#14-Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Lưu Chương cùng Châu Kha Vũ về đến nhà là vừa tròn mười hai giờ. Vừa vào cửa cậu liền mở tất cả các đèn, trong phòng nơi nơi ấp ám. Anh ngồi trên sô pha, có chút mệt, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, cậu đã vào phòng tắm, nước ấm từ vòi phun ra, rơi xuống róc rách. Không lâu sau, Châu Kha Vũ tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, lần đầu tiên Lưu Chương nhìn thấy cậu dưới ánh sáng rõ rệt như vậy, mặt đỏ lên, vội vàng tìm cái khăn lau không người cho cậu. Thân thể Châu Kha Vũ thật cường tráng, cậu là người rất chăm tập thể hình, trước khi kết hôn, cậu thường nói, thân khể không khoẻ mạnh, còn làm được cái gì nữa!

Lưu Chương vừa lau người cho cậu, vừa nhẹ nhàng trách mắng: " Mùa đông rồi còn như vậy, sẽ cảm lạnh mất."

Châu Kha Vũ không nhúc nhích, đứng lặng nhìn anh rồi cúi đầu nói: " Vào phòng đi, được không?"

Lưu Chương kinh ngạc, chiếc khăn trong tay rơi xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn cậu. Châu Kha Vũ cười ha ha, bàn tay kéo nhẹ làm chiếc khăn ngang hông rơi xuống đất.

Lưu Chương ngại ngùng xoay mặt lại, định bước đi thì cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực cậu. Âm thanh từ tính như lời mê hoặc rót vào tai anh: " Mau vào phòng đi, anh nhé!"

Lưu Chương như bị chuốc say, ngơ ngác gật đầu, không thể khống chế ý thức. Anh là một người yếu đuối, trong tình huống như vậy lại càng yếu đuối. Anh thực sự là người dễ thoả mãn, chỉ cần một cái ôm là đã cảm thấy đủ hạnh phúc.

Trong phòng ngủ, đèn không bật, mọi thứ đều hoà lẫn vào màn đêm, nhưng lại càng làm màn đêm thêm dịu dàng kiều diễm. Lưu Chương nằm trên giường, ánh mắt xuyên qua bờ vai Châu Kha Vũ, nhìn đến trần nhà cao cao, chợt phát hiện ra thế giới của hai người vốn dĩ thật nhỏ bé. Tay Châu Kha Vũ nhẹ nhàng lướt trên cơ thể anh, hơi thở nóng hổi thổi lên mái tóc, lên khuôn mặt tái nhợt.

"Vũ, hay là thôi đi, cơ thể này của anh đã chẳng còn cảm giác gì nữa rồi."

Châu Kha Vũ không nói lời nào, cũng không chịu buông. Cậu ôm anh càng chặt, trong chăn rất ấm, làm cho mặt anh nhiễm hồng. Cậu nhợt nhạt hôn anh, lưu lại dấu vết trên từng nơi của cơ thể anh. Châu Kha Vũ lần tìm môi của Lưu Chương lần nữa, trong lưỡi ướt át ngọt ngào.

Tay Châu Kha Vũ đặt trên người Lưu Chương, anh đang chịu sức nặng của cậu. Cậu liên tục nói bên tai anh:

"Đừng, Lưu Chương, em có cảm giác mà, anh nghe được không. Em không thể dừng lại được, không dừng được nữa."

Lưu Chương hỗn loạn, thân thể khi có cảm giác, có khi lại tê tê dại dại, có khi anh có thể nghe thấy lời cậu nói, có khi lại không nghe được, nhưng mà Châu Kha Vũ nói đi nói lại, vì thế anh cũng nghe thấy lặp đi lặp lại.

Cậu nói, Chương Chương, em yêu anh.

Lúc này anh thật sự muốn đáp lại cậu, đáp lại lời nói đã muốn nói ngàn vạn lần ở trong lòng, nhưng đối với người đã không thể khống chế được mình như Lưu Chương, cậu cho anh sự khoái cảm rất lớn, vô luận là linh hồn hay thể xác, đều rất nhanh trở nên vui sướng, anh chỉ có thể ôm bờ vai cậu thở dốc.

Dục vọng của Châu Kha Vũ cùng thân thể này chỉ ở thời khắc cuối cùng này mới không hề có sự dữ tợn cùng trả thù, sự thô bạo cùng chiếm đoạt của cậu cũng không còn lãnh khốc cùng hung tàn nữa.

Nụ hôn của anh ẩm ướt, giống như khi dấu giày đạp trên tuyết, in trên nền tuyết một dấu vết thống khổ.

Đây không phải là một cuộc chiến răng môi, cũng không phải sự tiếp xúc dày vò. Châu Kha Vũ có chút động dung, cho dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Lưu Chương cam nguyện trả giá nhu tình cả đời. Anh sắp phải đi rồi, nên anh thoả mãn.

Ngày 16 tháng 12, Lưu Chương nhập viện, hôn mê với tần suất cao. Châu Kha Vũ ngay lập tức sắp xếp mọi công việc rồi đến bệnh viện túc trực bên anh.

"Em mệt lắm không?"_Những lúc thanh tỉnh, anh sẽ hỏi cậu như vậy.

"Không sao."_Mà cậu thì vẫn cười tươi với anh. Mái tóc cậu rối bù, Lưu Chương biết cậu vẫn phải vất vả xử lý chuyện công ty, vừa phải chăm sóc anh.

Hai người nói chuyện không nhiều lắm, lúc Lưu Chương tỉnh lại thường cười với Châu Kha Vũ một cái, cậu hôn nhẹ lên trán tôi một chút. Sau đó anh tiếp tục hôn mê, mang theo một chút ý thức mơ hồ mỏng manh.

Trong bệnh viện có rất nhiều y tá hâm mộ Lưu Chương, anh trở thành người đáng hâm mộ nhất trong mắt các cô ấy, có được người chồng hoàn mỹ, cùng với sự che chở toàn tâm toàn ý. Các cô ấy thường không nhịn được mà nói với anh , " Chồng anh đối với anh tốt như vậy, coi như là đã đáng giá cả đời này rồi."

Nhưng thật ra, Lưu Chương rất sợ người khác nói với mình như vậy, bởi vì ý nghĩa đó sẽ làm cho anh rời đi trong tiếc hận. Nhiều người như vậy cứ đến đến đi đi nhìn anh, bọn họ đều cảm khái rằng anh cuối cùng cũng được viên mãn. Mà điều này làm cho Lưu Chương thật khó chịu. Tình đời nóng lạnh, thường làm cho anh sợ hãi, nhỡ đâu anh không chết ngay, những điều này rồi hết thảy sẽ ra sao. Điều đó, thật đáng sợ!

Cứ như vậy, tình yêu lại trở thành một loại so đo lo được lo mất, hoặc là đến khi chạm vào kết thúc, lại càng thêm khó nắm chắc.

Ai cũng không biết, mỗi khi Lưu Chương tỉnh lại, sẽ có những loại cảm giác bất đồng, có khi đó là một loại hạnh phúc, có khi đó là một loại chua xót, còn có không cam lòng, bất đắc dĩ, khổ sở, cùng với hờ hững, đó là một cảm giác rất hững hờ của người sắp ly thế, hoàn toàn hờ hững.

Mà loại hờ hững này chỉ khi có thể thấy Châu Kha Vũ mới nhất thời biến mất. Lúc thấy cậu, anh chỉ muốn cười. Lúc thấy cậu, anh chỉ thấy hạnh phúc.

Ngày 18 tháng 12, ngoài ý muốn Lưu Chương lại có tinh thần rất tốt. Trên mặt có chút hồng hào, anh ngồi ở đầu giường, vươn tay mở cửa sổ. Lại ngoài ý muốn, hôm nay là một ngày đông nắng đẹp. Một chút nắng nhẹ nhảy nhót trên khuôn mặt Châu Kha Vũ đang ghé vào cạnh giường ngủ.

Cậu ngẩng đầu mạnh mẽ, nhìn thấy anh đang dựa đầu vào tường nhìn mình. Ngây người một lát cậu mới mở lời:

"Anh đã thức dậy rồi ư? Muốn ăn gì để em đi mua nhé!"

" Gì cũng được.... Nhưng ngày hôm nay thật muốn ăn một bát mì trường thọ."

Gương mặt cả anh và cậu đều có chút chua xót. Anh có chút mệt mỏi, lại nằm xuống, vỗ vỗ chỗ trống cạnh giường:

"Đi mau về mau nhé!"

Châu Kha Vũ ừ một tiếng rồi quay lưng đi. Cậu mặc một chiếc áo lông, khi quay đầu thường hay mím môi, lúc mở cửa ánh mắt lại trở lên thâm trầm. Lưu Chương yêu nhất đôi mắt ấy. Cậu thường hay thâm trầm như vậy, dường như nắm hết thảy mọi thứ trong tay.

Lưu Chương nhẹ nhàng nhắm mắt, chờ cậu trở về.

Rầm!

Nhưng mà, anh còn chưa kịp lắng đọng suy nghĩ, lại chợt nghe thấy một thanh âm vang động bên ngoài cửa. Tiếp theo là tiếng khuyên can, "Châu tiên sinh, Tiểu Lý là người mới đến, không hiểu chuyện, nhưng cậu ta cũng chỉ là tốt bụng, nơi này dù sao cũng là bệnh viện, xin anh bớt giận! Đừng so đo!"

Sau đó là trầm mặc.

Cạch, cửa mở.

"Sao vậy?" anh ngồi dậy, người đi vào là Châu Kha Vũ, tay cậu nắm chặt, vẻ mặt giận dữ ngồi vào trên giường.

Châu Kha Vũ nhìn Lưu Chương, bỗng nhiên nắm lấy tay anh, một bàn tay hơi dùng sức, lại chặt thêm một chút, sau đó cả hai tay cùng cầm lấy, lại càng dùng sức nhiều hơn.

"Đau không?" Cậu hỏi.

Anh gật gật đầu "Đau!" Thật ra anh đã không còn giảm giác gì nữa.

"Bác sĩ Lý làm sao để lại đắc tội với em?" Anh lại hỏi cậu.

Châu Kha Vũ lắc đầu, không chịu nói.

"Thế mì của anh đâu?"

"Bảo y tá đi mua cho anh rồi."

Lưu Chương tựa người vào ngực cậu, bàn tay luồn vào bên trong áo lông của cậu. Cả người Châu Kha Vũ run lên.

"Tay anh lạnh không?"

Cậu lắc đầu: "Không lạnh."

Tay anh tiếp tục di chuyển đến lưng Châu Kha Vũ, sau đó lật góc áo ra, trên đó có thêu một mảnh vải nhỏ, mảnh vải nhỏ thêu hai chữ Lưu Chương.

Châu Kha Vũ thấy vậy, run rẩy một chút, anh cảm nhận được rõ sự bi thương. Chính là trong khoảng thời gian này hai người cũng đã cảm nhận quá nhiều nỗi xót xa, nên đều ăn ý mà không nói gì thêm.

Lưu Chương cầm lấy chiếc kéo trên bàn, xoẹt một cái cắt bỏ, vo viên lại trong tay. Châu Kha Vũ nhíu mày:

"Tại sao lại cắt bỏ?"

"Nhìn xấu quá."

"Đưa em."

"Không đưa"

"Lưu Chương!"_Cậu tức giận rồi.

"Thế này nhé, anh sẽ cho em một thứ khác."

"Cái gì?"_Cậu hỏi

"Cái này là bí mật, trước khi anh đi sẽ nói cho em."

Gió đông nhẹ nhẹ lại thổi vào, có chút lạnh. Anh ôm cậu, cậu ôm anh. Chờ đến khi gió đông thổi xong, anh mới lại nhẹ nhàng nói:

"Bác sĩ Lý sao lại chọc giận em. Bấy lâu nay người ta vẫn chăm sóc anh thật tốt, e, làm như vậy sao anh dám nhìn người ta nữa."

"Hắn ta nói lung tung."_Cậu đáp lời, khẩu khí thật cáu kỉnh.

"Vậy anh ta nói gì nào?"

"Hắn ta nói......" Cậu ngập ngừng, cuối cùng nhắm mắt nói ra " Anh đang hồi quang phản chiếu*, tuỳ thời gian có thể ra đi bất cứ lúc nào, bảo em phải luôn bên anh"

*Hồi quang phản chiếu là hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

"À, ra đây là hồi quang phản chiếu, cũng tốt mà."_Anh mỉm cười, như muốn an ủi cậu.

Châu Kha Vũ không nói chuyện, còn nói được cái gì nữa chứ.

Bộ dạng của Lưu Chương rất xấu, nhưng mà không có vấn đề gì, sẽ không xấu vĩnh viễn được. Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh, chưa từng rời đi nửa bước, chỉ cần ngẩng đầu, cậu sẽ hôn anh, ngọt ngào lại chua xót, không mang theo chút dục vọng.

Loại thời điểm này, Lưu Chương chỉ cảm thấy thật im lặng, thật thoải mái, không có thống khổ, thì ra, đây là hồi quang phản chiếu.

20:14 ngày 18 tháng 12, Lưu Chương chính thức rời đi.

Khi đó, Châu Kha Vũ nhận được điện thoại của Lưu An, anh liền tỉnh lại. Vừa lúc là tối, bác sỹ y tá đều không có đó. Trong phòng chỉ có cậu và anh, anh nghe thấy cậu nói với Lưu An, "Vẫn như vậy...... sẽ không đâu...... A, anh ấy tỉnh rồi, chị có muốn nói chuyện với anh ấy hay không?"

Bên kia tựa hồ trầm mặc một chút.

"Ừ!" Châu Kha Vũ nghe xong, nói, "Vậy được rồi! Tuỳ chị." Sau đó ngắt máy.

"Là điện thoại chị An sao?" Anh hỏi.

"Ừ, chị ấy đang chuẩn bị sinh, một lát nữa...... sẽ gọi lại cho anh."

Lưu Chương cười cười, nói với cậu: "Mở cửa sổ ra đi."

Cậu nắm lấy tay anh, thật chặt, sau đó nói vọng to ra cửa, "Y tá! Y tá! Mở cửa sổ ra!" Châu Kha Vũ thật hung dữ, trong khoảng thời gian này vẫn thường như vậy, cho nên lúc cô y tá chịu trách nhiệm vào, vẻ mặt thật tức giận, lại chỉ có thể nhẫn nhịn không phát hoả, cô ấy thô lỗ đẩy cửa sổ ra, sau đó hung hăn trừng mắt nhìn cậu một cái, lại ngúng nguẩy người đi ra ngoài.

"Cô y tá thật hung dữ!" Anh nói.

Mu bàn tay chợt lạnh, Châu Kha Vũ không nặng không nhẹ cắn tay anh, cắn mạnh đến hiện lên dấu răng, sau đó trả lời, "Chúng ta đừng để ý đến cô ta."

Lưu Chương nhìn ngoài cửa sổ, lá cây khô vàng rực rỡ bay xuống, đột nhiên, anh phát hiện, mất đi cũng là một loại vẻ đẹp, một vẻ đẹp hoàn mĩ. Anh quay đầu nhìn Châu Kha Vũ nói: "Chỉ trách anh không nói nhiều điều với em, rõ ràng là có thật nhiều điều muốn nói với em, kết quả bây giờ lại không thể nhớ được để mà nói!"

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, trong mắt đều là tơ máu.

Lưu Chương rút bàn tay bị cậu nắm chặt, thả vào chăn, chọn một tư thế nằm đoan chính nhất.

Cậu ngây người một chút: "Lạnh không?" Nói xong định đóng cửa lại.

Anh nhắm mắt, lại nói: " Lúc trước có nói muốn tặng quà cho em, là một bài ca của anh, để ở nhà mình. Vị trí nơi đâu thì anh sẽ không nói đâu nhé. Bây giờ anh hát cho em nghe demo, được không?"

Lúc Lưu Chương nói những lời này quả thật mệt chết đi, anh không biết mình đã nói xong chưa, dù sao anh cũng đã quá mệt mỏi, chỉ nhìn cậu, cho đến khi cái gì cũng không thể nhìn thấy, anh rơi vào bóng đêm vô tận.

Vào lúc đó, anh vẫn còn suy nghĩ, lời nói của mình không biết rốt cục đã xong hay chưa nữa. Nhưng anh biết, lời cần nói, anh đã nói ra.

Nguyện em cả đời này, sẽ vĩnh viễn quên anh đi.

Sợi dây sinh mệnh đã đứt, chàng trai của Châu Kha Vũ đã rời đi, đúng vào cái ngày anh tròn 31 tuổi. Xuân sẽ lại đến, nhưng chàng trai ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.

Lưu An đã an toàn sinh ra một bé trai, lúc 20 giờ 18 phút. Theo nguyện vọng của chị, đứa bé sẽ tên Vương Thiên Chương

Nhiếp y bộ tiền đường

Ngưỡng mục quan thiên chương

Không muốn người vợ mới sinh chịu cú sốc lớn, Vương tiên sinh quyết định giấu vợ về sự ra đi của Lưu Chương. Tang lễ ảm đạm diễn ra nhanh chóng dưới sự sắp xếp của Châu Kha Vũ. Trong tang lễ, không ai nhìn ra nét đau thương nào trên mặt vị Châu tổng, người ta đồn rằng ngày trước cậu vì tiền lấy anh, đến giờ anh mất, cậu càng vui mừng.

Thân xác Lưu Chương được hoá theo ngọn lửa, cuối cùng chỉ còn lại là một hũ tro cốt trong tay cậu. Châu Kha Vũ không vội chôn cất anh, bởi cậu biết Lưu An vẫn chưa được gặp anh, sẽ đau lòng.

Đúng như dự đoán, Lưu An dường như suy sụp khi nghe được tin Lưu Chương qua đời, Vương tiên sinh thương xót người vợ mới sinh quyết định cùng Châu Kha Vũ bí mật tổ chức chôn cất anh, dưới gốc một cây thông trên đồi, hướng ra biển.

Sau khi hoàn tất tang lễ, Châu Kha Vũ trầm mình vào công việc, nhưng không hề đến công ty, tất cả đều được xử lý tại nhà. Thật lạ lùng, thư ký của cậu thấy cậu bắt đầu làm các bản hợp đồng chuyển nhượng.

Sau một tuần ở nhà, Châu Kha Vũ phát hiện ra thật nhiều điều. Món quà anh để lại, cậu đã tìm thấy rồi. Một cuộn băng ghi hình, trong đó là những lời tâm tình của anh với cậu, từ ngày anh bắt đầu phát hiện ra căn bệnh của mình. Hoá ra anh đã chuẩn bị cho cái chết của mình từ lâu, hoá ra những lời bâng quơ anh nói ra đều là những lời đau khổ mà anh suy nghĩ rất lâu. Cuối cuộn băng, anh được nghe bài ca mà Lưu Chương để lại. Hoá ra anh là viết nhạc thật hay, hoá ra anh có nghệ danh là AK, hoá ra bài nhạc anh để lại cho cậu lại là bài hát duy nhất bày tỏ sự thống thiết của mình. Một người yêu bản thân đến vậy, mà có thể vì Châu Kha Vũ hi sinh nhiều đến vậy.

Châu Kha Vũ lên mạng tìm kiếm nghệ danh của anh, đem những bài hát phát đi phát lại, để căn phòng rộng lớn ngập tràn tiếng Lưu Chương. Nghệ danh của anh thật quen thuộc, dường như cậu đã thấy thật nhiều lần. Sực nhớ ra, Châu Kha Vũ như phát điên chạy đến tủ quần áo. Lật tìm những bộ quần áo anh từng tặng, từng chiếc cà vạt anh đưa cho cậu, mặt trong đều được thêu hai chữ nhỏ AK.

Chỉ đến khi mất đi rồi, Châu Kha Vũ mới nhận ra cậu nhớ anh đến vậy, hơi men cũng không thể nào xua tan đi được. Một tuần dày vò trong men rượu là một tuần như tra tấn. Càng say, hình bóng anh càng hiện lên rõ nét trước mặt. Hoá ra có nhiều cái hoá ra đến vậy, hoá ra cậu yêu anh đến vậy.

Hợp đồng chuyển nhượng tài sản đến cho Lưu An đã làm xong, viện phúc lợi mà Lưu Chương từng nhắc đến cũng đã được Châu Kha Vũ quyên góp đầy đủ cho 40 năm tới. Anh luôn ngưỡng mộ cha mẹ mình là phu thê hợp táng, cậu cũng muốn thành toàn cho anh.

Mọi ràng buộc đều đã được cởi xuống. Nhấn nút bật cuộn băng ghi hình, giọng Lưu Chương lại đều đều vang lên. Lọ thuốc ngủ vương vãi trên sàn, chỉ còn vài viên trắng nhỏ. Lần này, có lẽ cậu sẽ được an giấc, mong rằng trong giấc mơ ấy sẽ có người cậu yêu.

"Lưu Chương đừng đi vội quá, chờ em đến bên anh đây."



______________

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro