Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác hít thở không thông khi hôn, nụ hôn này khiến cậu cảm thấy như muốn nghẹt thở. Cậu dùng lực đẩy Tiêu Chiến, cấu lên vai anh, Tiêu Chiến lúc này mới ý thức được cậu không thoải mái, lập tức rời khỏi môi cậu, để cậu có thể hô hấp. Nhưng anh vẫn ôm cậu không buông.

Vương Nhất Bác dựa trên trán anh, bình phục lại hô hấp. Tiêu Chiến ôm cậu đến trước bàn làm việc, để cậu ngồi lên bàn làm việc của mình. Hai tay anh chống hai bên người cậu , cố gắng bình tĩnh lại. Mười phút sau họ còn phải tiếp tục cuộc họp nữa. Cho dù lần đầu tiên khi ở khách sạn ở Italy, anh cũng chưa từng mất khống chế như vậy.

Tiêu Chiến nắm tay cậu, mười ngón tay đan nhau, anh nói: "Không sao, anh không đau."

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, còn còn chín phút nữa là đến 11 giờ. Cậu vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải đáy mắt sâu thẳm lại nóng bỏng của anh.

"Trên đường đến phòng làm việc của anh, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu anh bởi vì chi nhánh Hai mà tức giận với em, em có thể hiểu được."

Bởi vì Triệu Tổng ở Tô Châu là nhà phân phối lớn nhất của chi nhánh hai, cũng là nhà phân phối lớn thứ hai của ZW, đắc tội ông ấy, rủi ro vô cùng lớn. Nhưng chỉ có thể huỷ liên kết với ông ấy trước mới có thể giết gà dọa khỉ, hiệu quả nhanh chóng. Huỷ hợp đồng với các nhà phân phối, chưa từng là mục đích chính của cậu.

"Nếu anh không cho em huỷ liên kết, lúc đó đã ngăn lại rồi." Tiêu Chiến ôm cậu xuống khỏi bàn làm việc: "Chuyện liên quan đến hoạt động cụ thể của các chi nhánh anh sẽ không nhúng tay, đây là việc của giám đốc bọn em và Phạm Hồng, nếu chuyện gì cũng đến tay anh quản lý thì còn cần đến các vị lãnh đạo cấp cao khác để làm gì. Anh chỉ cần xem kết quả."

Cho dù là kết quả không tốt đẹp hay hậu quả nghiêm trọng, chỉ cần trong khả năng anh có thể giải quyết, anh sẽ không nhúng tay vào, mà tôn trọng cách giải quyết của họ.

"Anh không giống với chú ba, chú ấy quản lý quá nhiều việc, khiến cho ZW rơi vào tình trạng xuống dốc."

Khẽ ngừng lại, Tiêu Chiến lại nói: "Nếu ngày nào đó anh ở trong hội nghị nói em, nghĩa là điều ấy đã chạm đến giới hạn của anh rồi."

Anh lại ôm cậu vào lòng, để cậu ngả vào lòng mình thêm hai phút.

Vương Nhất Bác ôm eo anh: "Vậy giới hạn của Tiêu tổng, đã từng phá bỏ vì ai hay chưa?"

Tiêu Chiến rũ mắt, nhìn cậu: "Em nói xem? Trước đây mỗi cuộc họp của anh, nhiều nhất cũng chỉ có thể giải lao mười phút giữa chừng. Anh không hài lòng nhất việc yêu đương chốn công sở, vậy mà bây giờ giám đốc chi nhánh Bốn lại đang ở trong lòng anh."

Cánh tay ôm eo anh của Vương Nhất Bác càng chặt hơn. Cậu thích việc được anh thiên vị, cũng tận hưởng sự thiên vị duy nhất của anh dành cho mình.

"Tiêu tổng."

Tiêu Chiến không đợi cậu nói tiếp: "Có chuyện gì, em nói đi."

Vương Nhất Bác đáp: "Nếu anh tiếp tục phá lệ vì em, em sẽ thoải mái đón nhận."

Tiêu Chiến: "!!!!"

Vương Nhất Bác bật cười, buông anh ra: "Đi thôi, đừng để chậm trễ cuộc họp."

Tiêu Chiến rất e dè trong chuyện tình cảm, ngay cả việc tặng đồng hồ cũng đắn đo do dự cả nửa ngày. Anh tạm dừng cuộc họp rồi gọi Vương Nhất Bác qua phòng làm việc, dù thế nào đi nữa thư ký cũng không thể nghĩ tới anh làm vậy chỉ để hôn môi và ôm ấp.

"Sếp!." Cuối cùng Tiểu Thanh cũng đợi được người rồi.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"

Tiểu Thanh đưa cặp xách cho cậu: "Sếp! anh quên đem theo ly nước, còn có một tập tài liệu cũng quên mất, em đều để vào cặp cho anh rồi."

Vương Nhất Bác cười cười: "Vất vả cho cậu rồi."

Tiểu Thanh nhấn thang máy khác xuống lầu, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến dùng thang máy chuyên dụng xuống phòng hội nghị tầng 22. Thư ký đang đợi họ ở trước phòng hội nghị.

Khi nhìn thấy hai người, cô ấy đẩy cửa ra. Căn phòng hội nghị vốn đang huyên náo với những tiếng châm biếm, kể khổ lập tức trở nên yên lặng. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác một trước một sau bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Vương Nhất Bác, cậu bình tĩnh ngồi xuống, từ trong cặp  lấy ra một tập tài liệu.

Vậy mà cậu lại nhân thời gian cho người đưa tài liệu đến, không biết tiếp theo đây lại xảy ra cái quái gì nữa. Đây chính là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người. Sự điên cuồng của cậu khiến người ta giận sôi máu.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã ngồi xuống trước bàn hội nghị, Trần Hạo Nam thoát khỏi màn hình trò chuyện, đặt điện thoại lên màn. Hắn liếc nhìn Vương Nhất Bác, thấy được tập tài liệu trên tay cậu, hắn xoa xoa mi tâm, đầu óc như sắp muốn nổ tung.

Tiêu Chiến lên tiếng: "Tiếp tục cuộc họp."

Phạm Hồng khẽ ho khan hai tiếng, không biết nên tiếp tục từ đâu. Ông làm trong ngành hàng tiêu dùng đã hơn hai mươi năm, nhưng hành động của Vương Nhất Bác vừa rồi, đây là lần đầu ông thấy được. Trong hai mươi phút giải lao ông đã hút liền ba điếu thuốc để bình tĩnh lại.

Lần trước hút nhiều như vậy cũng đã là vài tháng trước, khi Tiêu Chiến sa thải Lê Minh và hai vị lãnh đạo cấp cao khác. Lúc đó ban hội đồng quản trị của ZW không có một ai đồng ý, đều khuyên Tiêu Chiến bình tĩnh lại, một khi xử lý không xác đáng, sẽ có ảnh hưởng đến giá cổ phiếu. Nhưng Tiêu Chiến lại không nghe lọt tai, một mực tiến hành, sa thải ba người cùng một lúc. Nhìn những chuyện đã xảy ra, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quả thực phù hợp là chồng chồng.

"Phạm tổng, sắp tới chi nhánh Hai của chúng tôi sẽ tuyển người nên có chút vấn đề về văn phòng làm việc, trước đó tôi đã đề xuất với Tiêu tổng, không biết công ty định sắp xếp như thế nào?" Hạo Nam phá vỡ sự trầm lặng của căn phòng họp.

Phạm Hồng: "Toàn bộ không gian tầng 16 sẽ bàn giao lại cho chi nhánh Hai."

Hạo Nam ngạc nhiên, toàn bộ tầng 16? Đây là việc chi nhánh Hai bọn họ không dám nghĩ đến, tưởng rằng công ty sẽ để ra một phần ba phần còn lại tầng 15 cho họ, không ngờ lại là cả tầng 16.

Lúc này Phạm Hồng mới hiểu ra được tại sao Tiêu Chiến lại cho chi nhánh Hai cả không gian tầng 16. Bởi vì Vương Nhất Bác huỷ hợp tác với các nhà phân phối, Trần Hạo Nam vì để họ bớt giận, nhất định sẽ bù đắp một khoản chi phí cho bên đại lý. Đưa ra vài triệu tiền an ủi, chi nhánh Hai nhất định sẽ bất bình, vì vậy Tiêu Chiến mới cho họ tầng 16 để bù đắp.

Phạm Hồng giải thích nói: "Với tình hình phát triển của chi nhánh Hai, đến năm sau sẽ cần tuyển thêm người, nên công ty có chuẩn bị từ trước."

Trần Hạo Nam mỉm cười: "Cảm ơn Phạm tổng đã suy nghĩ chu đáo như vậy. Lần này chi nhánh Hai tuyển dụng chủ yếu là muốn có thêm nhân sự cho nội bộ, như vậy có thể tránh được tình trạng công ty cắt giảm nhân sự. Cho dù là bởi vì nguyên nhân nào, chi nhánh nào cắt giảm biên chế, nếu truyền ra ngoài đều sẽ khiến mọi người cảm thấy ZW của chúng ta xảy ra vấn đề, từ đó ảnh hưởng không tốt đến công ty."

Vốn dĩ Phạm Hồng cũng có ý này, bây giờ Trần Hạo Nam đã chủ động đề xuất ra, vậy thì còn gì tốt bằng.

Ông nói với Vương Nhất Bác: "Đến lúc đó giám đốc Vương  cắt giảm biên chế, để Dương Ngọc và người phụ trách nhân sự bên chi nhánh hai cùng bàn giao, nhân viên của chi nhánh bốn có thể điều qua chi nhánh hai, tránh phát sinh việc cắt giảm nhân sự quy mô lớn."

Hai vị giám đốc chi nhánh còn lại đều ngẩng đầu lên, nhìn sang Trần Hạo Nam, sau đó lại nhìn qua Vương Nhất Bác. Với tình hình trước mắt của chi nhánh Bốn, không cầm cự được đến năm sau chắc chắn sẽ phải cắt giảm nhân sự, mà lúc này Trần Hạo Nam lại thoải mái bày tỏ, nhân viên bị cắt giảm có thể chuyển đến chỗ hắn, chi nhánh Hai đều nhận hết. Đến lúc đó sắc mặt Vương Nhất Bác nhất định sẽ ảm đạm rồi.

Vương Nhất Bác cất tập tài liệu vào túi, cuộc họp lần này vẫn chưa cần dùng đến nội dung trong đó, cậu cười nhạt: "Cảm ơn phó tổng Phạm đã quan tâm. Tôi chỉ định điều chỉnh lại các vị trí trong nội bộ, tái tổ chức cơ cấu đội ngũ, chứ không định cắt giảm nhân sự. Đúng rồi, chi nhánh Bốn cũng đang chuẩn bị tuyển dụng thêm nhân sự."

Phạm Hồng: "???"

Trần Hạo Nam và hai vị giám đốc còn lại nghẹn họng đến kịch điểm. Chi nhánh Bốn đã liên tục lỗ vốn hai năm liền, suy thoái khỏi thị trường, vậy mà cậu lại muốn tuyển thêm người. Phạm Hồng xoa thái dương, hôm nay ông không thể nói chuyện tiếp với Vương Nhất Bác được nữa, nếu không nhất định sẽ bị cậu làm cho phát điên. Tiếp theo cần xử lý một vài vấn đề của chi nhánh Một và Ba, cuối cùng nhịp tim của họ cũng trở nên bình thường.

Tiêu Chiến vẫn ngồi tại chỗ, ra hiệu cho mọi người: "Mọi người đi làm việc thì trước đi."

Vương Nhất Bác biết anh ở lại đợi cậu, chắc là có gì đó muốn hỏi. Những người còn lại lần lượt rời khỏi phòng hội nghị.

Tiêu Chiến nói: "Ngoài tuyển Quách Thừa đến, chỗ của của bọn em còn thiếu người sao."

Vương Nhất Bác cất laptop vào túi, nói: "Vẫn thiếu."

Tiêu Chiến vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại thôi: "Em đi ăn cơm đi."

Vương Nhất Bác hỏi anh: "Anh thì sao?" Trưa nay cậu muốn cùng anh ăn cơm.

"Anh ăn cùng Phạm Hồng."

"Được."

Vương Nhất Bác dùng một tay cầm túi máy tính, tay còn lại cầm điện thoại mở vào nhóm làm việc, vừa đi vừa trả lời tin nhắn. Không biết việc lần này khiến Vương Nhất Bác tiếng lành vang rộng, hay tiếng xấu lan xa nữa. Đến giờ ăn cơm, Trịnh thừa không đến nhà ăn, ở văn phòng đợi Vương Nhất Bác trở lại.

"Lan tổng bên Giang Châu không phối hợp việc khoá tài khoản, nói gần đây bận rộn nên không có thời gian." Trịnh thừa đứng trước bàn làm việc trong văn phòng cậu, không muốn ngồi xuống, định rằng nói xong sẽ rời đi.

Vương Nhất Bác cắt lời: "Lan tổng như vậy là không muốn huỷ liên kết, họ vẫn muốn phân phối sản phẩm của chi nhánh Bốn."

Vương Nhất Bác như đã nghĩ đến chuyện này từ trước: "Cho ông ấy một tuần suy nghĩ, nếu như ông ấy không đưa ra thành ý, không chuyển tiền vào tài khoản, không hoàn thành được nhiệm vụ của chi nhánh, vậy thì cứ dựa theo trình tự pháp luật để huỷ tài khoản của ông ấy."

Dám chơi dám chịu, Trịnh Thừa lại thầm nhắc nhở bản thân một lần nữa. Cho dùng không tán thành việc cậu dùng pháp luật giải quyết, anh ta vẫn nói ngược với lòng mình: "Được."

"Cậu Vương ."

"Có gì anh cứ nói."

Trịnh thừa vẫn cảm thấy mình nên nhắc nhở cậu: "Quý ba là quý các sản phẩm bán chạy nhất." 

Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên: "Vì vậy, chọn ngay lúc họ kiếm được tiền nhất khoá tài khoản của họ lại, anh nói xem liệu họ có sốt ruột hay không?"

Trịnh thừa: "!!!!"

Suy nghĩ ngày hoàn toàn nằm ngoài dự định, anh ta hỏi thẳng: "Vốn dĩ cậu không hề định huỷ liên kết với tất cả 421 nhà phân phối đúng không?"

Vương Nhất Bác: "Không phải tôi không định huỷ liên kết, mà là họ tự ra sức để không bị tôi khoá tài khoản. Nếu như tôi làm giống như lời khuyên của các anh, chọn ra khoản hơn mười đơn vị trước, đóng từng đơn vị một, như vậy sẽ không có bất kỳ tác dụng trấn áp nào."

Cậu phân tích: "Trước đây họ phân phối sản phẩm của chi nhánh hai, mỗi năm đều kiếm được vài trăm triệu, bây giờ họ bắt đầu đặt cược, cược xem liệu tôi trong một, hai năm tới có thể khiến chi nhánh Bốn trở mình hay không, đến lúc đó không chừng một năm họ có thể có được vài tỷ vào tài khoản. Những người này vô cùng thông minh, họ không thể từ bỏ quyền phân phối sản phẩm của chi nhánh bốn vào thời điểm này, nhất định sẽ nắm chặt lấy trong tay."

Hôm nay khoá tài khoản của Triệu Tổng, kết quả coi như cũng đủ khiến cậu hài lòng, có một vài chuyện có thể giao cho Trịnh Thừa làm được rồi: "Tôi không hy vọng gì việc họ có thể hoàn thành được nhiệm vụ năm nay của chi nhánh bốn, bởi bản thân sản phẩm của chúng ta có vấn đề, tôi cũng không ép người quá đáng. Tôi có kế hoạch năm sau sẽ tung ra sản phẩm mới."

Trịnh thừa nhìn cậu.

Vương Nhất Bác: "Muốn họ chuyển khoản tiền hàng của năm sau vào tài khoản, lúc đó tôi có yêu cầu là sáu tháng, đây là điều không thể, tôi cũng hiểu rõ, nhưng nhất định phải đưa ra điều kiện cao như vậy, để nhà phân phối có thể đàm phán, đến lúc đó ba tháng cũng được, hai tháng cũng được, đây là chuyện của bên tiêu thụ của anh. Về việc cụ thể là bao nhiêu, do anh cân nhắc."

Giây phút này, Trịnh Thừa đột nhiên hiểu ra được dụng ý của Vương Nhất Bác: "Chuyện còn lại cứ giao cho tôi."

Trịnh Thừa không đến nhà ăn, sau khi rời khỏi văn phòng của Vương Nhất Bác, trực tiếp quay lại phòng làm việc của mình. Anh ta in những tài liệu của 420 nhà phân phối còn lại ra, dựa theo năng lực của từng đơn vị mà gửi thư qua cho họ, viết rõ ràng thời gian cần được chuyển khoản, nếu như không phối hợp sẽ giải quyết theo trình thự pháp luật.

Chuyện của Vương Nhất Bác không chỉ truyền khắp các đơn vị phân phối của ZW, mà còn lan đến tai của các đơn vị cùng ngành. Họ đều nói cậu là người tàn nhẫn nhất trong ngành hàng tiêu dùng.

Ba ngày sau, sáng ngày thứ năm, chuyện huỷ liên kết không hề gây nên sóng gió không thể kiểm soát, chi nhánh Bốn coi như đã bình an vượt qua. Mấy ngày gần đây chuyện mọi người thảo luận nhiều nhất sau giờ ăn cơm chính là, công ty cho chi nhánh Hai toàn bộ tầng 16 làm không gian làm việc.

Lúc này, trong cuộc họp của chi nhánh bốn.

"Cậu Vương! Phòng thị trường không thiếu người." Chu Tán Cẩm trực tiếp từ chối kế hoạch tuyển dụng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác: "Không thiếu người, nhưng đến cả một dự án kinh doanh ra gì cũng không làm ra được."

Chu Tán Cẩm: "!!!"

Anh ta nói ra sự thật: "Không có đủ tiền, chi phí công ty cấp cho phòng kinh doanh đều bị phòng tiêu thụ lạm dụng hết."

Trịnh Thừa ngẩng đầu: "Mời người nào đó chú ý từ ngữ của bản thân, cái gì là lạm dụng, cái gì là dùng vào việc nghiêm trọng, làm ơn phân biệt cho rõ rồi nói."

Chu Tán Cẩm cười lạnh, đã dùng tiền của phòng thị trường, lại moi ra được lý do quang minh chính đại như vậy: "Được, anh nói gì thì chính là vậy. Phòng tiêu thụ của anh dùng tiền thì được coi là dùng cho việc quan trọng. Vậy xin hỏi anh Trịnh một chút, tiêu vào việc quan trọng nhiều tiền như vậy, vậy việc quan trọng đã thành hay chưa? Đã thu được lợi nhuận hay chưa?"

Anh ta ném chiếc bút trên tay xuống, dựa lưng lên ghế: "Chi nhánh Bốn cũng chỉ hy vọng phòng tiêu thụ mài ra được cơm đủ ăn qua ngày, nhưng bây giờ lại sắp không có gì ăn nữa rồi đấy."

Vương Nhất Bác cắt ngang bọn họ: "Trước đây hai người đều vì chuyện này mà cãi cọ?"

Hai người đều không đáp.

Vương Nhất Bác liếc nhìn họ: "Cãi nhau lâu như vậy mà vẫn không phân được thắng bại, xem ra trình độ cãi cọ không ổn rồi."

Chu Tán Cẩm: "????"

Trịnh Thừa: "???"

"Chuyện tuyển dụng cứ vậy mà làm đi, phòng thị trường nhất định sẽ có sự điều chỉnh." Ánh mắt cậu lại dừng trên trường Trịnh Thừa: "Cả phòng tiêu thụ cũng vậy."

Trịnh Thừa không cam tâm tình nguyện: "Tôi vô điều kiện chấp hành sự sắp xếp trong công việc của cậu, nhưng chuyện của phòng tiêu thụ, mong cậu tôn trọng tôi, phòng tiêu thụ là đoàn đội của tôi."

Vương Nhất Bác chính là đang đợi câu này: "Tôn trọng anh, cũng không phải là không thể, nhưng cũng mong anh trong thời gian cuộc họp tôn trọng tôi, sau này trong các buổi họp của tôi, tôi không muốn nghe bất kỳ lời tranh cãi nào giữa anh và Chu Tán Cẩm."

Cậu thu dọn tài liệu rồi đứng dậy: "Tan họp."

Cất tài liệu vào phòng làm việc, sau đó cậu đi đến nhà ăn số một. Hôm nay không hẹn quản lý ban ngành nào, một mình cậu đi đến nhà ăn dùng bữa. Nhà ăn số một phục vụ kiểu buffet, Vương Nhất Bác lấy đĩa đi chọn đồ ăn. Những người bên cạnh đều cùng đồng nghiệp liếc trộm nhìn cậu.

Vương Nhất Bác vừa gắp được vài con tôm, bên cạnh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh nào. Cậu quay đầu lại, cách đó vài mét, Tiêu Chiến đang đi về phía cậu.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh đậm, đồng hồ trên tay anh cũng là do cậu giúp anh đeo. Tay trái Tiêu Chiến có cầm một chiếc đồng hồ, không đặt trong hộp đồng hồ.

Vương Nhất Bác không chú ý đến chiếc đồng hồ trên tay anh, cười cười: "Anh đã ăn chưa?"

"Anh chưa." Tiêu Chiến nói: "Chút nữa ăn cùng Phạm Hồng."

Lại là cùng Phạm Hồng, còn tưởng rằng anh đến ăn cùng cậu. Nếu đã không định cùng cậu ăn cơm, vậy chắc là có chuyện công việc. Vương Nhất Bác lập tức thay đổi cách gọi: "Tiêu tổng, anh có chuyện gì cần phân phó?"

Tiêu Chiến đưa đồng hồ cho cậu: "Cửa hàng vừa đem đồng hồ qua, đã chỉnh sửa theo yêu cầu của em, em thử đi xem có vừa hay không. Người bên họ vẫn đang ở trong văn phòng của anh, nếu không vừa để họ sửa lại."

Anh cố ý dừng lại, giọng điệu không lớn không nhỏ, nhân viên bên cạnh đều có thể nghe thấy: "Đai đồng hồ của anh được sửa rồi, độ dài vừa vặn."

Bên cạnh có vài người thích nghe chuyện bát quái, cầm đĩa đựng đồ ăn đi ngang qua họ, tiện thể nhìn đồng hồ trên cổ tay Tiêu Chiến, sau đó lại nhìn chiếc của Vương Nhất Bác. Cùng một màu, thiết kế mặt đồng hồ vô cùng đặc biệt, ngay cả dây đeo cũng y hệt nhau, không cần nhìn kỹ cũng biết đây là đồng hồ đôi. Ý trong ánh mắt ấy như muốn nói với nhau, là đồng hồ đôi.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên vài giây, nhưng cũng không hỏi anh. Cậu chưa từng thấy chiếc đồng hồ này, vừa rồi Tiêu Chiến có nói là đã sửa theo yêu cầu của cậu, chắc là cố ý để người xung quanh nghe được. Đến khi cậu nhìn rõ mặt đồng hồ của cả hai, mới biết được thì ra là đồng hồ đôi. Vì để những người khác biết được, anh vô cùng để tâm đến cậu, hao tâm khổ sức, đặc biệt chọn thời gian ăn cơm qua tặng cậu.

Vương Nhất Bác hiểu được ẩn ý của anh, phụ hoạ nói: "Không cần thử, chắc là vừa rồi."

Tiêu Chiến giúp cậu cầm đĩa ăn: "Em đeo thử xem."

Anh không nói nhiều, cầm đĩa giúp cậu gắp đồ ăn, anh biết cậu thích ăn món nào, đi vòng quanh khu vực quầy tự chọn, nghiêm túc giúp cậu chọn món.

Tiêu Chiến tìm một chiếc bàn trống, đặt đĩa đồ ăn xuống. Vương Nhất Bác cùng anh đi qua, cổ tay đeo đồng hồ đôi,  vô cùng phù hợp.

Tiêu Chiến nhận lấy chiếc đồng hồ cũ từ trên tay cậu, ra hiệu: "Nhân lúc còn nóng em mau ăn đi."

Không ở lại thêm, anh nhấc chân rời đi. Vương Nhất Bác cầm đũa lên ăn những món anh giúp cậu chọn, chốc chốc lại nhìn chiếc đồng hồ. Điện thoại rung lên

Tiêu Chiến: [Ngày mai sẽ ăn cùng em.]

Vương Nhất Bác còn chưa kịp trả lời, Tiêu Chiến lại gửi đến tin nhắn mới: [Vừa rồi anh quên lấy canh cho em, em nhớ qua lấy canh uống nhé, canh tốt cho dạ dày, không thích cũng cố uống lấy một chút.]

Vương Nhất Bác: [Em biết rồi.]

Tiêu Chiến: [Anh đang ở ngoài cửa, bây giờ em đi lấy canh đi.]

Cậu lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía cửa lớn của nhà ăn. Đang là giờ cao điểm, người tới người lui tấp nập, nhìn qua đám đông đang di chuyển, trong một thoắt kẽ hở, cậu đã nhìn thấy được dáng người của ai kia.

Tiêu Chiến không quay lại giúp cậu lấy canh, như vậy trong mắt người ngoài là loại cố ý. Anh không muốn việc mình để tâm đến cậu, người bên cạnh lại cho rằng mình đang diễn kịch.

Canh do nhà ăn nấu không hợp với khẩu vị của Vương Nhất Bác, nhưng cậu vẫn đi lấy nửa bát. 

Uống xong, cậu nhắn Tiêu Chiến: [Chiến ca! em uống được nửa bát canh rồi, anh đi ăn cơm đi.]

Tiêu Chiến: [Ừm.]

Vương Nhất Bác ngẩng lên nhìn một lần nữa, anh đã rời đi rồi.

Vương Nhất Bác :[Ngày mai chúng ta ăn cơm ở đâu? Ở nhà ăn số một hay đến chỗ anh thường tới?]

Tiêu Chiến vừa đi vừa trả lời tin nhắn: [Em muốn đến đâu đều được.]

Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn cơm, thời gian nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay còn lâu hơn thời gian nhìn đĩa cơm trước mặt.

Quay về phòng làm việc, cậu mở trang mạng của hãng đồng hồ này, nhìn thấy giá cả, nó còn đắt hơn cả chiếc nhẫn kim cương trên tay cậu. Cậu vẫn đoán được chiếc đồng hồ này không hề rẻ, nhưng không ngờ lại đắt đến vậy.

Quách Thừa thoát khỏi trò chơi, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên nói trước với Vương Nhất Bác một tiếng, cậu ta là 'bất đắc dĩ lắm' mới tới ZW ứng tuyển, đừng tưởng rằng cậu ta không thể rời xa móng vuốt của cậu.

Cậu ta chụp lại màn hình những tài khoản ngân hàng đã bị bố mẹ đóng băng gửi cho Vương Nhất Bác: [Lão đại, hôm nay em xin từ chức ở Lâm Thị rồi, cũng đã gửi đơn cho Châu Nghệ Hiên, đang đợi anh ấy phê duyệt.]

Vương Nhất Bác: [Đừng vội gọi lão đại như vậy, cậu có được nhận vào ZW hay không, cũng khó nói.]

Quách Thừa suýt chút bị chọc tức đến căng ngực: [Nhân viên PR thôi mà, nếu như em không ứng tuyển được, em...] 

Vương Nhất Bác: [Chỗ tôi không thiếu nhân viên PR.]

Quách Thừa ngốc lặng, không phải để cậu ứng tuyển vị trí nhân viên PR hay sao?: [Anh có ý gì vậy?]

Vương Nhất Bác: [Phòng  thị trường đang thiếu người ở ban chiến lược. Nếu như cậu cảm thấy bản thân có khả năng thì cứ đến thử xem, còn nếu cảm thấy không được thì cứ ngoan ngoãn ở lại Lâm Thị. Cậu có giá trị với Lâm Thị, Hiên ca sẽ không làm khó cậu.]

Quách Thừa không muốn nhắc đến Châu Nghệ Hiên, trong mắt của anh ta, cậu chỉ là kẻ nằm không chờ chết, không chút giá trị. Nhưng cậu ta rất không muốn ở lại Lâm Thị thêm một khắc nào nữa, cái cảm giác bị coi thường, mẹ nó thật sự không dễ chịu chút nào.

Ném điện thoại sang một bên, Quách Thừa ngồi thẳng dậy, mở máy tính viết Đơn xin việc.

Vương Nhất Bác đợi vài phút nhưng vẫn không thấy tin nhắn bày tỏ bất bình của Quách Thừa gửi đến. Cậu lại bất giác nhìn lên đồng đồ, có điện thoại gọi đến, cà phê cậu vừa đặt đã được đưa tới rồi.

Vương Nhất Bác: "Đưa lên tầng 46, gửi cho Tiêu tổng."

Năm phút sau, Tiêu Chiến nhận được một ly cà phê. Anh hỏi: [Sao em không tự đem tặng anh?]

Vương Nhất Bác: [Em qua đó ảnh hưởng tới việc anh ngủ trưa.]

Tiêu Chiến muốn nhìn thấy cậu, anh nói: [Không ảnh hưởng.]

Đột nhiên Vương Nhất Bác cũng muốn gặp anh: [Không phải anh đã nói giờ nghỉ trưa sẽ thường qua đây với em sao?]

Tiêu Chiến giải thích: [Anh qua rồi sẽ ảnh hưởng đến việc em chơi game.]

Vương Nhất Bác dùng lời vừa rồi của anh để đáp lại: [Không ảnh hưởng.] Cậu lại nói: [Trưa nay em không chơi game.]

Tiêu Chiến: [Anh qua ngay đây.]

Anh cầm theo ly cà phê, đóng cửa phòng làm việc lại rồi rời đi. Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, chỉ một lát có tiếng gõ cửa vang lên.

"Giám đốc Vương." Là tiếng của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhanh chóng đi ra: "Vào đi."

Tiêu Chiến bước vào, hôm nay anh đóng cửa lại. Hai người không ngồi, Tiêu Chiến dựa lên bàn làm việc của cậu, còn cậu dựa vào ngực anh.

Cậu đặt hai tay lên bả vai anh: "Anh không ngủ trưa không buồn ngủ sao?"

Tiêu Chiến cầm ly cà phê lên: "Có cái này rồi." Nói xong, anh uống một ngụm.

Vương Nhất Bác đã quên mất lần uống cà phê trước đó là khi nào, cũng sắp quên hương vị của cà phê rồi: "Cho em thử một ngụm."

Tiêu Chiến nhìn cậu: "Đợi dạ dày khỏi rồi thì uống."

"Đã khỏi từ lâu rồi."

"Điều dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa." Tiêu Chiến không cho cậu uống: "Đây là cà phê đá." Anh lại không khỏi dung túng: "Về nhà anh pha cho em uống."

Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh vài giây, cơ thể hơi ngã về phía trước, hôn lên yết hầu anh. Tiêu Chiến nín lặng, khẽ nghiêng người ra sau, hơi thở mới bình tĩnh lại. Anh nhấp một ngụm cà phê, cúi đầu đút cà phê cho cậu. Đôi môi chạm lại, cà phê được đưa vào miệng cậu.

Một khắc này, trái tim Vương Nhất Bác đập nhanh không thôi. Bọn họ đã từng dùng chung một chiếc cốc, cùng chạm môi cùng một vị trí trên miệng cốc, cũng đã hôn sâu không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này môi chạm môi đút cà phê, hoàn toàn không giống. 

Vương Nhất Bác không thưởng thức ra được cà phê có hương vị gì, nhưng lại nói: "Cũng không tệ."

Tiêu Chiến tiếp lời: "Sau này mỗi tuần đặt cho anh một ly. Lần sau có đặt thì em mang lên cho anh." Anh chuyển chủ đề hỏi: "Có thích đồng hồ hay không? Nếu em không thích để anh đặt chiếc khác."

"Không cần đặt nữa, chiếc này em đã thấy đắt rồi." Vương Nhất Bác nói đùa: "Anh lấy quỹ đen ở đâu ra vậy?"

Tiêu Chiến nghiêm túc đáp: "Anh có năm tấm thẻ, trước đây không phải đã cho em bốn tấm rồi sao, anh có giữ lại một tấm." Anh nói: "Quỹ đen cũng là để tiêu cho em."

Vương Nhất Bác khẽ ngẩng đầu, anh đặt nụ hôn xuống. Hai người ôm chặt nhau. Đây là phòng làm việc, Tiêu Chiến khắc chế bản thân.

Trước khi rời đi, anh dặn dò một câu: "Tan ca em nhớ về sớm."

Năm giờ chiều, Vương Nhất Bác tan làm đúng giờ. Toàn bộ ZW, cậu là người tan làm sớm nhất. Trên đường về, cậu có nhận được tin nhắn thoại của Dương Ngọc: "Tôi đã sắp xếp kỹ toàn bộ tài liệu về tất cả nhân viên của chi nhánh Bốn rồi, phòng thị trường tồn tại nhiều vấn đề nhất, trước kia Chu Tán Cẩm được điều làm trưởng phòng phòng thị trường, không ai phục anh ta." ....

Vương Nhất Bác nghe xong những tin nhắn thoại này, đáp lại: "Nên sắp xếp nhân lực của phòng thị trường như thế nào, điều động vị trí ra sao, chị cứ quyết định. Chị điều chỉnh xong, tôi sẽ để Chu Tán Cẩm chấp hành."

Dương Ngọc: "Tôi vẫn nên thảo luận với cậu trước, nếu như cậu cảm thấy không có vấn đề gì, thoả thuận xong tôi sẽ đưa ra phương án cụ thể."

Vương Nhất Bác: "Không cần phải thảo luận với tôi, chị cứ quyết định, tôi sẽ cho mọi người chấp hành. Đột ngũ quản lý nòng cốt, nhất định sẽ do tôi chủ trương, còn việc dùng người của các ban ngành, chị chuyên nghiệp hơn tôi."

Gần bảy giờ, xe của Tiêu Chiến lái vào sân. Lúc này Vương Nhất Bác đang ở ban công tầng hai dựa vào lan can nhìn anh.

Tiêu Chiến ngẩng đầu: "Em không cần xuống, anh lên lầu ngay."

Bước lên cầu thang, Tiêu Chiến cởi cúc áo sơ mi, đến tầng hai rồi, anh rẽ vào phòng ngủ phụ. Vương Nhất Bác và anh tắm rửa gần như cùng lúc, cậu đang lau tóc thì anh từ phòng ngủ phụ qua, trên tay cầm chiếc đồng hồ của anh. Đồng hồ của Vương Nhất Bác vẫn trên cổ tay cậu, vừa rồi tắm xong cậu lại đeo lên.

Anh nhìn qua đồng hồ của cậu, bản thân cũng đeo lại lên, đeo ở cổ tay bên phải. Mãi cho đến khi ngã xuống giường, Vương Nhất Bác mới hiểu ra tại sao Tiêu Chiến lại đeo đồng hồ ở tay bên phải. Bởi khi hai người đối mặt nhau, tay phải của anh nắm lấy tay trái cậu.

Vương Nhất Bác nhìn người ở phía trên, anh và cậu mười ngón tay đan nhau, tay cậu bị anh giữ lên hai bên gối.

Cơ thể hai người dán sát cùng nhau, bàn tay đan lại, hai chiếc đồng hồ liên lục cọ sát.

Cậu lo lắng, nhắc nhở: "Đồng hồ...bị mài hỏng mất."

Tiêu Chiến: "Không đáng ngại, chất liệu của chiếc đồng hồ này rất đặc biệt."

Anh lại ập người xuống, tiếp tục hôn cậu.

Sáng ngày hôm sau, suýt chút nữa Vương Nhất Bác không dậy nổi. Tối qua làm ba lần anh mới cảm thấy thoả mãn. Nhìn mình trong gương sửa sang lại quần áo, Vương Nhất Bác nhìn thấy dấu hôn của Tiêu Chiến để lại trên xương quai xanh.

Trước giờ anh chưa từng lưu lại dấu vết trên người cậu, dấu hôn này là do tối qua anh cố tình để lại, khẽ cắn ở nơi đó vài lần liền. Vương Nhất Bác thay áo thun, lấy một chiếc sơ mi từ trong tủ ra, mặc lên che đi dấu hôn. Cầm đồng hồ, rồi cậu xuống lầu ăn sáng.

Tiêu Chiến vẫn chưa rời đi, sáng nay anh có pha cà phê, chia cho cậu một phần ba.

"Tiêu tổng, chào buổi sáng."

"Ừm, chào buổi sáng." Tối qua, cậu ở dưới thân anh gọi 'Tiêu tổng', bây giờ Tiêu Chiến đối với việc cậu xưng hô là Tiêu tổng ở nhà cũng không phản đối.

Anh quay đầu nhìn cậu, hôm nay cậu không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, phối với âu đen.

Tiêu Chiến nhớ ra, trưa nay họ sẽ cùng ăn cơm. Anh cúi đầu nhìn chiếc sơ mi trắng trên người, chất liệu khác với đồng phục làm việc, nhưng nhìn có vẻ không khác đồng phục là bao.

Vương Nhất Bác nhấp một ngụm cà phê, như được sống lại nửa mạng. Khoảng thời gian trước không được uống cả phê, cũng không được chơi game, như muốn mạng của cậu vậy.

Ăn sáng xong Vương Nhất Bác đặt đũa xuống, chậm rãi uống cà phê đợi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nói: "Em ăn xong đi trước đi, anh còn lên lầu có việc."

Vương Nhất Bác: "...." Đúng lúc hôm nay có cuộc họp, cậu uống xong cà phê rồi đi thẳng đến công ty.

Trịnh Thừa qua báo cáo với Vương Nhất Bác. Lan tổng tình nguyện dẫn đầu việc chuyển khoản, hơn nữa còn đồng ý chuyển khoản tiền hàng hai tháng, việc này hoàn toàn ngoài dự liệu nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý, sau khi Vương Nhất Bác nghe vậy, không có chút biểu cảm khác biệt nào: "Được, vậy thì ký quyền phân phối năm tới của sản phẩm với bên ông ấy."

Có tiền hàng rồi, sang năm sản phẩm mới được đưa ra thị trường cũng sẽ thuận lợi hơn. Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, bước đi đầu tiên coi như cũng coi như suôn sẻ.

Cậu thông báo: "10 giờ sẽ mở họp."

Có nhà phân phối rồi, tiền hàng cũng có rồi, nhưng vẫn chưa có sản phẩm mới.

Vương Nhất Bác cầm theo tám chai nước có gas, phân cho mỗi người một chai:"Mọi người thưởng thức kỹ xem, sau đó nói ra mùi vị ra sao."

Trịnh Thừa để nước có gas thành một hàng: "Không cần thử nữa, đều đã uống không biết bao nhiêu chai rồi, cậu cảm thấy hơi ga hơi nhiều, muốn cải thiện vị giác mà nó đem lại, đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Đúng vậy." Cậu lại nói: "Mặc dù có người cảm thấy lượng gas vừa phải, nhưng đa số vẫn cảm thấy hơi nhiều."

Trịnh Thừa tốt bụng nhắc nhở: "Cậu Vương, huỷ liên kết là chuyện của chúng ta, nhưng nghiên cứu là việc của công ty, đây cũng là giới hạn của Tiêu tổng."

Chu Tán Cẩm lên mạng chơi game, mấy ngày nay bị Vương Nhất Bác làm cho bực bội khiến anh ta không có tâm trạng làm việc, nhưng chơi game trong cuộp họp, đến cả bản thân anh ta cũng không chấp nhận được hành vi này. Anh ta đứng nguyên tại vị trí không động, đợi đến khi bị kẻ địch giết chết rồi thoát khỏi trò chơi.

"Muốn khiến công ty cải thiện lại hương vị, cậu đừng mơ nữa." Anh ta ngồi thẳng lên: "Lão đại của bộ phận nghiên cứu, Uông Hàm, là một ông chú tính tình cổ quái, ZW thành lập hơn hai mười năm nay, tất cả những dòng sản phẩm bán chạy đều do ông ấy nghiên cứu phát triển ra, trong hai mươi năm liên tiếp ZW không hề xảy ra thua lỗ, dẫn đầu trong ngành công nghiệp đồ uống, không thể không kể đến công lao của ông ấy được, ngay cả chủ tịch Tiêu, chú ba của Tiêu tổng cũng đều nhường nhịn, vô cùng kính trọng ông ấy, cậu lại muốn chất vấn sản phẩm của người ta, cậu nói xem cậu muốn làm gì vậy?"

Sau đó liếc xéo Trịnh Thừa ngồi ở phía đối diện: "Sản phẩm của chi nhánh Hai đều là do đội ngũ của chú Hàm nghiên cứu phát triển, người ta không phải vẫn bán chạy đấy sao. Không bán được hàng, không tự tìm nguyên nhân của chính mình, còn đi trách lây sang sản phẩm. Đây là điển hình của việc, không ngủ được lại trách do giường nghiêng."

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt ngăn Trịnh Thừa, nếu như anh ta lại dám cãi nhau với Chu Tán Cẩm trong cuộc họp, cậu sẽ lập tức xử lý bộ phận tiêu thụ. Trịnh Thừa ngực đầy lửa giận, nhịn xuống.

Vương Nhất Bác quay sang nhìn Chu Tán Cẩm, cằm khẽ hất về phía điện thoại của anh ta: "Vừa online được hai phút đã bị đối thủ hạ gục rồi? Vậy không được rồi."

Chu Tán Cẩm: "!!!!" Anh ta không nhịn được nữa: "Cậu Vương, sau này tôi sẽ không nghịch điện thoại trong cuộc họp nữa, mong cậu đừng có lấy trò chơi ra để trào phúng tôi!"

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Được, thêm một điều nữa là cũng không được châm chọc khiêu khích người khác. Nếu không giáng chức làm Phó phòng. Đến lúc đó sẽ do anh Trịnh đảm nhận luôn vị trí trưởng phòng thị trường, không cần phải làm gì cả, chỉ cần giám sát tiến độ công việc bên anh là được."

Chu Tán Cẩm: "!!!!" Tức đến độ muốn ném điện thoại đi.

Hội nghị lại tiếp tục nửa tiếng nữa. "Tan họp." Vương Nhất Bác ra hiệu cho Trịnh Thừa: "Cùng tôi đi điều tra thị trường."

Trịnh Thừa hỏi: "Lái xe của ai vậy?"

Vương Nhất Bác: "Lái xe của tôi đi."

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: [Hôm nay em có công việc bên ngoài, chưa chắc sẽ về kịp, trưa nay anh ăn cùng phó tổng đi.]

Tiêu Chiến: [Em đừng để bản thân mệt quá.]

Anh nhìn chiếc sơ mi đen trên người, buổi sáng trước khi đi làm, anh cố ý lên lầu thay một chiếc sơ mi khác, cậu không mặc đồng phục nên anh cũng đổi bộ khác. Thì ra cậu thay đồ là vì có công việc bên ngoài.

Thư ký gõ cửa bước vào: "Tiêu tổng, cặp ly anh đặt đã được đưa đến rồi."

Là hai chiếc ly thuỷ tinh giống hệt nhau.

Tiêu Chiến gật đầu, phân phó công việc: "Cuộc họp ban quản lý tuần sau cô thông báo cho phòng nghiên cứu phát triển cũng đến tham dự. Sau khi dữ liệu tiêu thụ của tháng sáu được đưa ra, để các chi nhánh báo cáo số liệu phân tích phản hồi của khách hàng với sản phẩm mới với họ trước."

Thư ký lấy điện thoại ra, nhanh chóng ghi chú lại nội dung công việc.

"Chi nhánh Bốn đã thành công để các nhà phân phối chuyển khoản trước, cô hãy thông báo với Phòng tài chính, sắp xếp người qua bàn giao với chi nhánh."

... Tiêu Chiến nghĩ thêm, không có điều gì khác cần bổ sung thêm. Thư ký đã ghi chép lại xong, "Tôi sẽ lập tức thông báo xuống dưới."

Hai chiếc ly ở góc bàn, Tiêu Chiến tuỳ ý chọn một chiếc để mình dùng, cất chiếc còn lại đi, thứ hai tuần sau kết thúc cuộc họp xong sẽ tặng Vương Nhất Bác sau."

"Cô chuẩn bị thêm những món quà tương tự đồng hồ, ly nước giúp tôi." Anh phân phó thư ký.

Quà tặng giống như đồng hồ, ly nước?

Thư ký chọn lọc thông tin, đã hiểu được ý anh, là muốn chuẩn bị những món đồ đôi phù hợp cho anh và Vương Nhất Bác: "Trở về tôi sẽ liệt kê một loạt danh sách, đến lúc đó sẽ đưa cho anh chọn."

Tiêu Chiến gật đầu, ra hiệu cho cô ấy đi làm việc của mình. 11 giờ 40, một mình anh đến nhà ăn ăn cơm. 

11 giờ 41, Quách Thừa sốt sắng nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến lượt cậu phỏng vấn. Hôm qua vừa mới nộp hồ sơ, hôm nay đã được gọi đi phỏng vấn, tưởng rằng đã vững rồi, nhưng khi đến bộ phận nhân sự của ZW mới thấy, ôi chao, hơn một trăm người đến phỏng vấn ứng tuyển các vị trí khác nhau. Cậu ta đợi từ lúc chín giờ cho đến tận bây giờ. Lại đợi thêm hai phút nữa, cuối cùng cũng đến lượt cậu rồi.

Quách Thừa đi theo vị trợ lý nhân sự, thầm ở trong lòng cổ vũ chính mình. Còn tưởng rằng có đến vài người phụ trách phòng vấn, nhưng đẩy cửa bước vào, lại chỉ có một người. Đợi đến khi nhìn rõ đối phương là ai, cả người Quách Thừa cứng đờ lại. khi nhận ra người phỏng vấn mình là bà Cao.

Quách Thừa vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh vài tháng trước ở cửa văn phòng làm việc của Vương Nhất Bác, lúc đó suýt chút nữa bảo vệ cũng không ngăn được bà Cao đang phát điên phát cuồng mắng chửi người, khi ấy có lẽ toàn bộ công ty chỉ có cậu không tin Vương Nhất Bác là tiểu tam. Bởi vì bố mẹ có lúc cũng muốn giúp đỡ Vương Nhất Bác, nhưng đều bị cậu từ chối.

Cậu cậy mình cao lớn, gần như đã lôi bà Cao ra khỏi cửa Lâm Thị, lúc đó còn châm chọc bà Cao thêm một câu: Ngay cả Tiêu Chiến anh ấy còn không vừa mắt, có mù đi chăng nữa cũng không thể nhìn trúng người đàn ông lớn tuổi như chồng bà được!

Dương Ngọc khách sáo nói: "Cậu ngồi đi."

Quách Thừa bình tĩnh lại: "Cảm ơn." Ngồi xuống rồi nội tâm càng giày vò hơn, như đứng đống lửa như ngồi đống than, cậu ta che mặt lại, không muốn đối diện với Dương Ngọc.

Ai mà ngờ được lại có một ngày cậu ta sẽ rơi vào tay của Dương Ngọc được chứ. Trời xanh nào có bỏ qua cho ai. Cuộc đời sự nghiệp của cậu còn chưa phất lên mà, sao đã đứt gánh rồi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro