Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ Tiêu Chiến đã không thích chụp ảnh, lần chụp ảnh cưới này được lấy cảnh ở địa điểm khác nhau, bản thân anh chắc cũng muộn phiền, sao có thể vừa nói một câu đã đồng ý với bà nội rồi.

"Quần áo  để chụp ảnh cưới khi nào được đặt may vậy ạ?" Anh hỏi.

Bà nội đã sắp xếp từ sớm: "Điều này con không phải bận tâm, bà với mẹ con đã liên lạc xong với nhà thiết kế ngay từ hôm con lĩnh chứng rồi, đồ cưới mặc khi chụp ảnh cưới và dành cho hôn lễ, đều được các nhà thiết kế khác nhau làm ra."

Còn về chi tiết cụ thể, bà nội không nói cụ thể, sợ cháu trai chê mình lảm nhảm không thôi.

Tiêu Chiến giả vờ vô ý nói: "Bà cũng chuẩn bị thêm vài bộ lễ phục cho Nhất Bác đi."

Bà nội không hiểu ý cháu trai, tưởng rằng chỉ là ý trên mặt chữ: "Không cần mua lễ phục, phía bên nhiếp ảnh gia đã sắp xếp hết rồi, màu sắc kiểu dáng gì thì phù hợp với bối cảnh, nhiếp ảnh gia có kinh nghiệm, chúng ta chuẩn bị chưa chắc lên ảnh đã đẹp."

Tiêu Chiến muốn nhờ bà mua giúp cậu những bộ quần áo để cậu mặc thường ngày, mà bà lại hiểu theo hướng khác.

Uyển chuyển ám chỉ không có tác dụng, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Tiểu Bác không có nhiều quần áo, phần lớn tủ đồ trong phòng quần áo đều để trống, đồ dùng quần áo, con không thể để em ấy thiệt được. Bà với mẹ xem xem có bộ đồ nào phù hợp với em ấy, mua về lấp kín mấy chiếc tủ quần áo ấy đi ạ."

Bà nội đang buồn rầu bởi không tìm được lý do gì để họ ở bên nhau nhiều hơn: "Quần áo mặc hàng ngày không giống với lễ phục, vẫn nên để Tiểu Bác tự mình chọn, con ở phía sau đi thanh toán là được."

Tốn một hồi công sức, quả bóng lại bị đá lại về phía mình. Tiêu Chiến cảm nhận được bà nội không hề định giúp mình, chỉ đành thôi: "Được, con biết rồi."

Bà nội còn phải xác nhận thời gian đến Italy của cậu: "Nói lại thì con hỏi xem khi nào thì Tiểu Bác có thời gian rảnh vậy."

Tiêu Chiến thay đổi suy nghĩ: "Bà! để con hỏi em ấy."

Bà nội cầu mà không được: "Vậy hai đứa bàn bạc xong thì nói cho bà, để bà liên lạc với nhiếp ảnh gia."

Trước khi cúp điện thoại, bà nội lại hỏi: "Hai đứa tự đặt khách sạn sao?"

"Vâng, con sẽ bảo thư ký đặt."

Lần trước Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác đã là mười mấy ngày trước, khoảng thời gian này bởi vì hai bên chênh lệch thời gian, nên đều chỉ gửi tin nhắn.

Không phải ngày nào cũng đều liên lạc với cậu, chỉ là cách vài ba ngày, anh lại hỏi xem sức khoẻ của cậu sao rồi. Tiêu Chiến trực tiếp nhấn dãy số của Vương Nhất Bác, số điện thoại của Vương Nhất Bác, anh nhìn qua một lần đã nhớ rõ được.

Vương Nhất Bác đang ăn trưa, sáng nay vừa họp xong, buổi chiều còn phải tiếp tục, nên trực tiếp gọi đồ bên ngoài rồi ngồi ăn ở trong phòng hội nghị. Điện thoại rung lên, màn hình hiển thị một chữ: Chiến.

Vương Nhất Bác nhấn nút nhận điện thoại, cậu thấp giọng: "Anh không ngủ trưa sao?"

"Vẫn chưa." Tiêu Chiến nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ: " Em đang ăn cơm à?"

"Ừm, tôi vừa họp xong."

"Tôi không đau dạ dày nữa rồi." Cậu chủ động nói.

Tiêu Chiến không vội nói với cậu chuyện chụp ảnh cười, anh hỏi: "Trưa nay em ăn món gì?"

"Thịt xào mộc nhĩ, cải ngọt, tôm hấp trứng, còn có cả canh nấm nữa." Vương Nhất Bác nói tên từng món một cho anh nghe: "Rất thanh đạm."

Tiêu Chiến nghe thấy món tôm hấp trứng, bất giác hỏi: "Có ngon như tôi nấu không?"

"Không ngon bằng." Thực ra Vương Nhất Bác vẫn chưa ăn, cậu đặt đũa xuống, cầm chiếc thìa lên nếm thử, cứ cảm thấy thấy vẫn thiêu thiếu mùi vị gì đó.

"Anh thì sao? Đã ăn rồi chứ?".

Đây là lần hai người nói chuyện phiếm lâu nhất, Tiêu Chiến đáp: "Ừ, tôi đã ăn rồi."

Anh vào chủ đề chính: "Bà nội vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta đi chụp ảnh cưới, địa điểm là ở Italy. Khi nào em có thời gian rảnh vậy?"

"Chắc là mùng hai tháng sáu sẽ rảnh." Tuần đó cậu có thể để trống ra được vài ngày.

Cuộc điện thoại này kéo dài mười một phút đồng hồ, phá vỡ kỷ lục thời gian các cuộc gọi trước đó của cậu và Tiêu Chiến.

Sau khi cúp máy, Vương Nhất Bác thay đổi tên được lưu trong danh bạ từ "Chiến" sửa thành "Chồng lớn".

Xác nhận thời gian xong, Tiêu Chiến bảo thư ký đi đặt khách sạn ở bên bờ biển trước. Cuối tháng năm, Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: [Em từ Thượng Hải bay đến sao?]

Vương Nhất Bác: [Ừm.]

Hôm mùng hai, Vương Nhất Bác dậy sớm đến sân bay, khi đang thay quần áo, cậu nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến.

Chồng lớn: [Tôi sẽ cùng em bay tới bên kia.]

Ngay sau đó, anh gửi định vị cho cậu. Bây giờ anh đang ở Thượng Hải, Tài xế đến đón cậu tới sân bay. Tiêu Chiến đến sớm hơn cậu nửa tiếng, đang ở phòng chờ hạng thương gia đợi cậu. Vương Nhất Bác đến nơi nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy được bóng hình quen thuộc.

"Tôi ở đây." Một giọng nói mát lạnh từ phía sau truyền đến.

Vương Nhất Bác quay đầu, khẽ ngẩn người. Cậu đã quen với việc thấy anh trong áo vest và sơ mi, quen biết anh đã lâu như vậy rồi, trước giờ chưa từng thấy anh mặc gì khác ngoài âu phục trang trọng, hôm nay anh mặc một chiếc quần dài thoải mái, trên người là chiếc áo polo màu đen, khiến vóc người càng thêm cao ráo và cuốn hút. Khiến cậu suýt chút nữa không dám nhận ông chồng này là của mình. Cho dù anh mặc trang phục trang trọng, hay quần áo thoải mái, đều toát ra mùi vị cuốn hút. Trước đó cậu luôn có dục vọng chiếm hữu với anh, dục vọng chiếm hữu đối cái bộ dạng 'đáng ghét' kia.

Tiêu Chiến cầm hai ly nước, đưa cho cậu một ly. Cậu vì đau dạ dày nên không được uống nhiều cà phê, anh bèn uống nước lọc cùng cậu. Vương Nhất Bác nhận lấy ly nước, nói lời cảm ơn với anh. Đã một thời gian dài không gặp, cho dù có thường liên lạc qua điện thoại, lúc này cũng không tránh được sự ngại ngùng.

Trên đường đến Italy, cậu và Tiêu Chiến nói chuyện với nhau chưa cả được hai mươi câu, sau khi gặp nhau, lại không được tự nhiên bằng khi nói chuyện qua điện thoại. Trừ thời gian ăn cơm ngủ nghỉ, cậu đều bận làm việc. Mà Tiêu Chiến cũng không khác cậu là bao.

Thư ký giúp họ đặt một khách sạn lãng mạn ở Italy, tổng cộng đặt hai phòng, hai người vệ sĩ đi cùng họ ở trong căn phòng phía đối diện. Cậu và Tiêu Chiến ở trong căn phòng còn lại.

Trong phòng mọi thứ đều tốt, duy nhất một điểm là chỉ có một chiếc giường. Thư ký không rõ về tình trạng hôn nhân của hai người, mà Tiêu Chiến cũng không nói cụ thể.

Chiếc giường king size, đủ để mỗi người ngủ ở một bên. Nhưng việc ngủ chung một giường chỉ được cậu nghĩ qua trong đầu, có một loại kiều diễm không nói thành lời.

Cảnh chiều hôm đẹp lạ thường, Vương Nhất Bác thay một bộ quần áo thoải mái: "Tôi đi dạo xung quanh một chút."

Tiêu Chiến đang nhìn lên màn hình máy tính xử lý email, anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn của cậu vài giây, sau đó lại nhìn qua mu bàn tay thon dài của cậu. Vài giây thất thần, sau đó anh gật đầu, anh không có ý định sẽ đi cùng: "Cậu về sớm nhé." Rồi sắp xếp một vệ sĩ đi cùng cậu.

Đợi Vương Nhất Bác ra ngoài, Tiêu Chiến tắt máy tính, sau đó thay quần áo rồi đi đến nhà hàng ở bên cạnh.

Vương Nhất Bác men theo con đường chính chậm rãi bước đi, tiện tay chụp vài tấm ảnh đăng vào nhóm gia đình, chủ yếu là muốn đăng để bố mẹ và ông bà nội cậu xem.

Lúc này, Tiêu Chiến đang ở nhà hàng xác nhận những nguyên liệu chuẩn bị cho bữa tối hôm nay, nữa tháng trước anh nhờ người quen để lấy được phương thức liên lạc với ông chủ nhà hàng, vì chuẩn bị cho bữa tối nay, rất nhiều nguyên liệu được vận chuyển từ nước ngoài đến.Anh còn sắp xếp cả tiết mục kéo đàn violin. Tia ánh dương cuối cùng của buổi chiều tà vụt tắt, khách du lịch đến ngắm hoàng hôn cũng vơi dần. nhưng anh đâu có biết cậu dọc đường đã ăn đủ thứ loại mỹ vị của nước Ý.

Vương Nhất Bác đi thẳng về khách sạn, khi đi qua quầy tiếp tân, cậu nhờ họ đem đến phòng cho cậu một chiếc chăn. Về đến phòng, Tiêu Chiến đang đứng trước lan can ngoài ban công, quay lưng về phía phòng ngủ, trên tay anh cầm ly rượu vang, ánh mắt nhìn về phía bờ biển màu xanh đậm huyền bí.

Vương Nhất Bác khẽ mở cửa, anh nghe thấy tiếng động nhưng cũng không quay đầu lại. Vương Nhất Bác mở đèn, thấy Tiêu Chiến đang mặc đồ ngủ, anh đã tắm rồi.

"Anh ăn tối rồi chứ?" Cậu quan tâm hỏi.

Tiêu Chiến lại nhấp một ngụm rượu, đem những cảm xúc trong lòng cùng rượu đè nén xuống. Anh xoay người, ngữ điệu không có gì khác biệt: "Tôi ăn rồi."

Không lâu sau, nhân viên khách sạn đã gõ cửa phòng đưa chăn đến. Tiêu Chiến nhận lấy, không cần nghĩ cũng biết đây là ý muốn của Vương Nhất Bác, cậu muốn cùng anh phân giường ngủ.

Anh nhìn chiếc chăn một hồi lâu, Vương Nhất Bác tắm xong bước ra, tóc cũng đã được sấy khô.

Đứng ở đuôi giường một hồi, cậu nhìn bóng lưng Tiêu Chiến: "Ngày mai mấy giờ thì xuất phát?"

Tiêu Chiến cũng không quay người lại, ánh mắt trống rỗng nhìn mặt biển phía trước: "Bảy giờ."

Vương Nhất Bác tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại chiếc đèn bàn bên cạnh sofa, còn có cảnh ánh đèn bên bờ biển hắt vào. Ánh sáng mờ ảo trong phòng vô cùng ái muội.

Cậu cầm chiếc gối trên giường đi đến sofa: "Tối nay tôi sẽ ngủ ở sofa."

Tiêu Chiến không thể để cậu ngủ trên sofa được: "Em ngủ trên giường đi."

Vương Nhất Bác: "Không cần đâu." Cậu lật chăn lên, sau đó rúc vào bắt đầu nghịch điện thoại.

Đi công tác ở Tô Châu gần hai tháng nay Vương Nhất Bác không chơi game, hiếm khi mới được rảnh rỗi như hôm nay, cậu liền đăng nhập vào tài khoản. Chỉ là cậu còn chưa chơi đã, khi nhìn đồ họa của trò chơi trên màn hình, cậu đã thấy chóng mặt đau đầu, còn có chút buồn nôn. Lần trước khi nhập viện, lúc chơi game cậu cũng có những triệu chứng như vậy, lúc đó cậu còn tưởng là vì đói nên vậy, vì thế mới nhờ Tiêu Chiến đi mua thức ăn cho mình.

Nhưng hiện tại, cậu không hề đói. Khi không nhìn màn hình game, cũng không còn choáng như vậy. Trong đầu Vương Nhất Bác 'tinh' một tiếng, cậu bị say thiết bị công nghệ số ( màn hình 3D) rồi. Sau một lần bị bệnh, cậu bắt đầu say. Nhất thời, cảm giác đau khổ lập tức trào dâng.

Bởi vì cậu lại muốn phân giường ngủ, Tiêu Chiến không thể vui vẻ lên được, nhưng dù trong lòng có không vui đến đâu, nhưng khi đối diện với cậu, lại chẳng có chút tức giận nào.

Anh từ ban công bước vào: "Em sao vậy?"

Vương Nhất Bác cũng không biết tại sao bản thân lại muốn nói cho anh biết, có lẽ là do tâm trạng không tốt, muốn được trải lòng, giải sầu một chút: "Tôi bị say thiết bị số, không chơi game được nữa."

Tiêu Chiến vừa bực bội trong lòng về chuyện kia, vừa an ủi cậu: "Lúc ở trên máy bay không được nghỉ ngơi tử tế, là do lệch múi giờ."

Anh khẽ hất cằm về phía chiếc đèn bàn bên cạnh sofa, ra hiệu: "Tắt đèn đi ngủ đi, ngủ một giấc dậy là không sao cả,"

Vương Nhất Bác không có cách nào lừa mình dối người rằng cậu say màn hình 3D là do lệch múi giờ: "Triệu chứng này đã có từ trước kia, nhưng tôi không để ý."

Tiêu Chiến: "Chơi game nhiều không tốt cho mắt, không thể chơi được nữa chưa chắc đã là chuyện xấu."

Nói chuyện với người cảm thấy việc chơi game là ham mê chơi bời như anh, khó mà hiểu được. Vương Nhất Bác ném điện thoại sang một bên, nằm xuống: "Anh cũng đi ngủ sớm đi."

Tiêu Chiến đặt ly rượu xuống, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trên ga giường được khách sạn đặc biệc rải một lớp cánh hoa hồng, anh gạt chúng sang một bên. Sofa cách giường khoảng ba, bốn mét, cậu vẫn chưa quen, mắt vừa nhắm lại lại mở ra, mở ra một hồi lại nhắm lại. Lặp đi lặp lại hành động ấy hơn một tiếng đồng hồ, cậu vẫn không ngủ được.

Vương Nhất Bác lên tiếng: "Anh đã ngủ chưa?"

Cách hai giây sau, Tiêu Chiến đáp, "Vẫn chưa."

Anh giống cậu, hoàn toàn không ngủ được. Có một phần nguyên nhân là do lệch múi giờ, nhưng cũng có nguyên nhân khác. Vừa rồi mất ngủ, cậu cứ luôn nghĩ về chuyện bản thân mình bị say thiết bị số, quả thực không nỡ từ bỏ tài khoản game kia.

Vương Nhất Bác nằm nghiêng, chống tay lên đầu, thương lượng với Tiêu Chiến: "Nếu như anh không buồn ngủ, tôi dạy anh chơi game được không?"

Tiêu Chiến:... Bị cậu chọc giận, đến lúc sắp đi ngủ rồi cậu cũng không buông tha.

"Ngủ đi." Tiêu Chiến cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cậu.

Anh không chịu nổi được nhất là mấy người ham mê chơi game, sở dĩ bao dung với cậu, đó là bởi vì cậu là chồng anh, hơn nữa trước giờ cậu chơi game không để ảnh hưởng tới công việc, cũng có khả năng tự kiểm soát bản thân tốt. Nhưng bao dung cậu không có nghĩa là dung túng quá giới hạn.

Vương Nhất Bác vẫn kiên trì: "Chơi game cũng giống như uống rượu, uống nhiều thì hại thân, nhưng thỉnh thoảng uống hai ly, lưu thông máu và loại bỏ huyết ứ, có lợi cho thể chất và tinh thần."

Tiêu Chiến: "hả?"

Anh không muốn khiến cậu tức giận: "Vương Nhất Bác, không phải tôi cố ý khiến em không vui. Nếu là chuyện khác, không cần em nói, tôi cũng sẽ luôn chủ động giúp đỡ  em."

"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Game này tôi đã "cày" được mấy năm rồi, có chút không nỡ." Dừng lại một lát, Vương Nhất Bác lại nói: "Cũng không có gì, chỉ một nick game mà thôi."

Tiêu Chiến không vì thế mà lay động, nhưng giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Đi ngủ được không em? Sáng mai còn phải dậy sớm."

Nhắc đến việc chụp ảnh cưới, Vương Nhất Bác không thể không chú ý đến sắc mặt mình vào ngày mai.

Tiêu Chiến nhìn cậu: "Em làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác: "Tìm thuốc uống."

Tiêu Chiến chống tay ngồi dậy: "Em không cần tìm, để tôi đi lấy cho."

Vương Nhất Bác cũng có melatonin: "Anh ngủ đi." Cậu chỉ vào ghế sofa ở phía bên kia. "Tôi có để trong vali rồi."

Tiêu Chiến đã xuống giường, lấy thuốc ra rồi rót một ly nước ấm mang tới.

Cậu cầm viên thuốc từ lòng bàn tay anh, Tiêu Chiến đúng lúc đặt ly nước lên miệng cậu. Vương Nhất Bác không quen được người khác giúp mình uống nước, tự cậu nhận lấy cốc nước, uống mấy ngụm.

Buổi tối hôm Hạo Nhiên tổ chức buổi tiệc chiêu đãi, cậu phải đến bệnh viện truyền dịch, đau đến nỗi mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả quần áo. Lúc sắp không nhịn được nữa, cậu nảy sinh một ý nghĩ hoang đường không phù hợp với thực tế, rằng liệu anh có đột nhiên xuất hiện ở Tô Châu hay không. Nhưng cậu biết, anh đang ở nước ngoài. Uống xong thuốc, Vương Nhất Bác nằm xuống đi ngủ, trằn trọc hơn mười phút mới chậm rãi bị cơn buồn ngủ bao trùm, ý thức dần dần trở nên hỗn loạn. Trước khi đi ngủ, đầu óc đều là nghĩ về trận game vừa rồi, đến nỗi lúc nằm mơ cũng có liên quan đến game.

Trong giấc mơ, cậu cầm theo khẩu súng chạy một mạch, lúc thì ở trong khe núi, lúc thì ở ngoài đảo, một lúc lại trèo tường leo lên nóc nhà, cho dù mệt muốn chết cũng vẫn tiếp tục chạy, làm thế nào cũng không dừng lại được. Phía trước lại là một bức tường, cậu đột nhiên không còn chút sức lực nào, khó khăn lắm mới trèo được lên trên, lúc muốn nhảy xuống thì trước mắt là một mảng đen. Rầm một tiếng, Vương Nhất Bác giật mình, ngã rồi tỉnh dậy từ trong mơ. Vương Nhất Bác mò mẫn ngồi dậy trong bóng tối, giấc mơ vừa rồi quá mức chân thật.

Hai giờ sáng, Tiêu Chiến đang chập chờn đi vào giấc ngủ thì bị đánh thức. Anh nghiêng đầu nhìn về hướng sofa, sợ đột nhiên cất tiếng sẽ làm cậu giật mình. Anh bật đèn ngủ ở đầu giường.

Vương Nhất Bác áy náy nói: "Đánh thức anh rồi à?"

"Không có, tôi chưa ngủ được." Tiêu Chiến hỏi: "Em đã uống thuốc rồi, sao vẫn còn tỉnh?"

Vương Nhất Bác thành thật nói: "Nằm mơ, bị dọa tỉnh lại. Suýt rơi khỏi ghế sofa." Nói xong lại cảm thấy không ổn, đáng lẽ cậu không nên nói câu sau kia.

Tiêu Chiến xuống giường: "Em lên giường ngủ đi."

Vương Nhất Bác: "Không cần! Tôi ngủ được một giấc rồi, không buồn ngủ nữa."

"Mới hơn hai giờ, trời vẫn còn chưa sáng." Tiêu Chiến biết tính tình của cậu, nói nhiều cũng vô ích. Anh cúi người, một tay ôm eo cậu, tay còn lại luồn qua chân, bế cậu lên.

Vốn anh muốn ôm cậu qua quần áo ngủ, nhưng làn áo ngủ không đủ dài, bắp đùi cậu trực tiếp áp lên cánh tay anh. hông thể phân biệt rõ nhiệt độ trên người là của ai.

Vương Nhất Bác không ngờ anh đột nhiên dùng phương thức mạnh mẽ để bắt cậu ngủ trên giường, nhưng cậu lại không bài xích việc được anh ôm. Bây giờ người cậu ở trong lòng anh, dáng vẻ đẹp trai của anh lại gần ngay trước mắt. Muốn nói cậu không có chút ý nghĩ gì với anh thì đó là tự lừa mình dối người. Yết hầu của Tiêu Chiến khẽ cuộn, anh nảy sinh cảm giác, nhưng không đến nỗi ép buộc một người không tình nguyện nằm chung giường cùng mình.

Anh ôm cậu sải bước đi đến bên giường, đặt cậu lên giường: "Tôi ngủ ở sofa."

Anh nằm xuống ghế sofa, bình tĩnh một lát, anh cầm lấy chăn đắp lên người. Ban nãy vì sao lại ôm cậu, anh nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do. Vương Nhất Bác vẫn luôn không dám thở mạnh, trên gối và chăn đâu đâu cũng vương mùi hương thoang thoảng trên người anh.

Tiêu Chiến nhắm mắt nằm nghiêng, cố gắng thả lỏng, không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì. Bốn giờ rưỡi sáng, hai người gần như tỉnh dậy cùng một lúc, đều ngủ không yên giấc. Không ngủ được, Vương Nhất Bác dứt khoát rời giường. Vệ sinh cá nhân xong, cậu lấy một chai nước suối, đi đến ban công, chưa đến hai phút cậu lại quay trở về phòng.

Gió lớn, trên người cậu chỉ khoác áo ngủ nên hơi lạnh, tìm một chiếc áo khoác trong tủ quần áo mặc lên người. Cậu vừa đi vừa kéo khóa áo, trở lại ngoài ban công ngắm biển. Tiêu Chiến cũng không định ngủ nữa, thức dậy đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Càng trông mong trời sáng, trời lại càng chậm sáng. Vương Nhất Bác uống xong một chai nước, tưởng rằng đã hóng gió biển được một tiếng đồng hồ, cậu trở lại phòng cầm điện thoại nhìn thời gian, mới bốn giờ năm mươi chín phút. Tưởng rằng đã qua được một tiếng, thật ra mới trôi qua hơn hai mươi phút.

Vương Nhất Bác đang nghĩ kế tiếp nên làm gì để giết thời gian thì đúng lúc cửa phòng tắm bị đẩy ra. Tiêu Chiến bước ra, anh đã tắm xong rồi mặc áo sơ mi quần tây. Buổi sáng chụp ảnh cưới phải mặc âu phục, anh liền thay trước.

Nhìn bộ đồ anh mặc thì biết anh không định ngủ tiếp nữa. Tiêu Chiến cầm laptop đến ban công, trên ban công có một chiếc bàn thư giãn, anh làm việc ở đó, vừa hay có thể ở bên Vương Nhất Bác. Cậu bởi vì bị say màn hình 3D, không chơi được game, trong lòng nhất định đang không thoải mái.

Có hai chiếc ghế, anh chọn chiếc ghế gần Vương Nhất Bác nhất rồi ngồi xuống. Gió biển thổi bay vạt áo choàng ngủ của Vương Nhất Bác, không ngừng chạm vào ống quần của anh.

Vương Nhất Bác không dịch chuyển ra xa, Tiêu Chiến cũng không đổi tư thế ngồi. Cậu dựa lưng vào lan can ban công, cúi đầu nhìn điện thoại, hai người không làm phiền nhau. Trong lúc vô tình ngẩng đầu, từ góc nhìn này của cậu có thể thấy rõ màn hình máy tính của Tiêu Chiến.

Wechat của anh đăng nhập đồng bộ trên máy tính, Tiêu Chiến đang tìm khung chat của thư ký. Vương Nhất Bác nhìn thấy ảnh đại diện của mình, Tiêu Chiến lưu tên cậu là: "chồng nhỏ".

Cậu tưởng rằng anh sẽ lưu tên thật của cậu. Tiêu Chiến gõ chữ trong hộp thoại, sợ đó là thông tin cơ mật kinh doanh của công ty nên Vương Nhất Bác tự giác xoay người. Cậu nằm bò trên lan can, nhìn mặt biển phẳng lặng phía trước. Cuối cùng cũng đợi được đến trời sáng, Tiêu Chiến gọi điện thoại đặt bữa sáng. Vương Nhất Bác nói với anh: "Anh đặt đồ cho một người thôi, tôi không ăn đâu."

Tiêu Chiến đã bấm số xong lại bấm tắt máy: "Có giận thì em cứ trút giận lên người tôi, là do tôi không thích chơi game. Em đừng giày vò bản thân, mấy ngày trước vừa bị đau dạ dày có phải lại quên rồi hay không?"

Anh không cho phép cậu thương lượng: "Bữa sáng bắt buộc phải ăn."

Vương Nhất Bác: "....Tôi không có giận dỗi."

Cậu giải thích: "Nếu ăn sáng, bụng sẽ không được phẳng, mặc quần áo sẽ không đẹp, đợi chụp ảnh xong thì ăn."

Ánh mắt Tiêu Chiến quét về phía eo của cậu, eo thon bụng phẳng, so với trước khi cậu đi công tác lại gầy đi một chút, không đến nỗi ăn một bữa sáng sẽ ảnh hưởng đến việc mặc quần áo.

"Vậy chỉ ăn no lưng bụng cũng được." Anh gọi điện thoại đặt đồ ăn.

Vương Nhất Bác nghe anh nói với nhân viên phục vụ khách sạn bằng tiếng Anh: "Một quả trứng gà luộc, chín hoàn toàn."

Sau 20 phút, bữa sáng được đưa đến phòng. Bữa sáng Vương Nhất Bác chỉ ăn một quả trứng luộc và nửa ly nước cam.

Trứng luộc được đặt trong chén, Vương Nhất Bác đang muốn cầm lấy chén đựng trứng gà thì Tiêu Chiến đã duỗi tay cầm lấy quả trứng. Trước khi cậu đi Tô Châu công tác, anh đã chủ động bóc vỏ trứng cho cậu, cậu không được ăn, hôm nay lại đền bù. Bóc xong trứng luộc, anh đặt lại vào chén cho cậu.

"Cảm ơn anh!" Vương Nhất Bác cầm chén trứng lên, trực tiếp cắn một miếng trứng gà. Không biết bắt đầu từ khi nào, ở trước mặt Tiêu Chiến cậu không cần chú ý đến lễ nghi khi dùng bữa nữa.

Lúc bảy giờ, thợ trang điểm đến như đã hẹn. Tất cả trang phục mà Vương Nhất Bác chụp ảnh hôm nay đều là lễ phục, tổng cộng có ba mẫu, phong cách khác nhau.

Tiêu lão phu nhân đã sớm đã bàn bạc với nhiếp ảnh gia, nói phu phu bọn họ là kết hôn chớp nhoáng, không có nền tảng tình cảm, muốn mượn việc chụp ảnh cưới thúc đẩy tình cảm cho hai người. Nhiếp ảnh gia nhận được khoản thù lao hậu hĩnh, ngoài việc chụp ảnh cưới ra còn kiêm thêm việc giúp đôi phu phu gia tăng tình cảm.

Người chưa có tình cảm, thì khi chụp ảnh cưới cũng giống như quay phim, cần phải từ từ bước vào trạng thái. Cho nên khi chụp bộ lễ phục đầu tiên, nhiếp ảnh gia không yêu cầu Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác làm động tác thân mật, chỉ có đơn giản là nắm tay nhau. Nhiếp ảnh gia yêu cầu họ nắm tay của đối phương, men theo lối đi bộ cứ đi thẳng về phía trước.

Tiêu Chiến anh đưa tay ra, anh cũng sẽ nắm tay cậu trước, sẽ không để cậu là người phải chủ động trước. Vương Nhất Bác đưa tay cho anh, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm lấy. Đầu ngón tay anh dán vào lòng bàn tay cậu, dường như có một dòng điện chạy qua. Đây là lần nắm tay đầu tiên của hai người, Vương Nhất Bác ra vẻ bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn biển.

Vừa rồi nhiếp ảnh gia đã dặn dò, hai người có thể làm động tác tùy ý, ví dụ như hai người nhìn nhau nói chuyện, hoặc là chiêm ngưỡng phong cảnh bên cạnh, thấy thoải mái như thế nào thì làm như thế nấy, tự nhiên là được. Chỉ là bây giờ cậu không nghĩ được chủ đề thích hợp để nói chuyện với Tiêu Chiến. Nói chuyện gượng gạo trái lại ảnh hưởng đến biểu cảm trên khuôn mặt, cậu dứt khoát chiêm ngưỡng mặt biển dưới bầu trời xanh mây trắng.

Tiêu Chiến nghiêng mặt nhìn người bên cạnh mình, cổ áo được dựng thẳng đứng nhưng lộ ra chiếc cổ láng mịn, thon dài, đẹp đẽ và mềm mại. Lưng cậu thẳng tắp, trong sáng lại mang theo sự mạnh mẽ. Cảm nhận được ánh mắt Tiêu Chiến đang nhìn mình, cậu bỗng nhiên quay đầu.

Tiêu Chiến không né tránh tầm mắt của cậu: "Em phối hợp một chút, chụp không đẹp lại phải chụp lại, lãng phí thời gian."

Vương Nhất Bác hỏi: "Tôi nên phối hợp như thế nào?

Tiêu Chiến cũng không biết nên phối hợp ra sao, chỉ là anh không thích cậu cứ luôn quay lưng với anh. Nhiếp ảnh gia hô ngừng, bảo hai người trở về điểm xuất phát, đi lại lối đi bộ lát đá một lần nữa. Lần này, nhiếp ảnh gia thêm một vài động tác thân mật cho hai người. Anh ấy bảo Vương Nhất Bác đối diện với Tiêu Chiến rồi đi ngược lại, hai tay đưa ra cầm lấy một tay của Tiêu Chiến. Nhiếp ảnh gia chưa từng chụp động tác rập khuôn theo kiểu như vậy, nhưng khách hàng hôm nay là một cặp phu phu chưa có tình cảm, yêu cầu như vậy là rất cần thiết.

Trạng thái bây giờ của cậu và Tiêu Chiến, giống như cặp đôi trẻ đang yêu nhau, mà dáng vẻ của cậu bây giờ giống như đang làm nũng với bạn trai. Nếu như không phải chụp ảnh, không phải nhiếp ảnh gia yêu cầu cậu làm như thế, cả đời này cậu cũng sẽ không làm ra được động tác làm nũng như thế này.

Cậu buông cổ tay Tiêu Chiến, hơi mở năm ngón tay hướng về phía gió biển, muốn mau chóng hong khô. Tiêu Chiến nắm chặt bàn tay đó của cậu rồi kéo lại, đặt tay cậu lên ống tay áo anh để lau mồ hôi cho cậu, lau xong anh lại nắm chặt lại bàn tay ấy. Tiêu Chiến làm dịu bầu không khí: "Biết vì sao tay của em dễ ra mồ hôi không?"

Vương Nhất Bác nhìn anh: "Vì sao vậy?"

Tiêu Chiến: "Chơi game nhiều đấy."

Vương Nhất Bác: "!!!!"

Anh ám chỉ cậu rõ ràng. Cậu bị anh chọc tức đến bật cười.

"Tiểu Bác, chuyện chơi game tôi rất xin lỗi." Tiêu Chiến nhân cơ hội này bày tỏ thái độ của mình: "Em là chồng tôi, tôi nên thỏa mãn em tất cả yêu cầu của em. Chỉ là chuyện này tôi không làm được. Tôi không có hứng thú với game, cũng không có thời gian để tìm hiểu nó."

Tiếp đó mới là trọng điểm anh muốn nói: "Không hy vọng bởi vì chuyện này khiến em cảm thấy tôi không quan tâm em. Về sau em có bất kỳ yêu cầu nào đều có thể nói với tôi."

Vương Nhất Bác không ngờ một chút chuyện nhỏ này lại làm anh nghiêm túc như vậy: "Chuyện này anh không cần xin lỗi, tôi sẽ không hiểu lầm anh không quan tâm tôi."

Thật ra nói đến đây đã hoàn toàn đủ rồi. Cậu lại thêm một câu: "Sau này có chuyện gì đều sẽ nói cho anh biết."

Điều nuối tiếc là giữa cậu và anh không có tình yêu. Nếu như hai người là một đôi phu phu có tình cảm, anh yêu cậu, cũng bao dung cậu như thế thì không còn cầu mong gì hơn. Nhưng bây giờ như vậy cũng rất tốt. Sự trách nhiệm, hiểu biết và bao dung, anh đều cho cậu.

Tất cả tương tác của hai người đều được nhiếp ảnh gia bắt trọn vào trong ống kính. Hai bộ lễ phục được chụp trong bốn tiếng, nhiếp ảnh gia thúc đẩy hai tiếng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều không có ý kiến, dường như cảm thấy bốn tiếng đó trôi qua trong chớp mắt. Còn bộ cuối cùng, chụp với bối cảnh hoàng hôn. Trong bối cảnh hoàng hôn là những bức ảnh cận cảnh của những cái ôm và nụ hôn, sau một ngày tương tác, nhiếp ảnh gia bắt lấy cơ hội có thể chụp được hiệu ứng thân mật tự nhiên như mong muốn.

Nghỉ ngơi một lát, bọn họ đi đến địa điểm chụp ảnh. Đến nơi chụp, vị trí mặt trời lặn vừa đẹp, không thể bỏ lỡ. Dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, Tiêu Chiến cần ôm Vương Nhất Bác, cúi đầu hôn môi cậu, để chụp ra những tấm hình nghệ thuật dưới ánh hoàng hôn. Nhiếp ảnh gia giống một đạo diễn tận tâm, tự mình làm mẫu, nói cho bọn họ biết nên có những động tác nào, "Tay của cậu quàng qua cổ anh ấy, giống như thế này... thế này... rồi đúng rồi."

Đêm qua khi anh ôm cậu theo kiểu công chúa, cậu cũng vô thức muốn ôm lấy cổ anh, nhưng cuối cùng lại bị lý trí chiến thắng kéo trở về. Hôm nay nhiếp ảnh gia yêu cầu cậu làm như vậy, cậu mới không có gánh nặng tâm lý.

Hai tay Vương Nhất Bác đặt trên vai anh, Tiêu Chiến thuận theo tư thế ôm chặt eo cậu. Cậu và Tiêu Chiến cho tới bây giờ chưa từng mập mờ, ám muội như vậy, gương mặt anh từng tấc từng tấc tới gần cậu. Chắc anh sẽ mượn góc khuất, cũng có thể chỉ dựa gần, nhưng không thể nào hôn thật. Trong lòng Vương Nhất Bác nghĩ như vậy.

Cũng đúng như cậu nghĩ, Tiêu Chiến không hôn, chỉ là cách môi cậu rất gần. Nhiếp ảnh gia cũng không thể ấn đầu ép hai người họ hôn nhau được. Nhiếp ảnh gia tìm góc độ, chụp hai người họ giống như đang hôn môi. Thực ra khi chụp ảnh, hôn môi cũng không nhất định phải hôn thật, như có như không mới nên thơ nhất.

Chỉ là anh ấy muốn tác hợp nhiều hơn cho hai bọn họ. Hoàng hôn lặn xuống bờ biển, buổi chụp ảnh cưới của bọn họ cũng kết thúc tại đây. Nhiếp ảnh gia bắt chụp được khung hình đẹp đến mê người, hơn cả trong tượng tượng, anh hô dừng kết thúc công việc hoàn mỹ hôm nay.

Vương Nhất Bác còn đang ôm Tiêu Chiến, vừa rồi chụp cảnh "hôn môi", cậu đều nhắm mắt. Kết thúc buổi chụp ảnh, cậu mở mắt ra, thấy Tiêu Chiến đang nhìn cậu.

Cùng với tiếng hô dừng để kết thúc công việc của nhiếp ảnh gia, một ngày nắm tay, ôm hôn của bọn họ cũng chấm dứt, cậu và Tiêu Chiến sắp phải quay lại với hiện thực, cậu muốn buông anh ra nhưng lực trên cánh tay Tiêu Chiến đột nhiên siết chặt lại, hô hấp của anh nóng rực hạ xuống, dán lên môi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro