Ep 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai lang thang trong công viên giải trí, tận lực bỏ qua những ánh mắt kỳ lạ của những người trên đường. Lưu Chương nhìn thấy có một khách du lịch với chiếc băng đô dễ thương trên đầu. Nếu hai người đi cùng một chiếc băng đô giống nhau thì đại khái họ chính là một đôi.

Anh ấy có chút ghen tị, ngập ngừng hỏi Châu Kha Vũ, "Bạn có muốn mua một chiếc băng đô không." Câu trả lời là: "Nó sẽ bóp da đầu và ảnh hưởng đến trí lực."

"Ồ." Lưu Chương có chút mất hứng nói.

Khi họ đi đến dự án tàu lượn cao tốc, các nhân viên đã ngăn họ lại, nheo mắt cảnh giác nhìn Châu Kha Vũ, chỉ vào biển cảnh báo có giới hạn chiều cao 1,9 mét và hỏi: "Bạn cao bao nhiêu?"

"... 1m88."

"Tôi không tin, đứng lên đo đi." Nhân viên ra hiệu cho anh đứng trên thước đo. "Chậc chậc, hơn 1,9 mét, vậy là ngồi không được rồi."

Lưu Chương nhanh chóng giữ Châu Kha Vũ người đang trên đường chạy trốn, và nói: "Quên nó đi, chúng ta chơi một cái gì đó khác cũng được."

Châu Kha Vũ cầm tay anh lại với ánh mắt chân thành: "Nếu bạn muốn chơi, tôi sẽ đợi bạn ở phía dưới."

Lưu Chương có chút đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu.

Anh xếp hàng và ngồi cạnh một cô bé. Đôi chân của cô gái nhỏ đang lơ lửng trên không, cô ấy rung chân lên để bày tỏ sự mong đợi của mình. Cô kéo cổ tay của Lưu Chương, chỉ vào Châu Kha Vũ bên dưới hỏi: "Hai người ăn mặc thật giống nhau ah, anh ấy là bạn trai của anh sao?"

Lưu Chương sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu nói: "Đúng vậy, là bạn trai của anh."

"Vậy tại sao anh ấy không đi tàu lượn siêu tốc, vì anh ấy sợ sao? Em còn không sợ." Cô gái nhỏ vừa vượt qua vạch đo chiều cao có chút tự hào.

"Tiểu quỷ, em có chút đắc ý nha. Không phải bạn trai anh sợ mà là anh ấy quá cao rồi, không được chơi!"

Trên tàu lượn siêu tốc, Lưu Chương hồn bay phách lạc hét cho đến khi cổ họng khàn cả đi, đi đến cuối cùng bị bé gái bình tĩnh bên cạnh cười nhạo một trận. Lưu Chương bước ra khỏi lối ra với vẻ mặt không vui, đưa tay ra muốn nhờ Châu Kha Vũ đỡ mình.

Châu Kha Vũ cười cười, nắm chắc cánh tay của anh, Lưu Chương dần dần khôi phục sau sự kinh hãi khi đi tàu siêu tốc. Sau đó nhìn về phía trước, hất cánh tay ra khỏi lòng bàn tay Châu Kha Vũ, ngập ngừng nắm chặt tay anh, không dám nhìn xuống.

Châu Kha Vũ rõ ràng có chút kinh ngạc, hắn không có từ chối mà để cho Lưu Chương kéo đi.

"Tôi có một thứ cho bạn." Châu Kha Vũ nói.

"Cái ... cái gì?"

Châu Kha Vũ đem một chiếc băng đô hình con vịt lên đầu Lưu Chương và nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của anh.

Lưu Chương ngơ ngác nhìn Châu Kha Vũ, nhìn thấy đối phương bên kia lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc cùng kiểu khác, lúng túng ghim vào tóc mình. "Thế này thì sẽ không bị xước vào da đầu nữa." Châu Kha Vũ cười nói.

Hai người nắm tay nhau như thế này, với phụ kiện cài tóc trẻ con hình chú vịt con, cùng nhau cưỡi đu quay giữa một đám nhóc con.

"Châu Kha Vũ."

"Ừm?"

"Sự kiện đổi quà tuần sau, bạn thích món gì nhất, tôi sẽ tặng cho bạn."

"Một cuốn sách hướng dẫn đi. Còn bạn thì sao? Bạn thích nhất là gì?"

"Bạn." Lưu Chương nghiêm túc đứng trước mặt Châu Kha Vũ, trịnh trọng trả lời: "Châu Kha Vũ, tôi thích bạn nhất."

Đổi quà vào tuần tới, Trương Gia Nguyên mang một túi tương Dinh Khẩu, và Lâm Mặc thì đan một chiếc khăn khổng lồ có thể quấn hết cổ mọi người lại.

Đúng như dự đoán, Châu Kha Vũ nhận được một chồng bài kiểm tra đầu vào đại học năm năm mới nhất trong ba năm từ Lưu Chương, và Lưu Chương nhận được tin nhắn WeChat từ Châu Kha Vũ.

[Hôm nay thời tiết tốt, và ngày mai cũng vậy. Đúng không? Bạn trai. ]

——

Lưu Chương đã từng cố gắng viết một bức thư tình cho Châu Kha Vũ, nhưng vạn lần không nên chính là không nên để Trương Gia Nguyên giúp chuyển nó cho Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên, người đang ôm một bức thư tình, đã bị bắt bởi ủy ban kỷ luật Thánh Đại. "Cái này là cái gì?!"

Trương Gia Nguyên, người cho rằng Lưu Chương có mối hận thù sâu sắc với Châu Kha Vũ, khẳng định: "Đây là bức thư thách thức do Lưu Chương viết cho Châu Kha Vũ, giáo bá của trường".

——

Một nhà văn mà Châu Kha Vũ rất ngưỡng mộ đang tổ chức một sự kiện ký tặng ở thành phố này, anh rất hào hứng và chuẩn bị lén lút đi. Châu Kha Vũ, người nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, đã không để ý đến hai vệ sĩ vạm vỡ đang bí mật bảo vệ anh bằng cách cải trang thành phụ nữ.

Việc ký kết chỉ giới hạn cho 200 người, Châu Kha Vũ người không có trong danh sách đang rất buồn. Hai vệ sĩ rất đau lòng cho thái tử nhà mình sau đó họ đã chặn nhà văn lão Lưu ở ngã tư và chỉ vào đầu anh ta để buộc anh ta phải ký tên.

Lão Lưu run rẩy trở về nhà, ôm con trai Lưu Chương với nỗi sợ hãi kéo dài và nói: "Con ơi, hôm nay bố bị hai người phụ nữ vạm vỡ bắt cóc. Bố sợ quá đi ah".

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro