Có ai còn thức hóng ônn??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng rọi vào phòng, so với ánh sáng ban nãy thì càng mờ nhạt hơn.

Người đàn ông với thân mình cao lớn ngang tàng dựa trên chiếc ghế salon. Trong chiếc ly thạch anh trong suốt là rượu đỏ, hương rượu lan tràn nhẹ trong không khí, như mùi thơm cơ thể phụ nữ, lại như hương hoa anh túc nhè nhẹ phiêu du.

Người đàn ông nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, ngón tay khẽ viền theo miệng ly như vuốt ve thân thể phụ nữ, con người hắn đã thâm thúy nay càng thâm thúy hơn.

"Yết, anh yêu em vì điều gì?"

"Yêu tất cả thuộc về em!"

"Nhưng mà chúng ta nhất định không thể!"

"Cự Giải, cho anh ba năm nữa! Chỉ cần ba năm, anh nhất định sẽ cưới em về, em phải là của anh!"

"Yết, em sợ..."

"Không phải sợ, có anh đây!"

"Yết, em là của anh!"

"Em là của anh, tất cả đều là của anh, bất luận là thân mình hay là trái tim, anh đều phải có được!"

"Yết... "

Trên ghế sa lon, đôi mắt xanh biếc của Thiên Yết đột nhiên co rút lại, bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng cười của người phụ nữ kia, hương thơm của cô như vẫn quanh quẩn đâu đây; còn có tiếng thở gấp động lòng người, cùng thân mình quyến rũ quấn lấy hắn. Thậm chí, trong không khí như vẫn còn vương hơi thở triền miên, cũng đau khổ, nhưng lại dịu dàng.

Lồng ngực như bị đập mạnh vào, ngay sau đó là cảm giác đau đớn lan ra.

Năm đó, hắn mới mười lăm tuổi!

Ngay sau đó, bàn tay Thiên Yết thu lại, ly rượu trong suốt nháy mắt hóa vụn dưới bàn tay hắn, phát ra tiếng vỡ. Từng mảnh vỡ rơi xuống, rượu đỏ theo ngón tay hắn từ từ chảy xuống, từng giọt, từng giọt trên mặt đất.

Ngoài cửa, vài tiếng gõ lễ phép vang lên, dưới ánh đèn chiếu ra bóng hình cao lớn.

Bảo Bình bước đến nhìn thấy tình hình trong phòng thì tự nhiên cũng hiểu được bảy tám phần. Hắn xoay người đi lấy hộp cứu thương tới trước mặt Thiên Yết, thầm thở dài một hơi, không hề lên tiếng mà chỉ yên lặng thay Thiên Yết xử lý vết thương.

Bàn tay Thiên Yết không chảy nhiều máu, bởi khi hắn dốc sức trong hắc đạo thì đôi bàn tay đã đầy vết chai sạn, cũng chính đôi bàn tay này đã nhuốm tổ chức Black năm đó máu chảy thành sông, đến nay cũng không ai dám cãi một câu.

Thiên Yết nhắm mắt lại, thân mình to lớn dựa vào ghế, để mặc bàn tay cho Bảo Bình xử lý vết thương. Hắn không nói gì, nhưng ấn đường nhíu lại thể hiện tâm trạng cực kỳ phức tạp của hắn.

"Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi thôi!"

Sau một lúc lâu, tiếng nói trầm thấp của Bảo Bình phá vỡ không khí tĩnh lặng, vẻ mặt hẵn cũng bình tĩnh như Thiên Yết vậy, chỉ một câu nói cũng hàm xúc bao ý tứ rồi.

Thiên Yết vẫn nhắm hai mắt, không nói tiếng nào.

Xử lý mấy vết thương nhỏ xong, Bảo Bình cất hộp cứu thương đi, trầm mặc một lúc mới nói một câu: "Yết tiên sinh, cô ấy là tiểu thư Ma Kết, mới mười tám tuổi."

Lời nói của hắn phát ra với âm lượng vừa phải, nhưng khiến bầu không khí yên lặng đột nhiên có chút thay đổi. Chỉ thấy Thiên Yết chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt xanh lạnh lùng dừng lại trên người Bảo Bình, biểu cảm vốn hờ hững cũng đột nhiên có chút biến chuyển.

Hắn nhìn chằm chằm Bảo Bình, con ngươi hơi co lại...

"Cậu đang dạy tôi phải làm gì sao?"

Giọng nói lạnh lùng khiến cho hơi ấm ngoài cửa sổ như đóng băng lại. Âm điệu của hắn tuy trầm thấp nhưng với người thân cận với Thiên Yết sẽ biết đây là dấu hiệu hắn tức giận.

Bảo Bình không sợ hãi, chỉ lùi về một bên, cung kính cúi người rồi vẫn nói với giọng trầm thấp như cũ...

"Thuộc hạ không dám!"

Thiên Yết không nói gì, lại nhắm mắt lần nữa, trên vầng trán cũng không thấy vẻ căng thẳng nữa, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Trong phòng, không khí ảm đạm dần biến mất, cũng dần trở lại vẻ bình thường.

Trong nhà ăn của trường, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cánh cửa sổ, rọi thẳng đến chỗ Ma Kết đang lẳng lặng ngồi dùng cơm.

Rõ ràng cô ăn không được ngon miệng cho lắm, dựa vào vẻ tái nhợt trên khuôn mặt thì có thể nhìn ra.

"Kết nhi!"

Phía trên đầu vang lên tiếng gọi quen thuộc khiến Ma Kết hoảng sợ, tay run lên động phải cốc nước trái cây.

"Xoảng xoảng... " Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn. Thình lình có tiếng động lớn như vậy thu hút ánh mắt nghi ngờ của những sinh viên khác.

Song Ngư vội vàng gọi người đến quét dọn, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, "Kết nhi, sao nhìn em có vẻ như mất hồn thế?"

Ma Kết nhìn chằm chằm mặt đất, lúc lâu sau mới dừng tầm mắt trên người Song Ngư. Vẻ thân thiết của cậu ta khiến cô càng ấm ức.

"Em không sao!"

Tối hôm qua cô mất ngủ vì sợ hãi, vết thương ở ngực tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn mơ hồ đau. Khó khăn lắm mới ngủ được nhưng lại luôn bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, cô mơ thấy cha nuôi từ từ rút một con dao nhỏ sắc bén, nhẹ nhàng lướt qua gáy cô. Cô không cảm thấy đau đớn, lại chỉ nhìn thấy máu tươi chầm chậm chảy ra từ chính thân thể mình. Cha nuôi không nói gì, thân mình cao lớn cúi xuống, tàn nhẫn mà hút lấy máu cô.

Ngư lo lắng nhìn cô, trìu mến nâng cằm cô lên, nhẹ giọng hỏi: "Kết nhi, ngày hôm qua ba nuôi bắt nạt em?"

Thân mình Ma Kết nhẹ run lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Xảy ra chuyện gì?" Song Ngư mẫn cảm bắt được vẻ khác thường của cô liền vội vàng hỏi.

Ma Kết ngơ ngác nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu ta lộ vẻ thân thiết thì hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói thế nào. Trong đầu cô lại như vang lên tiếng nói của cha nuôi tối hôm qua...

"Đừng để ta nhìn thấy con quan hệ qua lại với nó, nếu không... "

Cô thở hổn hển, vội vàng cụp mắt, cúi đầu nói: "Ngư, em không sao, thật đấy... "

"Nhưng mà... "

"Ngư, em, em có chuyện muốn nói với anh... " Ma Kết nâng tầm mắt, nhẹ giọng chặn ngang lời cậu ta, trong giọng nói dễ nghe có chút do dự.

Ngư nhìn cô, gật gật đầu.

Ma Kết hít sâu một hơi, bàn tay cầm dĩa ăn hơi dùng sức nắm lại, lập tức buông ra...Cô không biết nên mở miệng như thế nào, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt chân thành cùng lo lắng của cậu ta.

Nói thật, Ngư đối với cô thật sự rất tốt. Ít nhất ở bên cạnh cậu ta, cô luôn cảm thấy thực nhẹ nhõm, vui vẻ.

Nhưng mà...

Thấy cô mãi không lên tiếng, Ngư kéo bàn tay nhỏ bé của cô, hoàn toàn bao lấy...

"Kết nhi, có điều gì khó nói sao? Em như thế này làm anh rất lo lắng!"

Ma Kết cắn cắn môi, lại nâng tầm mắt, trong mắt có một vẻ kiên quyết, "Ngư, kỳ thực anh đối với em rất tốt, nhưng em không thể liên lụy đến anh,chúng ta vẫn nên... "

"Kết ..."

Đang lúc Ma Kết định nói lời chia tay với Ngư thì bóng dáng Xử đã xuất hiện trong nhà ăn. Nhìn thấy Ma Kết, mắt cô sáng lên, lập tức tiến đến kéo lấy cánh tay Ma Kết.

"Mau đi cùng mình"

"Xử Nữ... " Ngư đứng lên, ngăn Xử lại, "Em muốn dẫn Kết nhi đi đâu? Cô ấy còn chưa ăn cơm xong."

"Ai da,Ngư, em biết là đã quấy rầy hai người tâm sự, nhưng mà em đang có việc gấp, thông cảm nhé! Mượn bạn gái của anh một chút!"

Xử không nói thêm gì nữa, kéo Kết chạy ra hướng cửa nhà ăn.

"Haiz... " Song Ngư bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lại như mang theo vẻ lo lắng...

➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖

Hehehe😎😎😎 truyện mới có văn án rồi đây vào đọc đi nhóe😚

Nhớ bình chọn để Au thêm động lực viết truyện nà😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro