Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Châu Kha Vũ  lại nhận được một cuộc gọi khác từ quán bar, anh chỉ cảm thấy thái dương của mình lại nhói lên.

Anh đặt điện thoại xuống, xoa xoa thái dương rồi thở dài.

Tháng này là lần thứ bao nhiêu rồi đây? Châu Kha Vũ suy nghĩ một lúc và tự hỏi liệu anh ta có quá phải quá khoan dung với Lưu Chương hay không.

Cuộc hôn nhân của họ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

Lưu Chương trong vòng khét tiếng là một người nổi loạn, phản nghịch, không chịu sự quản giáo của gia đình. Ngày ngày đi đến những quán bar khác nhau ở trung tâm thành phố để chơi, rõ ràng là có một người cha làm quan lại rất thích đi đi làm hát chính ở các quán bar, lại còn không thích nhận tiền, chỉ thích hòa vào những người bạn của mình.

Châu Kha Vũ và Lưu Chương thì hoàn toàn ngược lại, vừa thành niên đã được cha mẹ đưa vào giới quan trong, tuổi thì còn nhỏ mà đã ở trong vòng lăn lội đến quen mặt, mọi người đều biết rằng cha Châu có một người con ngoan.

  Hai người đáng lẽ ở hai thế giới khác nhau nhưng lại có một điểm giao nhau.

  Khi cha Châu thông báo tin này trong một buổi tiệc chiêu đãi tưởng như bình thường vào tuần trước, Lưu Chương đột nhiên đứng dậy, ném đũa nói: "Ông đừng mong khống chế được tiểu gia, sau đó xoay người đóng sầm cửa đi ra ngoài."

  Châu Kha Vũ lại không phản ứng gì, anh đã quen nghe theo sự sắp xếp của cha mình.

Tất nhiên, cái gọi là phản kháng của Lưu Chương sẽ không có tác dụng, và sau một tháng cuối cùng họ cũng kết hôn rồi. 

Lưu Chương đang lúng túng ngồi trong căn phòng tân hôn có phần trống trải, nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ  đang ôm điện thoại di động để giải quyết công việc, cảm thấy như mình đang có một giấc mơ chết tiệt.

Chết tiệt, có phải để hai alpha kết hôn vì họ muốn chứng kiến ​​cảnh bạo lực gia đình sao?

  Này, nói rõ rồi, anh không quản được tôi và tôi cũng sẽ không quản chuyện của anh. Lưu Chương hét lớn với Châu Kha Vũ, người sau nhướng mày tinh nghịch với anh ta và đáp lại OK một cách uể oải.

  Đáng ghét, làm sao có cảm giác như anh ấy bị gạ gẫm vậy. Lưu Chương tức giận nghĩ.

  Châu Kha Vũ đang suy nghĩ lung tung bị âm thanh của điện thoại di động thu hút, anh thở dài cam chịu, cầm áo khoác bên cạnh bước ra khỏi nhà.

  Anh phải thừa nhận rằng, trong cuộc hôn nhân mà Lưu Chương tự nhận là không có tình cảm nào thì anh ta đã thua cuộc rồi. 

  Trong lễ hội hôm ấy không phải lần đầu tiên Châu Kha Vũ gặp Lưu Chương.

   Lưu Chương lớn hơn hắn vài tuổi, khi hắn còn học cấp ba, hắn nhìn thấy vị thiếu gia đang giễu cợt phía sau cha mình.

   Lưu Chương rất ghét bị người khác gọi là "Thái tử" hay "Thiếu gia", anh không muốn thừa nhận mình có một người cha làm thương nhân, tham gia yến hội cũng không muốn mặc chính trang, áo sơ mi đen, cúc áo trên cùng còn cởi mất hai hàng.

  Vậy cảm tình của Châu Kha Vũ dành cho anh lúc đó là gì? Là ghen tỵ? Hay ngưỡng mộ? Hay là cái gì khác? 

  Anh không dám thừa nhận những suy nghĩ khác, nhưng anh biết rằng mình luôn ngưỡng mộ Lưu Chương.

  Ngưỡng mộ sự tự do của anh ấy, ngưỡng mộ với khả năng của anh ấy trong việc tự động chặn những lời mỉa mai và chế giễu của người khác đối với anh ấy. 

 Châu Kha Vũ cảm thấy mình từ khi sinh ra đã bị  đeo gông cùm nặng nề tên là trách nhiệm, và anh ấy không thở được vì sức nặng quá lớn. 

  Vì vậy, khi nghe đến quyết định kết hôn của phụ thân, anh rất ít khi lên tiếng phản đối, anh không dám nói là từ bé nghe lời đã quen rồi hay là trong tiềm thức vẫn luôn mong chờ?

Châu Kha Vũ lái xe đến quán bar, anh vốn không thích đến nơi ồn ào như vậy, nhưng từ khi kết hôn với Lưu Chương, anh gần như đã thuộc lòng đường đi.

Với khuôn mặt lạnh lùng, anh ta tránh những omega khác nhau dính vào mình, toát ra một chút pheromone Alpha có vị bạc hà.

Chỉ một ánh nhìn, anh đã thấy Lưu Chương đang ở trong đám người đang uống rượu mà ngã lên người những người khác.

Hắn thấp giọng mắng một câu, mặt đen đem Lưu Chương từ những người khác kéo đến bên người. Lưu Chương căn bản hoàn toàn không biết uống rượu, nhưng mỗi lần đều thành công đi uống rượu, mỗi lần đều có thể uống không say chờ hắn tới tìm người.

  Lưu Chương ngơ ngác mở mắt ra, nhưng không nhìn ra là người tới là ai, chỉ cảm thấy mùi bạc hà trên người này rất thơm liền xoa xoa cổ Châu Kha Vũ.

  Chỉ có Lưu Chương say rượu là không có tính công kích gì cả , pheromone mùi thuốc súng của hắn được kiềm chế rất tốt, nhưng lại bị nhuộm đủ loại mùi lạ của Omega.

  Đương nhiên Châu Kha Vũ đã ngửi thấy một mùi khó chịu trên người Lưu Chương, lại không có cách nào nổi nóng với anh, vươn tay bóp lấy đôi má ửng hồng của Lưu Chương vì say, ghé vào lỗ tai hắn hỏi anh có dám nữa không?

  Bên tai vẫn còn tiếng ồn ào của quán bar, Lưu Chương cẩn thận nhận ra giọng nói của Châu Kha Vũ, khi tỉnh lại một chút bản tính nổi loạn của anh ta đã trở lại.

  Lưu Chương luôn khó chịu vì Châu Kha Vũ cao hơn mình, lúc này, anh ta điều chỉnh lại tư thế và nắm lấy cà vạt của Châu Kha Vũ một cách khiêu khích, buộc Châu Kha Vũ  phải cúi xuống một chút.

 Xem tôi có dám không? Mùi thuốc súng mà Lưu Chương cố ý tiết ra va chạm với mùi bạc hà trong không khí, nhưng không có phân được người thắng kẻ thua, dường như hai người luôn có cảm giác trâm phong tương đối.

  Châu Kha Vũ nheo mắt lại, nói với Lưu Chương bằng một giọng mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy, hiện tại nhanh chóng về nhà, hoặc tôi cũng không ngại đè anh lên quầy bar thao ngay bây giờ.

  Lưu Chương, người chưa nghe thấy nhiều về cuộc nói chuyện bẩn thỉu, hoảng sợ mở to mắt trong giây lát, nhưng ngay lập tức rụt cổ và nói rằng cũng không biết là ai ăn ai đâu. 

  Vậy về đến nhà rồi nói chuyện. Châu Kha Vũ túm lấy Lưu Chương, Lưu Chương lúc này vẫn đang say rượu không thể chống cự với cậu em nhỏ hơn mình ba tuổi nên chỉ có thể bị động bị Châu Kha Vũ kéo vào xe.

  Lưu Chương vẫn đang chửi thề, như thể anh ấy rất không hài lòng với hành vi không cho anh ta một tí mặt mũi nào trong quán bar của Châu Kha Vũ. Khi Châu Kha Vũ đang thắt dây an toàn Lưu Chương nhìn thấy đôi môi đầy đặn không ngừng đóng mở của Lưu Chương đột nhiên có ý muốn hôn cắn xuống đôi môi ấy một cái. 

 Và Châu Kha Vũ quả thật đã làm vậy. Đầu Lưu Chương bị bàn tay của Châu Kha Vũ ép chặt không thể thoát ra, Lưu Chương đương nhiên không thể phục tùng theo. Trong lúc giằng co, mùi máu tanh nồng nặc trong khoang miệng hai người pha lẫn với mùi rượu còn sót lại.

Không quan tâm đến việc vùng vẫy cảu Lưu Chương, Châu Kha Vũ vươn lưỡi tấn công vào miệng anh ta, nhìn thấy Lưu Chương người có cuộc sống riêng tư rất loạn nhưng không có kinh nghiệm trong việc hôn, bất lực không thể chống lại cộng thêm hơi rượu lại bốc lên rất nhanh cả người đều mềm nhũn. 

  Châu Kha Vũ cuối cùng cũng bằng lòng buông tha môi của Lưu Chương, lúc dứt ra dường như  một sợi chỉ bạc cũng theo đó mà ra ngoài. Khốn nạn. Lưu Chương thấp giọng chửi bới, thở hổn hển. 

  Bàn tay của Châu Kha Vũ đã che đi tuyến alpha thoái hóa trên gáy Lưu Chương, lúc này hắn hi vọng hơn ai hết Lưu Chương là một omega - như vậy hắn có thể đánh dấu Lưu Chương vĩnh viễn rồi. 

  Khi Lưu Chương dường như nhận ra suy nghĩ bên trong của Châu Kha Vũ, anh ta đột nhiên cảm thấy một chút hoảng loạn.

 Gã điên này sẽ làm tôi ở trong xe, phải không?

 Lúc này, Lưu Chương vì đã uống quá nhiều rượu nên không thể gắng sức được nữa, để bảo toàn tôn nghiêm của một alpha, đột nhiên choàng tay qua cổ Châu Kha Vũ. Thay đổi cái loa phường thường ngày của mình, thấp giọng nói đau đầu quá.

  Chết tiệt, thật ủy mị. Lưu Chương nghiến răng nghiến lợi thề rằng sẽ không bao giờ tái phạm chuyện này nữa.

Châu Kha Vũ quả nhiên nhíu mày, buông bàn tay đang nắm chặt tuyến thể của Lưu Chương, che trán hỏi Lưu Chương có sao không.

  Tôi muốn về nhà. Lưu Chương thì thào bằng một giọng mà anh cho là không thể tin được, nhưng anh không biết rằng lời này rơi vào tai của Châu Kha Vũ lại là làm nũng.

  Châu Kha Vũ gật gật đầu, ngồi trở lại ghế lái xe, cởi áo khoác khoác lên người Lưu Chương.

  Thật là dỗ dành. Lưu Chương quay đầu nhìn cảnh vật không ngừng thay đổi ngoài cửa sổ, thầm nghĩ lần sau nhất định phải đổi một chỗ khác.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro