Chap 69_70: Kéo rách quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lúc này, Lâm Triệt nhìn thấy có phóng viên đang chen chúc. 

“Có phóng viên tới, không được, em muốn chạy nhanh đi, mới vừa gặp phóng viên, bị vây chặn một hồi lâu". Cô không có kinh nghiệm ứng phó phóng viên gì, cho nên nhất thời căn bản không biết nên nói gì mới tốt, sợ mình nói sai, sẽ bị phóng viên bắt gió bắt bóng, ảnh hưởng công tác. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn thoáng qua, nói: "Bên trong có nơi trốn, đi thôi". 

Nói, Cố Tĩnh Trạch cho người ta một ánh mắt, để người mình qua đó nhìn xem. 

Hai người ở dưới sự âm thầm bảo vệ của bảo an, càng đi vào bên trong. 

Lâm Triệt nhìn thấy phóng viên không theo kịp, nhẹ nhàng thở ra nói: "Còn may đã cắt đuôi, bằng không em cũng không biết phải làm sao bây giờ". 

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nhìn nhìn cô, trong lòng nghĩ, nếu không phải khách sạn là của Cố thị, nơi nơi đều có người của anh, cô cho rằng cô có thể chạy trốn sao, phóng viên không phải không theo kịp, là bị cản lại.

Rất nhanh tới một phòng nghỉ ngơi trong khách sạn. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh cho người cầm chút thức ăn tới, em ăn trước". 

“Thật tốt quá, Cố Tĩnh Trạch, anh thật tốt". cô ngẩng đầu lên, nhìn vào Cố Tĩnh Trạch, mắt to ướt át, tràn ngập cảm động khoa trương. 

Cố Tĩnh Trạch biết rõ cô đang diễn xuất, lại cảm thấy thỏa mãn trong lòng. 

“Biết anh tốt thì tốt với anh một chút". anh nói, đẩy mâm đến trước mặt cô. 

Cô ngồi xe lăn không quá dễ dàng, nhìn thấy anh săn sóc đưa thức ăn đến trước mặt mình, càng vui vẻ nhìn anh một cái. 

Người đàn ông này có đôi khi cũng không đáng ghét lắm. 

Lâm Triệt ăn mấy miếng, điện thoại Cố Tĩnh Trạch vang, anh qua đó nghe điện thoại. 

Trong điện thoại, bảo vệ nói: "Tiên sinh, vừa rồi Lâm Hữu Tài tiên sinh muốn tới bái phỏng ngài, bị chúng ta cản lại". 

Cố Tĩnh Trạch mặt vô biểu tình, nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Triệt: "Ừ". 

Đặt điện thoại xuống, lại nhìn đến, Lâm Triệt ở kia nhích tới nhích lui, hình như đang lôi kéo quần áo của mình, Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Làm sao vậy?". 

Lâm Triệt cúi đầu muốn tháo sợi dây lưng, lại nắm không được, túm dây lưng, không thể mở được, chỉ có thể buồn khổ nói: "Hình như dây phía sau bị thắt". 

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ lắc đầu, đi qua: "Thôi thấy em chân tay vụng về, không làm được cái gì cả, anh mở cho em” 

Lâm Triệt đành phải nói: "Vậy được rồi, cứ cho anh thông minh đi". 

Anh nói: "Nhìn xem bộ dáng ngốc nghếch của em". 

Anh đi tới phía sau cô, nhìn thấy dây áo ở sau lưng bị quấn vào trên xe lăn, xác thật tự cô cởi bỏ sẽ rất khó. 

Anh cầm dây nói: "Ai bảo em mặc đồ khó như vậy". 

Lâm Triệt cảm thấy tay anh thoăn thoắt ở phía sau lưng, thường thường đụng chạm, làm người cảm thấy có chút khó có thể tự giữ. 

Cố ý làm bộ không cảm giác được, cô hừ một tiếng nói: "Tham gia đính hôn lễ, chung quy phải mặc đẹp một chút, huống chi hiện tại em không phải vợ của anh sao, dù sao không thể để anh mất mặt, anh xem, bộ đồ hôm nay là công ty cho em mượn đó, nói là hàng hiệu đâu". 

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm: "Em không có quần áo mặc, anh có thể cho người cho ngươi mua, bảo công ty cho em mượn làm cái gì?". 

“Đó rất phiền toái". 

“Dù phiền toái, vẫn không muốn nói cho anh, hôm nay em tới tham gia lễ đính hôn của người trong lòng?". Cố Tĩnh Trạch nói, trên tay không khỏi dùng sức, nhớ tới nàng mang theo một loại tâm lý đoạn tuyệt đường lui lại, tới tham gia lễ đính hôn của người trong lòng, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái lên được. 

Lâm Triệt bị siết chặt trên lưng tê rần, tức quay đầu lại nói với Cố Tĩnh Trạch: "Này, anh không muốn giúp em thì thôi, còn làm đau em”. 

“Rất xin lỗi, anh nhất thời không chú ý". Anh cũng cảm thấy loại tâm tư này của mình không thể hiểu được, cúi đầu càng cẩn thận gỡ ra. 

Lâm Triệt lại có chút do dự: "Này, anh cúi đầu làm gì, không phải phát bệnh chứ!” 

Cô nhớ rõ anh nói qua, nếu quá gần với phụ nữ, sẽ bị dị ứng, anh có rất nhiều bệnh trạng, khả năng sẽ phát bệnh, khả năng sẽ nổi bệnh sởi. 

O-------------O

Cố Tĩnh Trạch nói: "Sao được". 

“Không phải anh sợ anh chạm vào em sẽ phát bệnh sao”. 

“Anh chưa từng gian nan ở trước mặt em như vậy". Cố Tĩnh Trạch tức giận nói: "Lại nói tiếp, chuyện xấu của em bị anh nhìn thấy không ít". 

Lâm Triệt quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái: "Em vui!” 

Anh bị cô bỏ thuốc, cô thì say rượu hồ nháo. 

Thật là tật xấu đều bị anh nhìn thấy. 

Lâm Triệt nghĩ, Mạc Huệ Linh khẳng định sẽ không như vậy. 

Khó trách anh yêu Mạc Huệ Linh, không thích cô, phụ nữ ở trước mặt đàn ông vẫn nên bảo trì chút khoảng cách, có chút hình tượng, bằng không sao đàn ông thích được. 

Đặc biệt là Cố Tĩnh Trạch, nhân vật cao cao tại thượng như vậy, khẳng định gặp qua toàn là thục nữ. 

Cố Tĩnh Trạch nghiêm túc xem khóa kéo cô, thật là rối rắm, nhất thời rất khó mở ra. 

Đang nghiêm túc mở, lại lập tức chú ý tới, mình cúi đầu, đối diện sau cổ trắng nõn một mảnh của mình, phía dưới, quần áo đong đưa, một phần cảnh xuân phía trước, như ẩn như hiện. 

Anh mơ hồ nhớ rõ cô đã nói qua, ngực mình có hình dạng mật đào. 

Bây giờ nhìn…… Không ngờ là sự thật. 

Tuy rằng bị áo ngực màu xanh nhạt che đậy hơn phân nửa, nhưng mà vẫn là có thể nhìn thấy một nửa hình tròn phía trước, trơn mềm đong đưa. 

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy một phần lớn da thịt sau lưng cô, da thịt tinh tế như gốm sứ, gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, chỉ có một tầng lông tơ tinh tế ở phía trên, thoạt nhìn hình như là da thịt trẻ con. 

Bất kỳ nhiên, yết hầu anh nóng lên, giật giật, dời ánh mắt đi, lại vẫn là cảm thấy bực bội bất kham. 

Nhưng mà, giống như càng sốt ruột, động tác trong tay càng hỗn độn. 

Mở như thế nào cũng mở không được, làm anh không khỏi buồn bực. 

Trực tiếp dùng một chút lực, anh mắng: "Shit, sao mở không ra". 

Mà anh dùng một chút lực, quần áo lập tức xé một chút. 

Hỏng rồi 

Lâm Triệt lập tức cũng không nghĩ tới, kéo lại quần áo, vô ngữ ngẩng đầu lên nhìn Cố Tĩnh Trạch, buồn bực kêu to, cảm giác làn da non trên người ở dưới khí lạnh, càng thêm không được tự nhiên: "Sao như vậy, Cố Tĩnh Trạch, có ai hỗ trợ như anh không?". 

Cố Tĩnh Trạch cũng có chút bực, lúc này lỗ tai có chút đỏ lên, nhìn nơi đó, có chút không biết nên làm cái gì bây giờ. 

Phần lớn bộ đồ bị rớt xuống, thân thể của cô nửa che nửa lộ, lại càng mê người, cả người giống như lộ ra ánh sáng, lông tơ tinh tế đều nhiễm hơi thở trẻ con, làm người khó có thể cầm giữ được. 

Tim anh lập tức “chạy” lên, giống như bị cái gì khảy nhẹ. 

Cô quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái: "Bộ đồ bị hư rồi, anh hiểu được bộ đồ bao nhiêu tiền không?".. 

Cố Tĩnh Trạch tức giận nói: "Anh đền cho em được chưa?". 

“Hừ, anh phải đền em!” 

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái, cầm lấy điện thoại. 

“Tìm một lễ phục dành cho phụ nữ đến đây, tất cả kích cỡ”. Nói xong, thấy Lâm Triệt bày vẻ mặt oán trách nhìn anh, trừng hai mắt to, ánh mắt tràn ngập ai oán, che lại bộ đồ của mình, trước ngực vốn dĩ không nhỏ, đôi tay vừa che lại, có vẻ lớn hơn nữa. 

Cố Tĩnh Trạch ánh mắt mê ly một chút, nhìn cô, nhíu mày quay đầu đi. 

Người ngu ngốc này. 

Lâm Triệt không có biện pháp, dứt khoát quay xe lăn, vào phòng tắm. 

Tìm cái áo tắm dài, tạm thời mặc vào. 




-----*-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro