Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Kinh thành, sắc đỏ kéo dài mười dặm.

Dưới chân thiên tử, cả thành muôn người đổ xô ra đường. Những đoàn xe nối đuôi nhau từ đầu phố đến cuối phố, ngay ngắn trật tự nhưng vẫn tỏa ra không khí vui vẻ, rạng rỡ. Những con đường trải đầy hoa giấy đỏ rực, những dải lụa đỏ được buộc trên những nhánh cây theo gió phiêu động. Phía nhau binh lính đang xếp hàng ngang trên đường, đông nghịt người chen chúc nhau, lũ trẻ cũng ló đầu ra ngoài, tò mò quan sát hôn lễ long trọng khác thường này.

Hôm nay, là ngày đại hôn của trưởng công chúa Lý Hoàn.

Nghi lễ kết thúc, nàng sẽ cùng tiểu hoàng tử dị vực Doãn Hạo Vũ khởi hành hướng về Mạc Bắc.

Cuộc liên hôn này, là một cuộc giao dịch, thế nhưng nó cũng thật sự khiến trưởng công chúa tìm thấy lương duyên.

Trên tầng hai của trà lâu bên đường, Châu Khả Dư mặc một bộ thường phục màu tím than, đứng khoanh tay bên cửa sổ, thần sắc phức tạp, ánh mắt ẩn chứa không cam lòng, thất thần nhìn chiếc xe hoa đang đi chầm chậm trên con phố chính.

......

Trên ghế sô pha bên ngoài phòng thu âm, trợ lý nhỏ của Doãn Hạo Vũ sụt sịt mũi, bi thương ngồi vật vờ trên ghế sô pha, lau nước mắt vì thương cho Châu Khả Dư.

Nhấn đúp để tạm dừng, ngón tay hung hăng dùng sức gõ một làn đạn: "CP của tôi là BE, hu hu hu, nước mắt đêm nay chảy vì Châu tướng quân!!!"

Vừa rồi, trợ lý nhỏ thấy các thành viên đang bận rộn, liền lấy điện thoại di động ra xem phim.

Cô ấy không phải là một fan hâm mộ của INTON, đánh bậy đánh bạ thế nào mà cô lại phù hợp với công việc này. Đi theo Doãn Hạo Vũ lâu như vậy, cô biết quá rõ về tính tình của Doãn Hạo Vũ, căn bản là không thể nhập tâm vào nhân vật. Ngược lại, theo diễn biến của cốt truyện, liền thích luôn CP nữ chính và nam phụ khổ tình, thậm chí còn tham gia vào cả siêu thoại, bôn ba khắp tiền tuyến của Internet để kiếm cơm ăn.

Tại thời điểm cô đang emo, đột nhiên nhìn thấy một làn đạn trên màn hình trả lời:

"Chị em ơi cố lên đi, Khả Hoàn tuy rằng BE như Kha Uyển thì là thật nhé!"


Trợ lý nhỏ lập tức nhớ đến nửa đêm mấy hôm trước Kha Uyển đột nhiên leo hot search, vì thế cô liền kích động.

Vẫn còn nhớ rõ ngày trọng đại đó, trên siêu thoại chiêng trống, loa kèn, pháo nổ vang trời, spam liên tục một câu "CP của tôi là thật", chính chủ tự mình phát đường, cô suýt ngất đi vì hạnh phúc.

Nhưng điều đáng tiếc chính là, ngày đó cô phải quay vòng lại sân vận động để lấy quần áo cho Doãn Hạo Vũ, khi quay lại thì tài xế đã đón Doãn Hạo Vũ đi trước rồi, ven đường chỉ còn lại đám người chưa giải tán. Sau đó, cô đọc được hot search mới biết là chính mình đã bỏ lỡ màn thồn cơm chó của Kha Uyển, tóm lại cô vẫn còn một chút tiếc nuối.


"Chuyện gì đã xảy ra?"

Doãn Hạo Vũ đẩy cửa bước ra, đối mặt với vẻ mặt phẫn uất của cô trợ lý nhỏ.

"Ah, không có việc gì," trợ lý nhỏ kiềm chế cơ mặt hung dữ của mình và cười ngây ngô vài tiếng.

"Em muốn lấy cái gì? Chị đi lấy nó cho."

"Có đoạn demo em muốn đưa cho lão sư nghe một chút, NoteBook ở trong phòng nghỉ đó ạ."

"Được rồi, chị sẽ đi xuống. À, đúng rồi Pat Pat,"  trợ lý nhỏ có chút thành khẩn, nhịn không được vươn "độc thủ" duỗi đến "Mối quan hệ" của mình,

"...... Uh, Châu Kha Vũ và Uyển tỷ, là thật à?"


"Đây là vấn đề riêng tư của người khác."

Gậy vông phá nhà gạch, Doãn Hạo Vũ tuy rằng không có trực tiếp trả lời, những cũng không có phủ nhận......

Nói cậu nham hiểm cũng được ích kỷ cũng thế, làm sáng tỏ việc này không phải nghĩa vụ của cậu. Huống hồ, Châu Kha Vũ hiện tại đã có những suy nghĩ không trong sáng đối với Rikimaru, lợi dụng Lý Uyển làm vướng hắn cũng tốt.

Tuy nhiên, lần này xem như cậu thiếu Châu Kha Vũ một ân tình lớn.

Trợ lý nhỏ nghe cậu ám chỉ như vậy, cũng biết đúng mực, liền ngừng hỏi, ngượng ngùng gật đầu xoay người đi xuống tầng.


Doãn Hạo Vũ nhìn về cửa sổ ở đối diện, dựa vào cạnh cửa thở dài.

Tối ngày đó, Rikimaru sợ cậu sẽ bị chụp lại, nên nói không muốn đến bệnh viện, chỉ muốn về nhà. Cậu không yên tâm, liền gọi điện thoại cho Mitchell hỏi qua, mới đưa Rikimaru về hiệu sách, muốn ở lại qua đêm để chăm sóc mèo con thì lại bị từ chối, vì thế cậu ngoan cố ngồi cả đêm ở trên tầng hai của hiệu sách.....

Doãn Hạo Vũ giật khóe miệng, cho dù quan hệ của cậu và Rikimaru có tốt như thế nào, họ cũng chỉ là bạn bè mà thôi. Cậu còn chưa từng đặt chân lên tầng ba của hiệu sách, nghĩ đến, có vẻ như ổ mèo không thể cho bạn bè nhìn.

Có đôi khi, Doãn Hạo Vũ cảm thấy Rikimaru chỉ là một người chậm nhiệt, mà không phải là người bệnh. Quen biết Rikimaru hơn ba năm, hiếm khi thấy tình trạng của anh ấy không ổn định như vậy. Kết hợp với phản ứng của Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ không thể loại trừ việc Rikimaru tái phát cơn đau đầu là do sự xuất hiện của Châu Kha Vũ, hai ngày nay cậu rất lo lắng.

Về ngoại hình thì gần như không có sự khác biệt giữa sói con và cún con. Cậu và Châu Kha Vũ, cơ bản cũng coi là cùng loại người. Ánh mắt của Châu Kha Vũ nhìn Rikimaru nóng rực và mãnh liệt như vậy, cậu làm sao có thể không nhận ra....

Trùng hợp là hai ngày này Rikimaru xuất ngoại tham gia hội sách, Doãn Hạo Vũ không lo lắng là giả, nhưng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh tránh xa Châu Kha Vũ một chút, yên tĩnh càng tốt.

Ân huệ là cậu nợ Châu Kha Vũ, không có liên quan gì tới Rikimaru, đây là hai chuyện khác nhau.


"Đang nghĩ gì thế?"

Một thanh âm nhẹ nhàng vọng lại từ hành lang.

Doãn Hạo Vũ hoàn hồn, tầm mắt nhìn sang một bên, thấy Lý Uyển đang đi về phía mình.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng tím nhat, khiến cả người mềm mại như sáp. Trong cơn mê, cậu dường như nhìn thấy bóng dáng của Rikimaru.

Doãn Hạo Vũ mỉm cười với cô, chuyển chủ đề:

"Chị Uyển, việc lần trước em rất cảm ơn chị. Nếu có gì cầm em giúp thì chị nói cho em biết nhé."

"Vậy chị phải suy nghĩ kỹ xem muốn yêu cầu gì, chị từ xưa đến nay chưa dính đến scandal nào đâu."

"Chị Uyển cứ thoải mái yêu cầu."

Lý Uyển cười, làm sao cô có thể đưa ra những yêu cầu quá đáng với Doãn Hạo Vũ được, trong mối quan hệ giữa hai người, người cho đi luôn là người động tâm trước.

Sau vài giây im lặng, Lý Uyển tựa hồ nhớ tới điều gì, quan sát biểu tình của Doãn Hạo Vũ và cẩn thận hỏi:

"Sức khỏe của Chikada tiên sinh thế nào?"

Doãn Hạo Vũ sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này. Sau khi phản ứng lại, cũng không có gì kỳ quái, có lẽ xuất phát từ lòng hiếu kỳ đối với người có ngoại hình giống mình, hoặc là, vì Châu Kha Vũ......

"Không có trở ngại."

Doãn Hạo Vũ rõ ràng sẽ không nói cho cô quá nhiều.

Lý Uyển gật đầu đáp lại ánh mắt cảnh giác của cậu, không tiếp tục truy vấn:

"Vậy là tốt rồi, cũng không uổng công Kha Vũ bị chị lôi ra làm lá chắn."

Nghe Lý Uyển nhắc tới Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ liền dựa theo lời nói của cô, hỏi:

"Anh Kha Vũ gần đây bận việc gì à chị? Em còn nợ anh ấy ân tình lần này, em nhất định sẽ báo đáp."

"Cậu ấy đến Paris công tác vì sự kiện của nhãn hàng, chờ cậu ấy về nước rồi nói sau."

Paris?

Nụ cười trên mặt của Doãn Hạo Vũ cứng lại, trong mắt lóe lên sự hoảng loạn.


Tại sao phải là Paris......


2

Tích ——

Châu Kha Vũ mở cửa tiến vào phòng, nhưng không có bật đèn.

Nhờ có ánh đèn mờ ảo, vừa mới kết thúc hoạt động xong, áo khoác cũng chưa kịp cởi, hắn liền thả người vào ghế sô pha, ngửa đầu ngơ ngác nhìn trần nhà. Kiểu tóc được nhà tạo mẫu chải chuốt tỉ mỉ bị gió đêm trên đường thổi rối tung, vài lọn tóc lòa xòa đáp lên đôi mắt được trang điểm tinh xảo.

Bên ngoài cửa số, được mệnh danh là kinh đô ánh sáng, Paris thành phố không bao giờ ngủ.


Hắn móc đi động từ trong túi ra và giơ lên trước mặt.

Rikimaru vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn......

Ngày thường nếu không hồi âm thì cũng không sao, mấy ngày nay xuất ngoại nên Châu Kha Vũ cũng không thể ở bên cạnh anh, cho nên hắn lo lắng muốn chết, cả người giống như ngồi trên chậu than, thật giày vò. Không biết thân thể của mèo con thế nào, có giận hắn hay không, có trách hắn không chạy đến ngay lập tức....

Những suy nghĩ trong đầu Châu Kha Vũ ùn ùn không dứt, nhưng một lúc sau, hắn tự cười bản thân mình vì sao lại quan tâm, Rikimaru chỉ ước hắn tránh xa một chút, làm sao phải quan tâm hắn làm gì, bên cạnh Rikimaru còn có Doãn Hạo Vũ.

Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ lại không khỏi cau mày.

Đêm đó, sau khi người đại diện Dario chạy như bay đến đón hắn, trên đường trở về, hắn và Lý Uyển ngồi ở ghế sau, cả một đường ba người đều không nói gì. Trong lúc lái xe, Dario liên tục ngó vào kính chiếu hậu, muốn hỏi nhưng lời lại không ra khỏi miệng, kìm chế suốt chặng đường, cho nên không có gì ngạc nhiên khi về đến nhà Châu Kha Vũ lập tức liền ăn một bài giáo huấn.

"Châu Kha! Tôi nói cậu phải cẩn thận, cậu liền đẩy hết cho tôi?!"

"Anh à, lại không phải một hai lần đầu......"

Châu Kha Vũ đã gửi tin nhắn cho Rikimaru suốt chặng đường dài nhưng lại không nhận được hồi âm, hắn rất nôn nóng, chỉ trả lời có lệ, vừa nói chuyện vừa không ngừng gõ tay trên màn hình điện thoại. Nhưng giây tiếp theo, điện thoại di động đã bị người đại diện giật đi.

"Được lắm! Châu Kha cậu là thái tử, muốn tùy tiện như thế nào cũng được, cậu có biết hiện tại quảng trường hỗn loạn như thế nào không? Hiện tại còn ngọt ngào đường mật với ai?"

Dario Châu một tay cầm điện thoại di động của Châu Kha Vũ, một tay chỉ vào hắn quở trách:

"Ngày thường cậu gây tai tiếng với mấy con đậu đinh tuyến 18 còn chưa tính, con mẹ nó, cậu như thế nào vẫn vương vấn Lý Uyển? Anh thấy cậu đã quên rằng lúc trước Lý Uyển vì cậu mà......"

Dario Châu nói đến một nửa mới ý thức được không ổn, hắng giọng đem lời nuốt vào trong, giả vờ bình tĩnh trốn tránh ánh mắt phức tạp của Châu Kha Vũ.


"Lúc trước bởi vì gia tộc của chúng ta mà Lý Uyển mới bị uy hiếp, phải không?" Châu Kha Vũ đơn giản thuận lại những lời còn dang dở của anh mình.

"Chậc, các người đối tốt với em quá, anh họ."


Tuy ngoài miệng hắn kêu anh họ, nhưng Châu Kha Vũ và anh họ Dario Châu của hắn cũng không có quan hệ huyết thống.

Cho dù những gia tộc Mafia lâu đời đã ngã xuống, phân tán khắp nơi, nhưng vẫn phân theo cấp bậc cũ. Sau khi thế lực của Sicily suy giảm, một số gia tộc Đông Á và Bắc Mỹ yếu hơn đã hợp nhất thành một, và quay trở lại Đông Á, Đông Nam Á và Bắc Mỹ.

Bọn họ giống như bầy sói, những gia tộc nhỏ có chung huyết thống hoặc không chung huyết thống đã hợp thành một gia tộc lớn. Dưới sự lãnh đạo của con sói mạnh nhất đàn, họ vươn xúc tua của mình sang nhiều lĩnh vực khác nhau và xây dựng đế chế kinh doanh ngầm của riêng mình trên phạm vi hợp pháp của một số quốc gia.

Cha của Châu Kha Vũ là Châu Nhân, Enrico Châu, chính là con sói đầu đàn của gia tộc.

Mà cha của Dario khi còn trẻ đã theo Châu Nhân vào sinh ra tử, thân như huynh đệ, và cả hai đều mang họ Châu, vì thế hai gia tộc đã hợp nhất lại, những thế hệ sau đều được coi là họ hàng.

Vì vậy, ngay cả khi Dario là anh họ của Châu Kha Vũ, cũng không phải là anh em ruột thịt. Mối quan hệ của anh ta và Châu Kha Vũ cũng tương tự như mối quan hệ giữa cha anh ta và Châu Nhân, kể từ khi anh ta sinh ra, phụ tá thái tử đã nghiễm nhiên trở thành trách nghiệm.


Dario thở dài, không có biện pháp với Châu Kha Vũ, quyết định mở miệng giải thích trước:

"Daniele......"

"Không cần."

Châu Kha Vũ giơ tay lên ngắt lời anh ta, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay anh ta, khảy khảy lọn tóc:

"Em không có ý gì khác, việc đột nhiên xảy ra ngày hôm nay là do em bị lôi ra để bao che cho tên nhóc Doãn Hạo Vũ kia."

Dario liếc nhìn điện thoại, cuối cùng cũng không thể nổi giận với hắn, giơ tay ném về phía Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ vươn tay tiếp được điện thoại, vội vàng mở màn hình, Rikimaru vẫn chưa trả lời......

Cùng với cảm xúc mất mát, Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy, anh họ tài giỏi của hắn vừa là người đại diện, kiêm luôn cả việc quan hệ công chúng, thật sự không dễ dàng, vì thế liền dịu xuống.

"Anh vất vả rồi, lần này thực sự không phải lỗi của em, nếu anh tức thì liền đi tìm Doãn Hạo Vũ đi, em đã đã ra mặt giúp đỡ nhiều như thế mà INTON không bày tỏ chút lòng biết ơn em, khụ......"

Câu cuối phóng đại quá nhiều, chính bản thân Châu Kha Vũ cũng nhịn không được cười ra tiếng.

"? Cậu đang nói cái gì thế?"

"Ừ, anh sẽ tìm người hạ hot search của cậu xuống," Cơn tức của Dario xuống hơn phân nửa, bất đắc dĩ chỉ vào mũi của Châu Kha Vũ buông lời hung ác:

"Chuyến công tác ngày mai cậu phải nghiêm túc cho anh!"


Trong những ngày ở Paris, Châu Kha Vũ cũng đang cân nhắc kỹ lại tình cảm của chính mình.

Trong một thời gian dài, hắn dùng Lý Uyển như một cái cớ để che giấu nỗi ám ảnh về mối tình đầu chết yểu.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Rikimaru, Châu Kha Vũ vẫn chưa hoàn toàn tách biệt hai người bọn họ.

Trong tiệm giặt quần áo, hắn đã hỏi Rikimaru có quan hệ gì với Lý Uyển. Trong con hẻm nhỏ, hắn đã hôn Lý Uyển trước mặt Rikimaru. Trong hiệu sách, hắn vì giữ gìn cảm tình của mình và Lý Uyển mà đã lên án Rikimaru là máu lạnh...... Tất cả những hiểu lầm đều là chính hắn tạo ra, chỉ vì hắn nghĩ rằng Rikimaru sẽ không hiểu lầm, ngay cả khi biết bệnh tình của Rikimaru, hắn vẫn như cũ, vô trách nhiệm mà trêu chọc anh, dính lấy anh.

Nhưng Rikimaru và Lý Uyển, ngoại trừ ngoại hình, họ khác nhau như trời với đất. Trên thế giới này, không có ai sẽ nguyện ý trở thành thế thân cho người khác, Châu Kha Vũ ỷ vào sự suy giảm nhận thức tình cảm của Rikimaru, lần nào cũng chạy đến bên anh chỉ vì thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân, làm sao Rikimaru lại không biết anh chỉ là người thay thế.

Nhưng Rikimaru không phải là người máy, anh sẽ  bởi vì cảm xúc dao động mà lo âu, đau đớn, không phải là Châu Kha Vũ không ý thức được điểm này, hắn chỉ là cảm thấy không quan trọng, mãi về sau, hắn mới phát hiện mình đã động tâm với Rikimaru, vì thế cảm xúc thờ ơ này nháy mắt liền biến thành phản ứng dữ dội.

Cho dù giờ đây Châu Kha Vũ đã nhận ra tình cảm của mình, muốn bày tỏ nó cho mèo con xem, muốn dùng tương lai của bản thân để chăm sóc anh, bù đắp cho anh, nhưng hắn e sợ Rikimaru sẽ không tin tưởng, không cho hắn cơ hội......


Mục đích tiếp cận Rikimaru của Châu Kha Vũ, trải qua gần một tháng lặng lẽ chưng cất đã trở lên thuần khiết hoàn toàn, chỉ muốn gặp anh, chỉ muốn ở bên anh, chỉ muốn nhìn thấy anh, có thể mở ra thêm nhiều biểu cảm trên gương mặt anh, còn có, muốn nhìn thấy được tình yêu mãnh liệt dâng trào trong anh.

Thuốc của Châu Kha Vũ đã thay đổi từ thuốc lá và rượu biến thành anh, từ Lý Uyển biến thành Rikimaru.

Vương Chính Hùng nói không sai, thói quen xác thật có thể từ bỏ. Bây giờ Châu Kha Vũ không còn hút thuốc nữa, nhưng hắn lại cần có đường.


Hai ngày này, sự nhớ nhung không thể khống chế được, giống như cỏ dại sinh trưởng trong cơ thể Châu Kha Vũ, đêm đó, ánh mắt Rikimaru nhìn hắn như tia lửa rơi vào trong lòng, nóng đến mức khiến hắn hoảng loạn không thôi, không biết vì cái gì, Châu Kha Vũ mỗi lần nhớ tới đều có chút sợ hãi.


Ting ——

Thông báo xuất hiện trên đầu màn hình đã kéo Châu Kha Vũ ra khỏi cảm giác áy náy và tội lỗi.

A Uyển: 【 Doãn Hạo Vũ nói rằng anh ấy ổn. 】

Châu Kha Vũ thân thể cứng đờ, đầu ngón tay đang chọc màn hình run lên, tiếp theo lại nhận được một tin nhắn mới:

【Tôi cảm thấy cậu sẽ muốn biết. 】

Châu Kha Vũ lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng không biết chi tiết cụ thể, nhưng biết Rikimaru không có việc gì là tốt rồi.

Hơn nữa, chỉ sợ Lý Uyển cũng không biết tường tận.

Châu Kha Vũ bối rối một lúc, cuối cùng vẫn gửi một câu đơn giản:

【 Cảm ơn, còn có, xin lỗi. 】


Những lời này, là chân thành. Vì những dây dưa trong quá khứ, chính thức đã đặt dấu chấm hết.

【 Lần trước vội quá, tôi quên mất chưa cảm ơn cậu. 】

【Vậy anh có thể đưa ra một yêu cầu được không? 】

Châu Kha Vũ đã gửi một biểu tượng cảm xúc hình chó Shiba, hòa hoãn bầu không khí trò chuyện đang hơi nặng nề kia.

Lý Uyển gửi một khuôn mặt với chấm hỏi đen ở đầu, Châu Kha Vũ mỉm cười, cực kỳ  nghiêm túc mà gõ một câu:

【 Xin Uyển tỷ thu phục Doãn Hạo Vũ! 】


Thấy Lý Uyển  gửi lại một chuỗi các dấu chấm lửng đầy bất lực liền phớt lờ hắn, Châu Kha Vũ lại một lần nữa click mở khung chat của Rikimaru, cuộn từng cái một lên.

Đôi mắt hắn lướt qua tin nhắn mà anh đã trả lời mình, tuy rằng ngắn gọn nhưng giữa những con chữ đều tràn ngập cá tính của Rikimaru —— độc miệng, sắc bén, mạch não người ngoài hành tinh, biết đối nhân xử thế. Châu Kha Vũ nhìn lịch sử trò chuyện, cười nuông chiều, trong lúc lơ đãng quét tới ghi chú ở trên đầu, hô hấp cứng lại. Lần này, hắn sữa chữa ghi chút mà không chút do dự, sau đó gắn thêm emoji mèo con tức giận😾, mới như trút được gánh nặng mà thở phào.


Buông di động, trên bàn cách đó không xa, một mảng sắc sáng ngời trong bóng đêm hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Châu Kha Vũ chống thân hình cao lớn bước tới bên cạnh bàn, đó là hoa quả tươi và lọ hoa được cắm khi bên khách sạn dọn phòng.

Bàn tay to cầm lấy một cái quả quýt, nhìn chằm chằm thật lâu...... Suy nghĩ của Châu Kha Vũ khẽ nhúc nhích, dùng đầu ngón tay xé một miếng vỏ quả quýt, mùi cam quýt bỗng nhiên tràn ngập trên từng centimet của không gian, vui tươi và sảng khoái.

Trong nháy mắt Châu Kha Vũ giống như bị trúng tà đưa trái cây lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi.

Ở trên cơ thể của người nọ, không phải là hương quýt chua ngọt, mà là vị thanh mát và kích thích của vỏ quýt làm hắn phát nghiện.

Lột vỏ quýt, đặt những vỏ quýt đầy nước bỏ lại trên đĩa, Châu Kha Vũ chậm rãi đi đến mép giường, hắn thả mình vào trong chăn, đôi tay chắp lại ở chóp mũi, đắm chìm vào hương thơm tươi mát trên đầu ngón tay, hít thật sâu một hơi, theo sau đó phát ra một tiếng than thỏa mãn.

Nhớ anh ấy nhiều lắm......

Châu Kha Vũ cảm thấy, mình đại khái là điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro