Ep 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu rồi kể từ lần thu âm cuối cùng của cuộc phỏng vấn đó, AK cũng không nhớ nổi là đã bao nhiêu ngày rồi, nhưng mùi hoa anh đào lúc nào cũng khiến anh nhớ nhung vào một lúc nào đó, mà anh vẫn không tìm được cơ hội để hỏi Châu Kha Vũ. Và anh ấy luôn cảm thấy khí chất của mình trái ngược với Châu Kha Vũ.

AK vẫn nhớ một ngày Santa và Riki quay lại với một nụ cười và nói với anh rằng Châu Kha Vũ đã nói lời chúc ngủ ngon với họ bằng tiếng Nhật nghèo nàn như nào, Santa cười đến nỗi nước mắt chực trào ra, AK chỉ biết đi cùng họ cười một cách ngớ ngẩn.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nghe Châu Kha Vũ nói lời chúc ngủ ngon từ miệng người khác. Có một lần Patrick đến tìm AK tình cờ kể Châu Kha Vũ không biết học được ở đâu tiếng Thái Lan, nói chúc ngủ ngon bằng tiếng Thái làm tiểu Cửu cười đau hết cả bụng. Một lần nữa khi đi qua ký túc xá 1201 sau buổi tập thêm vào buổi tối, anh ấy nghe thấy Châu Kha Vũ nói chúc ngủ ngon với mọi người, và vài người khác lần lượt đáp lại. Anh ấy nghĩ rằng Châu Kha Vũ đã nói qua rất nhiều lần rồi.

Anh ấy luôn nghĩ rằng Châu Kha Vũ là một đứa trẻ rất ngoan, luyện tập luôn ngoan ngoãn tuân theo quy tắc, về đời tư thì anh ấy khá giống những đứa trẻ cùng trang lứa. Ngoại hình đẹp, thực lực tốt về mọi mặt và tính cách ổn, đây có lẽ là tất cả những gì AK đánh giá về Châu Kha Vũ.

Điều hoàn toàn phá vỡ nhận thức duy nhất của AK về Châu Kha Vũ là ngày vòng loại thứ hai được diễn ra.

Dù đã thể hiện rất tốt trong suốt buổi ghi hình, nhưng sự ra đi của người em thân thiết nhất khiến anh không thể kìm nén được cảm xúc bên ngoài ống kính.

Nhà vệ sinh trên tầng hai được Rikimaru và Santa công nhận là một nơi tốt. Nhà vệ sinh ở đó quá xa so với phòng luyện tập và ký túc xá. Về cơ bản nó chỉ là một vật trang trí. Cũng không biết từ bao giờ nó trở thành căn cứ bí mật của bốn người.

AK cứ nghĩ muộn như vậy sẽ không còn ai vào toilet nữa, nhưng vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, xen lẫn mùi hoa anh đào núi rừng thoang thoảng.

Làn khói trắng lan dần lên cùng với những tia lửa sáng trong ánh sáng mờ ảo, một lớp sương mù mỏng tích tụ trên đỉnh bức tường của tòa nhà. Người đàn ông đang ngồi trên bồn rửa tay và hút thuốc một cách lặng lẽ, và anh ta nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó từ những vòng khói mà lần lượt mở ra.

Đó là Châu Kha Vũ, đúng vậy.

Họ đều biết Châu Kha Vũ hút thuốc, khi đó Châu Kha Vũ đã bị chỉ trích vài lần trước mặt các học viên vì thuốc lá điện tử,  thuốc lá điện tử cũng bị tịch thu rồi. Con trai ở độ tuổi này hút thuốc là chuyện bình thường, nhưng cậu chưa bao giờ thấy một vài đứa trẻ như Châu Kha Vũ.

AK hơi ngạc nhiên khi thấy tàn thuốc cháy đến cực điểm dưới chân Châu Kha Vũ, lần trước thấy người ta hút thuốc nhiều như vậy chính là Sa Nhất Thinh trong thời gian Subs và Đông Đồng có scandal về tình ái.

AK đột nhiên muốn dùng lời Subs nói khi đó để nói Châu Kha Vũ, và quả thực AK đã làm thật rồi.

"Đệ đệ, thật coi tàn thuốc là bữa tối à."

Châu Kha Vũ quay đầu lại nhìn anh vài giây sau khi AK mở cửa, nghe lời của AK nói, dừng lại một chút và cười nhẹ.

AK nhớ rằng Sa Nhất Thinh khi nghe những lời Subs nói cũng cười rồi. Nhưng Sa Nhất Thinh cười như một kẻ ngốc, nhưng nụ cười của Châu Kha Vũ khiến anh cảm thấy chính mình mới giống như một kẻ ngốc.

Đó rõ ràng không phải là bị anh trêu mà cười. Khóe miệng Châu Kha Vũ nhếch lên như có tính toán chính xác, đôi mắt đen không đeo kính mang theo ý cười, chế giễu, tự ti, và một vài thứ anh không nhìn rõ.

Châu Kha Vũ không đứng dậy, chỉ di chuyển vị trí của mình sang một bên một cách cẩu thả, đưa nửa điếu thuốc trong tay vào miệng. AK không biết tại sao ngày hôm đó sao anh ấy lại tự giác tiến đến chỗ Châu Kha Vũ và ngồi xuống, anh ấy thừa nhận rằng đôi mắt của Châu Kha Vũ thực sự rất hút.

“Anh bạn, phổi của em có phải là sắt không?” Anh nhìn điếu thuốc trong tay Châu Kha Vũ, thấy anh ta lại định rút ra một điếu nữa, tay kia trên hộp thuốc chuyển động, AK nhanh chóng quay lại định chộp lấy điếu thuốc. Một hộp thuốc lá rỗng.

Khoảnh khắc chạm vào mu bàn tay Châu Kha Vũ, anh không khỏi rùng mình. Quá lạnh rồi, ban đêm nhiệt độ ở Hải Nam cũng không thấp lắm, nhưng bàn tay Châu Kha Vũ dường như không có nhiệt độ, trên cẳng tay nổi lên một tầng da gà.

Châu Kha Vũ bỏ tay anh ra trong giây tiếp theo để nắm lấy hộp thuốc lá về phía mình, nhìn thấy Châu Kha Vũ cảm thấy bất lực như thế nào sau khi mở nó ra và phát hiện ra không còn gì trong đó, Châu Kha Vũ mới lộ ra nụ cười thực sự hạnh phúc.

AK nhìn thấy tàn thuốc đã dập tắt trên tay Châu Kha Vũ chỉ tỏa ra một làn khói trắng mờ mịt, liền hỏi câu muốn hỏi.

"Lấy vị trí thứ nhất không vui sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro