Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

『 Tôi là người qua đường đứng ngắm nước mưa rơi, cũng là một đám mây đen 』

-- 西柚 - 李上安/Todd Li

_____________________________________

1.

Kéo bức rèm đang đóng ra, ánh sáng mờ mờ của một buổi chiều mưa uể oải len lỏi vào căn phòng khách tối tăm.

Mở ra cửa sổ, một làn gió lạnh hòa với hơi nước thổi qua,ập vào trước mặt, làm ý thức hỗn loạn của Châu Kha Vũ thanh tỉnh vài phần.

Không ngừng xoa huyệt Thái Dương, vì say rượu mà đầu đau muốn nứt ra, Châu Kha Vũ pha cho chính mình một ly trà bưởi, bưng lên chiếc ly, dựa vào ban công đang bị mưa phùn xối vào.

Hương trà bưởi tràn ngập chóp mũi, làm hắn không hỏi nhớ tới người đàn ông nhỏ nhắn trên người có mùi cam quít thoang thoảng mà hắn đã gặp tại phòng giặt sấy hai ngày trước.

Trời vẫn mưa kể từ đêm hôm đó, toàn bộ thành phố liên tiếp vài ngày đều bao phủ bởi mưa bụi mùa thu.

Mưa lặng lờ trên mi, Châu Kha Vũ thoáng dùng sức chớp chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn vào bên trong nhà --

Trên bàn cà phê màu đen, cuốn sách được bọc da lẳng lặng nằm ở đó.

"Tình yêu thời thổ tả......" Châu Kha Vũ tự giễu mà nhếch môi.

Ôi tình yêu......

Là một tay chơi hàng thật giá thật trong làng giải trí, đối tượng ái muội của Châu Kha Vũ quơ đại cũng được một nắm, nam nữ không kị. Đặc biệt là sau khi bị Lý Uyển cho ăn quả đắng, hắn liền trả thù bằng cách say xỉn, lên giường, luyến ái...... Thường thường một đêm vui thích qua đi, bóng dáng của những người đó cũng mơ hồ trong tâm trí Châu Kha Vũ.

Ngày hôm qua, sau khi uống say đến bí tỉ tại quán bar tư nhân, hắn đã không đồng ý để người phụ nữ vẫn luôn trêu chọc hắn dẫn đi. Có lẽ bởi vì, hắn vẫn còn nhớ mãi không quên con mèo mặt lạnh tại tiệm giặt kia.....

Nếu lần này một hai phải lợi dụng một người để kích thích Lý Uyển, còn có ai tốt hơn người đàn ông có khuôn mặt tương tự cô ấy cơ chứ?

Uống xong ly trà bưởi, Châu Kha Vũ đi vào trong nhà, ngồi trên chiếc sô pha bên bàn cà phê, cầm lấy quyển sách, tùy ý lật trước lật sau.

Ngoại trừ trang tiêu đề có một dòng chữ viết tay bằng mực đen, bên trong không có bất cứ thông tin gì về chủ nhân của cuốn sách.

Châu Kha Vũ nhíu mày, làm thế nào để tìm thấy người kia? Nghĩ như vậy, động tác lật sách cũng trở lên thiếu kiên nhẫn.

Đúng lúc này, một tờ giấy ghi chú hình lá phong rơi ra từ quyển sách, nhẹ nhàng hạ xuống bên chân.

Châu Kha Vũ nghi hoặc nhặt nó lên, một chuỗi những chữ cái có nét viết tương tự như hàng chữ ở trang tiêu đề đập vào mắt.

Là một địa chỉ email.

"CONCEALMENT for solitudes..."

Châu Kha Vũ đọc to địa chỉ email, lý giải như thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái.

"Nơi ẩn náu cho sự cô đơn?"

Không biết vì sao, Châu Kha Vũ khẳng định chắc chắn rằng chủ của email này chính là người hắn muốn tìm.

Ngón cái vuốt ve góc giấy, Châu Kha Vũ nảy ra một kế. Hắn duỗi tay cầm lấy di động trên bàn chụp một bức ảnh của quyển sách, sau đó mở email, nhập địa chỉ vào.

Ngón tay thon dài dừng ở trên màn hình một lúc, rồi gõ vài từ:

『 Xin chào,

Tôi có nhặt được một quyển sách tại cửa hàng giặt sấy (như trong ảnh), nếu bạn là chủ nhân của cuốn sách, xin vui lòng liên hệ vào Wechat của tôi (Danielshizuishuai). 』

2

Ở một góc khác của thành phố, hiệu sách yên tĩnh tản ra ánh đèn dịu nhẹ, bàn ghế chiếm phần lớn diện tích bên cạnh bức tường kính hình vòng cung, có tốp năm tốp ba người đang ngồi đọc sách, những người này tuổi tác đều khác nhau, tất cả đều đang đắm chìm vào trong thế giới riêng của mình, phản phất như đi vào một thế giới khác.

Hôm nay trời mưa, tiệm ít người hơn so với ngày thường, cũng bán không được bao nhiêu quyển sách. Rikimaru tầm mắt từ màn hình máy tính di chuyển, quan sát khách hàng trong tiệm, lại quay đầu nhìn sương mù dày đặc ở bên ngoài.

Có rất nhiều cây xanh bên ngoài cửa hàng, hơi lay động theo mưa phùn. Mặc dù thời tiết đã là giữa mùa thu, màu xanh bên ngoài cửa sổ vẫn không giảm một phân.

Bỗng nhiên, Rikimaru như là nhớ tới chuyện gì, từ quầy đứng lên, hướng tới mấy bồn cây cao hơn nửa người đi tới. Anh muốn những cái cây này cũng được gặp mưa, trong khi tưới nước, những bụi bẩn trên lá cũng đồng thời bị trôi xuống.

Lúc di chuyển bồn cây ra ngoài cửa hàng, di động và máy tính trên quầy đồng thời phát ra thông báo.

Trái tim Rikimaru bỗng dưng nhảy dựng, đoán rằng có thể là người nhặt được sách liên hệ với anh, liền đặt cẩn thận đặt bồn cây xuống, bước nhanh đến cầm điện thoại xem xét, quả nhiên là một email.

Nhưng khi nhìn đến nội dung email, Rikimaru cau mày.

Daniel......

Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào giao diện Weibo trên máy tính đến xuất thần --

Hình đại diện là tạo hình cổ trang,【 diễn viên Châu Kha Vũ _Daniel】 mấy chữ phá lệ chói mắt.

Quả nhiên là bị Châu Kha Vũ nhặt được.

Bình tĩnh mà bưng cốc cà phê để trên bàn, uống một ngụm nhỏ, Rikimaru đọc lại email một lần, tay chống lên má cân nhắc vài giây, rồi di chuyển bàn tay nhỏ lên bàn phím:

『 Tôi là chủ của cuốn sách, phiền bạn gửi nó đến địa chỉ sau -- Số 19, đường Kính Hồ, quận Khê Lộ, thành phố H. Xin chân thành cảm ơn. 』

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm di động, chờ mãi mà không thấy thông báo Wechat, ngược lại thì nhận được một cái email. Cick vào, nhìn lướt qua, hắn xác định 100% người kia chính là con mèo mặt lạnh ở tiệm giặt.

Không tiếng động mà cười, Châu Kha Vũ thoát khỏi hộp thư, không có trả lời lại. Một con mèo có cá tính, sẽ bị mắc câu nếu phải chờ đợi.

Thực rõ ràng, Rikimaru cũng không muốn cùng Châu Kha Vũ có quan hệ. Anh tuy là khán giả, nhưng không phải fans, chỉ muốn âm thầm xem phim, đối với diễn viên không có nhiều hứng thú.

Huống hồ, theo mấy năm quan sát của Rikimaru, Châu Kha Vũ hoa tâm, đa tình lại nguy hiểm, anh không nghĩ chọc phải phiền toái, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của mình.

Nhưng đêm đó Châu Kha Vũ rõ ràng bị phản ứng của Rikimaru khơi dậy lòng hiếu chiến, lấy không được WeChat cũng không chịu bỏ qua, chính là không phản hồi lại email.

Cuốn sách bị mất kia đối với Rikimaru không phải là vật không thể thiếu, nhưng lại có ý nghĩa riêng biệt. Đi được nửa đường về nhà từ tiệm giặt quần áo, phát hiện bị mất quyển sách, anh đã quay trở lại cửa hàng để tìm, nhưng lúc đó sách đã bị nhặt đi rồi. Rikimaru nhớ rõ bên trong có kẹp địa chỉ email của tiệm, hai ngày này vẫn giữ tâm lý mong có người liên hệ với anh.

Tuy rằng Châu Kha Vũ cũng ở trong dự kiến của anh, nhưng khăng khăng muốn xin phương thức liên hệ, lại là điều anh không nghĩ tới. Rikimaru không biết, người nhàm chán như mình có điểm nào lọt mắt vị này......

Thở dài, Rikimaru mở WeChat, ở thanh tìm kiếm nhập Danielshizuishuai......

Mà tại thời điểm đó, Châu Kha Vũ lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Lý Uyển.

"Có một việc....muốn nói với cậu." Trong điện thoại truyền ra thanh âm, nhu hòa trộn lẫn xa cách.

Châu Kha Vũ trong lòng phát ra vui sướng, vội từ trên sô pha đứng lên, một bên thay quần áo, một bên nói:

"Được nha, để anh đến nhà em."

"Không cần, tôi ở quán cà phê gần đó đợi cậu."

Nói xong, Lý Uyển liền cúp điện thoại.

Châu Kha Vũ nghĩ thầm, xem ra ngày hôm qua hắn đi ra ngoài uống rượu lại bị chụp được, Lý Uyển khẳng định lại giúp hắn mua những ảnh chụp đó, bằng không như thế nào sẽ chủ động liên hệ với hắn.

Bị chụp ảnh cùng người khác ái muội, Châu Kha Vũ không chỉ không tức giận, còn có chút hưng phấn. Ăn chơi đàng điếm, trêu hoa ghẹo nguyệt, đây là phương thức hắn dùng để kích thích Lý Uyển, tuy rằng ấu trĩ như học sinh cấp 3, nhưng lần nào cũng thành công.

Mấy năm nay, tình cảm của hắn đối với Lý Uyển vẫn bền bỉ và nhiệt tình, mà Lý Uyển lại trước nay không có tiếp thu hắn, một khi Châu Kha Vũ có khuynh hướng thái quá, cô liền bắt đầu phân rõ giới hạn, duy trì mối quan hệ vi diệu của hai người vừa thân mật lại xa cách.

"Châu Kha Vũ, tôi không muốn cùng cậu xé rách da mặt, làm loạn đến nỗi ngay cả bạn bè đều không làm nổi."

Lời Lý Uyển khuyên, Châu Kha Vũ nghe nhiều đến nỗi lỗ tai đều mọc kén. Nhưng hắn nào có biện pháp khác, tình cảm giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, đã tích luỹ lâu ngày thành tật, dùng thuốc hay kim châm cứu cũng vô dụng.

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Lý Uyển chịu cho hắn một ánh mắt, hắn liền sẽ không từ bỏ tình cảm của mình.

Hào hứng lấy điện thoại từ bên tai ra, trong lúc vô tình Châu Kha Vũ liếc thấy thông báo xin kết bạn của Wechat. Hừ nhẹ một tiếng, nguyên lai là mèo con đã bị câu rồi.

Bất quá hắn đang vội vã ra cửa tìm Lý Uyển, lúc này không rảnh lo, vội vàng nhấp vào, cũng không nhìn kỹ hình đại diện của đổi phương cùng thông tin, chỉ tùy tiện ghi một dòng ghi chú:

Backup copy (phòng giặt No.3).

Phòng giặt No.3 nghĩa là, gặp nhau tay phòng giặt, đây là đối tượng cảm thấy hứng thú muốn công lược số 3..

Phân loại con mồi, chính là kỹ năng thiết yếu của hải vương.

3

Lúc chạng vạng, bầu trời bởi vì những đám mây đen ảm đạm mà bỏ lỡ nắng chiều.

Mưa càng lúc càng lớn,tiệm khác ngày thường vẫn có người ra ra vào vào, giờ phút này lại không có bóng người.

Đem mấy bồn cây đã dầm mưa cả buổi chiều dọn vào nhà, đặt lại vị trí cũ, Rikimaru khom lưng, quan sát những phiến lá xanh đã được mưa gột tẩy hết, híp mắt hít sâu một hơi, hương vị tươi mát ập vào trước mặt.

"Hắt xì!"

Mới vừa rồi dọn bồn cây bị dính chút nước mưa, lúc này từng đợt lạnh lẽo tiến vào cơ thể, mũi của Rikimaru hơi ngứa, thình lình đánh cái hắt xì.

Xoa mũi và đi cho bản thân một ly nước ấm, vừa uống một ngụm, bụng lại nhẹ nhàng réo lên.

Đứng yên tại chỗ một lúc để suy nghĩ, Rikimaru đơn giản đóng cửa tiệm sớm hơn một chút, mang theo chiếc túi vải khổng lồ đi đến siêu thị mua đồ ăn.

Địa chỉ hiệu sách của Rikimaru không tính hẻo lánh, tọa lạc ở một góc trung tâm thành phố, mặc dù như vậy, anh vẫn rất lười đi đến siêu thị hoặc nhưng trung tâm thương mại lớn.

Đối Rikimaru mà nói, những thứ không quan trọng, anh lười để bụng, nhưng đối với những thứ anh quan tâm, lại tỉ mỉ đến gần như bệnh trạng.

Cách hiệu sách mấy dãy nhà, có một siêu thị nhỏ, các loại rau củ quả ở bên trong đều tươi ngon, nhận thầu một ngày 3 bữa cho Rikimaru. Siêu thị nằm gần khu dân cư cao cấp, có đủ loại tiệm cà phê, cửa hàng đồ ăn, như là một vòng tròn thương nghiệp quy mô nhỏ.

Nhưng mà điều Rikimaru hài lòng nhất, chính là khu vực này cất giấu mỹ thực.

Cầm một chiếc ô to, Rikimaru vừa đi vừa nghiêm túc cân nhắc xem tối nay ăn gì, không có chú ý trong tiệm cà phê mà anh vừa đi qua, có hai người anh rất quen thuộc đang ngồi bên cửa sổ.

"Châu Kha Vũ, cậu có thể đừng tha hóa như vậy không, cậu tự nhìn xem hiện tại cậu thành ra thế nào?"

Lý Uyển đè xuống vành mũ, đem một chồng ảnh chụp ném lên trên bàn, bên trên chính là Châu Kha Vũ quần áo xộc xệch, vừa uống rượu vừa ôm một mỹ nữ ăn mặc hở hang.

"Ôi ~ nữ minh tinh giận sao?" Châu Kha Vũ cười trêu chọc.

Cứ coi là Lý Uyển để ý đến sự nghiệp của hắn, thì cũng tính là quan tâm hắn. Chỉ cần cô còn quan tâm, hắn liền cảm thấy chính mình còn có cơ hội, cho tới nay, hắn chính là hèn mọn như vậy.

"Tôi nói nhiều cũng đâu có ích gì, cậu có bao giờ chịu nghe đâu? Người đại diện của cậu phản ứng quá chậm, nếu không phải do tôi thu thập đống lộn xộn này cho cậu thì......"

Đôi lông mày thanh tú của Lý Uyển nhăn lại, những lời sau không biết mở lời như thế nào.

"Vâng, vậy tiểu Châu cảm ơn nữ minh tinh."

Châu Kha Vũ cợt nhả nói cảm ơn, lại nhìn đến Lý Uyển nhìn chằm chằm cái cốc trên bàn như suy tư gì đó.

Nhận thấy được Lý Uyển đang rối rắm, Châu Kha Vũ thu liễm ý cười, dứt khoát mở miệng trước, hỏi:

"A Uyển, em có chuyện gì cần anh hỗ trợ sao? Đặc biệt gọi anh ra đây không thể nào chỉ vì mấy tấm ảnh nhàm chán này đúng không."

Lý Uyển cắn cắn môi dưới, đôi mắt to trốn tránh ánh nhìn của Châu Kha Vũ.

"Bộ phim mà đạo diễn Vương dự định quay, cậu có hứng thú không?"

"Không tệ...... Như thế nào, em muốn nhận sao?"

Châu Kha Vũ và đạo diễn trẻ tuổi đầy tiềm năng Vương Chính Hùng là bạn tốt của nhau, hai người thưởng thức lẫn nhau. Vương Chính Hùng từ rất sớm đã chào mời hắn, nhất định muốn hắn diễn vai nam chính, sắp xếp Lý Uyển và hắn bộ phim 《 Song Hương 》 chính là để phát đường couple.

Châu Kha Vũ biết cô ấy gần như đã là nữ chính, nhưng vẫn là cố ý thử thăm dò, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác bất an.

Lý Uyển rũ mắt, nhìn không ra cảm xúc, ra vẻ không thèm để ý mà nói:

"Nếu đạo diễn liên hệ cậu, cậu...... Có thể đừng nhận vai nam chính được không, công ty muốn thay đổi hình tượng cho Doãn Hạo Vũ, muốn tôi mang em ấy đi đóng phim......"

"Chậc......Như thế nào, cùng cậu ta diễn cảnh hồn thì được, nhưng đến phiên tôi thì không được? Cảm thấy tôi bẩn sao?"

Châu Kha Vũ hung hăng nói, cắt lời Lý Uyển, cơn tức giận không thể khống chế được từ lời nói tiết tuôn ra.

Lại một lần nữa......

Một lần, lại một lần, hắn đều là kẻ bị lợi dụng. Lý Uyển làm gì có quan tâm đến sự nghiệp của hắn, rõ ràng là quan tâm đến giá trị lợi dụng của hắn mà thôi.

Châu Kha Vũ có một đoạn thời gian hoài nghi, trong mắt Lý Uyển, hắn là bạn bè, hay là lốp xe dự phòng......

Lý Uyển hơi mở miệng, vẻ mặt thất vọng, đôi mắt xinh đẹp chầm chậm phủ đầy nước.

Sau đó, cô tức giận mà cầm lấy túi xách bỏ ra ngoài, lại bị Châu Kha Vũ đuổi theo và kéo vào góc hẻm nhỏ.

Giữ chặt bả vai Lý Uyển đem cô ấn vào tường, Châu Kha Vũ một tấc mà tiến lại gần. Cách nhau chỉ trong gang tấc, Lý Uyển nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên biểu tình kháng cự và cảnh cáo.

"Châu Kha Vũ tôi liền không thể chịu nổi sao, khiến em chán ghét như thế sao?"

Châu Kha Vũ nhìn những giọt nước mắt cùng nước mưa hòa lẫn vào nhau trên khuôn mặt cô, trái tim lại nhói lên, cảm xúc không cam lòng điên cuồng bành trướng, chiếm hữu ý trí của hắn.

Dùng ngón tay nắm lấy cằm của cô, Châu Kha Vũ không quan tâm mà dùng sức hôn lên.

Dưới sự giãy giụa của Lý Uyển, Châu Kha Vũ tinh tế mà gặm cắn hai mảnh cánh môi, hương vị cùng trong tưởng tượng của hắn giống nhau ngọt ngào.

Tuy nhiên, rõ ràng là việc hắn muốn làm nhất, trong lòng vì sao lại cảm thấy chua xót......

"Bộp!"

Lý Uyển thừa dịp Châu Kha Vũ thất thần, dùng sức lực của toàn thân đẩy hắn ra, tiếp theo không thể nhịn được nữa giơ tay tát.

Châu Kha Vũ bị lực đạo đột ngột đánh nghiêng đầu, năm ngón tay trên má đỏ lên, hết sức rõ ràng. Không kìm nén được nỗi buồn, hắn hốc mắt hồng hồng, từng câu từng chữ chất vấn:

"Lý Uyển, em có trái tim hay không?"

"Nếu tôi không có trái tim, đã sớm không màng tình bạn của chúng ta mà cùng cậu cắt đứt quan hệ!" Lý Uyển nhìn thẳng Châu Kha Vũ, hai mắt đau đớnmở miệng, thanh âm mang theo tiếng nức nở,

"...... Châu Kha Vũ, sao cậu còn không rõ, người tôi yêu, không phải cậu!"

"Ồ...... Không phải tôi, là..."

Một cái tên sắp buột miệng thốt ra, bỗng nhiên bị thanh âm hoảng loạn của Lý Uyển đánh gãy,

"Có người!"

Châu Kha Vũ đồng tử co rụt lại, theo bản năng mà đem Lý Uyển ôm vào trong lòng, tránh cho khuôn mặt cô bị nhìn thấy, còn bản thân quay đầu nhìn về phía bên kia con hẻm.

Xuyên thấu qua làn mưa bụi, nhìn thấy rõ người đang tới, Châu Kha Vũ khiếp sợ, đông cứng người trong nháy mắt.

Một khuôn mặt cùng người trong ngực giống nhau y đúc, đang ở dưới tán chiếc dù đen, ngơ ngác hướng bọn họ đi tới, gương mặt không rõ thần sắc......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro