Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình trạng của Riki đang dần được cải thiện.

Trong phòng họp của viện trưởng, Viện trưởng Châu đề nghị thuyên chuyển Riki trở lại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Các bác sỹ trong phòng họp đều hít sâu một hơi rồi im lặng, bình tĩnh nhìn Châu Kha Vũ.

Không ai biết rằng tất cả những cảm xúc của Riki đều gắn liền với Châu Kha Vũ. Làm thế nào anh ấy có thể trở nên tốt hơn ở đó? Đây hoàn toàn là từ một quả bom nguyên tử thành một quả bom nguyên tử hẹn giờ và sự xuất hiện của Châu Kha Vũ là điều cần thiết để quả bom nguyên tử ấy trì hoãn không nổ.

"Chúng ta hãy quan sát thêm một thời gian nữa." Châu Kha Vũ nói, "Tôi sẽ đến Mỹ để tham gia hội thảo vào tuần tới. Nếu Riki vẫn ổn định trong khoảng thời gian đấy thì lúc đấy chuyển anh ấy về lại phòng chăm sóc đặc biệt cũng không quá muộn.

“Được rồi.” Viện trưởng Châu già nua gật đầu, nhưng khuôn mặt của các bác sỹ khác thì như gặp phải kẻ địch. Châu Kha Vũ sẽ rời đi, vậy thì có vẻ như chính họ sẽ là người phụ trách rắc rối đến từ bệnh nhân số 3.Làm thế nào để kiềm chế anh ta trong vòng một tuần này? Các bác sĩ trao đổi với nhau những cái nhìn và lắc đầu bất lực.

Vào đêm trước khi rời đi, Châu Kha Vũ đã nắm tay Riki và đưa anh ra ngoài đi dạo hít thở không khí.

Có rất nhiều người trên đường phố khiến Châu Kha Vũ có một chút lo lắng. Nhưng biểu hiện của Riki thì rất tốt, luôn lặng lẽ đi bên cạnh cậu.

“Riki có muốn ăn cái gì không vừa?” Châu Kha Vũ siết chặt tay hắn: “Anh có muốn ăn ở nhà hàng Sushi vừa mới đi qua không?”
Chiếc còng tay kết nối hai người ẩn hiện, khiến những ai đi ngang qua cũng bối rối trong giây lát khi nhìn thấy nó.

"Anh muốn ăn cay ..." Giọng nói của Riki xuyên qua lớp khẩu trang, nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ với đôi mắt to tròn: "Riki muốn ăn cay, Kha Vũ."

“Ở đây không có gì quá cay.” Châu Kha Vũ bị anh nhìn chằm chằm làm cậu muốn chuyển toàn bộ tỉnh Tứ Xuyên qua cho anh. “Anh có muốn ăn một chút không, em sẽ làm cho anh mì gà, thêm hai quả trứng? "

Riki hài lòng với lời đề nghị và vui vẻ gật đầu.

Buổi tối, khi Riki được truyền thuốc, Châu Kha Vũ kiên nhẫn nói với anh rằng chiều mai cậu có chuyến bay đi Mỹ và còn phải đi bốn năm ngày nữa. Riki nghiêng đầu lắng nghe cậu nói, sau đó hỏi: “Liệu Kha Vũ có quay trở lại với Riki không?"

"Riki ngoan ngoãn kiểm soát bản thân. Nếu anh không mất bình tĩnh, bác sĩ Daniel sẽ quay lại." Châu Kha Vũ lấy chăn đắp lên cho anh.

Riki nắm lấy tay Châu Kha Vũ.

"Nah, Riki đợi Daniel về, khi nào về sẽ dẫn Riki đi chơi."

Sau khi Châu Kha Vũ rời đi, cả bệnh viện đều theo dõi sát sao phòng bệnh nhân số 3. Nhốt anh ta lại bây giờ sẽ không làm tổn thương bất cứ ai, nhưng lại sợ rằng anh ta sẽ tự làm tổn thương bản thân và tự sát một lần nữa, 1các bác sĩ cũng rất sợ Châu Kha Vũ.

Nhưng không ngờ, sau hai ngày trôi qua, Riki lại tỏ vẻ bình tĩnh đến đáng sợ. Ngoại trừ việc không cho y tá chạm vào mình, anh cư xử như một người bình thường, thậm chí còn ngoan ngoãn uống thuốc.

Bệnh nhân số 3 có thể ... thực sự có thể trở nên tốt hơn? Các bác sĩ nhìn nhau, nhưng không ai dám nhắc đến việc đưa anh về khoa bệnh đặc biệt chung sống với những bệnh nhân khác.

Thế giới bên ngoài náo động, nhưng Riki chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường.

Đến lúc các bệnh nhân trong khu bệnh vận động, Riki được đưa một mình ngồi ở sân nhỏ dưới lầu. Anh nghĩ đó chỉ là một sự ngẩn ngơ ở một nơi khác, cái sân nhỏ khiến anh cảm thấy nhàm chán hơn cả ngồi ở phòng.

“Xin lỗi, bác sĩ Châu có ở đó không?” Khi anh còn đang ngơ ngác, một cô gái đột nhiên đi về phía họ. Riki nhìn lên và thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc theo phong cách Âu Mỹ, người đang hỏi y tá đứng cạnh mình: "Tôi có thứ cần đưa cho bác sỹ Châu."

Ngay khi anh nhìn thấy nụ cười này, anh đã biết đó là người từ bên ngoài vào thăm. Riki tò mò nhìn cô gái ấy.

"Bác sĩ Châu đang đi công tác." Cô y tá nhỏ lễ phép trả lời. "Chị có thể để lại số điện thoại."

Cô gái mỉm cười và ghi số vào tờ giấy.

“Cô thật xinh đẹp!" Cô y tá nhỏ không khỏi cảm thán trước cô gái lạ, " Cô là bạn gái của Trường khoa Châu?"

"Hahaha, làm sao mà cô biết vậy." cô gái đặt bút xuống và mỉm cười, " Tôi với anh ấy là bạn cùng lớp khi học ở Mỹ."

Cô y tá nói: "Thật tuyệt!". Vừa định thần lại thì tiếng chuông báo thức vang lên, cô muốn tự tát cho mình một cái. Cô vội vàng nhìn vào biểu hiện của Riki, người đang ngồi bên cạnh, nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, Riki lại không có phản ứng gì. Thậm chí còn đáp lại cô bằng một cái nhìn đầy thắc mắc trước ánh nhìn sợ hãi của cô.

Cái này…cái này có chứng tỏ là anh ấy đã thực sự tốt lên không?

Cô y tá do dự không biết có nên viết phản ứng này vào nhật ký bệnh án của Riki hay không. Thật kỳ lạ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro