Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"For there is merely bad luck in not being loved; there is misfortune in not loving."

—— Albert Camus

1

Mùa đông của ba năm trước.

Rikimaru không biết ngày đó là tuyết đầu mùa rơi lên chóp mũi trước, vẫn là tiếng đàn piano của Doãn Hạo Vũ theo gió thổi tiến trong tai trước, có lẽ là cùng một lúc đi.

Khi Rikimaru phát ngốc, anh luôn thích cẩn thận nhớ lại những chi tiết vô nghĩa như vậy, đối với anh, điều này có nghĩa là một lần nữa bắt lấy mọi khoảnh khắc đã từng xảy ra.

Vào buổi tối cuối tuần cận kề Giáng Sinh, Rikimaru như thường lệ đi bộ từ cửa hàng tạp hóa về nhà. Đầu đường cuối ngõ đầy những cặp đôi đi dạo phố, học sinh cấp hai tan học, và những nhân viên văn phòng đang vội vàng, hối hả đi. Bọn họ chính là nhịp sống của thành phố này, như hòa thành một thể thống nhất với không khí nơi đây, và Rikimaru cũng coi như một trong số đó. Anh đã ở chỗ này sinh sống ba năm.

"Nhìn kìa! Có vẻ như có ai đó đang chơi đàn trên quảng trường!"

Một cô gái trẻ kéo tay bạn trai chạy ngang qua, hướng về phía cây thông Noel khổng lồ đặt ở giữa trung tâm quảng trường thương mại.

Rikimaru ngẩng đầu lên, trời lạnh quá, tuyết rơi sao?

Sau đó, một bông tuyết vừa vặn rơi xuống chóp mũi Rikimaru, và tiếng nhạc yếu ớt từ xa vọng lại.

River flows in you, lập tức làm anh nhớ tới nụ hôn thế kỷ giữa hai người cao tuổi trên chiếc thuyền trong《 Tình yêu thời thổ tả 》, không khí dưới 0 độ C đóng băng thanh âm của piano, dường như có một cảm giác của sự vĩnh hằng giữa những nốt nhạc.

Khi định thần lại, Rikimaru đã bước từng bước hướng về phía cây thông Noel rực rỡ ánh đèn, từ từ chậm rãi đến gần người thanh niên mặc áo khoác đen ngồi trước cây đàn piano triển lãm ở nơi công cộng.

Người thanh niên kia mới ngoài hai mươi tuổi, mí mắt rũ xuống, diện mạo trông rất kinh diễm.

Hiển nhiên không phải chỉ có Rikimaru nghĩ như vậy, những người xung quanh quảng trường đã bắt đầu lấy ra di động, chụp ảnh quay video.

Khúc nhạc vừa kết thúc, Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu, khi nhìn thấy Rikimaru dứng ở phía đối diện, giống thấy được một chiếc bánh mỳ baguette vậy. Áo khoác phao màu khaki, áo hoodie màu trắng, mũ trùm lên đầu, dây buộc được thắt lại ở trước ngực. Anh đeo trên một chiếc túi nhỏ màu cam, trong ngực đang omm chiếc túi giấy đựng rau củ và cùng đồ ăn vặt.

Doãn Hạo Vũ không kìm được hướng anh cười, lại ấn ngón tay xuống, vẫn là giai điệu cũ.

Bởi vì, anh chàng đối diện có vẻ rất thích nó.

Rikimaru đứng cách chiếc piano không xa, anh cứ đứng yên thật lâu, lâu đến khi đám đông giải tán hết, chỉ còn lại  anh và Doãn Hạo Vũ bốn mắt nhìn nhau.

Anh nhớ rõ Kazuma đã nói, thẩm mỹ cũng là một loại phương pháp trị liệu, vô luận là thẩm mỹ thị giác, vẫn là thẩm mỹ thính giác.

Vài ngày sau,  đêm Giáng sinh, một khách hàng vào hiệu sách. Doãn Hạo Vũ khi đi dạo quanh khu vực này đã bị lạc, tò mò đẩy cửa vào.

"Giáng Sinh vui vẻ."

Mặc dù cậu đã đeo kính, Rikimaru chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là người thanh niên hôm trước đã chơi đàn ở quảng trường. Rikimaru dừng việc phân loại sách và gửi lời chúc Giáng sinh đến khách hàng duy nhất trong tiệm vào lúc này.

"Cảm ơn, Giáng Sinh vui vẻ." Doãn Hạo Vũ nhìn chồng sách trên tay Rikimaru, dò hỏi:

"Anh cần hỗ trợ không?"

Rikimaru lắc đầu, hất cằm về phía cửa hàng:

"Không cần, xin cứ tự nhiên."

Doãn Hạo Vũ đi dạo quanh tiệm, cậu thế mà lại nhìn thấy một cuốn nhạc phổ cũ nát ở trong khu sách cũ, vì thế đã lấy ra lật xem. Lớp bụi mịn lơ lửng trong không gian, cậu nhìn thấy tấm biển đặt ở chân cầu thang, chầm chậm bước tới, Doãn Hạo Vũ ngập ngừng hướng Rikimaru mở miệng:

"Em có thể đi lên không?"

Không thể giải thích được, cậu thế mà lại có chút mong đợi, bản thân có phải là "Người có duyên" với người đàn ông kỳ quái này hay không.

Nhưng điểm khác biệt giữa Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ chính là người trước quá thận trọng, suy nghĩ quá nhiều, mà người sau không quan tâm, tiến quân thần tốc. Có một số người, trái tim của họ không thể mở ra chỉ bằng cách gõ cửa, yêu cầu phải mạnh mẽ xâm nhập.

Rikimaru dừng lại vài giây, sau đó bước tới cầu thang:

"Đi lên đi."

Doãn Hạo Vũ tròn mắt kinh ngạc khi đi lên tầng hai.

Những chậu quít bày biện đan xen trong nhà hiện vẫn là những cây non, tuy không tươi tốt nhưng lại tràn trề sức sống.

Tầm mắt quét đến chiếc piano được phủ vải trắng bên cửa sổ, cậu tò mò đến gần, đây là một cây đàn tốt.

"Cây đàn tốt như vậy, ông chủ cũng có thể chơi nó sao?"

"Sẽ không. Do chủ tiệm trước để lại." Rikimaru ngữ điệu nhạt nhẽo, anh phủi bụi trên tấm vải trắng và nhẹ nhàng kéo nó xuống.

"Cậu có muốn thử một chút không?"

Doãn Hạo Vũ chớp chớp mắt, có điểm thụ sủng nhược kinh, vài giây sau, cậu liền mở quyển nhạc phổ cũ đặt lên giá piano, ngồi lên trên ghế vuông, đầu ngón tay lướt trên phím đàn.

Sau đó, âm thanh ding-dong vui vẻ phiêu đãng khắp tầng hai, Jingle Bells sôi động và đáng yêu, và bản cải biên ngẫu hứng của Doãn Hạo Vũ, nháy mắt làm hiệu sách tràn ngập hơi thở Giáng Sinh.

"Tại sao anh không hỏi tên của em?" Doãn Hạo Vũ hỏi trong khi những ngón tay vẫn không ngừng di chuyển trên những phím đàn.

"Tôi không cần thiết phải biết hết tên của mọi vị khách, ngoài ra, không biết tên cũng không ảnh hưởng đến giao lưu."

Rikimaru một tay chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn, biểu tình không có bất luận biến hóa gì, nhưng Doãn Hạo Vũ vẫn cảm thấy anh đáng yêu.

"Patrick, em hy vọng anh có thể nhớ kỹ tên của em." Doãn Hạo Vũ chỉnh lại mắt kính, ánh mắt chuyển hướng Rikimaru, trong mắt có tia sáng ánh lên.

"Patrico?"

Khi đó tiếng Anh của Rikimaru không được tốt lắm, phát âm âm đuôi của tiếng Nhật làm miệng của Rikimaru nhu lên tròn tròn, Doãn Hạo Vũ không nhịn được, cúi đầu cười rộ lên.

Sau đó, Doãn Hạo Vũ, 20 tuổi, lấy lý do vừa học vừa làm lưu lại hiệu sách Ẩn Nấp, sắp xếp lại sách, kiểm kê hàng tồn kho, còn có, kiêm chức giáo viên dạy piano cho Rikimaru. Góc đặt piano trên tầng hai của hiệu sách là không gian dành riêng cho Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ đương nhiên không cần vừa học vừa làm, cũng không phải là du học sinh.

Cậu là một thực tập sinh, sống ở nước Đức, đi đến một đất nước xa lạ và ký hợp đồng với một công ty không đáng tin cậy. Công ty cũ đã hứa hẹn ba hoa chích choè, nhưng đó chỉ là lợi dụng ước mơ đứng trên sân khấu để trói buộc cậu, cuối cùng lôi kéo cậu xuất đạo theo hướng diễn viên, Doãn Hạo Vũ đã từ chối, sau khi thanh toán các khoản tiền do vi phạm hợp đồng, cậu rời đi nơi đó mà không quay đầu lại.

Cậu chính là người như vậy, tuổi còn trẻ, khiêm tốn như ánh dương, lại giấu giếm mũi nhọn, ngoài tròn trong vuông.

Cậu cũng không chê số tiền làm công ít ỏi ở hiệu sách, ở lại hiệu sách chỉ là để bình ổn lại chính mình, tìm lại sơ tâm. Vì thế một khoảng thời gian trước khi ký hợp đồng với công ty hiện tại, Doãn Hạo Vũ liền vẫn ở trong hiệu sách suốt ngày, lật sách, sáng tác, dạy Rikimaru đánh đàn, cùng Rikimaru ngồi ngẩn ngơ.

Rikimaru chưa bao giờ đặt nhiều câu hỏi, cái cớ du học sinh đó anh thật sự tin sao, chưa chắc, bằng không khi cậu thẳng thắn thú nhận cậu phải nghỉ việc ở hiệu sách vì muốn xuất đạo, tại sao anh ấy không ngạc nhiên một chút nào.

Trong thời gian suy sụp, Rikimaru và hiệu sách đã cho cậu sự khoan dung và chữa lành lớn nhất. Doãn Hạo Vũ có thể cảm giác được, có một loại cảm tình khác thường ở trong lòng chậm rãi sinh trưởng, tựa như cây quít ở trong tiệm từ từ phát triển.

Nếu không thể kiểm soát được, hãy để nó tiếp tục sinh trưởng đi.


Cho nên, khi cậu gặp Lý Uyển ở công ty hiện tại, nếu nói không ngạc nhiên thì chính là giả. Để tay lên ngực tự hỏi, nhận sai cô ấy thành Rikimaru không chỉ xảy ra một lần, mà sự quan tâm dành cho cô, cũng là vì gương mặt giống y đúc Rikimaru......

Cậu cũng thử thăm dò hỏi qua Rikimaru, nhưng Rikimaru đối với việc này cũng không có phản ứng gì, chỉ nói:

"Nguồn gen kiểm soát ngoại hình của con người không lớn. Những hồ nước khác nhau, mỗi ngày cũng đều sẽ xuất hiện những gợn sóng có hình dạng tương đồng."

Trên thực tế, trước khi Châu Kha Vũ xuất hiện, Rikimaru thực sự chưa bao giờ quan tâm bản thân mình có gương mặt giống Lý Uyển, có khi, trong tiệm sẽ xuất hiện những vị khác thuận miệng nói với anh: "Ông chủ, anh và nữ diễn viên kia giống nhau quá." anh cũng chỉ đưa lại cặp sách cho đối phương, tặng kèm một câu đọc sách vui vẻ.


Dần dà, Doãn Hạo Vũ dần dần được sự chấp nhận của Rikimaru, hiểu được bệnh tình của anh, cũng chậm rãi đi vào vòng bạn bè của anh, trở thành một người không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Và những điều này, là Doãn Hạo Vũ dùng thời gian ba năm mới làm được. Cậu cũng chưa bao giờ nhắc đến hiệu sách với bất kỳ ai, bao gồm đồng đội của cậu, giới giải trí ồn ào náo động, cách nơi này càng xa càng tốt.

Chính là vì cái gì, "Tiền bối" của cậu xuất hiện ở cầu thang, vị hải vương trong lòng có Lý Uyển nhưng vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thu hút ong bướm, sau hắn lại có thể đến trêu chọc Riki người cậu bảo vệ ba năm?

Mục đích của Châu Kha Vũ là gì, cậu biết rõ, người lớn nên có khuôn mặt giống với Lý Uyển, trừ bỏ bị lợi dụng còn có thể như thế nào?

Nghĩ đến đây, tay của Doãn Hạo Vũ run lên, bỏ lỡ một âm.


2

Tiếng đàn chảy dài như dòng sông nháy bắt xuất hiện khoảng lặng.

Rikimaru nhăn mày, lại không có mở mắt.

Châu Kha Vũ chuyển mắt nhìn thoáng qua Rikimaru đang ngồi bên cạnh bàn, thấy anh không có phản ứng gì, liền lại lần nữa nhìn về phía sau cây đàn.

Mặc dù hắn cùng Doãn Hạo Vũ không quá thân cận, nhưng sớm chiều ở chung với nhau khi đóng phim, Châu Kha Vũ vẫn là lần đầu tiên thấy Doãn Hạo Vũ đệ đệ ngày thường vẫn thể hiện trầm ổn tự dưng có phản ứng mãnh liệt như vậy, sự thù địch trong ánh mắt không chút nào che giấu, như là bị chọc phải vảy ngược.

Châu Kha Vũ bị nguy cơ thình lình xảy ra cảm thấy khó chịu, khóe mắt khống chế không được mà nhảy dựng, quanh thân tản mát ra sự không hài lòng, đối chọi gay gắt mà nhìn chằm chằm cậu.

Doãn Hạo Vũ nhìn người thanh niên đứng ở cầu thang, cậu chơi xong bài hát của Debussy. Khóe miệng giật giật, cúi đầu bẻ khớp ngón tay, ngón tay lại lần nữa nhảy nhót giữa những phím đàn đen trắng.


Ngay khi khúc nhạc dạo đầu vang lên, Châu Kha Vũ liền cảnh giác nheo lại đôi mắt.

Giỏi lắm, chơi Thủy tinh ký ngay trước mặt hắn.

Đích thực là hàm ý không sai không lệch, mỉa mai đúng mức, còn thuận tiện bóc miệng vết thương của hắn hướng bên trong rải thêm muối.

A, quen nhau lâu như vậy, hắn thế mà không nhận ra chú cún Samoyed này tâm lại đen đến vậy. Cậu ta nhớ rõ ràng việc ở  KTV ngày hôm đó như thế, e là đã sớm minh bạch quan hệ giữa mình và Lý Uyển. Còn cậu ta thì sao, cậu ta có biết Lý Uyển thích ai không? Thật sự cho rằng cậu ta có thể chỉ lo thân mình?


"Anh đã nghe qua bài này."

Khi những nốt cuối cùng Thủy Tinh ký phiêu tán trong không khí, Rikimaru mở ra hai mắt, ánh mặt trời chói mắt, anh giơ tay xoa xoa đôi mắt.

Khi còn ở Boston, Kazuma đã từng hát cho anh nghe, lúc ấy Kazuma nói, nơi này có một câu chuyện xưa một tình yêu như xa như gần mãi không đạt được.

"Vâng, anh Kha Vũ hẳn là càng quen thuộc với nó."

Doãn Hạo Vũ vuốt mái tóc màu vàng kim bị gió thổi bay, đối với Rikimaru mỉm cười ấm áp, nhưng mở miệng lại giống như những mũi tên lạnh lùng, chĩa thẳng vào Châu Kha Vũ, ngữ khí gai góc, lời nói có ẩn ý.


Rikimaru nghe vậy, quay đầu nhìn qua.

Mặc dù ánh mắt anh và người thanh niên đứng ở cửa thang chạm vào nhau, sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh, ánh mắt lướt qua như một cơn gió lạnh.

Đối với Châu Kha Vũ, Rikimaru chính là dòng sông băng được tầng tuyết bao phủ, lạnh lùng và thờ ơ, một tấc không dung cỏ mọc, bất kể cảm xúc mãnh liệt đến mức nào khi cùng anh tương ngộ, cũng có thể bị hạ nhiệt, bị đông lại, hoàn toàn bị bài trừ ở bên ngoài.

Kể từ khi gặp được Rikimaru, Châu Kha Vũ mỗi ngày đều tràn ngập tò mò: Anh ấy sẽ không yêu sao, sẽ cười sao, sẽ khóc sao, sẽ tức giận sao, sẽ khổ sở sao?

Mà chính mình, thật sự có thể làm tan chảy dòng sông băng này sao?


"Không được yêu chỉ là kém may mắn."

Rikimaru nhìn Châu Kha Vũ, cảm xúc trong mắt như có như không, khiến người xem không rõ, chỉ nhìn thấy cánh môi hồng nhạt khép mở:

"Mà không yêu là một loại bất hạnh."

Doãn Hạo Vũ sau khi nghe cau mày dữ dội, không thể tin tưởng rằng Rikimaru đang an ủi Châu Kha Vũ?

Bọn họ quen nhau đã bao lâu rồi, sao Rikimaru chưa từng nhắc tới......


Trong sự im lặng kéo dài, ba người nhìn nhau, ai cũng không mở miệng. Một lát sau, Rikimaru tựa hồ mất kiên nhẫn, đứng dậy đi đến giá sách lấy một quyển sách dày, sau đó trở lại vị trí ban đầu, tự mình đọc sách. Không khí rất quái lạ, anh không muốn quan tâm.

Mà Châu Kha Vũ cùng Doãn Hạo Vũ đang cân nhắc ý đồ của họ với nhau, trong không khí nhàn nhạt sự căng thẳng.

Đột nhiên, màn hình điện thoại để trên cây piano sáng lên. Doãn Hạo Vũ lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua di động. Sau đó, cậu đứng lên, cầm lấy áo khoác đặt ở chiếc ghế đối diện với Rikimaru, thuận tay vuốt lại phần tóc mái bị gió thổi lộn xộn của Rikimaru.

"Riki, em có lịch trình đột xuất, em đi trước nhé." Doãn Hạo Vũ liếc mắt nhìn về phía Châu Kha Vũ, cúi xuống nói nhỏ vào tai Rikimaru:

"Anh đừng nói chuyện nhiều với hắn, nếu có việc gì thì gọi cho em."


Rikimaru như là sớm thành thói quen, ừ một tiếng, phất phất tay cùng cậu từ biệt.

Châu Kha Vũ nhìn tương tác tự nhiên giữa hai người, ánh mắt tối sầm lại, trong lòng lại là một trận phiền muộn.

Doãn Hạo Vũ đi ngang qua cầu thang, nhìn về phía Châu Kha Vũ ánh mắt tràn đầy cảnh cáo, tiếp theo cậu lướt người đi qua, bước nhanh xuống lầu.

Châu Kha Vũ cười tức giận, cảm xúc không thể nói ra va chạm trong tâm trí, thần sắc u ám hướng tới bên cửa sổ.

Rikimaru đang an tĩnh lật giở một cuốn sách ảnh bìa cứng, thuận tay lấy dĩa chọc một quả dâu tây và cắn một miếng, đôi môi bị nước dâu tây nhuộm ra sắc đỏ. Chú ý tới Châu Kha Vũ đang đi về phía anh, đẩy chiếc dĩa còn lại về phía trước.

Châu Kha Vũ ngồi ở đối diện, ngón tay chống cằm trêu chọc anh:

"Gần đây anh thể hiện chủ nghĩa nhân đạo quan tâm chăm sóc tôi ngày càng nhiều nha,  như thế nào, rung động rồi?"

"Chỉ là lòng hiếu khách, cậu thích ăn thì ăn."

Rikimaru cũng không thèm nhìn hắn, ngả người về phía sau, rơi vào lưng ghế mềm mại, đĩa sứ đặt ở trên đùi, má phồng lên do gặm dâu tây.

"Chà, để tôi nếm thử xem có ngọt hay không......"


Châu Kha Vũ đứng dậy tiến lại gần, tay chống lên mặt bàn và lưng ghế, vây Rikimaru vào không gian nhỏ hẹp giữa ghế và lồng ngực hắn, không thể tránh thoát. Hơi thở quyện vào nhau, nhàn nhạt mùi thuốc lá cùng mộc hương nhè nhẹ quấn quanh. Môi mỏng lập tức liền sẽ đụng tới đôi môi bị chất lỏng đỏ tươi của dâu dính lên, Châu Kha Vũ ánh mắt run rẩy di chuyển lên trên, nhìn đến trong mắt Rikimaru sự phản kháng, trái tim run rẩy, hắn ngăn chặn thân thể đang nghiêng về phía trước cùng khao khát tuyệt vọng được hôn anh.

Hắn thản nhiên lấy một quả dâu tây từ đĩa sứ đặt giữa hai người, bỏ vào trong miệng nhai, Châu Kha Vũ tâm như nổi trống.

Hắn có bao nhiêu kỹ xảo dụ người, áp lên Rikimaru lại chẳng hoạt động được, nhưng thật ra toàn bộ đều phản phệ nên người mình, đều không ngoại lệ khiến hắn bị dụ vào. Vô luận là lơ đãng chạm vào đầu ngón tay, vẫn là hắn tự chủ trương khiến mười ngón tay giao nhau, mỗi lần đều giống như có điện lưu xuyên qua trái tim, thân thể tê dại.

Châu Kha Vũ nghĩ, cái này nhất định là phản ứng căng thẳng, nhất định là cả người Rikimaru đều quá lạnh, ngữ khí cũng vậy, biểu tình cũng vậy, nhiệt độ cơ thể cũng vậy......

Rikimaru co người ở trên ghế, bị Châu Kha Vũ chắn kín mít. Vóc dáng của hắn rất cao, bờ vai rộng, cơ hồ chặn hết ánh dương.

"Tránh ra, chặn hết ánh sáng rồi."

"Anh còn phải quang hợp sao?"

"Lạnh." Rikimaru trừng mắt nhìn hắn.

"Dễ thôi, ôm một cái liền không lạnh."


Nói xong lại thò lại gần, hắn  thật muốn vùi vào cổ mèo hít mạnh một hơi, mùi hương trên người Rikimaru, có mùi thơm ngào ngạt và sâu lắng của gỗ phương Đông, trộn lẫn với mùi hương tươi mát của cây quýt bên kia bàn, quá làm người nghiện.

Mùi thuốc lá quanh người Châu Kha Vũ quá nồng, bị mùi hương xa lạ bao vây tứ phía khiến Rikimaru có chút sợ hãi, hơn nữa, giờ phút này dục vọng chiếm hữu trong mắt đối phương không hề ngăn trở mà hướng về phía mình, Rikimaru không khỏi rụt cổ lại, hơi nghiêng đầu.

Lúc này, âm thanh ong ong của điện thoại di động làm gián đoạn sự tiếp cận của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nhíu mày, lấy ra di động nhìn thoáng qua, thần sắc khẽ thay đổi, rút người lại trong khi vẫn tiếp điện thoại, ngữ khí nghiêm chỉnh:

"Cha"

"Daniele..."

Theo luồng khí của Châu Kha Vũ, Rikimaru nghe được một giọng nam ổn trọng và mạnh mẽ từ loa phát ra, trong lòng nghi hoặc, đó không phải là tiếng Anh Daniel?

"Được rồi, con sẽ qua đó."

Khi những lời này rơi xuống, sự tàn nhẫn trong mắt Châu Kha Vũ chợt lóe lên.


3

"Rikimaru lão sư! Em đã lâu không có tới, dạo này anh như thế nào?"

Một giọng nói vô cùng lớn vọng vào hiệu sách, một đường từ tầng một truyền tới  tầng hai.

Rikimaru ghé trên lan can cầu thang thò đầu ra nhìn xuống:

"AK, anh ở tầng hai."

AK nghe tiếng liền ngẩng đầu, cầm quyển sách và tập tài liệu trên tay vẻ mặt rực rỡ hướng anh vẫy tay.

"Em mang cho anh cuốn sách mới từ nhà xuất bản của bọn em, còn muốn nhờ anh giúp một chút......Ơ, Pat Pat đã tới?"

AK nhìn lướt qua căn phòng, hướng về phía Rikimaru hỏi.

Rikimaru giương mắt xem hắn, AK nhếch miệng cười, hơi có chút ái muội mà ám chỉ:

"Đàn còn chưa phủ."

"Patrico là......"

"Là bạn của anh!" AK tiếp lời anh nói.

"Lời này anh đều nói đến một trăm tám mươi lần, tự em sìn cp cũng không được à?"

"Em cũng là bạn của anh, sensei anh nhìn em này!"

Rikimaru liếc nhìn tài liệu hắn tùy ý đặt ở trên bàn:

"Em nói nhỏ chút đi, anh còn có thể suy xét."

AK thấy việc này còn có chỗ để thương lượng, vặn nhỏ đề-xi-ben một chút nghiêm mặt nói:

"Một người bạn của em là nhiếp ảnh gia, gần đây muốn thực hiện một bộ sưu tập ở hiệu sách. Cậu ta đã tới đây vài lần rồi, nhưng chắc chắn anh chẳng có ấn tượng."

"Như vậy, anh cho em xíu mặt mũi, nhận lời phỏng vấn của bạn em được không? Cũng có thể tiếp thị hiệu sách, một công đôi việc." AK nhìn Rikimaru lâm vào suy tư, rèn sắt khi còn nóng,

"Anh yên tâm, đây là chủ đề về hiệu sách ngoại tuyến, nó sẽ được dựng thành một album ảnh, đối tượng hướng tới sẽ tương đối tập trung, hẳn là sẽ không mấy người lung tung rối loạn quấy rầy sự yên tĩnh của nơi này, lại nói, anh cũng không thể chỉ dựa vào những khách hàng cũ để chống đỡ cửa hàng."

Rikimaru đầu ngón tay gõ lên bàn, chần chờ một lát rồi dò hỏi:

"Tuần sau anh muốn tham gia một sự kiện dành cho những người bán sách, hãy cho anh một tuần rưỡi để suy nghĩ về nó nhé, được không?"

"Không thành vấn đề! Chuyện này không vội, anh cứ làm việc của anh trước."

AK vui vẻ ra mặt, đầu óc thả lỏng, đột nhiên liền nhớ tới người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang đi ngang qua lúc hắn vào cửa, vì thế lại thu lại tươi cười:

"À đúng rồi, vừa mới vào cửa em đụng phải một người...... Là Châu Kha Vũ?"

"Ừ."

Rikimaru hoàn toàn không ngạc nhiên khi AK có thể nhận ra Châu Kha Vũ, hắn lăn lê bò lết trong ngành truyền thông giải trí đã nhiều năm, sau chuyển sang làm biên tập viên ngành xuất bản, ông vua mạng lưới ngoài đời thực cộng "hoa khôi mạng xã hội", khứu giác nhanh nhạy thực sự, nhân vật nào của công chúng cũng quen biết, Rikimaru ngược lại nhớ tới, Châu Kha Vũ lại cầm sách của anh đi rồi......

"Hắn chính là tra nam có tiếng trong giới giải trí, làm thế nào mà một kẻ như thế này lại tới đây? Hơn nữa hôm nay không phải hiệu sách đóng cửa sao, anh đừng nói với em là hắn cũng là người có duyên nhé?"

"Ở một mức độ nào đó, xem như."

Rikimaru đối với "Người có duyên" định nghĩa kỳ thật rất đơn giản —— chính là người có thể khiến cảm xúc của anh dao động. Anh sẽ cố gắng kết bạn với những người này, xem có thể cải thiện bệnh tình của mình không.

Đơn giản thì đơn giản, nhưng cái này xác thật có chút huyền học. Ví dụ như Doãn Hạo Vũ dựa vào âm nhạc cùng sân khấu, Châu Kha Vũ dựa và kỹ thuật diễn cùng sự vô lại, mà AK có thể khiến cho cảm xúc của anh biến hóa, đại khái là bởi vì giọng quá lớn......

"Haizz người này......" AK cách mũ len gãi đầu, không biết bắt đầu nói từ đâu:

"Anh đã nghe qua công ty tên De Luca chưa?"

Rikimaru lắc lắc đầu.

"Trước khi em đổi nghề, có đoạn thời gian tò mò Châu Kha Vũ như thế nào có thể làm càn đến mức đời tư cá nhân như thế hỗn loạn còn không thèm che lấp, liền nhờ người tra xét người đầu tư vào phòng làm việc của hắn, truy ngược lại nguồn và tìm thấy De Luca, đến đây liền thu tay. Em nghe nói, công ty này không sạch sẽ, sợ chọc phải phiền phức."

AK nhìn Rikimaru bộ dáng ngốc ngốc nghiêm túc nghe hắn nói chuyện, như phải chọc vào điểm nào đó, mỉm cười vẫy tay:

"Nếu không có bối cảnh gì thì sao hắn dám ở giới giải trí khoa trương như vậy mà vẫn không bị làm sao."

Rikimaru nhớ tới lệ khí trong mắt Châu Kha Vũ chợt lóe khi nãy, còn có tính chiếm hữu giống như loài sói khiến anh thập phần kháng cự, thoáng chốc một cơn đau đầu ập đến. Hắn bất động thanh sắc xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng mở miệng:

"AK,"

"Ừ?"

"Daniele,  đây là kiểu phát âm trong ngôn ngữ nào? Tiếng Pháp sao?"

"Không phải, hình như là tiếng Ý...... Chà, thật trùng hợp, De Luca cũng là tên Ý......" AK nghi hoặc Rikimaru vì cái gì muốn hỏi vấn đề này, lại chú ý tới sắc mặt của anh không đúng:

"Sensei anh làm sao vậy? Anh đang đau đầu à?"

AK vội vàng đứng dậy đi đến một giá sách, thuần thục bước lên thang để lấy món đồ từ kệ trên cùng, sau đó chạy đến bên người Rikimaru, móc bật lửa.

Ngay lúc ngọn nến được thắp lên, thanh âm ngập ngừng của AK vang lên bên tai Rikimaru:

"Sensei em nghĩ......"

"Em nghĩ tốt nhất là anh nên cách xa hắn ra một chút, người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là diễn viên."


4

Mặt trời lặn không lâu, màn đêm mờ mịt, những cây xanh bên ngoài hiệu sách mơ hồ truyền đến tiếng dế kêu.

Châu Kha Vũ đi vòng trở về, đến hiệu sách tìm mèo.

Trên chiếc bàn ở gần cửa sổ tầng một, máy tính của Rikimaru được đặt lên đó, bên cạnh có hai quyển sách và một lăng kính hình bát giác được đặt ở trên.

Châu Kha Vũ đi tới bên bàn liếc mắt nhìn, đó là một ngọn nến thơm vừa tắt không lâu, bên ngoài bề mặt còn sáp nến chưa đông hết. Bàn tay to nắm lấy, giơ nó lên mũi để ngửi, hương tùng bách quen thuộc mà hắn đã ngưởi thấy trên người Rikimaru.

Châu Kha Vũ cẩn thận xoay ngược ngọn nến, ở giữa cốc nến là chữ "Mộ" viết phỏng theo thời Tống.

Mộ sơn tử?  (hoàng hôn tím)

Tần suất của những từ này xuất hiện xung quanh Rikimaru không khỏi quá cao, trừ bỏ Doãn Hạo Vũ, sẽ không còn thêm có bất kỳ người đàn ông nào lén lút trốn trong góc nhìn chằm chằm đi.

Đột nhiên, Châu Kha Vũ nhớ tới Rikimaru nói rằng bạn bè của anh rất nhiều. Nhíu mày, Châu Kha Vũ thực sự cho rằng lúc ấy Rikimaru chỉ mạnh miệng, hắn quên mất người bị suy giảm nhận thức cảm xúc sẽ không nói dối. Rikimaru không muốn nói, liền sẽ giấu giếm, nói ra, đều là lời nói thật.

Cho nên, Rikimaru thật sự có rất nhiều bạn bè, mà những người bạn này, cũng chỉ là xem Rikimaru là bằng hữu sao?

Con đường công lược mèo này, thật là khó khăn......

Mà lúc này, đối tượng bị công lược đang ở tầng hai nấu cơm.

Đầu tiên Rikimaru chiên trứng luộc với dầu để tạo ra màu hổ phách, lau chảo, một lần nữa hâm nóng lại, thả một nắm đường phèn, chiên cho đến khi có màu  caramel, cho thịt đã luộc và trứng đã chiên đổ vào trong nồi, sau đó thêm nước sốt, bia, nháy mắt mùi thịt bốn phía. Rikimaru đậy lại nắp nồi, đun nhỏ lửa và chắt lấy nước cốt, cuối cùng đổ vào đĩa sứ trắng, xới đầy cơm, lấy một đôi đũa, bưng thức ăn xuống lầu.

Tất cả bộ bát đĩa trong nhà anh đều là sứ trắng, thiết kế hiểu dáng giống nhau, đáy đĩa đều có chữ "Mộ" mô phỏng theo thời Tống.

"Không có tôi sao?" Châu Kha Vũ nhìn Rikimaru bưng cơm xuống dưới, liếm môi cười nói.

Rikimaru nheo đôi mắt to, hắn như thế nào lại tới nữa...... Cơn đau đầu vừa mới giảm bớt lại bắt đầu quay lại, anh mở miệng có lệ:

"Theo logic bình thường, cậu hẳn là sẽ không trở về, cho nên tôi chỉ nấu cơm cho mình tôi thôi. Nếu cậu trở về, có nghĩa là cậu không bình thường."

Rikimaru đi đến bên cạnh bàn và ngồi xuống, mở ra tập mới của 《 Song Hương 》 ăn cơm.

Châu Kha Vũ nghe được thanh âm của bộ phim, đi qua ngồi vào phía đối diện, không chút để ý hỏi:

"Diễn đến chỗ nào rồi?"

"Tình cảm của nam chính và nữ chính đang tăng lên, nam phụ khổ tình cay đắng đòi ra chiến trường rời khỏi kinh thành."

"Anh có phải cũng cảm thấy tôi quá chướng mắt, gây trở ngại nam nữ chính phát đường."

"Hắn không phải cậu."

Rikimaru nhìn chằm chằm màn hình, ngữ khí không gợn sóng làm Châu Kha Vũ phân biệt không rõ ý tứ của anh.

"Cái gì?"

"Tôi nói, Châu Khả Dư không phải là cậu, chỉ là một trong những nhân vật cậu đóng."

Tuy rằng những lời này cũng không có ý khác, Châu Kha Vũ lại cảm giác được thiên vị, loại này thiên vị, hắn thường xuyên cảm nhận được từ người hâm mộ. Châu Kha Vũ nhìn Rikimaru, cảm thấy có điểm ngạc nhiên, cũng có chút vi diệu.

Giờ khắc này, hắn bắt đầu tin tưởng, Rikimaru xác thật là khán giả của hắn, nhưng hắn sao có thể thỏa mãn mỗi như thế, hắn muốn càng nhiều, tỷ như, làm Rikimaru biến thành con mèo chỉ thuộc về riêng hắn.

Châu Kha Vũ mím môi cười trộm, cúi xuống chiếc đĩa:

"Thịt kho tàu với trứng? Con mèo nhỏ tham ăn, anh không phải người bệnh sao, như thế nào mỗi ngày đều ăn như vậy...... Xa hoa?"

"Tôi chỉ bị suy giảm nhận thức về cảm xúc, cũng không phải vị giác có vấn đề." Rikimaru ôm lấy thịt kho tàu và cơm trước mặt anh, giống như bảo vệ thức ăn mà trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ:

"Hơn nữa, tôi cần nhiệt, cần phải hấp thụ mỡ."

"Phụt......" Châu Kha Vũ không nhịn xuống được, cười nhạo ra tiếng, sau đó giơ tay che miệng, tiếp tục cười.

"Cậu vì cái gì muốn cười?"

Đây là Rikimaru phát ra nghi hoặc từ nội tâm, vì cái gì sẽ có người một mặt thì yêu đến chết đi sống lại, một mặt thì cười ngây ngô đến vô tâm vô phổi như vậy.

"Anh vì cái gì không cười?"

Châu Kha Vũ nhướng mày hỏi lại, lại bắt đầu tò mò Rikimaru có thể cười hay không, từ lúc quen anh đến giờ, gương mặt kia không phải lạnh lùng, chính là ngốc ngốc, đôi mắt to xinh đẹp, đong đầy ý cưới mới đẹp làm sao.

Ma xui quỷ khiến, Châu Kha Vũ vươn ngón trỏ chọc khóe miệng Rikimaru, làm đôi môi đầy đặn của anh nhếch lên một độ cung nho nhỏ.

Rikimaru kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, anh lấy tay đập mạnh vào bàn tay to kia:

"Khi nào trả sách?"

Châu Kha Vũ ho khụ khụ hai tiếng, giấu đầu lòi đuôi cầm lấy đôi đũa của Rikimaru gắp thịt bỏ vào trong miệng, đắc ý nhìn anh:

"Tôi đổi ý rồi, chờ tôi xem xong rồi nói sau......"

Khi hắn nói, biểu tình dừng lại theo động tác nhai nuốt. Con mẹ nó cái này cũng quá ngon rồi, chẳng lẽ Rikimaru nghề phụ là đầu bếp sao?

Rikimaru nhíu mày, nhân cơ hội đoạt lại đôi đũa, lại bị Châu Kha Vũ nắm lấy cổ tay. Rikimaru không đánh lại hắn, chỉ có thể lên tầng hai lấy thêm đôi mới.

Châu Kha Vũ tranh thủ lúc Rikimaru lên tầng, quen cửa quen nẻo đi ra quầy đổ nước, khi trở về trong lúc lơ đãng liếc thấy màn hình máy tính, bước chân dừng lại, bưng cái ly thò lại gần, là một hotsearch Weibo ——

#INTON Doãn Hạo Vũ trước khi xuất đạo

Trong video, Doãn Hạo Vũ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, ngồi ở cây piano cũ cạnh cây thông Noel, sườn mặt trắng nõn, góc cạnh rõ ràng, đầu ngón tay đông lạnh đến ửng đỏ, điều đó cũng không ảnh hưởng tiết tấu đánh đàn của cậu.

Rikimaru cư nhiên đang xem hotsearch của Doãn Hạo Vũ?

Châu Kha Vũ lật xem các bình luận, vừa xem vừa lẩm bẩm:

【 Pat Pat quả nhiên từ nhỏ đã đẹp trai 】

"Xì, so với tôi còn kém nhiều!"

【 Đứa nhỏ này thật sự có tài 】

"Mỗi thế này? Fans tâng bốc quá đi."

【 Fan mama đến đây! Theo thống kê chưa đầy đủ của chúng tôi, Pat Pat biết chơi tận bốn năm loại nhạc cụ! 】

"Cái này xác thật không so được......"

【 Tim toy!!! Toy đã yêu dồi! 】

"Riky của tôi khi nào mới biết yêu đây......"

Trong một loạt các bình luân, Châu Kha Vũ thấy được một bình luận không đúng chỗ:

【 Các chị em ơi, tuy rằng rất mờ, nhưng các chị em không ai để ý là ở giây thứ 51 có một người qua đường trông rất giống Lý Uyển sao??! 】

Châu Kha Vũ nhíu mày, cảm thấy không quá thích hợp, tiếp tục đọc các câu trả lời phía dưới:

【 Ôm Uyển bảo bảo của chúng tôi đi, ngày quay video cô ấy đang quay phim! Không tin có thể đi tìm lại lịch trình ngày hôm đó......】

Những thông tin từ các bình luận ghép lại với nhau, làm Châu Kha Vũ đồng tử co chặt, hắn nhanh chóng kéo lên đầu trang, click mở video, kéo thanh chạy, tập trung nhìn vào, thật sâu hít một hơi.

Xác thật, người kia không phải Lý Uyển, mà là Rikimaru.

Châu Kha Vũ lại nhìn vào thời gian trên phụ đề của video, không khỏi nghiến chặt răng hàm

Ba năm...... Ba năm trước đây bọn họ liền quen biết.

Điều khiến Châu Kha Vũ vô cùng để ý, là hắn gặp được Rikimaru quá muộn. Đoạn quá khứ của Rikimaru không có hắn, có Doãn Hạo Vũ, cuộc sống mà Châu Kha Vũ chưa từng tham dự cũng vô pháp tham dự, và về sau như thế nào cũng không lấp đầy được khoảng trống.

Nghe được Rikimaru từ trên tầng xuống, Châu Kha Vũ trở về vị trí của hắn, thần sắc phức tạp, rất là đứng đắn:

"Riky,"

"Ừ?"

"Tôi cảm thấy tôi giống như thật sự có chút thích anh, làm sao bây giờ......"

"Nhịn nhịn."

Rikimaru liếc nhìn Châu Kha Vũ, không biết cọng dây thần kinh nào của hắn lại chập rồi.

"Khụ, không hổ là anh......" Châu Kha Vũ bị sặc một chút:

"Được, tôi nghe anh, nhưng lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, nhịn không nổi thì cũng đành chịu."

Hắn đang ám chỉ cái gì?

Rikimaru trong lòng rối bời, giống như bị nhồi vào người một thứ gì đó. Quen biết mình một tháng, là có thể đem tình cảm bảy năm buông bỏ? Quỷ mới tin.

"Đúng rồi, tuần sau tôi có lịch trình phải ra nước ngoài, một tuần không thấy tôi thì cũng không cần nhớ tôi quá nha ~"

Châu Kha Vũ lại trở về bộ dáng tra nam cà lơ phất phơ, phảng phất như tàn nhẫn và nghiêm túc buổi chiều vừa rồi đều là ảo giác.

Rikimaru không tỏ ý kiến, dù sao anh cũng có việc, chỉ cần vui vẻ yên lặng là được.

Cho nên thế quái nào mà ngày hôm sau bọn họ liền gặp mặt......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro