Tự do không mâu thuẫn với tình yêu đích thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay cả trong giấc mơ, ngũ quan của Lưu Chương vẫn rất nhạy bén và rõ ràng, điều này được anh coi là siêu năng lực bí ẩn của chính mình và điều ảnh hưởng duy nhất đó chính là nhiều lúc anh không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật. Cho đến sáng sớm khi đồng hồ sinh học đánh thức cơ thể dậy nhưng khi mở mắt ra thì  cơ thể vẫn còn trong trạng thái mê man.

 Nhưng giấc mơ hôm nay thực sự rất mông lung - cậu nhìn thấy ông nội đã mất  từ lâu đã mang theo một cốc Shangrao Baimei, lắc trên ghế mây và kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa trái ngược với mình.

Mạch truyện không giống như trước, nó nói về cách những người du mục trên đồng cỏ lái xe ngựa của họ, cách hoa lá và cây cối phát triển mạnh mẽ sau khi được lựa chọn cẩn thận bởi sương giá, tuyết và gió, cuộc sống thay đổi, và sự tự do được sinh ra.

Cho đến khi con người xâm lược quy mô lớn, sự cân bằng ban đầu bị xáo trộn, đất đai trở nên bằng phẳng, rồi nhà cửa được xây dựng, và niềm tin vào đồng cỏ lúc đó bị lật đổ.

Nhưng cứ mỗi độ xuân về, những hạt giống năm xưa vẫn bật ra khỏi lòng đất, lớn lên và phát triển ở những nơi không ai sống và trở thành bia mộ sống kiên cường chống chọi. Sau đó, Lưu Chương  đột nhiên tỉnh dậy với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Ước mơ này luôn bị gác lại cho đến mùa đông, anh nghỉ đông để chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ ở nhà.

Vào một buổi chiều thứ bảy bình thường, anh nhận được cuộc gọi từ Châu Kha Vũ đến đưa anh đi xem tuyết.

Thực tế, trong vài tháng trở lại đây, hai người liên tục liên lạc với nhau trên mạng, chơi game với nhau  hay đơn giản chỉ  là trò chuyện. Có vẻ giao lưu trên mạng nhiều hơn so với gặp mặt trữ tiếp, ngẫu nhiên còn gặp những chủ đề hợp cạ vào đêm khuya.

Hai người ngầm hiểu chưa bao giờ nhắc tới cái gọi là hôn nhân đã an bài, nhưng Lưu Chương trong lòng tính toán thời gian, không còn bao nhiêu ngày nữa là sang năm mới.

Và người bạn đời tương lai của anh ta đột nhiên gọi điện hẹn gặp anh ta vào hôm nay mục đích là để xem tuyết.

Thật khó để diễn tả cảm giác của anh ấy bây giờ. Điều duy nhất Lưu Chương có thể khẳng định là  chắc chắn là anh ấy cũng đã từng đến Bắc Quốc, nơi băng tuyết ngàn dặm phù đầy mọi thứ vào mùa đông.Nhưng đối với Lưu Chương cái lạnh còn  lớn hơn vẻ đẹp, vì vậy anh ta không quan tâm đến tuyếtvà cũng không khao khát nhiều.

Như vậy không giống nhau. Châu Kha Vũ phản bác lại quan điểm của Lưu Chương ở đầu bên kia điện thoại. Đêm qua, dự báo  thời tiết đưa tin rằng ở Thượng Hải sẽ có tuyết rơi mấy ngày gần đây. Đến lúc đó, Disney sẽ trở nên thơ mộng và lãng mạn như thiên đường.

Thiên đường nơi hạ giới.

Cuối cùng anh cũng đi cùng Châu Kha Vũ , đáp máy bay lúc mười giờ sáng hôm sau, vừa hạ cánh thì bật màn hình điện thoại di động lên, dự báo thời tiết cho thấy trời nắng cả ngày.

Lưu Chương sau đó nhận ra rằng anh có thể đã bị lừa.

Châu Kha Vũ lúc này bật cười, giơ hai tay ra hiệu đầu hàng và giải thích rằng điều đó không quan trọng, mặc dù ở Thượng Hải không có tuyết, nhưng tuyết nhân tạo rơi trong công viên, và chúng đều giống nhau phiêu phiêu rơi xuống đất,vì vậy chênh lệch không lớn. Chưa kịp nói xong thì đã bị Lưu Chương đuổi theo.

Vương quốc trong truyện cổ tích có phép thuật của riêng nó, và Lưu Chương có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình chưa bao giờ được sống như vậy trước đây. Mặc dù tuổi thơ của anh ấy thực sự khó chịu, nhưng sự trong trắng của anh ấy không hề mất đi, và hai vấn đề không hề xung đột.

 Thật không may, cả hai đều không biết trước lộ trình và chiến lược. Điểm dừng đầu tiên là bên trong lâu đài. Đó là một thế giới cổ tích tráng lệ. Hầu hết đều là những cô bé gái chỉ vài tuổi. Họ đến đây để trải nghiệm cuộc sống của công chúa Bạch Tuyết.

Châu Kha Vũ và Lưu Chương đi ở giữa thậm chí còn bắt mắt , cho đến khi một cô bé được bố ôm quay đầu lại nhìn họ và đột nhiên nói : "Anh trai, anh trông thật đẹp trai" , Lưu Chương rốt cục không nhịn được đi ra khỏi cửa, hai má đến lỗ tai đều ửng hồng.

Châu Kha Vũ véo nhẹ vào vành tai của anh ấy nói, sao anh lại dễ dàng thẹn thùng như vậy, lời em gái  nói đều là sự thật.

Nghe xong, khuôn mặt của Lưu Chương gần như đỏ thêm một bậc, đầu tiên anh ta kéo tay người kia ra khỏi tai mình, hít thở sâu vài cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ , nói: "Disney này  rộng lớn như vậy , không thể tìm được trò chơi dành cho người thàn niên sao?”Giọng điệu mười phần chán nản.

Cuối cùng họ đã sử dụng chiến lược điều hướng cao của Đức và đi bộ linh tinh để cuối cùng tìm ra tàu lượn cao tốc trong công viên. Cấu trúc bên trong cực kỳ tuyệt vời , nhưng nó không ảnh hưởng đến bản chất của nó là tàu lượn siêu tốc. Nó rất dễ gây nôn mửa.

 Omega vốn là một người vóc dáng thanh tú, cho dù có luyện tập bao nhiêu đi nữa thì hắn vẫn yếu hơn người thường, Lưu Chương ngồi xuống dựa vào lưng ghế, thân thể mềm nhũn. Châu Kha Vũ đúng lúc đi tới đưa chai nước cho cậu, giơ tay lên giúp cậu xoa lưng, còn trêu chọc, làm thế nào trò chơi dành cho người thành niên, bây giờ anh đã thích trò chơi này chưa?

Lưu Chương không muốn trả lời.

Trong buổi diễu hành của Disney vào buổi chiều, Châu Kha Vũ đã chụp ảnh Nick Fox và Sĩ quan Rabbit. . Lưu Chương liếc nhìn hắn có chút không hiểu, còn giơ tay lắc điện thoại trước mặt anh bảo đây là phim hoàn hình mà mình yêu thích nhất. Thật ấu trí , Lưu Chương cười theo, nhưng nó thực sự rất dễ thương, anh nghĩ vậy.

Trong công viên giải trí thời gian dường như trôi nhanh hơn nhiều so với bên ngoài, trời đã gần về đêm, bởi vì sắp có tuyết rơi nên đám đông kéo đến lâu đài ngày một đông.

Hai người họ trên đường đến  chạm trán với một vị thần Aladdin đeo găng tay năm ngón trên đường đi.

Với cây bút vẽ trên tay, anh đặc biệt vẽ những hình xăm vương miện cho du khách, tương truyền rằng nếu cầm nó đi xem tuyết thì sẽ gặp may mắn, trong thế giới cổ tích, bạn luôn có thể tin vào những truyền thuyết. Lưu Chương  bị Châu Kha Vũ  kéo đi vẽ một cái.

 Mặc dù trong tiềm thức anh không muốn bị lợi dụng bởi vì mê tín phong kiến ​​này, nhưng cơ thể nhanh hơn một bước so với ý thức  và anh đã vén tay áo lên, vươn tay đến trước mặt Thần Aladdin.

Kết quả là chỉ lộ ra đầu trước của cánh tay  nhưng cổ tay lại bất ngờ bị tóm lấy.

Lưu Chương chưa kịp phản ứng, tay áo đã bị người kia kéo ra, vùng da tiếp xúc với không khí lúc này đã lớn hơn.

 Tiện theo ánh sáng có thể nhìn thấy rõ những vết sẹo bất thường trên cánh tay của anh ấy.

Các sắc thái khác nhau, có thể là do vết thương mới chồng lên vết thương cũ và hiệu ứng chỉ có thể được tạo ra bằng cách che chúng đi, lớp mới nhất thậm chí còn chưa thành vảy mà chỉ là một lớp màu hồng hồng.

Thực tế, đó chỉ là một trong những thói quen vô nhân đạo của Lưu Chương.

Từ khi ông nội mất thì không có ai ngủ cùng nên khi còn nhỏ anh luôn sống một mình trong một căn phòng ngủ lớn. Khi xung quanh tối tăm và yên tĩnh đến tột cùng, anh luôn tự hỏi liệu mình có phải sắp chết không. Vì vậy, anh ấy sẽ nắm lấy cánh tay của mình rất mạnh để nỗi đau thay cho nỗi sợ hãi trong lòng. Kết quả là nó hình thành nên thói quen mà anh làm mỗi khi ở một mình.

 Cậu vô thức muốn kéo tay áo lại nhưng cánh tay lại bị giữ lại, do dự một lúc anh không còn cách nào khác đành phải quay đầu lại nhìn Châu Kha Vũ,  chỉ thấy đối phương hai mắt đỏ bừng, còn có một chút ánh sáng phản xạ từ chất lỏng nơi đáy mắt.

 "Có chuyện gì với anh vậy?"

 Đối phương không trả lời anh ta, anh ta buông tay Lưu Chương bước đi cho đến khi đến nơi đã thưa thớt người, Châu Kha Vũ đứng dựa vào lan can, Lưu Chương cũng đi theo sau anh ta.

 Theo trực giác, tôi biết rằng Châu Kha Vũ đang khóc vì anh ấy, nhưng thực sự không có lý do gì cả.

"Anh không nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là khi nào nhưng em thì có."

"Lần đầu tiên gặp nhau không phải là ngày anh gặp em với vết máu trên vai và bị đánh bất tỉnh trong ngõ, mà là rất lâu, rất lâu trước đó, khi anh và em chỉ mới năm sáu tuổi."

 Lúc đó bọn họ mới phân hóa giới tính, bọn nhỏ không biết phân biệt ABO, Châu Kha Vũ nhìn thấy Lưu Chương trong bữa tiệc của nhà mình liền nghĩ hắn thật đáng yêu, hai má mềm nhũn, liền muốn cắn một  cái trên cái má ấy.

 Anh ta cũng thật sự cắn rồi và kết quả là độ phù hợp của pheromone giữa hai người quá cao, Lưu Chương đã ngất xỉu ngay tại chỗ và mọi người nói rằng sau 3 ngày sau anh ấy mới tỉnh lại được.

Không chỉ gặp nhau một lần, lúc còn nhỏ bọn họ còn cùng nhau chọc ghẹo bị chó đuổi, tay trong tay bước vào trường học, Lưu Chương mang cho hắn một cái kẹo hồ lô, hắn còn mang tới hai cái bình sữa nóng.

Tên ngốc Lưu Chương đã quên mất cậu khi đi học ở Nhật Bản, nghe nói là có cơ sở khoa học nào đó, nếu omega gặp phải một alpha có độ phù hợp rất cao nhưng không thể ở bên nhau đến  trước khi chưa trưởng thành thì sẽ có một cơ chế bảo vệ chống stress chính là xóa tất cả các ký ức liên quan.

Anh không biết Lưu Chương liệu có thuận lợi ơ bên Nhật trong những năm đó hay không, chỉ biết lúc đó Lưu Chương không được gọi là Lưu Chương mà là Akira. Anh ta đi kiểm tra xem nó có ý nghĩa gì thời điểm phiên dịch nhảy ra câu trả lời, dường như anh ta nhìn thấy Lưu Chương cười rạng rỡ với anh và nói, là quang.

 Đó là một điều nhỏ nhặt mà Châu Kha Vũ  không bao giờ quên, và khi nghĩ lại những năm qua, anh nhận ra rằng nó đến từ rung động của một đứa trẻ năm tuổi, và nó vẫn kéo dài cho đến hơn mười năm sau.

 Bây giờ hai người bọn họ cuối cùng cũng có thể gặp lại nhau, nhưng hắn đã quá lâu không gặp Lưu Chương rồi, hắn không biết Lưu Chương thích cái gì, tính tình như thế nào. Châu Kha Vũ chỉ biết là hắn thích Lưu Chương, thậm chí còn sắp đặt một cuộc gặp gỡ hoàn hảo, nhưng người không bằng trời tính lại gặp nhau trong tình cảnh oan nghiệt như vậy.

Lúc đầu thật sự quá bối rối và  sợ rằng nếu nhiệt tình quá sẽ làm Lưu Chương sợ. Vì vậy Châu Kha Vũ luôn cẩn thận về những lời nói, hành động của mình.

 Nhưng cảm xúc ấm áp thật sự rất khó kiềm chế không khỏi muốn tiến lại gần Lưu Chương từng chút một. Hôm nay hỏi thăm anh ấy ở đây ban đầu chỉ là muốn bắt đầu dần dần nhưng khoảnh khắc nhìn thấy vết sẹo của anh ấy đột nhiên nhận ra rằng Lưu Chương cô đơn ở mức độ mà anh không ngờ tới.

 Dường như Châu Kha Vũ phải dành cho anh ấy tất cả tình yêu nồng cháy mà mình tích lũy bao năm, nói cho anh ấy biết, nhìn xem, trên đời này còn có người thích anh đến mức trầm mê không muốn quay đầu lại, cảm thấy đau lòng khi anh bị thương, chỉ mong anh được bình an. Anh thấy đấy, anh không hề cô độc đến vậy.

 Nói một hồi thật lâu, Châu Kha Vũ  rốt cuộc cũng  bình tĩnh lại, nghiêm nghị nhìn Lưu Chương, thực hiện lời thú nhận cô đọng nhất.

 "Em nói rất nhiều như vậy để nói với anh rằng em thích anh, thật lòng, không cần suy xét gì khác."

"Bây giờ anh đã hiểu chưa?"

 Disney tại thời khắc này bắt đầu rơi tuyết.

Lưu Chương sững sờ hồi lâu, sau đó sắp xếp lại những thông tin vừa nhận được nhưng vẫn không biết phải trả lời như thế nào. Không có cách nào, hắn từ trước đến nay đều rất mơ hồ về cảm xúc, khó mà phân biệt được đâu là yêu, đâu là hận.

 Những từ này cần một thời gian để tự tiêu hóa.

Cuối cùng anh ấy quyết định bảo Châu Kha Vũ đến thị trấn để mua xúc xích, quãng đường dài và xếp hàng cả chục phút có lẽ đủ để anh ấy giải tỏa được bối rối.

 Lúc đầu cậu nghĩ rất nhiều có đủ thứ chuyện tầm thường về cậu và Châu Kha Vũ, thậm chí còn muốn đánh thức ký ức sâu nhất trong não cậu xem cậu và Châu Kha Vũ có thật sự gặp nhau sớm như vậy hay không. Sau này khi nghĩ đến giấc mơ đó, và những thảm cỏ xanh tốt mọc lên từ nơi được con người khai hoang.

 Lưu Chương sờ sờ vị trí của trái tim cảm giác này có chút kì diệu giống như có thứ gì đó sắp bộc phát ra khỏi nơi này.

Rồi thời gian từng chút một trôi qua, Lưu Chương chợt nhận ra mình không có tâm tư gì khác chỉ muốn yên lặng ngồi đây chờ Châu Kha Vũ trở về.

Sau khi nhận ra điều này cả người Lưu Chương dường như đột nhiên được bao quanh bởi một cảm xúc rất ấm áp.

Bởi vì lần cuối cùng hắn háo hức chờ đợi như vậy chính là thời thơ ấu, hắn một mình ở nơi yên tĩnh chờ đợi một tia sáng, một trận tuyết rơi hay một cơn gió, khao khát một ngày nào đó có thể gặp được những thứ này.

Nhưng hắn khi đó mới bảy tám tuổi không biết sự chờ đợi như vậy là đến từ yêu.

 Hóa ra từ nhỏ hắn đã khao khát được yêu, hóa ra là Lưu Chương yêu mình.

 Sau đó Châu Kha Vũ quay lại, chạy lại từ xa, với ánh hào quang lác đác trên khắp cơ thể.

 Lưu Chương cuối cùng cũng hạ quyết tâm chạy tới ôm chặt lấy Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ là một người đẹp trai như vậy, Lưu Chương trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại may mắn như vậy.

 Đầu anh vùi vào vai Châu Kha Vũ , cọ vào hõm cổ của đối phương, Lưu Chương có thể ngửi thấy mùi pheromone thoang thoảng còn sót lại. Lưu Chương ủ rũ cười nói, em thật thơm, ngửi có chút không giống Alpha.

 Vì vậy Châu Kha Vũ cũng cười cười, quay mặt lại nhìn hắn với vẻ ôn nhu mà trịnh trọng.

 “Làm sao vậy có thơm cũng là Alpha, em đến đây để cưới anh.

Anh có nhớ ngày em đứa anh về trường học không, em đã nói với anh đừng sợ, bây giờ em sẽ giải thích cho anh hiểu. "

Đừng sợ, Lưu Chương, em thích anh.

Trong mắt em, anh không phải là một con bài, anh là người bắt đầu cho mối tình của em, là cuộc hội ngộ sau bao ngày vắng bóng. Với em, anh có thể là gió, anh có thể di chuyển đến bắc nam, đông tây tuỳ ý, bất cứ nơi nào mà anh muốn đi.Em thích anh nên anh có thể làm bất cứ điều gì.

Đèn lồng lay động gió trăng, ánh sáng cả thiên hạ rơi vào trong mắt Châu Kha Vũ, tụ lại thành một đám tinh quang sáng ngời.

 Sau đó Lưu Chương nghe thấy anh ta nói: "Đó là lý do tại sao em đến đây để cưới anh ", "Đừng sợ, em thích anh".

 Lưu Chương có lẽ đã đầu hàng ngay lúc đó,

 Tự do và tình yêu của anh ấy không có xung đột, vì vậy anh ấy thật may mắn, anh nghĩ.

 END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro