, mới bỗng nhiên nhớ tới: 

- Ai nha, giấy tờ nhà đất, khế ước mua bán nhà của tôi đâu? 

Cố Tĩnh Trạch không nói gì nhìn cô: 

- Không biết. 

Lâm Triệt kinh ngạc: 

- Không phải chứ! 

Lúc đó nhất thời sốt ruột, cũng không biết ném đi đâu, chẳng lẽ cũng không có người giúp cô thu lại sao. 

Lâm Triệt nói: 

- Thế nào như vậy, đồ vật quan trọng như vậy. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu: 

- Được rồi, thực quan trọng như vậy, lúc đó vì sao cô không ôm khế ước mua bán nhà và giấy tờ nhà đất của cô trốn đi qua một bên, còn ném nó, bổ nhào vào trên người tôi. 

Đối với cô hơi có chút áy náy, không nghĩ tới cô thế nhưng mà sẽ làm ra phản ứng như vậy. 

Lâm Triệt chớp chớp mắt: 

- Tôi đã quên là chuyện gì xảy ra, khả năng lúc đó nhất thời xúc động đi. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: 

- Lần sau không được làm như vậy, rất nguy hiểm. 

Lâm Triệt nói: 

- Đương nhiên, có lần giáo huấn này, lần sau tôi sẽ biết, đây là lần đầu tiên không kinh nghiệm, không biết nên trốn ở chỗ nào sao. 

Cố Tĩnh Trạch lắc lắc đầu. 

Lâm Triệt nói: 

- Đúng rồi, khế ước mua bán nhà cùng và giấy tờ nhà đất của tôi có thể làm lại một lần nữa? 

- Đương nhiên, tên của cô, là của cô. 

- Thật tốt quá. 

Bộ dáng Lâm Triệt nhẹ nhàng thở ra. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Được rồi, tham tiền, chuyện này đã giải quyết, cô cũng nên ăn một chút gì. 

Bác sĩ nói cô tỉnh lại là có thể ăn cái gì, cho nên, anh đã trước tiên kêu người trong nhà làm cái gì cho cô. 

Gọi người lấy ra, cô còn nghĩ động, Cố Tĩnh Trạch đè cô lại: 

- Tôi đút cho cô, cô không nên động. 

Lâm Triệt kinh ngạc nhìn anh. 

Cố Tĩnh Trạch đã để cái bàn nhỏ xuống, cầm lấy thìa đến, cẩn thận múc một muỗng cháo, đặt ở trên môi thổi thổi, mới đưa tới trước mặt Lâm Triệt. 

Lâm Triệt nhìn một loạt động tác của anh, nhìn cực kỳ chân thành, một mạch liền thành, không khỏi cười. 

Hé miệng một ngụm ăn hết, không khỏi lại cắn thìa. 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mi, nhìn môi của cô, so ngày hôm qua đã có chút huyết sắc, mang theo chút cháo trắng trơn bóng lại ướt át, yết hầu anh vừa động, mi sắc cũng càng nặng thêm vài phần. 

- Hu... Thực xin lỗi. 

Cô không nhận thấy được sự khác thường của Cố Tĩnh Trạch, nuốt miệng cháo xuống, mơ hồ nói. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Ăn cái gì cũng có thể cẩn thận một chút sao. 

Tuy rằng giọng điệu không dằn lại, nhưng mà, anh vẫn vươn ra ngón tay, lau cháo chảy xuống bên miệng cô. 

Ngón tay đụng tới môi non mềm của cô, một chút cảm giác tê tê ma dại, giống như lan tràn theo đầu ngón tay. 

Lúc này, di động để ở một bên bỗng nhiên vang lên. 

Cố Tĩnh Trạch buông bát xuống, nhìn về phía di động. 

Là Mạc Huệ Linh gọi điện thoại tới. 

Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái, cầm lấy điện thoại, đi ra ngoài nhận. 

Lâm Triệt ngẩn người, nhìn cửa đóng lại, trong lòng nghĩ, không cần nghĩ cũng biết ai gọi điện thoại tới. 

Cố Tĩnh Trạch nhận điện thoại, chợt nghe đến thanh âm lo lắng của Mạc Huệ Linh. 

- Tĩnh Trạch, anh đêm qua thế nào không có tới, điện thoại còn luôn luôn không có người nhận. 

Buổi tối điện thoại vang lên một lần, nhưng mà lúc đó Lâm Triệt còn ở trong hôn mê, Cố Tĩnh Trạch lo lắng ầm ĩ đến cô nghỉ ngơi, lúc này để Tần Hạo lấy điện thoại đi ra ngoài. 

Nghe thấy thanh âm oán giận của Mạc Huệ Linh, Cố Tĩnh Trạch nói: 

Buổi tối xảy ra chút chuyện, cho nên mới không đi. 

- Em mặc kệ anh xảy ra chuyện gì, Cố Tĩnh Trạch, ngày khác có thể, nhưng mà, ngày hôm qua là sinh nhật của em, anh thế nào có thể để một mình em ở nơi đó chờ anh lâu như vậy. 

Mạc Huệ Linh lại bắt đầu khóc lên. 

Cố Tĩnh Trạch biết Mạc Huệ Linh thật thích khóc, lúc này nghe cô nỉ non, cũng không khỏi nghĩ đến, kỳ thực Lâm Triệt không thật thích khóc, ngày hôm qua đau hàm răng cô run lên, vẫn cho là bản thân phải chết, nhưng mà, lại cũng không rơi xuống một giọt nước mắt. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Ngày hôm qua chuyện thật sự có chút gấp, cho nên mới không thể đến, thực xin lỗi, Huệ Linh, cụ thể, lần sau gặp mặt lại nói.

- Vậy buổi tối anh tới gặp em sao? 

Thanh âm Huệ Linh yếu đi. 

Cố Tĩnh Trạch hơi hơi suy tư: 

- Hôm nay chỉ sợ là không được. 

$$$$54...O------O

  Mạc Huệ Linh chán nản, trực tiếp bốp cúp điện thoại. 

Cố Tĩnh Trạch nghe điện thoại vang lên âm thanh tu tu, trầm ngâm dừng một lát, thấy bác sĩ đến, mới cùng Lâm Triệt đi vào trong phòng bệnh. 

Bác sĩ kiểm tra qua cho Lâm Triệt, vết thương trên đùi khôi phục tốt, rất nhanh là có thể xuống đất. 

Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh nhìn, lúc đi ra ngoài tiếp cú điện thoại, Lâm Triệt đã đem cơm ăn không còn một mảnh. 

Lúc này đang ở chỗ này cùng bác sĩ thảo luận vấn đề phòng nơi này thật là đẹp mắt. 

Thật sự là không chịu để tâm. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn phía trên vết sẹo, nói với bác sĩ: 

- Trên chân cô vết sẹo có thể xóa đi không? 

Bác sĩ vội cung kính dè dặt cẩn trọng nói với Cố Tĩnh Trạch: 

- Đây phải nhìn thể chất mỗi người, nhìn trên người phu nhân bình thường cũng không có một chút vết sẹo, thể chất hẳn không lưu sẹo, có lẽ sẽ khôi phục không tệ, nhưng mà... Vết sẹo sâu như vậy, phỏng chừng khẳng định sẽ giữ chút dấu vết. 

Thời điểm khâu phía trên, cố ý dùng phương thức khâu không để lại vết sẹo, nhưng mà, lúc này miệng vết thương nhìn vẫn dữ tợn. 

Cố Tĩnh Trạch không thích trên người cô lưu lại vết sẹo, nhìn miệng vết thương của cô, nhíu nhíu mày thật sâu: 

- Tôi hi vọng trên người phu nhân của tôi không có một chút vết sẹo, tìm bác sĩ tốt nhất của các anh nghĩ biện pháp. 

Bác sĩ nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, nhanh chóng liên tục gật đầu. 

Nhìn bác sĩ đi ra ngoài, Lâm Triệt mới ngẩng đầu lên nói với Cố Tĩnh Trạch: 

- Nhìn ít nhiều cũng sẽ lưu lại chút sẹo, bất quá không quan hệ, nếu quay phim, dùng phấn che một chút là được. 

Cố Tĩnh Trạch lại sâu thâm nhìn cô: 

- Không, nếu nơi này không được, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất trên thế giới điều trị cho cô, nhất định sẽ không cho cô lưu lại một chút sẹo. 

Lâm Triệt nhìn biểu cảm nặng nề của anh, trong lòng hơi hơi cảm ấm áp, cười nhìn anh nói: 

- Thế nào, anh nhìn thấy trên người tôi có vết sẹo sẽ ghét bỏ tôi sao? Thật là, tao khang chi thê bất hạ đường*, nghe thấy được không, tôi cho dù khó coi, anh cũng không thể ghét bỏ tôi. 

[* Tao khang chi thê (vợ tao khang) ám chỉ người vợ (cũng là vợ cả) cưới khi chồng còn nghèo; tiếng Việt còn gọi là người vợ tấm cám (hay tấm mẳn). 

Bất khả hạ đàng (đường): Không thể đưa xuống nhà dưới (không thể hắt hủi).Tao khang chi thê bất khả hạ đường nghĩa là [khi mình sang giàu thì] không thể bỏ được người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình. 

Tích: Tống Hoằng là quan hiền lương dưới triều vua Quang Vũ (6 TCN – 57 CN), người sáng lập triều Đông Hán (tức Hậu Hán). Vợ ông Hoằng bệnh, bị mù và ông luôn đích thân săn sóc, đút cơm cho vợ. Chị vua góa chồng, rất ái mộ Tống Hoằng. Vua biết ý, một hôm ướm lời hỏi dò bụng Hoằng: “Ngạn ngữ nói: Sang đổi bạn, giàu đổi vợ, có vậy chăng?” (Ngạn vân: Quý dịch giao, phú dịch thê, hữu chư?) 

Hoằng đáp: “Thần nghe: Bạn bè chơi từ thuở nghèo hèn chớ nên quên, người vợ tấm cám chớ hắt hủi.” (Thần văn: Bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đường.)Hiểu Tống Hoằng một lòng chung thủy, vua bỏ ý định tác hợp cho chị.] 

Cố Tĩnh Trạch im lặng không nói gì, nhìn Lâm Triệt nói: 

- Yên tâm, tôi sẽ không ghét bỏ cô, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy trên người cô có vết sẹo. 

Anh không muốn nhìn thấy cô bị thương, càng còn bởi vì mình. 

Nhìn Lâm Triệt mặc đồ sọc của bệnh nhân, nghĩ đến da thịt cô trắng noãn, không có một chút khuyết điểm, thế nhưng mà bởi vì mình, lưu lại miệng vết thương lớn như vậy, liền càng cảm thấy trong lòng không thoải mái. 

Lâm Triệt hơi hơi vừa động, nhìn anh nói: 

- Cũng là anh nhìn thấy sẽ cảm thấy áy náy sao? 

Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái: 

- Cô lại nghĩ loạn cái gì. 

Bất quá, quả thật là có chút áy náy. 

Lâm Triệt nói: 

- Thực cảm thấy áy náy, về sau liền đối với tôi tốt một chút, đừng động một cái là ném tôi ra bên ngoài. 

Cố Tĩnh Trạch sửng sốt, nhớ tới ngày đó ném cô tới cửa. 

Này còn không phải bởi vì miệng cô quá thối, chọc giận anh. 

Anh sinh ra lớn đến như vậy, còn chưa từng có một người phụ nữ, giống như cô, to gan lớn mật như vậy, nói với anh như vậy. 

Nhưng mà, lúc này thật sâu nhìn Lâm Triệt, anh vẫn như cũ lẳng lặng nói một chữ: 

- Được. 

Lâm Triệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch, nhất thời tâm thần hoảng hốt, anh vừa nói cái gì? 

Cố Tĩnh Trạch dời ánh mắt, cúi đầu đem thuốc bác sĩ đưa lấy ra cho cô, bắt đầu đổ nước cho cô uống thuốc. 

Ngày đầu tiên, miệng vết thương Lâm Triệt còn hơi hơi đau đớn, nhưng mà, bởi vì bệnh viện dùng đã là thuốc tốt nhất, cho nên, cảm thấy cũng không khó chịu như vậy. 

Buổi tối, Lâm Triệt đến thời gian, liền có chút mê man, chuẩn bị ngủ, nhìn Cố Tĩnh Trạch, híp mắt hỏi anh: 

- Buổi tối rồi anh làm sao bây giờ? 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Cô không cần phải quan tâm tôi, tôi ở trong này ngồi là được. 

Lâm Triệt nói: 

- Bằng không anh trở về đi ngủ đi. 

- Không cần, tôi ở trong này nhìn cô. 

Cố Tĩnh Trạch đặt cô một mình ở trong này, cảm thấy cô sẽ rất cô độc. 

Dù sao không giống như là những người khác, có một đám người thân quay chung quanh, cô cũng chỉ có một người chồng là anh mà thôi. 

Lâm Triệt nói: 

- Thật sự không cần... Bằng không anh đi bên ngoài tìm một chỗ ngủ. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Không, buổi tối nơi này dụng cụ rất nhiều, cô cũng cần người nhìn, tôi ở trong này là tốt rồi. 

- A... Này... 

Trong lòng Lâm Triệt có chút cảm động, nhìn Cố Tĩnh Trạch, lại nhìn nhìn giường bản thân, giường phòng bệnh cao cấp, cũng lớn hơn rất nhiều giường bình thường. 

Cô nghĩ một chút, dứt khoát vỗ vỗ giường bản thân: 

- Bằng không anh đi lên ngủ đi, giường cũng đủ lớn. 

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch không thể không lóe lóe, nhìn vị trí cô vỗ. 

Trong lòng đã có chút cảm giác mừng thầm chợt lóe lên. 

Anh lại tuyệt không cảm giác bài xích. 

Lâm Triệt thấy anh không cự tuyệt nhưng mà cũng không đáp ứng, còn nói: 

- Thế nào, anh sợ tôi bổ nhào vào anh, vậy dứt khoát, đem gối đầu đặt ở bên trong là được rồi, giường lớn như vậy, hoàn toàn có thể để. 

Cố Tĩnh Trạch khẽ nhíu mày: 

- Được rồi được rồi, cứ quyết định như vậy, sớm một chút nghỉ ngơi đi. 

Nhìn thấy anh thật sự đồng ý, Lâm Triệt vội tránh sang bên cạnh, dọn ra chỗ cho anh. 

Cố Tĩnh Trạch đơn giản thu thập một chút, mới lên giường. 

Hai người mỗi người ngủ ở một bên, ở giữa đặt cái gối. 

Nhưng mà, Lâm Triệt đánh giá cao năng lực của bản thân, tuy rằng nằm như vậy, nhưng mà có thể ẩn ẩn cảm nhận được hơi thở người đàn ông bên cạnh, tuy rằng người bên cạnh giống như sớm đã đang ngủ, vẫn không nhúc nhích. 

Cũng may có tác dụng của thuốc, một thoáng chốc, cô rốt cục mơ màng ngủ thiếp đi. 

Cố Tĩnh Trạch cảm giác được người bên người không lại xoay người, hô hấp cũng chậm chậm tiềm xuống, biết cô chỉ sợ là đã ngủ, 

Thở dài một tiếng, anh chuyển người lại, cũng chuẩn bị ngủ. 

Nhưng mà, vừa muốn ngủ, một chân bỗng nhiên gác ngang ở trên thân. 

Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch nhất thời sâu xuống. 

Lâm Triệt này, chân cô không phải đau sao?

Bị thương cũng không ảnh hưởng đến tư thế ngủ không đàng hoàng của cô. 

Để tránh đụng tới miệng vết thương của cô, anh cầm lấy đùi mảnh khảnh của cô, cẩn thận đẩy qua. 

Nhưng mà ngay sau đó, một cánh tay mềm mại lại vươn qua. 

Cố Tĩnh Trạch nghĩ, anh chỉ biết, trừ phi ở giữa để dao găm, bằng không, để cái gì cũng ngăn không được người phụ nữ thích lộn xộn này. 

Anh cẩn thận nắm lấy cánh tay của cô, quay đầu, nhẹ nhàng thả về. 

Lại vừa chống lại khuôn mặt cô đang yên tĩnh ngủ say. 

Môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, mạng người phụ nữ này cũng rất ngoan cường, hiện thời nhìn ra đã hoàn toàn bất đồng với người phụ nữ sắp chết ngày hôm qua, nhanh chóng khôi phục sức sống. 

Lúc này, cô co lên trước. 

Cố Tĩnh Trạch ngừng một chút, cảm thấy môi của cô đã sát đến trước mặt mình. 

Chỉ cần anh hơi chút vừa động, liền có thể đụng đến môi đỏ mọng mềm mại của cô. 

Cảm xúc ướt át, khiến anh cả người run rẩy một trận, một luồng điện truyền qua thân thể, anh nhìn chằm chằm miệng của cô, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi hanh. 

Cô lại lần nữa lộn xộn, môi nhỏ trực tiếp cọ xát cánh môi của anh, một trận khô nóng, khiến Cố Tĩnh Trạch triệt để nhăn mày lại. 

- Lâm Triệt, cô chơi với lửa có ngày chết cháy! 

Mang theo nguy hiểm cảnh cáo tự môi phun ra từ trong môi của mình: 

- Còn dám lộn xộn một chút thử xem! 

Nhưng mà, hiển nhiên Lâm Triệt căn bản không nghe đến âm thanh khàn khàn của anh. 


-----*-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro