Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác không bật đèn thay Tiêu Chiến nữa, để tự anh bật, tránh phải bật tắt đi bật tắt lại không ngừng.

Trở về phòng ngủ chính, trái tim cậu vẫn đang đập thình thịch.

Cậu mở khung chat với Tiêu Chiến ra, anh gửi tin nhắn cho cậu vào nửa tiếng trước.

Tiêu Chiến: [cậu ở phòng ngủ chính, hai chiếc vali ở phòng thay đồ, tôi ở phòng ngủ phụ.]

Chút xấu hổ còn lại không bằng may mắn, may mà không đụng phải anh đang tắm, không nhìn thấy thứ không nên nhìn. Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, hít thở sâu, đi vào phòng tắm. Phòng tắm của phòng ngủ chính còn to gấp đôi phòng ngủ phụ, tinh tế rộng rãi sáng sủa, dựa bên cạnh cửa sổ có bồn tắm mát xa lớn, đồng bộ với hệ thống phim ảnh âm nhạc, có thể vừa ngâm bồn vừa xem video hoặc nghe nhạc.

Hưởng thụ đến trình độ cao nhất. Đồ đặt trên chậu rửa mặt toàn là đồ dùng từ đầu đến chân, mọi thứ đều đầy đủ.

Trên tường còn có một chiếc tủ lạnh lắp âm tường nhỏ, màu sắc thiết kế hài hòa với bề mặt tường, chỉ là Vương Nhất Bác không chú ý đến đó là tủ lạnh, còn cho rằng thiết kế tổng thể là như vậy. Từ phòng tắm đi ra, Vương Nhất Bác đến phòng thay đồ tìm vali, đẩy cửa phòng thay đồ, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị chấn động bởi sự bố trí xa hoa ở đây.

Món đồ rẻ nhất trong đây chính là hai chiếc vali của cậu. Hai chiếc vali một to một nhỏ là một trong những món quà bà nội tặng cậu khi cậu đi du học hồi cấp 3. Vali dùng rất tốt, không bị hỏng, cậu luôn dùng đến bây giờ. Vương Nhất Bác mất nửa tiếng để thu xếp đồ đạc, dùng xong vali, cậu cẩn thận cất đi.

Có thể là vì đổi một nơi mới, phòng ngủ lại quá lớn, một chút cảm giác của nhà cũng không có, cậu giống như vào nhầm một nơi không nên thuộc về cậu. Cảm giác không chân thực như này kéo đến khi cậu tắm xong rồi nằm trên giường, vẫn còn chưa biến mất. Nghĩ tới Tiêu Chiến trước đó nằm trên chiếc giường này, cậu càng không ngủ được. Cả đêm nay ngủ rất không yên giấc.

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức còn chưa reo, Vương Nhất Bác đã dậy trước rồi. Mở mắt ra, có chút ngẩn ngơ, trên chiếc giường lớn như thế tỉnh táo lại mấy giây, mới ý thức được bản thân đang nằm ở đâu.

Tiêu Chiến còn dậy sớm hơn cậu, cậu tắm rửa xong rồi xuống nhà, anh đã kết thúc buổi thể dục buổi sáng, đang ngồi ăn sáng trước bàn ăn.

"Chào buổi sáng." Vương Nhất Bác xuất phát từ lễ phép, khách sáo chào hỏi với anh.

"Ừ." Tiêu Chiến nhấc mí mắt, còn chưa nhìn rõ cậu đã thu lại.

Từ giọng nói đến ánh mắt, chút tình cảm hòa thuận với cậu cũng không có. Vương Nhất Bác không nhịn được mà hoài nghi, người tối hôm đó thay cậu trút giận ở khách sạn, rốt cuộc có phải anh hay không. Thái độ trước và sau, quả thật như hai người khác nhau. Sau khi chuyển đến, anh đối với cậu ngược lại xa cách rất nhiều.

Vương Nhất Bác ngồi phía trước mặt anh, bưng lấy sữa  và yến mạch, thêm mấy thìa chuối nghiền cho vào trong, chậm rãi trộn đều.

Dì Lan từ phòng bếp ra, làm cho hai người bánh chẻo hấp nhân tôm, trong mỗi đĩa để hai chiếc.

Bữa sáng thịnh soạn, dì Lan lo lắng lấy quá nhiều bánh chẻo hấp hai người không ăn hết, lại lo lắng hai cái không đủ cho hai người ăn.

"Trong nồi còn có, ăn xong dì lại lấy cho hai người."

Đợi dì Lan vào trong phòng bếp, Vương Nhất Bác rất tò mò, Tiêu Chiến nghe từ đâu chuyện cậu thích ăn món này. Cậu hỏi: "Sao anh biết tôi thích ăn bánh chẻo hấp?"

Tiêu Chiến đang uống cafe, dừng lại một chút mới nói: "Đoán đó."

Vương Nhất Bác: "Thế anh đoán sai rồi, tôi không thích ăn."

Nói xong, cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, sắc mặt anh bình tĩnh, cậu không bắt được bất kì biểu cảm lạ thường nào. Xem ra anh thật sự là đoán mò. Nhưng rất kỳ lạ, đoán lung tung mà lại đoán cậu thích ăn bánh chẻo hấp.

Từ lúc cậu nói anh đoán sai, cậu không thích ăn bánh chẻo hấp, liên tiếp ba ngày, trong bữa sáng cũng không xuất hiện bánh chẻo hấp nhân tôm nữa.

Trong mấy ngày sống cùng Tiêu Chiến, bọn họ chỉ buổi sáng mới có thể gặp nhau. Hôm nay thứ tư, Vương Nhất Bác trước khi tan làm nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến: [Buổi tối còn phải tăng ca à?]

Vương Nhất Bác khi trả lời chú ý dùng từ: [Ngày nào cũng phải tăng ca, không tăng ca ở công ty, về nhà cũng phải bận như thế.]

Tiêu Chiến:[Thế trở về tăng ca.]

Xem ra có chuyện tìm cậu, Vương Nhất Bác: [Được.]

Trước khi sắp tan làm, Vương Nhất Bác lại nhớ ra, hôm nay dì Lan không ở nhà. Một bộ phim điện ảnh tình yêu mà dì Lan thích xem chiếu rạp vé tối ngày hôm nay nên dì sẽ đi xem phim điện ảnh.

Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến: "Tối nay anh định ăn thế nào?"

Tiêu Chiến trả lời cậu: [Tôi mua rồi.]

Vương Nhất Bác đột nhiên muốn ăn sushi, trên đường trở về nhà, đi qua nhà hàng nhật, lại mua thêm một phần sushi đem về.

Đến biệt thự, Tiêu Chiến đã trở về, đang ở trong phòng ăn, trên bàn ăn đặt hai chiếc laptop, anh đang hết sức chăm chú nhìn máy tính. Nghe thấy tiếng bước chân của cậu, anh cũng không ngẩng đầu. Bàn ăn ở biệt thự không khác lắm so với chiếc trong căn hộ chung cư của anh, kiểu dài, có thể ngồi được 20 người dùng bữa cùng lúc, có thể so với bàn hội nghị của Lâm thị.

"Sao không ở thư phòng?" Vương Nhất Bác đặt túi laptop của cậu lên trên ghế, hỏi anh.

Tiêu Chiến: "Sau này thứ tư không gọi điện thoại, đổi thành tăng ca ở phòng ăn, có chuyện gì thì nói trước mặt."

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, hôm nay là thứ tư, là ngày bọn họ mỗi tuần một lần gọi điện tìm hiểu đối phương. Còn tưởng bảo cậu về nhà tăng ca là muốn nói về hạng mục đó của Nguyệt thị với cậu.

"Anh ăn chưa?" Cậu đặt sushi lên bàn rồi đi rửa tay.

Tiêu Chiến:"Vẫn chưa."

Anh buông chuột, đi phòng bếp bưng bữa tối. Vương Nhất Bác rửa xong tay trở lại, nhìn bữa tối thinh soạn trên bàn, không kìm được kinh ngạc, anh cũng đóng gói đồ ăn tối ở nhà hàng nhật đem về.

Cậu mở hộp sushi, đưa qua: "Anh ăn thử xem."

Tiêu Chiến không thích ăn sushi, nhưng vẫn gắp một miếng.

Tránh khỏi làm bầu không khí lạnh đi, Vương Nhất Bác hôm nay chủ động tìm chủ đề nói chuyện với anh.

Ăn xong cơm tối, hai người mặt đối mặt tăng ca, mà lại không nói một lời nào. Điện thoại cùng lúc có âm báo tin nhắn, là tin nhắn trong nhóm gia đình nhà họ Tiêu. Bà cụ gửi địa chỉ tiệc mừng thọ của trưởng bối nhà họ Diệp hôm thứ bảy vào trong nhóm.

Lại gửi tin nhắn riêng cho Vương Nhất Bác: [Tiểu Bác, cháu hôm đó có thời gian rảnh đi chứ?]

Vương Nhất Bác: [Thưa bà cháu rảnh ạ.] Không rảnh cũng phải đi.

Chẳng mấy chốc là tới thử bảy. Giống sáng thứ bảy mỗi lần cậu không đi công tác, ba mẹ đang đợi cậu ở dưới tòa nhà văn phòng. Thứ bảy ba mẹ không có việc gì, theo thói quen dậy sớm tập thể dục, đi quãng đường từ nhà đến đây, nhìn cậu một lát, nói mấy câu.

Ba mẹ đợi ở đây ít nhất là mười hoặc hai mươi phút, còn chưa nói xong mấy câu, Vương Nhất Bác cũng không nỡ để ba mẹ đi. Cậu mở cửa sau xe, chiếc áo vest của Tiêu Chiến còn ở trong xe cậu, cậu lấy ra mặc tạm thời lên người.

Mẹ Vương nhìn thấy áo vest dài hơn cậu một chút liền hỏi: "Sống chung với Tiêu Chiến vẫn ổn chứ con?"

"Dạ, cũng ổn." Vương Nhất Bác hơi có chút chột dạ.

Hai mẹ con lại nói chuyện một lát những việc bình thường trong nhà.

"Đừng làm lỡ con mở họp." ba Vương kéo vợ rời đi.

Mấy hôm nay, Vương Nhất Bác đang đợi điện thoại của Trần Hạo Nhiên, Tiêu Chiến nói trong vòng mười ngày Trần Hạo Nhiên nhất định sẽ tìm cậu, cũng không biết Trần Hạo Nhiên sẽ chọn khi nào.

Ban trưa, Vương Nhất Bác làm xong công việc trong tay, vội vàng đến khách sạn.

Thường ngày nhà họ Diệp bọn họ tụ tập, trong nhà căn bản không chứa hết, chỉ có thể thuê hội trường tổ chức tiệc trong khách sạn.

Hôm nay lại mời không ít bạn bè thân thích đến dự tiệc, hội trường tổ chức tiệc có thể chứa 60 bàn, không nhất định đủ ngồi.

Cậu gả cho Tiêu Chiến là vượt tầng lớp. Những người tới ngày hôm nay, cậu về cơ bản không quen biết. Suốt quãng đường đi vào, chỉ nhìn thấy hai người quen, là khi cậu làm hạng mục quen biết, đối phương là ông chủ. Bọn họ có mối quan hệ khá tốt với Tiêu Chiến, trông thấy cậu bèn chủ động chào hỏi với cậu.

"Mẹ." Vương Nhất Bác nhìn thấy mẹ Tiêu, chỉ một bóng lưng cũng khiến người ta cảm thấy cao quý tao nhã.

Mẹ Tiêu trong tiếng ồn ào dường như nghe thấy tiếng nói quen thuộc, bà quay đầu, Vương Nhất Bác đi nhanh tới từ phía sau, mẹ Tiêu cười hỏi: "Hôm nay còn tăng ca hả?"

Vương Nhất Bác: "Ban sáng bận một lát ạ."

"Chú ý sức khoẻ. Ông bà con đang ở bàn đầu tiên đằng trước đấy."

Mẹ Tiêu dẫn cậu đi qua, Vương Nhất Bác ở bên mẹ Tiêu còn thoải mái hơn so với ở bên Tiêu Chiến, mẹ Tiêu không nói nhiều, trong nhã nhặn uyển chuyển mang theo chút lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng khi nói chuyện với bà, mẹ Tiêu luôn rất dịu dàng. Ngay cả chút lạnh lùng kiêu ngạo đó cũng không còn.

Chào hỏi với ông bà xong, mẹ Tiêu giới thiệu những trưởng bối khác cho cậu quen biết. Một vòng giới thiệu xong, đã trôi qua mười phút. Nhận ra cậu đang thận trọng, mẹ Tiêu vỗ vai cậu, cười mỉm: "Tiểu Chiến có thể còn chưa tới, con đi tìm Bồi Hâm trước đi, mấy người trẻ tuổi các con dễ nói chuyện với nhau."

Vương Nhất Bác như được đại xá, cậu tìm hơn mười bàn mới nhìn thấy Bồi Hâm. Bàn của Bồi Hâm đã ngồi đủ, đều là người trẻ tuổi, có người đang cướp đồ ngọt, vừa ăn vừa đùa ầm ĩ, tiếng nói cười không ngừng. Vương Nhất Bác không quen bọn họ, đột ngột qua đó, phá hỏng không khí của người ta, thế là cậu ngồi xuống một chiếc bàn ở bên ngoài nhất.

Bàn này của các cậu cũng sắp ngồi đủ, chỉ thừa vị trí phía bên trái cậu. Góc nghiêng đối diện cậu có mấy cô gái chàng trai thỉnh thoảng liếc nhìn cậu một cái, tụ lại một chỗ thì thầm nói riêng, không biết là đang nói gì. Từ ánh mắt hóng hớt chuyện của bọn họ có thể đoán ra, bọn họ đang nói về cậu.

Chắc là đang nói, hôn nhân của cậu và Tiêu Chiến có thể đi xa đến đâu.

"Còn giữ lại chỗ riêng cho tớ cơ đấy."

Một giọng nói quen thuộc truyền tới từ trên đỉnh đầu. Vương Nhất Bác nghiêng đầu, Minh Đan đang cầm ly rượu, cười ngồi xuống.

Minh Đan cùng cha đến đây, bàn bên cha hắn toàn là trưởng bối, hắn đang nhàm chán, từ phía xa nhìn thấy Vương Nhất Bác đang lạc lõng. Hôm nay đúng lúc Tiêu Chiến không ở đây, hắn định nói chuyện nhảy việc một lát với Vương Nhất Bác, muốn mời  Vương Nhất Bác đi.

Hắn dùng ly rượu của mình chạm với cốc nước của Vương Nhất Bác: "Sức khỏe thế nào rồi?"

Vương Nhất Bác không thích vòng vo: "Muốn nói gì thì nói thẳng."

Minh Đan đặt ly rượu xuống, dựa gần Vương Nhất Bác một chút, nói toạc móng heo: "Cậu có dự định nhảy khỏi Lâm Thị không?"

Vương Nhất Bác: "Tạm thời không nghĩ đến."

Minh Đan cười: "Tớ không vội, thứ tớ có là thời gian."

Hắn không tin Vương Nhất Bác chưa từng có suy nghĩ nhảy việc. Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tiêu Chiến đã tới, anh cùng Trần Hạo Nam đi vào hội trường tổ chức tiệc, thời gian hai người từ ZW đi ra tương đương, gặp nhau ở tầng hầm khách sạn.

Người nhà họ Diệp mời đến dự tiệc hôm nay, Tiêu Chiến về cơ bản đều quen biết, bình thường mọi người đều bận, có lúc nửa năm một năm cũng không gặp được một lần, gặp được rồi tránh không khỏi nói thêm mấy câu. Từ lúc anh vào hội trường, luôn hàn huyên chào hỏi, hết lượt người này lại đến lượt người khác. Đến khi bắt đầu tiệc mừng thọ, Tiêu Chiến bị bạn gọi qua ngồi cùng.

Từ lúc Tiêu Chiến vào hội trường tổ chức tiệc, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy anh, bàn mà anh ngồi, cách cậu ba hoặc bốn hàng, lệch về phía trước. Cậu ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh đang nói chuyện với người bên cạnh. Tiêu Chiến ngồi quay lưng với hướng của cậu, từ đầu đến cuối chưa từng xoay người tìm cậu. Còn về việc cậu đến hay không, anh hầu như không quan tâm.

Minh Đan phổ cập cho Vương Nhất Bác: "người đẹp ngồi bên cạnh Tiêu Chiến tên là Trần Hạo Nam, anh cả của cậu ta cậu nhất định có biết, không biết cũng từng nghe thấy, con trai lớn nhà họ Trần - Trần Hạo Nhiên."

Còn hơn là biết, hạng mục của cậu còn đang nằm chặt trong tay Trần Hạo Nhiên.

Minh Đan uống một ngụm rượu, tiếp tục nói: "Nhà Trần Hạo Nam có thực lực tương đương với nhà tớ, cậu ta vốn không được xếp đến bàn đó của Tiêu Chiến. Nhưng Trần Hạo Nam là bạn của Tiêu Chiến, quan hệ khá tốt, cậu ta là thơm lây Tiêu Chiến mới có thể ngồi bàn đó."

Vương Nhất Bác biết cho dù trong trường hợp nào, vị trí của mỗi người, thật ra đều là dựa theo thân phận và thực lực mà ngầm thừa nhận thứ tự.

Bắt đầu bữa tiệc, Tiêu Chiến mới tìm Vương Nhất Bác, ban nãy nói mấy câu về tình hình tiêu thụ của chi nhánh hai với Trần Hạo Nam. Anh gửi tin nhắn cho cậu: [cậu ngồi ở đâu?]

Vương Nhất Bác: [Phía sau anh.]

Tiêu Chiến bỗng chốc quay người, cách mấy chiếc bàn, anh trông thấy cậu: [Còn không qua đây? Tôi bảo nhân viên phục vụ thêm một chiếc ghế.]

Vương Nhất Bác: [Không qua, ngồi đâu cũng như nhau.]

Cậu sẽ không dưới tình hình đã bắt đầu ăn mà vội vàng qua đó. Như thế còn không biết sẽ bị bao nhiêu người chế giễu sau lưng. Tiêu Chiến không trả lời cậu nữa. Cậu cất điện thoại vào trong túi.

Minh Đan đã đi đến bàn cha hắn kính rượu, vị trí trống bên cạnh lại có người tới ngồi.

"Ngưỡng mộ đã lâu." Người tới là Hàn Ngọc.

Vương Nhất Bác cười như không cười: "Hàn tổng, hân hạnh gặp gỡ."

Hai người không hẹn mà cùng chạm ly. Cậu không quen Hàn Ngọc, nhưng từng nghe đến tiếng tăm của đối phương, cũng ở một số nơi từng gặp, chỉ là không có người giới thiệu, mà cậu cũng không bám nổi quan hệ như vậy với Hàn Ngọc. Hai người coi như là người xa lạ.

Hàn Ngọc mỉm cười: "Sao không đến bàn bên Tiêu Chiến thế?"

Hắn chỉ là vô tình hỏi, bởi vì ban nãy đến bàn bên Tiêu Chiến tìm Vương Nhất Bác thì không tìm được.

Vương Nhất Bác cũng mỉm cười trả lời lại: "Bàn này của tôi toàn là người lạ, không cần phải nói chuyện, có thể ăn thêm nhiều món hơn."

Hàn Ngọc: "!!!!"

Làm thế nào cũng không ngờ được, Vương Nhất Bác sẽ dùng lý do ăn thêm nhiều món để qua quít với hắn chuyện vì sao không ngồi bàn bên Tiêu Chiến.

Hắn vẫn cười một tiếng: "Học được một chiêu, về sau tôi có đi ăn tiệc, cũng phải tìm một bàn không quen biết để ngồi, không thì mỗi lần đều ăn không no, còn bị bạn ép rượu."

"Cậu cứ từ từ ăn, tôi đi kính trưởng bối." Hàn Ngọc đứng dậy nói: "Có thời gian liên hệ sau."

Hắn đột nhiên cảm thấy, có người hợp tác công việc như Vương Nhất Bác, có lẽ rất thú vị, giận người ta mà cũng hài hước như thế. Đương nhiên, hắn sẽ không chủ động hỏi phương thức liên lạc của Vương Nhất Bác, tìm một cơ hội để Vương Nhất Bác chủ động đến tìm tới hắn.

Mãi đến khi kết thúc buổi tiệc, Vương Nhất Bác đi chào một tiếng với mẹ Tiêu: "Mẹ ơi, con về trước đây ạ."

Mẹ Tiêu mỉm cười: "Nghe nói buổi chiều còn có tăng hai gì nữa, cùng Tiểu Chiến đi chơi đi."

Vương Nhất Bác không ngồi cùng một bàn với Tiêu Chiến, không biết là tăng gì, chắc là chơi bài. Lại nói mấy câu với mẹ Tiêu, cậu từ cửa sau rời khỏi.

Chỗ thang máy, một hàng người Tiêu Chiến đang đợi thang máy, phần lớn là người trong bàn ban nãy của bọn họ, có Vu Bân, tiểu bối nhà họ Diệp, Bồi Hâm cũng ở đó.

Khi thang máy đến, bọn họ không nhanh không chậm đi vào trong. Nhóm người bọn họ không phú thì cũng quý, ngày thường quen với thang máy riêng, không quen chen chúc thang máy với người khác, cũng không thích đứng gần cạnh ai, nhưng hôm nay không được, người tới tham dự bữa tiệc toàn trong cùng một giới.

Người đông, thang máy có hạn, chỉ có thể chen chúc. Mọi người đều vào, đứng gần cả bên cửa, nhiều thêm một người cũng không chứa nổi. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Vương Nhất Bác đúng lúc đi đến trước thang máy này, vừa nghiêng đầu đã trông thấy người bên trong. Nhiều người như thế, cậu chỉ nhìn thấy rõ Tiêu Chiến đang đứng ở giữa, còn có người bên cạnh anh – Trần Hạo Nam.

"Ý, anh dâu." Bồi Hâm bị dồn vào góc trong cùng không quên nhiệt tình chào hỏi.

Tiêu Chiến không ngờ cậu còn chưa đi. Sau khi kết thúc bữa tiệc, Vương Nhất Bác đi tìm mẹ Tiêu, Tiêu Chiến không nhìn thấy cậu ở hội trường tổ chức tiệc, cho rằng cậu đã rời khỏi chỗ ngồi đi về trước. Cửa thang máy sắp đóng lại, chỉ còn khe hở rộng nửa mét. Không kịp gọi người bên cạnh cửa giúp, Tiêu Chiến đẩy người bên cạnh ra, chen về phía trước hai bước, duỗi cánh tay dài, nhấn nút mở cửa.

Vương Nhất Bác không biết tình hình trong đó như thế nào, sắp thấy cửa thang máy đóng lại, lại chậm rãi mở ra, Tiêu Chiến bước ra khỏi thang máy. Anh không nhìn cậu, cũng không nói điều gì, đứng bên cạnh cậu cùng cậu đợi chuyến thang máy tiếp theo.

Trong tháng máy, ngoài Bồi Hâm và Vu Bân ra, những người khác kinh ngạc không thôi, ai cũng không ngờ đến việc Tiêu Chiến chen ra thang máy, anh đi thang máy thẳng xuống tầng dưới mới là chuyện bình thường.

Hôn nhân của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác như thế nào, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng. Với tính cách của Tiêu Chiến, không thể chủ động buông bỏ cái tôi, hơn nữa là còn trước mặt bọn họ. Bồi Hâm chẳng thấy kinh ngạc, nhân đúng lúc này làm sáng tỏ cuộc hôn nhân của anh họ và Vương Nhất Bác không giống với lời đồn bên ngoài, rằng Vương Nhất Bác dựa vào hôn nhân vượt tầng lớp.

"Khoảng thời gian trước anh em muốn hẹn anh dâu đi xem triển lãm tranh, anh ấy không buông bỏ được thể diện, nhất định muốn em đi tặng vé. Chiếc xe mà anh ấy tặng em, em nghi là dùng để sai em chạy việc vặt lắm."

Trong thang máy vang lên một trận cười đùa ầm ĩ. Cái miệng biết ăn nói của Bồi Hâm, bọn họ từng được mở mang kiến thức, cũng không phải ngày đầu tiên quen biết cậu, Tiêu Chiến rốt cuộc có hẹn Vương Nhất Bác xem triển lãm tranh hay không, sự thật giả trong đó bọn họ khó mà phân biệt được.

Vu Bân hùa theo Bồi Hâm: "Rạng sáng 4 giờ cậu ta còn chạy đến bệnh viện trông nom Vương Nhất Bác. Chuyện tặng xe cho Bồi Hâm để chạy việc vặt, cậu ta có thể làm ra được."

Khi nghe thấy lời này, mức độ kinh ngạc của bọn họ còn hơn cả lúc Tiêu Chiến chen ra ban nãy. Vu Bân xưa giờ đều không nhiều lời về tình cảm của người khác, muốn anh bảo vệ trước mọi người một câu, cho dù là người quen biết anh nhiều năm như bọn họ, không nhất định có vinh dự đặc biệt như thế này.

Cho dù là chính bản thân Tiêu Chiến, Vu Bân cũng không thích tốn nhiều lời đi bảo vệ, không vứt đá xuống giếng đã là nhân nghĩa lắm rồi, nhưng anh lại bảo vệ Vương Nhất Bác.

Bọn họ ngược lại nhớ ra, mẹ Vương Nhất Bác là chủ nhiệm lớp tiểu học của Vu Bân. Với bọn họ mà nói, Tiêu Chiến có bao nhiêu tình cảm với Vương Nhất Bác không quan trọng, điều quan trọng là thái độ của Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác. Hành động chen thang máy của Tiêu Chiến hôm nay, còn có sự bảo vệ của Vu Bân, trong lòng bọn họ hiểu rõ, về sau gặp được Vương Nhất Bác trong bất kì trường hợp nào, không thể đối đãi chậm chạp.

Lúc này ở chỗ đợi thang máy trên tầng, giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cách nhau khoảng cách không xa không gần, trông như là một cặp xa lạ. Cậu liếc Tiêu Chiến một cái, không thể không thừa nhận, một vài hành động ngoài dự đoán thường xuyên của người này rất có thể mê hoặc lòng người.

Ví dụ như anh vừa nãy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, vượt qua mấy người để chen ra thang máy. Lại như là lúc cậu bị Trần Hạo Nhiên gây khó dễ, anh cho cậu hai sự lựa chọn.

May mà cậu chưa bị mê hoặc.

"Tiểu Bác!" Một giọng nói thân thiết từ phía sau truyền tới.

Vương Nhất Bác theo tiếng nói mà quay người, Tiêu Chiến cũng nghiêng đầu nhìn sang, là chú ba và thím ba của anh, chú thím cũng đến tham dự tiệc mừng thọ.

"Chú ba, thím ba! Chú thím vẫn chưa đi ạ?" Vương Nhất Bác cười chào hỏi.

Thím ba khoác tay chú ba, cười nói: "Gặp được người quen nên nói thêm mấy câu."

Thang máy đến, mấy người vừa nói vừa lần lượt đi vào. Chú ba trông thấy Tiêu Chiến, không tự giác mà muốn quan tâm đến tình hình của ZW mấy câu, ông hi vọng mình may mắn, trước mặt vợ ông, còn có Vương Nhất Bác ở đây, bà sẽ giữ thể diện cho ông.

Thời gian có hạn, ông hỏi thẳng vào trọng điểm: "Lê Minh đang làm thủ tục bàn giao nghỉ việc hả?"

Vừa dứt lời, chú ba bị khuỷu cánh tay của thím ba húc mạnh vào: "Chuyện của công ty có Tiểu Chiến, anh lo lắng sức khỏe của anh ấy, so với cái gì cũng mạnh hơn."

Chú ba ôm lấy chỗ bị húc vào, đau đến nhăn mày.

Vương Nhất Bác lặng lẽ xoay mặt nhìn chữ số trên nút thang máy, phát húc ban nãy của thím ba, cậu nhìn cũng thấy đau.

Thang máy xuống đến tầng hầm. Sau khi tạm biệt, mỗi người bọn họ đi tìm xe.

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác: "Buổi chiều còn phải đi làm không?"

Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Anh có chuyện gì thế?"

Cậu bây giờ càng ngày càng hiểu anh, nếu như không có việc, anh sẽ không chủ động hỏi đây hỏi đó.

Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi: "Lái xe của cậu trở về."

Trưa nay anh không uống rượu, giơ tay muốn lấy chìa khóa xe của cậu. Vương Nhất Bác tưởng anh có chuyện muốn nói với cậu, cầm chìa khóa xe vứt cho anh. Hai người một trước một sau đi về vị trí đỗ xe. Là muốn tìm cậu nói về hạng mục của Nguyệt Thị hay là hôn nhân của hai người bọn họ? Ngồi lên ghế phụ, Vương Nhất Bác kéo dây an toàn rồi thắt lại. Tiêu Chiến điều chỉnh ghế ngồi trước tiên, sau khi điều chỉnh xong không khởi động xe, cũng không thắt dây an toàn. Trong xe quá mức yên lặng, âm thanh Vương Nhất Bác lấy điện thoại bị khuếch đại lên mấy lần.

Tiếng sột soạt là âm thanh duy nhất trong không gian chật hẹp. Cậu đột nhiên ngừng động tác, xoay mặt nhìn anh: "Chuyện gì thế? Anh nói đi!"

Tiêu Chiến đang cầm figure game của cậu lên nhìn, nhìn mấy cái rồi đặt trở về, đối mặt với cậu: "Nhất Bác, cậu muốn tiếp tục hôn nhân hay là có dự định nào khác?"

Vương Nhất Bác buột miệng nói ra: "Nếu không muốn tiếp tục, tôi vì sao phải đăng ký kết hôn?"

Cậu tạm thời vẫn không hiểu rõ, sao anh đột nhiên hỏi câu hỏi này.

"Đã hiểu." Tiêu Chiến khởi động xe.

Vương Nhất Bác nhìn ra chút ít nhẹ nhõm và thoải mái trên gương mặt anh, chắc không phải cậu nhìn nhầm.

"Đi thăm ba mẹ." Anh lại nói.

Vương Nhất Bác tưởng ba mẹ mà anh nói là ba mẹ của anh.

"Mẹ còn đang ở trên tầng, bảo là muốn nói chuyện với trưởng bối."

Tiêu Chiến thắt dây an toàn: "Đến nhà em."

Ngày bọn họ đăng ký kết hôn, anh có buổi tiệc xã giao, không đến nhà Vương Nhất Bác ăn cơm, hôm nay đúng lúc có thời gian rảnh để đi thăm ba mẹ cậu.

"Ba có ở nhà không?" Anh hỏi.

"Chắc là có." Vương Nhất Bác không chắc, ban trưa ba cậu bảo đi ăn cơm với Nghệ Hiên, hai thầy trò vốn nhiều chuyện để nói, ăn cơm xong có khả năng lại tìm một nơi để uống cafe.

Trước khi lái xe đi, Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho tài xế, dặn dò: [Đến biệt thự lấy hai hộp trà, trà mới của năm nay, dì Lan biết ở chỗ để.]

Tài xế hỏi: [Đưa đến đâu ạ?]

[Nhà ba mẹ chồng tôi.]

Tài xế từng đến một lần, nhớ được là tiểu khu nào. Theo bên cạnh Tiêu Chiến đã lâu, biết những nơi nào từng đến một lần thì bắt buộc phải ghi nhớ trong lòng. Như nhà của Vương Nhất Bác, chung cư của Vương Nhất Bác, còn có tiệm bánh kếp mỏng đó, những địa chỉ đó đều phải khắc ghi trong lòng.

Tiêu Chiến đặt điện thoại vào bảng điều khiển trung tâm, nhìn gương chiếu hậu lùi xe. Sau vài phút, xe ô tô đã đi trên đường chính.

Vương Nhất Bác nhìn bên ngoài xe, đang nghĩ chuyện. Từ lúc cậu chuyển đến biệt thự, thái độ của Tiêu Chiến lại quay trở về lúc bọn họ vừa mới quen biết, lạnh nhạt vô cùng, quả thật không liên hệ được một chỗ với sự thân thiết lúc giúp cậu trút giận.

Ban nãy, anh lại hỏi cậu muốn tiếp tục hôn nhân hay không, điều kỳ lạ nhất là một câu phía sau, hỏi cậu có phải có dự định khác hay không. Đã kết hôn rồi, cậu còn có thể có dự định gì đây. Cậu bỗng sững ra, nghĩ đến một khả năng, cậu chia phòng ngủ với anh, khiến anh hiểu lầm cậu có dự định khác. Nếu là như vậy, có thể giải thích thông suốt tất cả, cũng là buổi sáng hôm đó cậu chuyển đến, thái độ của anh đột nhiên lạnh nhạt, cậu còn tưởng anh tức giận vì chuyện khác, không nghĩ đến là bởi vì cậu.

Biết được mấu chốt nằm ở đâu, Vương Nhất Bác bắt tay vào giải quyết. Cậu ngồi thẳng, nghĩ nói như thế nào cho tốt, thế là hỏi anh: "Anh không muốn tổ chức hôn lễ là bởi vì sao?"

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, lại quay trở về nhìn đường quốc lộ: "Ở khách sạn không phải đã từng giải thích với em, hai chúng ta còn chưa thân."

Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu: "Tôi lúc đó muốn ở phòng ngủ phụ cũng bởi nguyên nhân này."

Giải thích xong, trong lòng hai người đều thoải mái hơn một chút. Tiêu Chiến tại lúc Vương Nhất Bác muốn chia phòng ngủ, cho rằng cậu muốn hôn nhân theo hình thức. Biết cậu có suy nghĩ như vậy, anh cũng không gò ép, dự định chung sống hòa bình, không can thiệp lẫn nhau và đối phó cho qua với người trong nhà cùng cậu trong thời gian duy trì hôn nhân.

Nhưng hôm nay ở trong thang máy, trông thấy cậu một mình ở bên ngoài, anh lại không làm được chuyện thật sự không quản cậu. Tiêu Chiến thu lại suy nghĩ: "Phía trước có tiệm hoa, em xuống đó mua cho mẹ bó hoa."

Xe ô tô dừng lại trước cửa tiệm hoa, Vương Nhất Bác xuống xe, từ trên cửa kính của tiệm hoa, thấp thoáng trông thấy một người đi tới từ phía sau, nhìn kĩ mới nhận ra, bóng dáng mơ hồ trên cửa kính đó là Tiêu Chiến. Còn tưởng anh đợi cậu ở trên xe.

Vương Nhất Bác chọn một vài loại hoa mà mẹ cậu thích, nhờ nhân viện cửa tiệm bó lại.

Trong lúc đợi bó hoa, cậu nhìn ngắm xung quanh, lại ngắm nhìn hộp giỏ hoa xách tay tinh xảo trong tiệm, bên trong có cắm đầy các bông hoa tươi màu sắc khác nhau, còn có hoa hồng phấn, rực rỡ muôn vẻ, khiến cho tâm tình mọi người vui vẻ.

Bên cạnh quầy thu ngân, Tiêu Chiến đang thanh toán, anh nói với ông chủ: "Thêm một hộp  hoa xách tay."

Anh ra hiệu cho ông chủ: "Loại hộp hoa mà em ấy đang xem. Tổng cộng bao nhiêu?"

Một bó hoa tươi và thêm một hộp hoa xách tay, ông chủ nói giá cho anh. Tiêu Chiến trả tiền xong, quay về trên xe chờ Vương Nhất Bác. Trong tiệm hoa, Vương Nhất Bác không biết anh mua thêm một hộp hoa, bó hoa được bó xong, cậu ôm lấy rồi đi.

"Cậu ơi đừng quên cầm hộp hoa". Ông chủ gọi cậu lại.

Vương Nhất Bác nghi hoặc: "Hộp hoa gì cơ?"

Ông chủ: "anh kia mua cho cậu đó, đã thanh toán rồi."

Ông chủ chỉ hàng có các loại hộp hoa đẹp đẽ khác nhau: "Cậu tùy chọn một hộp nhé."

Vương Nhất Bác không biểu hiện quá kinh ngạc trước mặt ông chủ, chọn lấy một hộp giỏ hoa xách tay mà cậu cảm thấy đẹp nhất. Cậu đặt bó hoa cho mẹ ở ghế sau, hộp hoa nhỏ được đặt trên hộp tỳ tay giữa hàng ghế trước. Vương Nhất Bác: "Sao lại mua thêm một hộp giỏ hoa xách tay?"

"Một bó hoa thêm một hộp hoa, chuyện tốt thành đôi."

Tiêu Chiến nhắc nhở cậu thắt dây an toàn, anh đạp nhẹ chân ga, lái xe chậm rãi rời khỏi tiệm hoa.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho mẹ: [Mẹ ơi, mẹ với ba có ở nhà không ạ? Con và Tiêu Chiến chốc nữa sẽ đến nhà.]

Mẹ Vương: [Đến đi, ba mẹ đang ở nhà. Hai đứa con ban chiều không đi làm à?]

Vương Nhất Bác giúp anh lời hay ý đẹp mấy câu: [Dù sao con cũng không bận, Tiêu Chiến bận hay không con không biết, anh ấy cứ muốn đi cùng con.]

Trong mắt cha mẹ, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc hôn nhân của cậu. Cậu chỉ có thể tiếp tục tạo ra ảo tưởng cho ba mẹ rằng quan hệ của cậu và Tiêu Chiến rất tốt.

Mẹ Vương: [Mẹ đi rửa ít trái cây cho hai đứa, Nghệ Hiên cũng ở đây, cậu ấy đưa ba con về, tiện đường lên nhà ngồi một lát.]

Vương Nhất Bác: [Mẹ đi rửa trái cây trước đi.]

Cậu nói với Tiêu Chiến: "Hiên ca đang ở nhà tôi."

Tiêu Chiến gật đầu, không nói gì khác. Vương Nhất Bác hiểu rằng anh không quan tâm ai đang ở trong nhà cậu, không liên quan gì đến anh. Đến cửa nhà, cậu nhìn thấy xe của Tiêu Chiến, tài xế cũng nhìn thấy bọn họ, mang theo hai hộp trà xuống xe.

Anh còn nghĩ rất chu toàn, biết ba cậu thích uống trà, bảo riêng tài xế quay về nhà lấy lá trà ngon nhất đến, loại trà này rất khó mua được trên thị trường.

Tiêu Chiến nhìn hộp hoa nhỏ trong tay cậu: "Em lấy hộp hoa làm gì đấy?"

Vương Nhất Bác: "Cầm lên nhà cho mẹ."

Cậu cũng từng có suy nghĩ hộp hoa này là anh mua cho cậu, nhưng lại không chắc chắn.

Tiêu Chiến vòng qua đầu xe, đi đến bên canh cậu: "Không cần cầm hộp hoa lên."

Một khoảnh khắc im lặng. Anh cầm lấy hộp hoa trong tay cậu, kéo cửa ghế phụ ra đặt vào trong xe rồi nói: "Hộp hoa là mua cho em. Trên bữa tiệc ngày hôm nay, rất xin lỗi."

Hóa ra là hộp hoa để xin lỗi. Trên bữa tiệc mừng thọ ngày hôm nay, một mình cậu ngồi ở một bàn khác, bị mọi người bàn tán, chắc anh cảm thấy áy náy.

Vương Nhất Bác hào phóng nhận lấy, thể hiện rằng việc này coi như đã qua. Chỉ ôm theo bó hoa về nhà.

Đi được một lát, Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu, nhờ anh giúp: "Đến nhà anh giả bộ tốt với tôi một chút. Đã đăng ký kết hôn lâu như thế, không thể giống lúc chúng ta vừa quen biết xa cách như vậy."

Dừng lại một chút lại nói: "Tôi kết hôn với anh là trèo cao, ba mẹ tôi biết gia đình anh đối tốt với tôi, nhưng vẫn lo lắng tôi chung sống với anh không tốt, không vui vẻ. Còn có thân thích và bạn bè trong nhà, biết nhà mà tôi gả đến là nhà anh, cho rằng tôi dùng thủ đoạn gì đó,  nên mới cưới cơ."

Tiêu Chiến không biết nói gì mới được, gật đầu đáp ứng cậu, tỏ ý đồng ý giúp đỡ. Trong thang máy, Vương Nhất Bác gặp được hàng xóm cũ là hai vợ chồng thầy Uông. Khoảng thời gian trước, kẹo và lá trà mà ba chuẩn bị là để cho thầy uông.

Vương Nhất Bác và thầy Uông hàn huyên, Tiêu Chiến đứng cạnh cửa thang máy, nhấn nút đóng cửa, anh chỉ trong lúc vào thang máy hơi gật đầu với thầy. Tiêu Chiến ngày thường cũng không nhiệt tình cho lắm, nhưng hôm nay giữ thể diện đầy đủ cho Vương Nhất Bác. Vợ thầy Uông lặng lẽ đánh giá Tiêu Chiến, hai tuần nay, trong lúc các bà rảnh rỗi thường bàn luận chuyện con trai nhà thầy Vương gả vào gia đình phú quý.

Chỉ nghe nói anh chồng là học sinh năm đó của mẹ Vương, chưa từng thấy trông như thế nào, các bà lén phỏng đoán với nhau rằng bề ngoài anh chồng không thuộc loại dễ nhìn thì là chiều cao không ổn, mới nhìn trúng dáng vẻ dung mạo của Vương Nhất Bác. Không thì làm gì dễ gả vào gia đình phú quý như thế.

Hôm nay nhìn thấy Tiêu Chiến, quả thực bị kinh ngạc. Chồng Vương Nhất Bác bất kể chiều cao, tướng mạo, còn có khí chất, không có chỗ nào không nổi bật.

Thang máy dừng lại ở tầng 6. Tiêu Chiến giơ tay chặn cửa, đợi Vương Nhất Bác đi ra anh mới cất bước ra khỏi thang máy.

Dường như là điều rất tự nhiên, anh ôm vai Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác sững sờ, không hiểu rõ tình hình. Sự thân mật bất thình lình xảy ra, cậu không biết phải làm sao. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt Tiêu Chiến như thường, ôm lấy cậu đi về phía trước. Cửa thang máy phía sau đóng lại, bọn họ cũng đi được mấy mét.

Tiêu Chiến buông cậu ra, giải thích hành động không thỏa đáng ban nãy của anh: "Thang máy đi lên rồi."

Vương Nhất Bác hơi khôi phục lại cảm xúc, cố gắng bình tĩnh nói: "Kỹ thuật diễn khá lắm." Chốc lát, cậu lại nói: "Cảm ơn." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro