kết thúc 1 tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào các bác. Chuyện của e thì cũng chả có gì to tát. Chỉ là e muốn viết lại cái chuyện này. Thật 100% ko hề có 1 tí gió nào. để e nhớ, để không phải hối hận vì sau này có thể sẽ quên. Còn có thứ để lôi ra đọc lại. đây cũng là 1 bài học mà e muốn chia sẻ cho những bác đang yêu và sắp yêu.

Cách đây hơn 4 năm, cái thời cấp 3 đẹp đẽ nhiều mộng mơ. Mình học lớp 12 của 1 trường cũng có tiếng trong tỉnh. Mình thì ở lớp cũng thuộc dạng có số có má vì trường gần nhà. Chuyên đứng ra bảo kê cho mấy thằng cùng lớp khỏi bị ăn đánh. Hồi đó mình cũng hổ báo cáo chồn, hay bỏ học đi chơi game, cũng bị bố đến quán game tìm rồi tát cho sái quai hàm. Học hành thì ko học, cũng lêu lổng. Trong cái thời gian ôn thi đại học ở trường, ai có hay đọc báo hoa học trò thì sẽ biết cái mục Chánh Văn. Số mình lại hên, viết thư đặt câu hỏi thì lại đc lên báo. Mà hồi đấy gửi qua yahoo. Cái nick chat của mình cũng hot”yeuanh_emphai_xephang_06″

Và rồi ngày hôm sau mở yahoo ra thì tầm cỡ vài trăm người add nick. Hoảng vãi, cơ mà cũng sướng vì được lên báo. Một buổi chiều đẹp, mỗi tội nắng vỡ đầu, mình với mấy thằng bạn trốn học ra sân bóng ngồi. Cầm cái điện thoại lên, hồi đó mượn cái điện thoại của thằng bạn con Sony Ericson thần thánh, cài được cả yahoo và ebuddy. Mở hộp tin nhắn ra thì bao nhiêu tin nhắn. Nào là ‘bạn tên gì, cho mình làm quen với nhé bla bla…” Toàn thấy chúng nó offline, chả có ai chat. Tự nhiên ở đâu 1 cái nick nhảy vào làm quen với mình. Phải nói cái nick này rất đặc biệt mà mình ko quên được. Nick đó là “dam.quynh…” (mấy cái dấu chấm đằng sau là tên em ấy). Nghĩ trong đầu thế quái nào cái từ trước chả ăn khớp với cái từ sau gì cả. Cái tên nick thì cũng bình thường, ko có gì đặc sắc thua xa nick mình Người lên tiếng trước là cô bé ấy

- Chào bạn, mình làm quen được ko

- Được bạn, thế bạn tên gì ở đâu (cái này bố nào ngày xưa hay chat chit tán gái các kiểu chả có câu này)

- N (nói trống không luôn mới sợ các bác ạ)

- Thế bạn bao nhiêu tuổi rồi

- 18, còn bạn

- Mình là T, bằng tuổi bạn rồi, hehe.

- Thế à, T ở đâu

- Tớ ở Nam Định, còn b ở đâu.

- Thanh Hóa

- Thế hả, chắc suốt ngày ăn nem chua.

Rồi cũng hay chat qua chat lại, mình và e ấy cũng nói chuyện với nhau nhiều, nhưng cái đặc điểm là rất hay nói trống không. Đến ngày thi đại học thì mình được có 16. 5 điểm, xịt nên phải đi nguyện vọng 2 vào trường dân lập. Còn e ấy thi đại học trong đó và cũng trượt say này đi học trung cấp của 1 trường Đại học mới thành lập, cũng ở Thanh Hóa luôn chứ ko phải ngoài Hà Nội. Dạo đầu thì nói chuyện nhiều, cũng vợ vợ chồng chồng có cảm tình. Nói thật lúc đó mình chỉ nghĩ là ảo, thì cứ nhận bừa đi cho nó có, vui cả 2 bên, không thích thì thôi. Sau đợt thi đại học thì đường ai nấy đi, vẫn thỉnh thoảng nói chuyện, cũng không ngờ là cái cô bé này chịu gọi điện với nhắn tin cho mình thế. Rất là ngây thơ, trẻ con và hầu như chưa có 1 cái gì đó gọi là khôn lớn cả. Vẫn nói trống không, vẫn nói truyện ngây thơ, chả biết cái gì

Tính mình thì cả thèm chóng chán, mang tiếng người yêu mà ko gặp thì cũng khó chịu, mà thực ra đã nhìn mặt nhau đâu, có mỗi 1 cái ảnh e ấy gửi qua yahoo trông béo úThề là nhìn xong cũng chưa muốn yêu, được cái ưa nhìn

Đến khoảng giữa kì của năm học đầu tiên, mình đã chủ động nói cần thời gian sau này quay lại. E ấy cũng đồng ý. Và rồi mình tung bay như 1 con chim, thoải mái chơi bời. Suốt ngày ra quán net bắn CF cho đến 1 hôm đang chơi thì tin nhắn đến con 110i vàng chóe. Mình lưu tên em ấy là”mập ú”. Nội dung tin nhắn như thế này”anh oi, anh gap em duoc khong, em dang o My Dinh”

oắt đờ phắc, đang ham chơi dở trận, mà đi ra Mỹ Đình khác éo gì tra tấn, trời thì mưa mà mình ở ngoài Đê Nguyễn Khoái, đạp con xe của thằng bạn hay bị tuột đuôi tôm thì vỡ mồm con chó xồm. Thôi ngồi quán cho ấm cúng. cầm cái điện thoại lên nhắn

- Anh đang dở tí việc, mà chiều a đi học, e ra bao giờ về

- Chiều anh ạ

- Vậy là ko được rồi e ạ

Lúc đấy cũng muốn đi xem mặt mũi con bé này nó làm sao mà nó lại yêu mình đến thế, cũng thấy lạ, cơ mà vì sự nghiệp game thủ, mưa gió bão bùng + lười đành thôi.

Thời gian trôi, 2 đứa vẫn nhắn tin cho nhau đều, chỉ là ko biết mặt, vẫn nghe cái giọng nói the the, nớ nớ, (nhiều lúc bụm miệng cười mà ko dám cười). Đưa đẩy thế nào cũng đến cuối năm học, quen nhau cũng được 1 năm rồi.

***

Ngày 26 tháng 6 cách đây 3 năm. Đang ngồi ở nhà bắn CF (bố mới đầu tư cho con core 2 dual phục vụ học cad cơ mà toàn chơi game) thì chuông điện thoại reo. Lại là Mập ú gọi. ừ thì nghe. Lúc này là lúc chập tối rồi

- Anh đang ở đâu đấy, đón em được không

- Đang ở nhà, mà đón ở đâu

- ở sân Mỹ Đình anh ạ, tí e ngồi uống nước với mấy anh chị ở đấy

- Thế đón qua chỗ anh à

- Ừhm

Âu shit! Lại nghĩ bụng bảo thế quái nào cái con bé này nó chịu đi theo 1 thằng sinh viên đi xe đạp, nhà nghèo, lại còn bảo ở chỗ mình. Ừ thì đi. Đã quyết định đi thì mình sang mượn xe thằng bạn nó có xe máy. Sang đến nhà thằng bạn thấy con người yêu nó đang ngồi chồm hỗm ở cái phản mình hỏi luôn

- Đ đâu cậu, tớ mượn xe nó tí

- Đ đi làm r, đợi 8h anh í mới về

Cái đờ mờ nó nhọ, chả mấy khi có gái bám theo mà mượn cái xe cũng ko được, sốt ruột, nhưng thôi cũng ngồi đợi đến 8h mượn đc nó cái xe. Ra cây xăng đổ hẳn 30 nghìn, mà hồi đó đi còn éo biết đường vừa đi vừa hỏi cũng ra được đến cái sân vận động. Cầm điện thoại lên alo

- E đang ở đâu thế, anh đến rồi

- E đang ngồi ngay cổng ấy a, hình như e thấy a rồi

(ơ cái…đã gặp đâu mà thấy rồi, thần giao cách cảm cmnr)

- E đứng ra ngoài đường đi a còn nhìn

Đang nói dở thì thấy con 1 bé béo béo, lùn lùn, tóc ngắn vẫy mình, tay cầm cái túi bóng đựng đồ. Chắc em đây rồi. Cảm nhận lúc đấy thì thật ra chưa cảm nhận được gì nhiều. Bảo em ấy lên xe rồi chở thẳng về nhà trọ. Trên đường đi cũng hỏi dăm ba câu, nhưng hầu như toàn im lặng. Về đến nhà trọ, tại ở với nhà chủ, mà mình thì ngoan hầu như ko có bạn gái đến phòng bao giờ, hôm nay giấu như mèo giấu shjt, bảo em đi nhẹ bước khẽ. vào đến cửa phòng thì thằng bạn đang chơi game thấy mình dẫn vào cũng ớ cmn người ra hỏi ai. Mình bảo”bạn tao”.

Quay sang em mập bảo

- Em đi rửa ráy chân tay đi, hay ăn cơm với bọn a. (mình đã đc ăn cơm éo đâu)

- Thôi a ăn đi, e có nem chua đây này (đúng món mình thích)

Thế là tầm vài chục cái nem chua 2 thằng mua bia về uống, còn em thì cứ ngồi trên gác xép. Phải nói đấy là lần e được ăn nem chua ngon và no như vậy, uống bia xong 2 thằng phê phê quay sang thằng bạn hỏi

- Được ko mày

- À được. ưa nhìn đấy chứ (nói to vcc)

Mình chỉ dám gật đầu, 2 thằng uống bia xong ko ăn cơm nữa. Xong thì thằng bạn đi chơi game mình nhắn cho em mập mỗi 1 tin là

-Giá như anh được gặp em sớm hơn

- Tại sao?

- Thôi e ngủ đi mai nói chuyện.

Thề là mình éo chém gió 1 tí nào, mình cũng chưa gặp cái trường hợp nào ntn, 1 đứa con gái mà thế quái nào gặp thằng người yêu ảo lần đầu tiên lại theo về nhà trọ ngủ ngay. May mà gặp mình đứng đắn, gặp thằng khác dâm dê đê tiện thì xong cmnr Cảm giác của mình lúc đó thì cũng bắt đầu hơi thích thích, tóc ngắn, mặt cũng ưa nhìn ko phải xấu, kể là lùn thì cũng phải lùn, cao gần 1m6 cơ mà, trông hơi béo, cơ mà cứ gọi là mập cho dễ thương mắt to, tóc đen, da cũng ko trắng như mấy con chát tạ phấn vào mặt. Nhưng nhìn thì hiền lành ngây thơ lắm. Anh thích em rồi đấy! Nghĩ ngợi xong 1 lúc là đi ngủ.

***

Sáng hôm sau mình đi chợ, nấu cơm cho em ấy ăn. Vẫn còn nhớ như in là làm món nem rán là 1, sườn xào chua ngọt là 2. Tự tay mình đi chợ rồi về nấu. Cơ mà làm xong em mập ăn được 2 3 miếng rồi thôi, còn thừa bao nhiêu. bao nhiêu công sức của mình Ăn xong em mập đi rửa bát, mình với thằng bạn ngồi chơi, nó thì cứ cắm đầu vào CF, mình ngồi ở cái phản cầm điện thoại bấm bấm chơi snake zenxia cho đỡ buồn. Rửa bát xong e mập lại ngồi cạnh mình

- Anh, dẫn e đi chơi đi

(Mọe trong người còn gần 100k, thì đi đâu bây giờ, xe ko có)

- Bây giờ ko có xe, e muốn đi đâu

- Đi Hồ Gươm anh ạ, với lại đi công viên Thủ Lệ, bạn e nó hẹn e ở đó

Vãi rồi, quả này đỡ làm sao được, xe thì ko có, đang suy tư chưa biết nói thế nào e í bồi thêm câu

- Đi đi anh, e có tiền đây rồi, a ko phải lo đâu. anh gọi taxi đi

- Thế thì nghỉ tí rồi đi, 2 giờ nhé, e hẹn bạn e 2 giờ đi

Mình thì mình chơi choáng vì độ chịu chơi của em này, đi hẳn taxi mới máu me con gà tre. Đang ngồi đợi thì cơn mưa kéo đến. Lại nghĩ thầm quả này đỡ phải đi rồi. Thế rồi trời cũng mưa, cơ mà ếu hiểu sao nó mưa có tí rồi nó lại nắng. Đờ mờ ông trời không thương mình, ko có tiền đi chơi với gái nghĩ tù tội mà nhục quá Lại phải chiều theo ý em ấy. Ra ngoài đầu ngõ bắt con Mai Linh từ đê đi ra cv Thủ lệ. Trên đường đi, em mập mệt dựa vào vai mình, lần đầu tiên có đứa con gái nó tựa vào vai, cảm giác thích lắm các bác ạ. Con người bằng da bằng thịt chứ ko phải như nhiều khi mình tưởng tượng. Mình cũng 1 tay ôm lấy vai e ấy. Thích phết

Đến công viên Thủ Lệ tiền taxi hết gần tầm 150k. E ấy lôi đồng 500k ra trả, lúc đó ngại vãi linh hồn. Thôi thì cũng xuống đi chơi với em nó cho êm lòng. Mình đi mua vé vào cửa, còn thừa mấy chục. Gặp cả 2 đứa bạn của em ấy nữa, cuộc đi chơi suôn sẻ, lượn lờ xem thú rồi ra. Đang định nói thì em mập lên tiếng

- Lên Hồ Gươm đi anh.

- Lại taxi đi à

- Vâng

Chiu chơi vãi. Thế là lại gọi taxi bắt ngược lên Hồ Gươm. Số tiền lần này cũng tầm đấy, thế là hết cmn hơn 300k rồi. Bằng bố 1 tháng tiền ăn của mình. 2 đứa bạn của e mập kia thì chúng nó đi xe máy. Thế là chỉ có mình với em mập thôi. Lên Hồ Gươm cái thì mình rủ đi ăn kem. (tiền đã hết lại còn sĩ). Mình chạy đi mua 4 cái kem thì còn thừa đúng 10k. Số nó nhọ thế đấy. 4 đứa ra cái ghế đá cách nhà hàng Thủy Tạ vài bước chân, cũng ngồi tâm sự, nói chuyện rôm rả được 1 lúc. Đến 4 rưỡi thì 2 đứa kia nó về, còn mình với em kiếm được cái ghế để ngồi. 1 lúc sau tự nhiên có 1 ông đứng tuổi cầm tờ báo lại ngồi nói rằng cho bác ngồi với mất hết cả tự nhiên. Nói chuyện được dăm ba câu thì ông anh họ của em mập đến đón về. À e chưa nói, e mập ra ngoài này là ở nhà cậu em ấy ngoài Mỹ Đình. Lúc e ấy đi mình ngoái lại nhìn, có 1 cái gi đó trống trải. Nhìn ra Hồ Gươm, lắng đọng 1 lúc lâu. Không biết bao giờ mới gặp lại cái cô bé liều lĩnh này đây. Ông bác đọc báo lúc nãy ngồi bên cạnh quay sang nói

- Cô bé được đấy, người yêu à

- Vâng (mình bắt đầu thích, bắt đầu có càm tình, cái thứ khó nói mà vô hình, không định hướng, biết là yêu xa nhưng vẫn chấp nhận)

Thế rồi trong túi còn 10k. Mà mai phải về quê, về kiểu gì đây? vé về quê 50k. Vậy là alo ngay cho ông anh họ.

- Anh ơi, còn tiền ko em mượn 50k về quê

- Ừ còn

- Thế giờ e qua lấy anh nhé

- Qua chỗ siêu thị HC, anh đợi mày ở HC

Chả dám vay nhiều, đủ tiền về. trong túi còn 10k bắt con 08 từ hồ gươm ra giải phóng, mà nó đi ngược đường làm mình lại phải quay lại sang kia đường bắt con khác. Đã nghèo lại còn lắm eo.

Cuối cùng về đc đến nhà cũng còn không nổi 50k. Về kể chuyện cho thằng bạn nghe

- Thế nào mày, em này được ko

- Được, được cái nem chua ngon vãi

- Cái đ, tao hỏi em í cơ mà hỏi nem chua éo đâu

- Ừ thì cũng được. Đại gia thế cơ mà

- Nhưng mà tao ko cần tiền, obz cho 1 tháng có hơn 1 triệu cả tiền nhà bây giờ yêu vào lấy gì sống. Mà nhà nó có điều kiện tao đú sao được.

- Thì tùy, mà nó ở xa, lo làm gì. Cảm thấy yêu được thì yêu

Ngồi suy nghĩ mông lung, sau cái buổi chiều mưa đấy mình vẫn chưa quyết định là sẽ nói với em ấy làm ng yêu hay ko, nhưng chắc chắn 1 điều em ấy đang rất thích mình

***

Trưa hôm sau, tức là ngày 28 tháng 6, đang ngủ thì có tin nhắn. Mắt nhắm mắt mở thì đập nguyên vào mặt cái chữ ‘’ mập ú”

- Anh ơi chiều em qua nhé

- Thật á, thế mấy giờ em qua

- 5 giờ

vẫn cái giọng nói trống không, chả chủ ngữ vị ngữ gì. Mình thì vui, nhảy cmn lên vì sung sướng, thế là lại được gặp em mập rồi. hehe, mà nói là mập cho vui thôi chứ cùng lắm là được 46, 47 cân. Để quả tóc ngắn nhìn bụ bẫm)

Chiều 5 giờ ông anh họ hôm qua lai em ấy đến, mình ra ngoài tận đường to đón e ấy vào. Xách đồ lỉnh kỉnh, mấy cái túi quà to vật vã, bánh kẹo, rượu tây. Làm gì mà lắm quà thế? Thế rồi vào nhà 2 đứa nấu cơm ăn với nhau, thằng bạn nó về quê rồi, còn mỗi 2 đứa. Trong bữa cơm 2 đứa cứ im im, chả dám nói chả rằng gì. Cơm xong thì tầm 8h tối, e bảo bật Tôm và phờ ry xem đuổi nhau. Mình bật, ngồi nhìn e ấy cười, yêu lắm, ko hẳn dễ thương, mà có 1 cái gì đó rất thoải mái, như lâu ngày ko được cười ấy. Mình thỉnh thoảng quay sang nhìn trộm cái. Nhìn gần xinh phết. Mà thế ếu nào lúc đấy lại đủ can đảm để từ từ cầm tay em ấy. Cầm tay lên, 2 đứa nắm chặt tay nhau. Sướng! không nói gì, e dựa vào vai mình. 2 đứa ngồi lặng im 1 lúc, mình nói

- E làm bạn gái anh nhé

Em không nói gì chỉ gật đầu 1 cái, mình hiều. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, nụ hôn đầu tiên. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa biết cái đôi môi con gái như thế nào. Nụ hôn đầu tiên ngọt ngào lắm. Ko mãnh liệt, nhưng đủ để cảm nhận được tình cảm dành cho nhau, lúc đầu còn e dè trao nhau từng nụ hôn. Nghĩ lại giờ lại thấy nao lòng quá.

Đêm hôm đó chỉ hôn nhau, nằm cạnh nhau, trao nhau những cái ôm của 1 tình yêu đầu đẹp đẽ chưa biết toan tính, chưa phải suy nghĩ. Có thể nói đó là phút yêu đầu, bắt đầu 1 tình yêu chớm nở. Và chúng mình đã lấy ngày 28/6 hàng năm để làm ngày kỉ niệm yêu nhau.

Sáng hôm sau, e ấy cũng về quê, ra xe về quê với mình. E về Thanh Hóa, còn mình về Nam Định. Lúc về, e còn dúi vào tay mình mấy đồng tiền, thừa tiền về, dúi thêm vào tay mình 1 gói quà trong đó có 1 chai chivas 12 + 1 hộp bánh to tầm cỡ 4 500k. Ko nhận nhưng e cứ bắt mình phải lấy, đành đem về. Đưa e lên xe ngồi, ngoái lại nhìn lại nghĩ bao giờ mới được gặp e đây? Trong đầu con đang lo lắng cái gói quà kia về giải thích với bố mẹ làm sao nữa:(Vui vì từ nay đã có người yêu)

***

Cái cuộc đời nó là định mệnh, là duyên phận. Có thời gian gắn bó với nhau rồi mới quý những phút giây ở bên nhau. Đến lúc xa nhau mới thấy hối hận, đã nhiều lúc không hết mình để đánh đổi yêu thương bên cạnh mình

Tiếp tục câu chuyện. Những ngày tháng sau này 2 đứa dánh cho nhau thời gian nhiều hơn, mình cũng ko lưu tên e trong điện thoại là Mập ú nữa. sau này đổi thành nhiều tên. Lúc thì E yêu, Gấu yêu lúc thì 18001091 (tổng đài vinaphone) lúc thì là Vợ yêu, lúc là 911. E đi học ở Thanh Hóa, thỉnh thoảng lại bắt xe lên HN với mình, giấu mọi người ở trong nhà, ko ai biết cả. Mà mình thì hết năm 1 chuyển chỗ trọ nên mấy chỗ ở sau cũng thoải mái. 2 đứa vẫn trong sáng, vẫn dành tình cảm cho nhau nhiều lắm, e chỉ tranh thủ ra 1, 2 hôm rồi lại về Thanh Hóa học. Mình cũng hỏi gia cảnh của gấu. Nhà có 2 chị em gấu là cả, dưới còn có 1 em trai. Mẹ làm giáo viên, bố làm ở cơ quan của 1 công ty viễn thông. Nhà cũng gọi là được, nhưng 1 hôm đang ngồi đọc báo. Gấu nhìn thấy ảnh ở trên 1 trang báo bất chợt nói

- Ơ để nguyên e xem nào, bác em

- Bác nào cơ

- Bác e ấy, để nguyên e xem.

Sau này hỏi ra mới biết gấu là cháu họ của ông HAX. Ông này bây giờ làm lên trung tướng rồi. Mọi người anh em trong nhà gấu đều làm trong cty viễn thông hết. E nói đến đây bác nào google thì biết thôi. Đầu tiên thì mình cũng hơi bị ngợp, con ông cháu cha mà lại thế này. Vừa sợ vừa lo, nhỡ có làm sao. Mình chỉ cần người yêu ngoan ngoãn hiền lành, học hành tạm được(mà gấu lại có những đặc điểm đấy) lúc đó thì nghĩ thế, bây giờ thì lại nghĩ khác. Nói rõ về tính cách của gấu một chút. Lúc đầu rất ương, rất bướng, nói chuyện thì nói trống không, chả thấy chủ ngữ vị ngữ đâu. Nhưng mình mà đã lên tiếng thì lại rất nghe lời, nhiều khi mình nghĩ gấu vẫn còn là 1 đứa trẻ con, chưa phân biệt được rõ tốt xấu. Kể cả cái chuyện yêu mình mà chóng vánh như vậy gấu đồng ý luôn. Mình tính hay nói nhiều, đã góp ý với gấu, nói với gấu phải thay đổi, nói với gấu các mối quan hệ xã hội phải làm sao, với bạn bè phải như thế nào. Rồi bắt đầu từ những cái nhỏ nhặt như này mà sau này chính nó lại là lí do chia tay, hồi sau mình sẽ kể rõ.

Từ những góp ý của mình, gấu thay đổi, để tóc dài vì mình nói để tóc dài sẽ hiền dịu hơn, ăn nói không còn như ngày trước, không nói trống không, nhưng cái ngây thơ lúc nào cũng hiển hiện, mình nhiều lúc cũng phải bật cười vì những điều đó. Còn cái giọng Thanh Hóa nó cứ nơ nớ, gấu hay nói cái ‘’chi” mình lại hỏi ngược ‘’ cái chi là cái gì”? Nói chung là gấu vì mình mà thay đổi nhiều lắm, từ ăn nó, cho đến cách ăn mặc, ngày trước thì toàn mặc đồ tối màu. Mình góp ý thì gấu luôn vì mình, thay đổi theo những gì mình thích. Mình ưng, rồi dần dần yêu lắm, mình nghĩ bây giờ khó có thể kiếm đc 1 người lại biết điều như thế. Phải nói cái thời gian đẹp, đẹp lắm, yêu nhau ko toan tính. 2 năm trời gấu hay ra ngoài Hn với mình, tầm 1 tháng ra 1 lần, nào là đi chơi, đi chụp ảnh. Đi trà chanh nhà thờ, xem phim, thuê máy ảnh để tự chụp cho gấu. Mình cũng chiều gấu mà gấu cũng chiều mình lắm. 2 đứa hứa hẹn, đã thề với nhau là phải lấy được nhau, có lần gấu dọa bảo nếu mình bỏ gấu, gấu sẽ cắt tay. Cãi nhau thì cũng có, nhưng vài hôm lại nhường nhìn nhau như chưa có chuyện gì. 2 năm đầu chính thức yêu nhau là khoảng thời gian đẹp nhất, mình cũng cố gắng chiều gấu, cũng hay làm trò. Cũng có những trò đùa làm gấu vui. Còn nhớ sinh nhật gấu cách đây 2 năm rồi. Mình về quê gấu, bắt xe về Thanh Hóa lúc 5 giờ chiều. Đợi thằng bạn gấu học xong bảo nó dẫn xuống nhà gấu. Tối hôm đó gấu tổ chức sinh nhật ở nhà, mình vẫn gọi điện chúc mừng, gấu ko biết mình sẽ về chúc mừng sinh nhật gấu. 8h tối mình đi taxi từ trường xuống nhà gấu. gần đến nơi mình cầm điện thoại lên gọi

- Alo.

- Vâng e đây, sao e gọi anh cả ngày nay ko được

- E ra ngoài đầu đường nhà e đi, a đi xe máy về bị công an tóm rồi

- Thật á, ở chỗ nào, ở chỗ nào

- Thì e cứ ra ngoài đầu đường đi.

Mình mở cửa xe, bước xuống cầm theo 1 bó hoa cmsn gấu, gấu đứng đợi, biết là bị lừa rồi nhưng vẫn cười. Nhìn yêu lắm. Mình bảo

- Chúc mừng sn e, vui vẻ, hạnh phúc ngày càng xinh đẹp.

Miệng thì nói nhưng vẫn run rồi đưa nàng bó hoa. Giá như bây giờ mình có đủ can đảm, hết lòng nhiệt huyết vì 1 tình yêu như vậy. Luôn luôn có nhưng giờ nó chỉ là kỉ niệm không bao giờ nhạt, dù đau vẫn cười thầm vì làm được người khác vui mà bất ngờ.

Không phải con người thay đổi mà môi trường làm con người ta thay đổi.

***

Trong lòng còn nhiều rối bời, nhiều thứ mà mình nghĩ đến thấy đau lòng quá. Chả thiết làm cái gì nữa. Chuyện của mình và gấu vẫn âm thầm lặng lẽ trôi, tình yêu ngày càng lớn, càng dành cho nhau nhiều tình cảm hơn. 1 tháng mà ko gặp nhau được 1 lần thì nhớ phát điên lên ấy. Mình cũng tranh thủ việc học, những ngày được nghỉ vào với gấu. Có nhiều lần đi xe máy từ HN về Thanh Hóa. Chắc nhiều bác cũng biết 2 năm trước cái đường đi từ HN về Thanh Hóa nó còn đang làm dở dang, bụi bặm mà đi thì xóc lên xóc xuống. Vì tình yêu mà, chả có gì ngăn cản được mình cả. Mình thì bị cận, nhiều hôm mắt nhắm mắt mở đi xuýt tông vào ô tô. Có 1 hôm đi nhanh quá bị ngã, phanh gấp thế là xòe. Về đến chỗ gấu thì cũng giấu ko để gấu biết vì sợ gấu lo. Gấu nhà e hồn nhiên lắm, đôi khi e còn nghĩ là hơi tồ nữa cơ. Mà cuộc đời trớ trêu, e đi về Thanh Hóa lần nào cũng bị công an tóm, lúc đi về thì ko sao, nhưng lúc quay ngươc ra Hà Nội thì số nhọ ếu chịu đc. Có 1 lần e đi xe máy vào, hôm sau gấu theo ra HN, vừa đi qua cái đoạn bênh viện Quảng Xương(e ko nhớ rõ lắm nhưng nó nằm trên Ql 1) Mình thì liều, đi xe thằng bạn không có gương. Bằng thì ko có, có mỗi cái giấy tờ xe, không có bảo hiểm luôn.

- Chào anh, mời anh xuất trình giấy tờ

Mình cũng móc ví ra như ai, có mỗi cái giấy tờ xe. chưa kịp nói gì anh CSGT nói

- Em vào kia nộp phat, lỗi của em xe không gương, không bằng lái, không có bảo hiểm

2 đứa lóc cóc vào gặp 1 chú CSGT cũng đứng tuổi đang ngồi ở 1 cái bàn thấy hí hoáy đang ghi biên lai nộp phạt.

- Lỗi này 300k

- Thôi chú ơi cháu sinh viên, đây chú xem ví cháu còn có mỗi bằng này. Lúc đó ví mình còn có hơn 100. Đang định năn nỉ tí nữa thì gấu rút tiền ra nộp phạt. Lại 1 lần nữa chán vì không có tiền nó khổ thế đấy. Cuối cùng còn chả lấy biên lai nữa. 2 đứa ngây ngô run run lên xe đi mà chả dámngoái lại.

Thêm 1 lần nữa mình vào, gấu theo ra HN. Biết cái đoạn qua cầu vượt, chỗ cầu Tào, hay cầu gì đó. Mình ko có bằng lái, chủ động đưa xe cho gấu lai, gương đầy đủ. thế shjt nào lại bị mấy chú áo vàng gọi vào. Mất 1 lít vì cái tội không có bảo hiểm. 2 lần đi xe máy về Thanh Hóa đều bị mất tiền ngu, lần sau mình cạch luôn.

Kể chuyện lúc gấu ra Hà Nội với mình. Cô ấy hay ra lắm, mỗi lần ra là mình lại dành dụm tiền để tiêu, để đưa cô ấy đi chơi. Đi uống nước, 2 đứa chưa bao giờ xích mích cái chuyện tiền nong gì cả. Nhiều lúc đầu tháng gấu ra, mình tiêu hết sạch tiền, có những hôm cuối tháng mình với thằng bạn cùng phòng nấu cháo muối ăn với nhau. Nghĩ lại thấy vui, , chả hiểu sao lúc đó mình có thể chịu đựng được như vậy. Vì tình yêu chưa có gì dám chắc là bền vững, nhưng cả 2 đều đồng lòng, đều suy nghĩ về 1 hướng thì nó đẹp lắm, chưa phải lo toan đến các mối quan hệ xã hội bên ngoài, chưa nhiều áp lực. Dạo đầu gấu nghe lời mình, cưng mình lắm. Mình cũng thế, cố gắng chiều gấu. Nhưng bên ngoài lại tỏ ra là 1 người đàn ông bản lĩnh, nói gấu phải làm thế này, làm thế nọ. Cũng chỉ là mình góp ý nhưng đôi khi cái góp ý đó nó hơi gay gắt 1 chút, hơi khắt khe. Mình sợ gấu khi học xong bước ra ngoài xã hội sẽ bị ngợp. Chỉ nghĩ trong đầu rằng, cố gắng thay đổi người yêu để người yêu hoàn hảo hơn thôi, còn tình cảm mình chưa hề bao giờ có 1 ý định là lấy người khác ngoài gấu, kể cả những người con gái khác, mình ko hề mảy may chút rung động. Mình muốn an toàn, chứ ko muốn yêu mạo hiểm, muốn thử thách nhưng không để mất người mình yêu.

***

Có lần dẫn gấu di trà chanh nhà thờ, mình hay ngồi ở cái quán đối diện số 2 Nhà Chung, mà hình như giờ quán đó ko được bán nữa hay sao ấy, mọi lần đi qua ko thấy. Gấu thích ăn nem nướng, đặc biệt nem nướng của bà ở trong cái ngõ đó rất ngon, chắc bác nào hay đi trà chanh nhà thờ thì cũng biết. Đang ngồi uống nước có 1 em chân dài miên man, ăn mặc hở hang đi đến. thằng nào cũng ngoái lên nhìn, nói thật chứ không cho tiền em cũng nhìn, tội gì. Gấu ngồi bên cạnh thấy thế đưa tay che mắt mình vừa nói vừa cười

- Không được nhìn, ko được nhìn

Dù chỉ là những hành động đơn giản thế thôi cũng thấy ấm áp, cũng thấy vui. Những lúc 2 đứa xem phim cùng nhau, phim nào có cảnh hơi giường chiếu 1 tí gấu cũng che mắt lại không cho nhìn Nói chung là nhiều kỉ niệm đẹp đẽ lắm

Nói qua về gia đình mình 1 chút, vì cái này cũng liên quan đến kết thúc sau này. Nhà có 1 mình mình là con một. Nhìn vào thì ai cũng bảo cậu ấm, được bố mẹ cưng chiều. Bố thì làm giáo viên, mẹ thì bây giờ đang làm ở Ủy Ban Thị Trấn. Mẹ mình bị tiểu đường từ lúc mình lên 5 tuổi. 18 năm nay rồi. Còn nhớ cái lần mẹ đi khám về, hồi đó 5 tuổi mà giờ mình vẫn nhớ như in. Đang chơi bên nhà hàng xóm mẹ gọi về. Mình thấy mẹ khóc. Mẹ vừa mếu vừa nói

- Con phải ngoan, sau này nhỡ mẹ có làm sao

Mình thì ngây thơ chả biết cái gì. Từ nhỏ mình toàn sống với ông bà, bố mẹ thì lo làm ăn, lúc đi đi Trung Quốc buôn hàng, lúc thì đi xe khách, bố mình còn có thời gian đóng giày. Còn nhớ bố kể chuyện đi học đóng giày. Ngày xưa người ta đóng giày phải gò bằng 1 cá khuôn bằng gỗ, chứ ko phải đóng như bây giờ, bác nào rành sẽ hiểu. Người nào học thành thạo để làm được 1 chiếc giầy cũng phải mất 2, 3 năm. Mà bố mình thì học chỉ có vài tháng. Hồi đó hâm mộ lắm. Bố mẹ lăn lộn với cuộc sống, rồi vay mượn cũng mua được 1 căn nhà. Mẹ thì ốm yếu, ngày đó cái bênh đấy người ta toàn gọi là đái đường, mà cả thị trấn lúc đó chả ai bị, cũng hoang mang lo sợ lắm. Rồi hằng ngày mẹ kiếm lá cây, lá rừng rồi đủ thứ thuốc để uống. Bệnh vẫn không khỏi. Cách đây 2 năm, mẹ mình bị ốm nặng, rồi cơ thể yếu đi nhiều, gần biến chứng sang suy thận. cũng may là nhập viện kịp thời nên bây giờ đỡ rồi. Năm ngoái thì vì tiểu đường mà nó biến chứng sang Xung huyết võng mạc. Mẹ phải mổ 2 lần cái mắt bên trái nhưng vẫn không đỡ, bây giờ chỉ nhìn được tầm 2/ 10 và mắt bên phải thì tháng nào cũng phải lên viện mắt TƯ tiêm 1 lần. Cuộc sống bố mẹ làm ra bao nhiêu nuôi mình, rồi tiền thuốc cho mẹ bấy nhiêu. Lương giáo viên thì không đủ trang trải, bố mình làm thêm cái nghề quảng cáo, đóng đinh leo thang, nhận các công trình khánh tiết trường học, chữ nghĩa bảng biểu. Bố làm hết, đôi khi hè về mình vẫn đi làm với bố. Mẹ thì ốm, mấy năm nay không có mình ở nhà, bố đi dạy về rồi đi chợ, nấu cơm cho mẹ ăn, rồi rửa bát. Mẹ vẫn đi làm đều, dần dần mẹ mình cũng lên được cái chức chủ tịch hội Phụ nữ, thì bây giờ chắc cũng đủ tiền thuốc hằng tháng thôi. Không đi làm thì buồn, mà mẹ cố gắng phấn đấu thế là mừng lắm rồi. Nhiều khi mẹ vẫn nói” mẹ mà hông bị bệnh có khi mua được 2 cái nhà Hà Nội rồi” gần 20 năm, mẹ kiêng đủ thứ, bây giờ về nhà nấu cơm mình còn chả dám bỏ muối vào thức ăn vì mẹ ko ăn được đồ mặn ảnh hưởng đến thận. Bây gờ kinh tế nhà mình cũng ko đến nỗi. Có đồng ra đồng vào. Nói chung là ngước lên thì chả bằng ai nhưng mà cúi xuống thì chả thấy ai hơn mình. Cũng chính vì cái suy nghĩ vì gia đình, nhiều khi mình nói với gấu.”mẹ anh khó tính lắm, nhưng thẳng tính, bố thì hiền, ít nói”. Bố mẹ biết chuyện mình yêu gấu từ hồi mình học năm thứ 3, mẹ ko cấm, còn bố thì vẫn nói bóng gió rằng không có lấy gái ở xa, chỉ được lấy ở gần vì nhà có 1 mình. Mình biết thế nhưng mình vẫn yêu, vẫn nghĩ tình yêu có thế vượt qua tất cả, bố mẹ rồi cũng sẽ hiểu.

Còn bố mẹ gấu thì chả ai biết cả, bố gấu là 1 người khó tính, có rất nhiều điểm giống mình như lời gấu nói. Muốn người yêu làm theo ý mình, muốn người yêu hoàn hảo, rất ít khi hài lòng với những gì người khác làm, và hay nói nhiều nữa. Gấu giấu bố mẹ, giấu mọi người, chỉ có 1 số anh chị em họ và em trai gấu biết đến mình. Nói chung là kín kẽ, chả ai biết cả. Cho đến tận bây giờ mình vẫn chưa được gặp bố gấu, cái hôm xuống sinh nhật gấu cũng chỉ gặp mẹ gấu mà thôi. Mình thì công khai mối quan hệ bố mẹ mình biết hết, gấu cũng hay hỏi han quan tâm đến mẹ mình, thỉnh thoảng vẫn gọi điện nói chuyện tâm sự với mẹ mình. Cái đợt mẹ mổ mắt đợt 2 phải nằm viện, gấu ra với mình. Mình chủ động đi mua xương, mua bí ngô để về hầm rồi 2 đứa đem vào viện cho mẹ. Mình cũng muốn tạo ấn tượng tốt. Gia đình mình thì chỉ có lúc đầu bố mình phản đối. Mình vẫn yêu, vẫn bỏ ngoài tai những lời bố nói. Đôi khi còn nghĩ bụng bảo ko cho cưới làm thằng cu là xong chứ gì Mình còn là cháu đích tôn, trách nhiệm cho họ hàng nữa. Cũng đã chuẩn bị tinh thần cho gấu trước, lúc đó yêu nhau lắm, gấu đồng ý hết, sẽ làm tất cả vì tình yêu. Mình cũng thế, nhưng chuyện đó có ai ngờ

***

Phải nói rằng cô ấy là người yêu đầu tiên của mình, những chuyện thời cấp 3 trẻ con cảm nắng 1 ai đó thì ai cũng có, đó ko phải là tình yêu, mà đó là sự nhất thời, chỉ thích. Tình yêu đến từ 2 phía. Rồi tháng năm cũng trôi, cô ấy trưởng thành hơn trong lời nói, trong cách ăn mặc. Cách đối xử với mọi người xung quanh. Mình vẫn không quên những câu nói “e luôn muốn được anh ôm từ phía sau, bởi vì e thấy an toàn” “cả cuộc đời này em sẽ dành cho a, không một ai khác” “anh đừng bỏ em, em sợ lắm”. Bao nhiêu lời hứa hẹn nó vẫn còn nguyên trong tâm trí của mình. Còn nhớ đợt valentine năm đầu tiên chính thức yêu nhau, mình chỉ có 1 hộp socola tặng em. E còn đem về nhà ko dám ăn, mãi về sau mới ăn. Valentine năm sau, e ra với mình. Gấu thích hoa hồng xanh lắm. Mình thì sinh viên, dành dụm nhưng ko đủ để mua 1 bông hoa hồng xanh. Thế la nghĩ ra trò đi mua 1 lọ sơn về, mua 11 bông hoa về về xịt sơn lên đó. Nhưng mà làm gấp, nên sau này mấy bông hoa nó dính hết vào nhau. tặng gấu kèm theo được có hộp socola nữa. Tiền thì ít nhưng quan trọng tình cảm lúc nào cũng dạt dào, được làm những gì mình thích. Nhiều lúc gấu ra ko có tiền chở gấu đi chơi. Gấu cũng nói

“e ko cần anh phải chở e đi đâu cả, e chỉ muốn đi ra ngoài, đi dạo thôi cũng được, chỉ có 2 đứa thôi”.

Gấu tâm lý, còn mình thì nhiều lúc chơi game, rồi bạn bè cũng đôi khi ko để tâm đến gấu, nhưng lúc nào cũng dành tình cảm hết lòng. Có 1 cái gì đó thôi thúc mình phải làm, phải cố gắng để sau này được bên cạnh gấu và mong được gia đình chấp nhận. Mình lo nhất là sức khỏe của gấu, gấu hay ốm, hơi đi mưa 1 tí cũng ốm. Mình ở xa đã cố gắng quan tâm, dặn dò gấu nhiều. Nhiều lúc gấu ko uống thuốc mình lại nói. Mình quan tâm gấu nhiều, ngày nào cũng nhắn tin hoặc gọi điện hỏi xem gấu đang làm gì, ăn cơm chưa. Thỉnh thoảng còn nói đùa nữa. Trêu gấu những lúc nói tiếng địa phương, rồi đôi khi hứa hẹn, nhìn về tương lai. Dù còn dài, còn nhiều khó khăn nhưng lúc nào cũng động viên nhau để cố gắng vượt qua. Mình thì cứ cố gắng giữ khư khư gấu cho riêng mình, lúc nào cũng lo sợ gấu bị ốm, rồi bị những chuyện xã hội làm khổ mà ko biết cách xử lí. Cái gì mình cũng dặn, cái gì cũng nói. Thế đấy, quan tâm ko phải lúc nào cũng đúng, phải biết cách. Phải nghĩ đến người khác nghĩ gì, muốn gì. Mình lại thiếu mất điều đó, cũng thương gấu lắm, nhưng đôi khi cách thể hiện lại chả ra đâu vào đâu

Gấu hay ra mình thường hay dẫn gấu đi chụp ảnh. Mình tự thuê máy, nhờ thằng bạn chụp cho 2 đứa. Dạo đó cũng chịu chơi thuê hẳn DSLR. Nhớ lần đầu tiên đi chụp ở bách thảo. Sáng sớm 6 rưỡi gọi gấu dậy, mình thì chạy ra chợ mua 20 bông hoa. Rồi về vặt hết lá với gai đi, ngồi bóc hết cái đống gai hoa hồng mà đau tay, chảy cả máu ấy chứ. Nhưng vì gấu, vì sự nghiệp chụp ảnh nên đành thế. Xử lí hết đống lá với gai, mình lấy cái dây ruy băng tự cuốn vào, tự làm xoăn giống như mấy chùm hoa cưới. Đơn giản mà đẹp lắm. Đến lúc ra bách thảo, thằng bạn chưa đến, bỏ ra nhá vài kiểu. Mình cũng ko ngờ là gấu lại ăn ảnh đến thế. Lúc đầu tạo dáng chụp ảnh thì còn hơi ngượng, nhưng mình chộp được vài kiểu lườm nguýt nhìn hay lắm các bác ạ Mình thì ko ăn ảnh cho lắm, nhưng thằng bạn bảo chụp chung với gấu, 2 đứa có nhiều kiểu lạ, mà tình cảm lắm. Còn có kiểu e cõng gấu, gấu cười tít mắt nữa. Những lúc như thế mọi buồn phiền hầu như tan hết, chả có gì lo lắng, chả có gì lắng đọng nữa, chỉ cần nhìn cái nụ cười vô tư đó thôi. Trong suy nghĩ của mình, gấu mỏng manh, dễ yếu đuối. Mình luôn cố gắng động viên, nhiều khi lại khích để cho gấu phải mạnh mẽ lên. Mình nghĩ thương gấu lắm, vì từ bé đến lớn, gấu được bố mẹ bao bọc, ít tiếp xúc xã hội, tình cảm thì ít. Nhưng mình thì đôi khi cũng ít nói, chỉ nghĩ thôi, thương mà ko dám nói ra, yêu cũng chả mấy khi nói anh em yêu. Đợi gấu nhắc mới nói. Đôi lúc vô tâm, chỉ lo gấu sống thế nào cho tốt, mà lại quên đi gấu nghĩ gì. Ai yêu cũng dễ mắc phải những sai lầm thế này. Các bác sau này có yêu thì nên chú ý tinh tế 1 chút không chính từ những cái nhỏ nhặt lại làm mất đi người mình yêu lúc nào ko biết.

***

Thấm thoát gấu cũng học xong, và lấy được tấm bằng. Mình thì khuyên gấu thi liên thông ngoài này, để tụi mình còn được gần nhau, có thời gian dành cho nhau nhiều hơn. Thế nhưng gấu vì chiều theo ý bố mẹ lại liên thông trong đó. Rồi 2 đứa lại hứa hẹn sau 3 năm gấu học xong sẽ chuyển ra Hà Nội làm. Vì nhà gấu có thể xin được, gấu chắc nịch như vậy mình cũng an tâm. Mình cũng đã nói trước là mình ko thể làm ở đâu khác ngoài ở Hà Nội và ở quê, vì mẹ ốm, nhà có 1 mình nên mình không thể. Gấu cũng đã đồng ý, 2 đứa lại tiếp tục cố gắng, nhưng chuỗi ngày yêu nhau, tất nhiên không tránh khỏi những va chạm cãi nhau, rồi định chia tay. Nhưng mình luôn là người níu kéo gấu lại, rồi đâu lại vào đấy.

Rồi cách đây 7 tháng, gấu bắt đầu đi làm. làm kế toán của công ty viễn thông tỉnh, cũng có bố làm cùng cơ quan nên được nhận vào làm luôn. Vừa đi học liên thông vừa đi làm. Nói chung cũng vất vả. Mình thì chưa đi làm nên dạo đầu cũng có suy nghĩ là giờ gấu đi làm rồi, có tiền, mình thì còn ăn bám bố mẹ. Lo gấu sợ người này người kia tán rồi dòm ngó. Cái này là mình lo nhất, vì gấu rất dễ mủi lòng, cũng ham vui, thoải mái với mọi người, nhưng chỉ sợ cái thoải mái đó bị người khác lợi dụng. Mình sợ mất cô ấy hơn bao giờ hết. Rồi những cuộc cãi nhau xảy ra liên miên, cũng nhiều, cũng tranh luận. Cô ấy nói phải tin, mình đã cố gắng, cố gắng để thoát khỏi cái suy nghĩ đó, rồi dần dần cũng vô tư chấp nhận. Mình lo nhiều, lo các mối quan hệ của cô ấy. Mọi chuyện dẫn đến ngày hôm nay chắc cũng bắt đầu từ từ thời gian này.

Đợt gấu vào công ty, cũng có 1 thằng sinh năm 90, hơn e và gấu 1 tuổi vào làm. Giờ chả biết phải nói thế nào nữa. Nói đến đây e vừa bực, vừa cay, mà có chút gì đó hận nữa. Khoảng thời gian gấu đi làm, tháng nào e cũng vào với gấu, cứ đầu tháng bố mẹ cho tiền, e lại cố gắng vào với gấu, e thuê nhà nghỉ, ở 1, 2 ngày rồi về Hà Nội, cứ tranh thủ vậy, có khi tháng rưỡi vào 2 lần. Khoảng thời gian đó e thấy gấu hay đi chơi với cái thằng này, cùng 1 đứa bạn thân của gấu, thêm người yêu con bạn thân nữa. Mọi chuyện giá như chẳng có chuyện gì khi e vào fb gấu đọc được đoạn chat của thằng kia với gấu. Đầu tiên cũng chỉ nói chuyện bình thường, gấu cùng bình thường, nhưng linh cảm của e ko bao giờ sai, dần dần e nhận ra thằng này ko đơn giản. Nó tỏ ra quan tâm gấu, rồi mua đồ ăn, nước uống cho gấu. Có lúc gấu đang ngồi cạnh e, tin nhắn đến”e yêu, đang làm gì thế”. gấu thì ko dứt khoát, có e ở bênh cạnh chắc cũng biết ý, nhắn lại”đừng có mà ăn nói kiểu thế ‘’ Gấu vô tư, e ko trách, e đầu tiên cũng chỉ nghi là trêu đùa, anh em công ty với nhau thì cũng được. Cũng cố gắng nghĩ thoáng, thực sự là e ích kỉ, e chỉ muốn gấu là của riêng mình. Trách sao được khi còn các mối quan hệ bạn bè. Mình vẫn nói với gấu khéo léo mà xử lí, như có đứa nào nó tán thì phải lựa mà nói, còn quá đà thì chả cần bạn bè gì hết. Ấy thế mà…

Rồi cho đến 1 hôm e vào với gấu.

- Hôm nay e sẽ cho anh gặp ông K (tức là thằng vào làm cùng đó)

- Gặp làm gì

- Bọn cái D rủ đi chơi, ăn uống, tí e bảo ông í đón a nha

Mình cũng biết thế, cũng đồng ý để xem mặt mũi thằng này như nào. Mình thì ở nhà nghỉ hôm đó, nhưng buồn quá chui ra quán net ngồi. 5 giờ chiều 1 số gọi đến

- Alo

- T à, tớ là bạn N, T đang ở đâu.

- Đối diên 12 Tô Vĩnh Diện (bác nào biết chỗ này, thì toàn mấy quán net đó)

- Mà cái đường đó là đường nào nhỉ

Rồi mình chỉ đường cho lão ấy phi xe đến, tầm 10p sau lão ấy đến, mình bắt lão chở mình về nhà nghỉ thay quần áo tắm rửa, bắt lão đợi dưới tầng 1 1 lúc. Tại lúc đấy ghét, chứ mình cũng chả chủ định hành lão thế đâu. Xong xuôi, lão chở mình ra trước cổng cơ quan gấu ngồi uống nước. Mà gấu đi học với con bạn thân. Ngồi uống nước với mình còn có thằng người yêu con bạn thân gấu nữa. Cảm nhận đầu tiên của mình về cái lão chở mình đi. Độ đẹp trai thì trông cũng tàm tạm, răng khểnh, ko dám khen hay chê. Xã giao thì cũng được. Nhưng gầy, trông ko phong độ mấy, ăn mặc đi làm theo kiểu công chức, nói chung trông cũng già dặn. Đi con ari blade màu đỏ. Mình chưa dám đánh giá gì lúc đó. Còn cu cậu kia thì ít nói, chả nói chả rằng gì. Mình chào nó mà nó chả thèm chào lại, nhếch mồm cười được cái. Mọe, đi với người lạ khó chịu vãi.

***

Thế rồi 3 thằng ngồi uống nước được 1 lúc đến tầm 7h giờ đợi gấu e với con bạn kia đi học về. Tính đi ăn uống, chả hiểu sao con bạn kia nó dẫn lên tòa nhà Kevin ăn uống. Hết 1 củ 3. Mình là người đứng dậy trả tiền, ngồi ăn đc vài món, và ngồi tầm nửa tiếng thì cả lũ đứng dậy. mình ko bằng lòng thì ăn mỗi mấy miếng với ít rau. mặc dù tiền đó là tiền của gấu đưa mình trước đó. Mình vào thì gấu hay đưa e tiền để tiêu, mình thì ko có nhiều, gấu đi làm cũng dư dả, đi đâu hay đi chơi gấu biết ý lắm, bỏ tiền vào ví mình rồi mình đứng ra trả. Sau cái vụ đi chơi đấy về mình cũng nói với gấu là tại sao lại dẫn vào chỗ như thế. Còn gấu thì nói bạn bè phải có lúc nọ lúc kia, với lại con bạn kia cũng không có ý. Thế là mình cũng chả nói gì nữa. 1 ấn tượng đầu tiên đã không tốt rồi. Ăn xong cả lũ đi karaoke. Có mình với ông K ngồi uống bia, thằng kia ngồi uống bò húc:(Chán khó tả. Mình với gấu thì cũng thân mật, gấu thấy mình ko vui đầu tiên cũng giận bỏ xuống dưới, nhưng mình xuống theo, gọi lên rồi đâu lại vào đấy, mình cũng hát, cũng nhiệt tình. Mình với gấu cũng có những cử chỉ thân mật, nên ông K cũng biết là chúng mình yêu nhau rồi.

hát xong ai về nhà nấy, mình chở gấu về. Nói thật lúc đó cảm giác mình tin gấu, tin lắm bởi vì cái mình muốn cho ông K kia biết mình là ng yêu của gấu.

Cho đến 1 tháng sau đó mình lại vào, lần này thì mình gọi ông ấy đi uống. 2 thằng ngồi uống rượu với nhau, mình cũng nói, cũng chẳng nghĩ gì, chỉ tâm sự với ông ấy là mình với gấu yêu nhau lâu lắm rồi. Cũng nói qua nói lại 1 số chuyện, có vẻ thấy cũng được, nhưng ông này ko khiêm tốn cho lắm. Cũng khoe nhà thế này thế nọ, rồi phấn đấu mua ô tô. Nói chung là nhà có điều kiện. Mình cũng chả đắn đo, thêm 1 mối quan hệ cũng tốt.

Đến đợt mình về nghỉ hè, 2 đứa cũng lại xảy ra xích mích. Bắt đầu là từ những chuyện như thế này. Gấu bắt đầu bi quan về mình nói mình.

‘’Anh quá ích kỉ, bằng đó năm yêu anh, e phục tùng a như 1 con robot, e chỉ muốn làm anh vui, lúc nào e cũng cố gắng gồng mình để yêu anh, để làm vừa lòng anh. Nhưng a xem, có bao giờ a hài lòng, đi với anh, gặp bạn bè a a cũng bắt e phải thế này thế nọ, phải giữ ý tứ. Đi với bạn bè e, e cũng chả dám vui đùa thoải mái, e chỉ sợ làm a buồn. Cái gì cũng có giới hạn của nó. E từ bé bố e đã áp đặt e như vậy rồi, bây giờ đến a cũng áp đặt e, a ko hài lòng, e đi làm về mệt, nhiều khi a còn cáu với e. A nói đi nói lại bảo e phải làm cái này, làm cái nọ. Đến bây giờ e ko thoải mái, cảm xúc của e giờ chai sạn rồi, e chả cần gì nữa”

Mình thì cũng cố gắng giải thích nhưng im lặng nhiều hơn. Ngẫm lại thì đúng là mình sai, sai nhiều lắm. Vì đã không nghĩ đến cảm xúc của gấu, nhưng gấu chịu đựng như vậy, ko bao giờ phản ứng gay gắt với mình. Chỉ nói rồi mình lại đâu vào đấy.

Thế rồi gấu nói cho mình thời gian 2 năm, 2 năm sau sẽ quay lại. Mình hỏi

- Bây giờ e cần a làm gì

- E cần a lo cho gia đình, kiếm được tiền 2 năm sau quay lại tìm e. Ko thì e sẽ đi nước ngoài. Còn nếu a ko làm được thì coi như e chọn lầm người.

Mình cũng năn nỉ, cũng van xin gấu đừng làm thế.

- A đừng có như vậy, a là đàn ông, nói được làm được.

Cảm giác đau lắm các bác ạ. Những ngày sau gấu bị ốm ở nhà 10 ngày, gấu vẫn nt và nói chuyện với mình. Mình cố gắng, cố gắng thật nhiều, quan tâm. Dù ko được ở gần nhưng mình cũng lo lắm. Dặn dò gấu phải ăn uống cẩn thận, nghỉ ngơi.

Cho đến một hôm, gấu vào facebook, tính mình đa nghi, buổi tối cũng ol. nên Ol fb của gấu bằng máy tính, và rồi những gì hiện mồn một lên mắt của mình. Gấu gửi ảnh của gấu cho thằng K xem. Chính cái ảnh đó mình chụp, mình tự tay chụp. Rồi gấu lại gửi 1 cái ảnh của thằng K cho nó nữa. Mình đau lắm, mình vẫn nhịn và theo dõi cuộc nói chuyện. thằng K thì vẫn nói cái giọng đó, mình nhớ nhất là câu”anh nhớ em nhiều lắm”. gấu vẫn im lặng ko nói gì, và nói đi ngủ. Mình tin gấu, nhưng gấu không tỏ 1 thái độ gì cả. Mình sợ thằng K nó lấn tới. Cuộc nói chuyện sau đó gấu sợ mình biết nên đã xóa đi. Mình hiểu gấu lắm, sợ làm mất lòng người khác, sợ mất lòng đồng nghiệp. Trong thời gian đó mình lặng im, ko đề cập gì cả, vẫn cố gắng kéo gấu về phía mình. Vẫn quan tâm, vẫn hỏi han và dặn dò.

Rồi cái gì đến cũng phải đến, gấu đồi mk facebook. Mình mò được, đúng là chỉ có mình hiểu gấu. 4 năm trời, đến cái facebook cũng ko biết đổi mật khẩu cho nó kĩ. Đúng là mình sai nhưng lần này thì mình thật sự ko thể chịu nổi. Hiện trước mắt mình là đoạn chat giữa gấu và ông K

. Nghĩ đến đây mình đau lắm. tại sao chứ, tại sao gấu lại có cái cảm xúc như vậy. Tại sao khi gấu nói chuyện lại không nghĩ đến mình. Mình chỉ trích vài câu thôi giữa cuộc nói chuyện đó

K : Cho anh ôm e 1 chút nhé

G: Sao lại chỉ 1 chút, 1 chút o đủ để e cảm nhận hết, ko đủ để e có thể dựa vào, e tham lắm khi ôm a, e ko muốn buông

Thôi các bác ạ, e ko muốn tự cứa vào tim mình nữa đâu, nó đau lắm, những lời nói rõ mồn một ngày xưa gấu nói với e. gấu nói với e muốn được ôm từ phía sau, gấu muốn lúc gấu dậy e lau nước mắt cho gấu. những câu nói không bao giờ e quên và e không bao giờ nghĩ gấu lại dành nó cho ai đó ngoài e. Rồi thằng kia nói ‘’anh yêu em”. Gấu e…

E liền điện ngay cho gấu, và rồi cái gì đến cũng phải đến. E trách móc có, 2 đứa cãi nhau cũng có. Nhưng tại sao với e gấu không có cảm xúc, cảm xúc ở đâu. Còn thằng kia, e thề là lúc đó e chỉ muốn băm nó ra từng mảnh. Nó thừa biết mình với gấu yêu nhau trong 4 năm trời. 2 thằng đã ngồi uống rượu nói chuyện. Mà nó lại nói như thế, nó tán gấu, thật sự e đau lắm các bác ạ.

Lúc đó e làm căng, e hỏi gấu, e bắt gấu thề hỏi là đã ôm và hôn nó chưa. Gấu bảo chưa. gấu nói chỉ khoác tay như bạn bè. E tin, và rồi e ko giư được cái đầu lạnh của mình. E lên fb e nói bóng gió rằng”anh làm như thế mà được anh sao, em éo thể ngờ ae ngồi uống với nhau 2 lần mà a còn làm như vậy, làm người thứ 3 không tốt đâu, nói thằng ra là anh đừng đi cướp ng yêu của người khác. E nói thế thôi a tự hiểu, e ko tag tên a vào đây đâu. muốn làm bạn thì khó, còn làm kẻ thù thì dễ lắm”. E viết xong 1 tiếng sau e xóa luôn. Đời nó luẩn quẩn thế đấy, gấu không dứt khoát, dễ làm ng ta ảo tưởng, rồi cả gấu nữa. Chả biết gấu nghĩ gì nữa. gấu khẳng định cũng ko thích thằng kia, nhưng tại sao lại như vậy, hay là cảm nắng. Trong đầu e nhiều suy nghĩ, nó luẩn quẩn mãi ko thoát ra được. 2 đứa mình có nhau rồi tại sao lại có người thứ 3 như vậy chứ.

***

Cho đến tối qua, mình alo cho gấu, tỏ ra quan tâm, hỏi han. Gấu nói thẳng

- A làm như vậy e ko quen, a cứ bình thường đi.

Mình cố vớt vát nhưng gì còn lại, những gì còn có thể, gấu trách mình. Hỏi mình đã nói gì với ông K.

Mình nói lại cho gấu nghe và rồi

- E muốn nói cho a biết, a làm gì thì làm, nói gì thì nói, nhưng đừng có bóng gió. Chuyện của 2 đứa, đừng lôi anh K vào, a ấy chẳng liên quan gì. Với e a ấy ko chỉ là đồng nghiệp mà 2 bên gia đình còn có những mối quan hệ khác với nhau nữa. Chứ ko phải vì cái tôi của a mà nói này nói nọ người ta

- Nhưng tại sao lại như vậy, a biết ông ấy ko nói đùa và cảm xúc của e không phải nói cho qua chuyện.

- Anh có biết ch 2 đứa mà lôi ông ấy vào thì ông ấy khổ hơn 2 đứa không, làm nthe e biết ăn nói thế nnaof với bme a ấy nữa

- nhưng e phải rõ ràng, phải nói ý kiến của e với ông ấy chứ.

- Đã thế thì e nói thẳng, giờ e chẳng còn cảm giác yêu thương gì nữa, như a nói nếu ko yêu nữa thì làm bạn cũng không, e đã cho anh tất cả, giờ chẳng còn gì, e mệt mỏi, lúc trước e nói với a 2 năm, nhưng giờ càng ngày a càng quá, e ko cần nữa.

- Nhưng a ko bỏ e được, a phải bù đắp nó, e vì anh nhiều quá

- Haha, đó là thương hại

- Đã yêu thì đừng nói thương hại

- 4 năm, e nghĩ đơn giản như vậy, ko chỉ là thời gian, mà còn nhiều chuyện. Nhưng a sẽ chờ

- Không cần. đừng dồn ép e, 4 năm yêu nhau, cho a tất cả, coi như phí của e.

- E quá lắm rồi đấy

- Đúng e muốn tuyệt tình với a, rõ chưa. Một khi e đã sắt đá thì e lạnh lùng đến đáng sợ đấy.

- Giờ e ko đủ bao dung cho a 1 lần nữa sao, quá nhiều bài học

- E bao dung quá nhiều, nhưng a ko thay đổi, e sẽ làm theo ý anh, chấm dứt tất cả với ông K, và anh cũng thế luôn

- Anh đúng là có lỗi nhiều, nhưng a chỉ biết yêu, a chỉ muốn giữ ty cho riêng mình, và đó cũng là sai, ako biện mình gì hết. Giờ a bỏ hết tự trọng, những gì a có, A cố gắng quá thành ra lố bịch trước mặt e

Tại sao e lại đưa anh lên bàn cân với ông K, tại sao a vì e 4 năm, a cũng hết lòng mà người mới quen e có 6 tháng, e lại cảm nắng một cách vô thức như vậy. E có cảm xúc với họ, còn với người hiểu từng chân tơ kẽ tóc e lại không hề có. Ng ta mới quen e có 6 tháng thôi.

“Thế thôi” là câu nói cuối lúc e ra đi. Anh hiểu e, và bây giờ a ko biết phải sống như thế nào vì anh còn yêu em nhiều lắm. Dù đúng dù sai, mình vẫn là người có lỗi, đã ko quan tâm xem ng yêu muốn gì, nghĩ gì. Mình chỉ muốn quay lại, muốn được như ngày xưa. Giá như a ko cố gắng lường trước cho e những điều mà e gặp phải trong cs này thì có lẽ mình ko chia tay, giá như a không nói cho e là bố e ko ưng lắm, vài người nữa ko ưng người Thanh Hóa. Hè anh về ai cũng hỏi e. Chú anh còn bảo dẫn người yêu về chú giết nghỗng, bà ngoại bảo dẫn về cho bà xem mặt. Dì anh bảo dẫn em về nhà dì chơi. Mẹ a còn hỏi tại sao dạo này không thấy em gọi điện, mẹ a hỏi tại sao dạo này ko thấy a hí hoáy nhắn tin với e. Bây giờ dù a có nói gì chăng nữa cũng thành lố bịch, e chai sạn, e ko có cảm xúc với a. Anh xin lỗi em, người ta có thể khổ vì nhau cả đời, và anh cũng muốn khổ trong yêu thương. Chưa bao giờ yêu em anh xưng tôi với cô, chưa bao giờ a đánh e 1 cái. mà a viết những dòng này, lần duy nhất và lần cuối cùng anh gọi e là”cô ấy”Cô ấy giờ là một người không còn gì cho anh nữa rồi, không muốn bước tiếp cùng anh đến cuối con đường mà đã hứa hẹn, đã từng đẹp đẽ biết bao. Anh biết em thế nào, với anh em tỏ ra như vậy. Mấy tháng nay a ko cầm vào điếu thuốc, từ khi lúc e bảo a ko hút nữa, còn dọa a là nếu hút sẽ mách mẹ a. Anh ko còn hứng thú với thuốc, với rượu chè, với bia bọt. Bạn bè rủ đi chơi không phải lúc nào a cũng đi. A có lỗi với e nhiều lắm. Sau này nếu e đọc được những dòng này, thì thông cảm cho a. a chỉ muốn có người tâm sự chia sẻ, và những người trên voz ko phải ai cũng trẻ trâu, không phải ai cũng chỉ biết đi trêu người khác. Họ sẽ ko biết e là ai chỉ a biết, suy nghĩ chủ quan của a thì a viết như thế, còn a biết a có lỗi với e rất nhiều. A vẫn luôn hi vọng có 1 phép màu nào đó xảy ra với chúng ta. Mong e đừng gét anh và hận a thêm khi a viết những dòng này ra. Vì a biết nếu bây giờ e đọc được, nó sẽ làm e ác cảm với anh thêm mà thôi. Anh còn giữ tất cả ảnh chụp chung của e với a, kể cả những ảnh anh chụp riêng cho e, e tự chụp. Phải đến vài nghìn cái trong 4 năm. E có xóa, muốn quên a cũng đc. Còn a a sẽ giữ cho riêng mình. 2 cái ảnh của e sẽ luôn ở trong cái ví mà e mua cho anh vẫn đang dùng. Nó sẽ vẫn ở yên chỗ đó và ai có hỏi, anh sẽ vẫn nói đó là người đi ngang đời anh làm anh rất hạnh phúc. Anh cảm ơn e 4 năm qua đã vì anh, vì rất nhiều, cả chuyện kinh tế lần tình cảm. E quyết định như vậy rồi anh cũng chấp nhận. Và anh cũng ko mong sự thương hại từ ai hết. A cũng ko cần ai phải thương hại anh. Anh cũng chưa bao giờ muốn buông tay e ra cả. Anh chỉ còn hi vọng số phận và e đừng ghét a thêm nữa. A sắp phải vào viện phẫu thuật, giá như…nhưng chắc có lẽ đã muộn quá rồi. Chắc là e sẽ không đợi a đến lúc a kiếm được tiền để mua bông hoa hồng xanh tặng e, 5 bông hoa hồng xanh bằng vải anh tặng em, dù nó không xanh được như ý e muốn.

Các bác ạ, cố gắng giữ lấy những gì dù là nhỏ nhặt nhất bên mình, sẽ có lúc cần đến. Dù có hiểu nhau đến mấy, nhưng một khi cái gì đó đi quá giới hạn nó sẽ nổ tung và bật ngược lại mình. Lúc đó thì đau lắm. Còn chuyện cái người thứ 3 kia ko phải nguyên nhân chính mà gấu bỏ e đâu. Nên nhìn nhận khách quan và bao dung 1 tí. Vì giờ e cũng chả còn gì nữa rồi. Cảm giác 4 năm thân thuộc nó tan biến, bây giờ hụt hẫng. Thuốc e vẫn ko hút, rượu cũng ko muốn uống. Ngủ ko dám ngủ vì chỉ sợ nghĩ đến cái tình yêu 4 năm này. Mong là đừng anh em nào mắc lỗi như mình. Cố gắng giữ lấy ng yêu mình chặt nhưng đừng chặt quá, họ có bạn bè, cuộc sống riêng tư. Càng lo thì mình càng tự làm khổ mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro