Ep1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bị một vài tên côn đồ lộn xộn chặn lối đi phía sau tòa nhà dạy học, Lưu Chương thực sự cảm thấy sợ hãi. Cậu không ngờ ngày đầu tiên chuyển đến trường khác lại gặp phải chuyện này, cậu giả bộ bình tĩnh và nắm chặt cặp sách của mình.

Vài tên côn đồ kiêu ngạo vây quanh Lưu Chương thành một vòng, cười khinh bỉ. "Này, mới tới sao, trông có vẻ khá giàu có đấy, cho anh đây mượn ít tiền để tiêu." 

Lưu Chương lắc hàm trên và dưới, cẩn thận hắng giọng, chuẩn bị nói cho một vài người biết thế nào là quy tắc ứng xử của học sinh cao trung là gì. Vừa định mở miệng, một bóng người linh hoạt đột nhiên xuất hiện bên ngoài bức tường trường phía sau, bóng tối lập tức bao phủ mấy người. Khi Lưu Chương định ngoảnh đầu xem là ai thì bóng đen lập tức nhảy xuống và đè lên người anh ta. 

Lưu Chương nằm trên mặt đất, thần trí mơ màng mở mắt ra. Chỉ nhìn thấy người vừa nhảy xuống vừa rồi mặc áo phông, áo khoác đồng phục học sinh khoác hờ hững trên vai, đang đứng quay lưng lại phía trước. 

Đám côn đồ trông có hơi căng thẳng, dùng sức nói: "Châu ... Kha Vũ ... Đừng có xen vào việc của người khác ... Chúng tao không sợ mày!"

Chỉ nghe người đàn ông tên Châu Kha Vũ này nhẹ nhàng phủi đất trên người và nhỏ giọng nói: "Nhanh chút cút đi chỗ khác..."

Đám côn đồ nuốt nước bọt, nhìn nhau rồi bỏ chạy thật nhanh.

Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Lưu Chương, anh khó khăn trèo lên, lau vết máu vừa chảy ra trên trán, chặn trước mặt đang mặc đồng phục chuẩn bị rời đi: "Này, Châu ...bạn Châu Kha Vũ! "

Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, mặt trời sau lưng chiếu anh sáng rực rỡ nên người anh ta tạo cho anh ta một vòng tròn ánh sáng thánh thiện.

Lưu Chương ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Châu Kha Vũ, và cuối cùng nói khi người bên kia đang mất kiên nhẫn, "Cảm ơn anh, Châu Kha Vũ."

Sau đó, anh ta gật đầu đáp lại, để lại Lưu Chương đứng ở đó một lúc lâu, máu từ trán chảy xuống ngực, anh ta nghe thấy chính mình lẩm bẩm một mình: "Chết tiệt thật đẹp trai quá, Châu Kha Vũ."

Châu Kha Vũ là thái tử của một gia đình ở thế giới ngầm nổi tiếng ở đây. Anh ấy được gia đình đặt nhiều kỳ vọng từ khi còn nhỏ nên đã học một vài môn võ thuật. Ba tuổi, cậu đã có thể đập những tảng đá vào ngực mình, lên năm tuổi cậu đã có thể nhổ cây liễu lên và đến hiện tại có thể lên núi xuống biển, dễ dàng giành được quán quân.

Mẹ anh thường vỗ vai anh và tự hào nói: "Con trai, con nhất định phải tập võ cho tốt và đừng tập trung vào những việc vô bổ khác. Một ngày nào đó, con có thể lãnh đạo gia tộc hắc đạo của chúng ta và thống trị vũ trụ!"

Lúc này Châu Kha Vũ vẫn luôn trịnh trọng gật đầu, biểu thị hắn đã biết rồi.

Nhưng trong đêm tàn, anh cũng sẽ tạm gác lại gánh nặng gia đình và làm những gì mình thích nhất. Đó là - học tập!

Tối hôm qua, Châu Kha Vũ cẩn thận mở ra sách bài tập mới mua, cửa phòng ngủ bị mạnh mẽ mở ra, mẹ Châu vội vàng đi vào.

Châu Kha Vũ nhanh chóng ném sách bài tập ra ngoài cửa sổ, mẹ Châu nghiêm túc hỏi anh ấy: “Vừa rồi có phải con đang lén lút học bài à?” Châu Kha Vũ căng thẳng gần chết, chỉ có thể nói là: "Không có, con đang đọc truyện tranh. "

Mẹ Châu vỗ ngực thả lỏng, "vậy thì tốt rồi, tốt rồi, con không thể để việc học vô bổ làm trì trệ thực lực của con được. Con có thể tiếp tục xem, mẹ sẽ không quấy rầy con nữa."

Châu Kha Vũ thở phào nhẹ nhõm, từ trên cỏ nhặt sách bài tập lên. Để tránh bị phát hiện lần nữa chỉ có thể lo lắng trốn trên giường và làm bài kiểm tra với đèn pin nhỏ, vì vậy đã dẫn đến việc đi học muộn hôm nay.

Châu Kha Vũ đã bỏ lỡ buổi đọc sách buổi sáng nên rất khó chịu. Anh thoát khỏi hai vệ sĩ đưa anh ta đến trường hàng ngày, chỉ để bí mật học thuộc các từ tiếng Anh trên đường đi. Vào đến trường thì cửa lớn đã đóng rồi, chỉ có thể trèo tường để vào thì gặp phải cái người ngơ ngác trước mặt này.

Tên ngốc lúc này đang đứng trên bục giảng của lớp, trên đầu còn có một lớp băng gạc dày che trên trán, mỉm cười ngu ngốc với cậu. Khương Vân Thăng, giáo viên chủ nhiệm đã viết hai chữ lớn Lưu Chương lên bảng đen và giới thiệu với tất cả mọi người, nhân tiện thầy cũng đề cập đến kết quả nhập học của Lưu Chương.

Châu Kha Vũ ngay lập tức cảm thấy rằng Lưu Chương sẽ mang lại cho mình một trải nghiệm hoàn toàn khác cho cuộc sống cao trung của anh ấy, bởi vì thành tích của Lưu Chương rất tốt. Khương Vân Thăng nhẹ nhàng vỗ vai anh ấy với vẻ tán thành.

Vì sợ bị phát hiện bị gia đình phát hiện bí mật tự học bài ở nhà, Châu Kha Vũ chỉ có thể lấy 0 điểm trong mỗi bài kiểm tra, anh ta đố kị đến nỗi đã bóp nát cây bút trên tay của mình. Oscar, người đã bí mật ăn bánh mì ở bên cạnh đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình và mắc nghẹn ở thực quản lúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro