11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Em tạm biệt Lưu Chương vào một ngày nắng ấm. Thật không khó để nhận ra một người như em đã phải chật vật thế nào khi không còn Lưu Chương bên cạnh.

Đêm trước hôm đó, có lẽ như anh nhận ra được thời gian của bản thân đã trôi đến hạt cát cuối cùng trong chiếc đồng hồ mang tên sinh mệnh. Thế nên anh chẳng khóc, chẳng rấm rứt như thường ngày.

Anh dành cả ngày dài quấn lấy em, dịu ngoan dụi cả tấm thân gầy yếu vì bệnh tật của mình trong lồng ngực em rồi cười hạnh phúc.

Hai mắt anh sâu thẳm, chất chứa một nỗi niềm không tên mà lại mạnh mẽ cuộn trào, nhấn em chìm đắm trong đôi mắt ấy.

Là ngày cuối, em chẳng mong cầu gì nhiều, chỉ nguyện anh sẽ giữ được nụ cười hạnh phúc ấy trên môi. Thế nên, dù cho trong lòng là trăm mối ngổn ngang, đau đáu cho mối tình của hai ta, em cũng phải cố mà nuốt lại nước mắt.

Chẳng ai muốn phải chia ly anh nhỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro