C3: Không thể ngủ một mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Nghiên buộc tạp dề màu hồng nhạt lên bên hông, thuần thục xắn tay áo, từng đợt từng đợt mùi đồ ăn tràn ngập trong phòng bếp. Gà cắt lát xào thập cẩm, chè Long nhãn, đậu hũ Ma bà, cuối cùng thêm canh sườn ngô.

Tạ Nghiên thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nấu cơm, trong cái nhìn chăm chú của người hầu cùng nữ đầu bếp múc cho mình một bát cơm lớn, ngồi một mình trước bàn thức ăn ngon, hiển nhiên không có ý tứ đóng gói những món ăn mới ra lò này.

Người hầu đứng một bên nhìn nhau, một người trong đó thăm dò mà hỏi thăm: "Phu nhân, ngài cần tôi giúp ngài bỏ vào cà-mên giữ ấm chứ?"

"Không cần" Cậu vất vả khổ cực nấu ăn như vậy mà lại tiện nghi cho Hoắc Duyên Niên? Hắn nghĩ thật đẹp, Tạ Nghiên từ từ mà ăn hết sạch món ăn mình làm, cầm lấy khăn ăn lau miệng, thỏa mãn.

Tạ Nghiên sống một mình đã quen nên có thể chính xác mà làm ra lượng đồ ăn vừa đủ cho mình.

Ăn uống no đủ, Tạ Nghiên theo bản năng thu dọn chén dĩa, người hầu thấy thế vội vàng giành trước một bước, Tạ Nghiên cũng không cự tuyệt bưng lấy nước chanh ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi.

Lúc nấu cơm Tạ Nghiên nói chuyện cùng với nữ đầu bếp mới biết, trong biệt thự này cũng chỉ có cậu cùng Hoắc Duyên Niên ở, lúc Hoắc Duyên Niên ra ngoài, cậu chính là đại vương của chỗ này.

Hoắc Duyên Niên cùng Tạ Nghiên chính thức kết hôn ở cùng một chỗ mới chỉ có vài ngày, đám người hầu còn chưa biết tính tình của Tạ Nghiên, thấy Tạ Nghiên không có ý tiếp tục nấu cơm,  cũng không dám hỏi loạn, trong lúc nhất thời Tạ Nghiên chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi lại khẽ của người hầu.

Kinh nghiệm của Tạ Nghiên khiến cậu có thể rất nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mà dựa vào đệm mềm sô pha, đây là lần đầu tiên cậu ở biệt thự, phòng ở của Hoắc Duyên Niên theo phong cách Châu Âu, đồ dùng trong nhà nhìn có chút quá xa hoa, mỗi một thứ đều rất tinh xảo, Tạ Nghiên ngồi trên ghế sô pha sáng màu, mặt ngoài có hoa văn thêu chim công tinh tế, sợ là giá trị cũng rất xa xỉ.

Thừa dịp không ai quản, Tạ Nghiên uống nước xong liền một mình đi dạo một vòng trong phòng rồi ngồi trên ghế ở hoa viên nghỉ ngơi trong chốc lát, tính toán thời gian không sai biệt lắm, Tạ Nghiên một lần nữa về phòng bếp, buộc tạp dề lên.

Nữ đàu bếp thấy Tạ Nghiên liền thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm qua tiên sinh không biết cùng ai nói chuyện điện thoại, nói rằng rất chờ mong cơm hộp chứa tấm lòng yêu mến của phu nhân hôm nay, nếu hôm nay phu nhân không có đưa cơm, với khí thế lạnh lùng của tiên sinh, bọn họ cũng không dám thở mạnh.

"Phu nhân, ngài muốn làm cái gì, ta chuẩn bị nguyên liệu cho ngài?"

Tạ Nghiên liếc qua nguyên liệu nấu ăn để trên bàn.
"Bác giúp cháu đánh hai quả trứng gà đi."

Nói xong dầu đã sôi, trong vòng ngắn ngủn mấy phút tay nghề của Tạ Nghiên khiến nữ đầu bếp ngẩn người, cậu làm xong một chảo cơm chiên trứng đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

"Phu nhân, ngài đã xong?"  Nữ đầu bếp thấy Tạ Nghiên tháo tạp đề, không thể tin nổi.

"Đã xong."

Nữ đầu bếp chuẩn bị cho Tạ Nghiên cà-mên ba tầng, Tạ Nghiên bỏ qua hai tầng trực tiếp bỏ cả chảo cơm vào tầng trong cùng.

"Có đồ ăn kèm chứ?"

Nữ đầu bếp dừng một chút liền nói có, sợ hộp đồ ăn trống không sẽ khó coi, một hơi lấy ra mấy loại đồ ăn kèm, Tạ Nghiên chọn lấy vài món mình thích ăn rồi bỏ vào trong cà-mên, thuận lợi hoàn thành cơm hộp chứa đựng tấm lòng của mình.

Nhìn hộp cơm chứa đựng tấm lòng yêu mến có vẻ hơi keo kiệt, nữ đầu bếp ngẫm lại tiên sinh lạnh lùng, nhịn không được mà mở miệng

"Phu nhân, giữa trưa ngài nấu được nhiều món tiên sinh cũng rất thích ăn, nguyên liệu nấu ăn cũng đều đủ, ngài có muốn...."

"Lần đầu tiên làm chưa thành thạo, giữa trưa ta nếm thử quá mặn, sở trường của ta vẫn là cơm chiên trứng, nhất định ăn sẽ ngon."

Tạ Nghiên há miệng nói hươu nói vượn, nhất định không làm thêm, cuối cùng dưới ánh mắt phức tạp của đám người hầu, ngồi lên xe hơi sang trọng của Hoắc Duyên Niên lên đường đến Hoắc Thị.

Lúc này tại văn phòng Hoắc Thị.

"Lão Hoắc, lão bà của ngươi làm sao còn chưa tới, tôi muốn chết đói rồi." Phạm Chiêu Đạm mặc chính trang đen từ ghế sô pha từ từ đi đến, lăn lộn khiến cho âu phục cao cấp đều là nếp nhăn.

Trước bàn làm việc, âm thanh đánh chữ truyền đến không ngừng. Không được người nào đó trả lời, Phạm Chiêu Đạm như sói tru mà tiếp tục gọi.

"Hoắc Duyên Niên! Hoắc Tổng! Duyên Niên!"  Dừng lại nửa giây "Niên Niên!"

"Câm miệng!" Nghe thấy xưng hô cuối cùng của hắn, Hoắc Duyên Niên không vui cảnh cáo.

"Chậc, kêu nhũ danh của cậu cậu mới chịu mở miệng, có phải hay không chờ lão bà chờ đến mỏi mắt rồi không?" Phạm Chiêu Đạm là con trai của khuê mật của mẹ Hoắc Duyên Niên, trước kia hai người còn đính qua một cuộc hôn nhân từ bé, không ngờ bọn họ một người theo đuổi nữ nhân, một người tuyệt đối là 1, căn bản không có xát ra tia lửa tình nào.

"Ai, nhớ năm đó cậu theo đuổi cái kia Hàn Mạt Mạt, không nghĩ tới bây giờ bị Tạ Nghiên thu phục, giờ còn ân ân ái ái đưa cơm hộp, anh em như tôi đúng là trái chanh."  Phạm Chiêu Đạm thò đầu ra hướng cửa sổ thủy tinh nhìn, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh Tạ Nghiên, cho nên cũng không có thấy lúc hắn nhắc đến Hàn Mạt Mạt, vẻ mặt Hoắc Duyên Niên hiện lên khác thường.

"Vì nếm thử tay nghề chị dâu, tôi giữa trưa chỉ ăn có nửa chén cơm, sớm biết phải chờ đến đói bụng như vậy tôi sẽ ăn một chén cơm." Phạm Chiêu Đạm đói bụng đến phải ngồi phịch trên ghế sa lông, uể oải mà phàn nàn.

Hoàn toàn trái ngược với Phạm Chiêu Đạm, Hoắc Duyên Niên không ôm bao nhiêu hi vọng đối với Tạ Nghiên cho nên Hoắc Duyên Niên giữa trưa ăn thậm chí hơi nhiều so với bình thường một chút.

"Lão Hoắc, lão Hoắc, lão bà cậu đến rồi!" Phạm Chiêu Đạm đứng ở cửa sổ sát đất trên tầng 21, như cũ chính xác nhận ra chiếc xe dừng ở cửa lớn kia thuộc về Hoắc Duyên Niên.

Tạ Nghiên mặc áo sơ mi xanh trời nhạt, cổ áo tùy tiện cởi bỏ hai nút, lộ ra đường cong cổ lưu loát trắng nõn. Khóe miệng nhỏ treo nụ cười ôn hòa ấm áp, như là ánh mặt trời chiếu xuống, rạng rỡ phát sáng.

Gương mặt này quá đáng yêu xinh đẹp, nụ cười nhẹ nhàng của Tạ Nghiên giống như không đứng đắn mà cố ý câu dẫn người, tràn đầy hấp dẫn, nhưng khí chất quanh thân Tạ Nghiên rất sạch sẽ, cũng không sợ bị người khác hiểu lầm.

"Lão Hoắc, lần trước tôi châm chọc cậu mắt mù, xem ra là tôi sai rồi." Phạm Chiêu Đạm lần đầu tiên thấy Tạ Nghiên, Tạ Nghiên này so với Hàn Mạt Mạt kia tốt hơn rất nhiều, khá may mắn lão Hoắc kịp thời thoát khỏi vũng bùn.

Hoắc Duyên Niên một tay cắm trong túi nhìn thân ảnh mơ hồ ở cổng lớn, không biết thế nào trước mắt lại hiện ra hình ảnh buổi sáng hắn nhéo cằm Tạ Nghiên.

Lúc này Tạ Nghiên đi thang máy đã đến trước văn phòng Hoắc Duyên Niên, cậu từ xa đã nhìn thấy một nam nhân xa lạ hướng cậu vẫy tay. Có thể tùy ý trong phòng của nhân vật phản diện như vậy, đoán chừng cũng chỉ có thể là người còn lại trong cuộc hôn ước từ nhỏ-Phạm Chiêu Đạm.

Vị bằng hữu của nhân vật phản diện này, Tạ Nghiên cũng không xác định nguyên chủ có biết đối phương hay không, dù sao cậu và Hoắc Duyên Niên đột nhiên lĩnh chứng không có cử hành hôn lễ.

"Cực khổ rồi, lần sau đừng đưa cơm nữa, tôi sẽ đúng giờ tan sở về nhà cùng cậu ăn cơm chiều." Hoắc Duyên Niên nghe thấy động tĩnh của Phạm Chiêu Đạm, tiến lên trước nhận cà-mên.

Nói nghe hay lắm, Tạ Nghiên nói thầm một câu, cứ như vậy nhìn Phạm Chiêu Đạm cướp cà-mên từ trong tay Hoắc Duyên Niên, trốn vào phòng nghỉ.
"Niên Niên cậu xem lão bà có thể xem đến no, cơm này thích hợp cho tôi đi."

Niên Niên? Là nhũ danh của Hoắc Duyên Niên sao, Tạ nghiên buồn cười, trong tiểu thuyết cũng không có nhắc qua, không nghĩ tới Hoắc Duyên Niên hung ác dữ dội như vậy sẽ có nhũ danh khả ái như thế.
Phát giác được ánh mắt Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên lập tức thu liễm nụ cười, giả vờ như chính mình cái gì cũng không có nghe thấy.

Chắc chắn Tạ Nghiên dù có nghe thấy được cũng không dám nói lung tung ra ngoài, Hoắc Duyên Niên quét qua cái cổ lộ ra của Tạ Nghiên.

"Lần sau đừng xịt nước hoa." Hương hoa nhàn nhạt không thành thật mà hướng tới chóp mũi Hoắc Duyên Niên.

"Hiện tại cũng không có xịt." Trước mặt Phạm Chiêu Đạm, Hoắc Duyên Niên cứ một mực ôm Tạ Nghiên, khiến Tạ Nghiên cảm giác toàn thân không được tự nhiên, hơn nữa bên tai có thể tinh tường nghe thấy âm thanh đột nhiên biến lớn lúc hít vào của Hoắc Duyên Niên, giống như cố ý muốn ngửi mùi hương trên người cậu.

Hoắc Duyên Niên cũng không tin lời Tạ Nghiên nói, khi Tạ Nghiên chuyển đến trong lúc vô tình anh nhìn thấy vài lọ nước hoa trong rương hành lý.

"Lão Hoắc ta còn có việc đi trước, lần sau có cơ hội đến nhà các ngươi ăn chực." Đang lúc nói chuyện. Phạm Chiêu Đạm từ trong phòng nghỉ đi ra, hắn nghĩ đến cơm hộp đặc biệt chứa đựng tấm lòng yêu mến, ánh mắt phức tạp mà nhìn Tạ Nghiên.

"Tôi cũng không quấy rầy anh làm việc, buổi tối chờ anh trở về." Tạ Nghiên sợ lát nữa Hoắc Duyên Niên thấy cơm chiên trứng của mình lại phát bệnh, vội vàng thoát ra từ trong ôm ấp của đối phương, bước chân so với Phạm Chiêu Đạm còn muốn lớn hơn, chỉ chốc lát đã an vị trong thang máy biến mất trước mặt Hoắc Duyên Niên.

Phạm Chiêu Đạm bỗng nhiên nở nụ cười, hắn hắng giọng trở về vỗ vỗ bả vai Hoắc Duyên Niên.

"Lão Hoắc lão bà của ngươi còn rất có ý tứ." Xem ra cái hộp cơm chiên trứng kia là tình thú của hai vợ chồng.

Phạm Chiêu Đạm phất phất tay, người cũng thấy, cơm hộp chứa đựng tấm lòng cũng cọ rồi, liền cảm thấy mỹ mãn đi về.

Tạ Nghiên đi quá nhanh, lúc ngồi lên xe trở về chỉ mới qua mười lăm phút. Nói thật Tạ Nghiên không biết Hoắc Duyên Niên như thế nào lại ở chung rất tốt, trong truyện kết cục tử vong của nguyên chủ có một nửa nguyên nhân là bởi vì Hoắc Duyên Niên giật dây uy hiếp.

Đám mây chạy như bay trên bầu trời, lúc tụ lúc tán, trời chiều nhiễm lên màu đỏ, nhiều thêm chút màu sắc bi tráng.

Tạ Nghiên đang xuất thần, tiếng chuông điện thoại di động lạ lẫm vang lên, cậu lấy điện thoại di động ra, màn hình hiển thị người gọi đến là Mạt Mạt.

"......"

"Anh Tạ Nghiên! Ngày mai chúng ta đi nơi đó ăn cơm nha~"  Âm thanh thiếu nữ trong trẻo ngọt ngào từ trong điện thoại truyền ra.

"Trong nhà mới mời tới một vị đặc biệt biết làm điểm tâm ngọt, có muốn để bác ấy thể hiện tài năng hay không?"  Tạ Nghiên nghĩ đến Hoắc Duyên Niên cùng ước định của anh.

"Ai?"  Hàn Mạt Mạt không có hào hứng như vừa rồi, có vẻ hơi chần chờ, "Cái kia Hoắc Tổng hắn....."

" Mạt Mạt hình như rất sợ....Duyên Niên?"  Tạ Nghiên lần đầu tiên gọi tên Hoắc Duyên Niên, cách gọi thân mật khiến cậu thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

"Làm sao sẽ! Vậy anh Tạ Nghiên ngày mai em có thể mang Khương Hành cùng đi chứ?"

"Tốt, vậy ngày mai không gặp không về."  Cúp điện thoại, Tạ Nghiên thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Duyên Niên chỉ nói cùng với Hàn Mạt Mạt ăn cơm, cũng không nói không thể mang theo nam chính nha, dù sao nhiệm vụ của cậu cũng hoàn thành rồi.

Ngẫm lại bầu không khí cơm tối quỷ dị ngày mai, Tạ Nghiên quyết định trưa mai nhất định phải ăn nhiều một chút.

Buổi tối.

Đây là lần đầu tiên Tạ Nghiên trải qua ban đêm ở đây, hai mươi phút trước cậu nghe thấy tiếng người hầu mở cửa, hẳn là Hoắc Duyên Niên đã trở về, Tạ Nghiên đợi một hồi cũng không thấy Hoắc Duyên Niên đến, xác nhận cậu và Hoắc Duyên Niên không phải ngủ chung một phòng, tắt đèn đầu giường chuẩn bị ngủ.

Lúc mơ mơ màng màng ngủ Tạ Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa, đột  nhiên đèn sáng lên khiến cậu không thoải mái mà rầm rì một tiếng, loại cảm giác này rất giống với khi cậu ở nhà một mình đọc sách khuya, lại không thể không tắt đèn.

Trong nháy mắt Tạ Nhiên cho là hôm nay của mình chẳng qua là một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng, cậu trở về phòng ngủ không lớn nhưng rất ấm áp của mình.

"Giả bộ ngủ? Không phải nói không có ai nằm cùng không ngủ được sao?"

Tạ Nghiên nghe thấy âm thanh chán ghét của Hoắc Duyên Niên, mạnh mẽ chống đỡ mở mắt ngồi dậy nhìn về phía cửa, thân ảnh đứng đó không nói gì thêm, Tạ Nghiên xoa xoa con mắt có chút thanh tỉnh.

"Anh tới làm gì?"

"A, đương nhiên là cùng cậu ngủ."  Hoắc Duyên Niên thấy hộp cơm keo kiệt Tạ Nghiên đưa tới, cũng không đụng đến, lại không thể để người khác biết hắn không ăn cơm hộp mà người bầu bạn hợp pháp đưa, để bụng đói về nhà, kết quả thấy người nào đó ngày đó nói không thể ngủ một mình lại chính mình ngủ rất ngon.

"Theo bồi tôi ngủ?"  Không phải Tạ Nghiên tự luyến, cậu có một chút hoài nghi vị nhân vật phản diện này có phải hay không thấy sắc nảy lòng tham? Rõ ràng chán ghét cậu, tại sao lại phải cùng cậu ngủ.

"Từ nhỏ đến lớn phải có người ngủ cùng, đây là lời cậu nói khi tôi không cho cậu mang con chó ngu ngốc kia đến, bằng không thì cậu cho rằng tôi muốn cùng cậu ngủ trên một cái giường?"  Hoắc Duyên Niên không có ý định nói thêm cái gì, mặc đồ ngủ vén chăn lên giường tắt đèn.

"? ? ?" Không hiểu nổi bị người bồi ngủ, Tạ Nghiên bắt đầu hoài nghi, nguyên chủ thật là thích Hàn Mạt Mạt mà không phải Hoắc Duyên Niên sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy