#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn trưa xong, Yeonjun trở về nhà. Khi vừa bước vào cửa, anh thấy ông bà Choi, ba mẹ của Soobin, đang ngồi trên ghế sofa. Yeonjun lễ phép chào hỏi:

"Cháu chào bác trai, bác gái ạ."

Bà Choi mỉm cười, nhưng vẫn có chút nghiêm nghị, "Yeonjun, ngồi xuống đây nói chuyện một lát nhé."

Yeonjun nghe theo và ngồi xuống đối diện ông bà Choi. Ông Choi bắt đầu nói:

"Như hồi lúc nãy ta đã nghe Soobin nói, con là người yêu của nó, đúng không?"

Yeonjun đáp, "Vâng ạ."

Ông Choi nhìn thẳng vào Yeonjun, "Con biết đấy, hai đứa con trai sẽ không thể kết hôn được và sinh con đẻ cái nối dõi dòng họ. Soobin là con trai duy nhất trong gia đình Choi này. Nó còn là chủ tịch của một công ty lớn, biết bao người biết đến. Nếu một ngày nào đó người ta nhận ra Soobin yêu con trai và không thể nối dõi dòng họ thì sao, con nghĩ sao về điều đó, Yeonjun?"

Yeonjun hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước những lời của ông Choi. Anh biết rằng đây là một vấn đề không dễ dàng, nhưng anh cũng biết tình yêu của mình và Soobin là chân thành.

"Thưa bác trai, bác gái," Yeonjun bắt đầu, giọng anh tràn đầy sự chân thành và quyết tâm. "Cháu hiểu những lo lắng của bác. Nhưng cháu và Soobin yêu nhau và muốn ở bên nhau, hạnh phúc cùng nhau. Cháu biết điều này không dễ dàng chấp nhận đối với bác và gia đình. Nhưng tình yêu của chúng cháu không phải là điều có thể thay đổi."

Ông Choi vẫn nhìn Yeonjun, ánh mắt nghiêm nghị. "Nhưng gia đình chúng ta cần người nối dõi, và địa vị của Soobin cũng không cho phép những tin đồn tiêu cực. Con hiểu chứ?"

Yeonjun nhìn thẳng vào mắt ông Choi, không hề nao núng. "Cháu hiểu, và cháu biết điều đó rất quan trọng. Nhưng cháu tin rằng, hạnh phúc của Soobin cũng rất quan trọng. Chúng cháu sẽ tìm cách để gia đình và công ty không bị ảnh hưởng. Nếu cần, cháu sẽ đứng sau Soobin, không để những điều đó ảnh hưởng đến anh ấy."

Bà Choi thở dài, nhìn Yeonjun với ánh mắt mềm mại hơn, "Yeonjun, chúng ta không hề ghét bỏ con. Nhưng con phải hiểu rằng Soobin là người rất quan trọng đối với chúng ta và gia đình. Chúng ta cần thời gian để hiểu và chấp nhận tình yêu của hai đứa."

Yeonjun gật đầu, "Cháu hiểu, và cháu sẵn sàng làm mọi điều có thể để chứng minh tình yêu và sự chân thành của cháu dành cho Soobin. Cháu chỉ mong bác trai, bác gái cho chúng cháu cơ hội."

Ông Choi nhìn Yeonjun một lúc lâu, rồi ông thở dài. "Chúng ta sẽ xem xét, Yeonjun. Nhưng nhớ rằng, con và Soobin sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách. Hy vọng con sẽ không làm Soobin đau lòng."

Yeonjun đáp, "Cháu hứa sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ Soobin."

Bà Choi đứng dậy, "Chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi một lát. Yeonjun, cảm ơn con đã lắng nghe và hiểu chúng ta."

Yeonjun lễ phép chào tạm biệt ông bà Choi khi họ rời phòng khách. Anh ngồi lại một mình, cảm nhận sự nặng nề của cuộc trò chuyện vừa qua. Nhưng Yeonjun biết, dù có bao nhiêu khó khăn phía trước, anh và Soobin sẽ cùng nhau vượt qua, bởi tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro