1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.「Là làn gió, là hoàng hôn, là sự loạn nhịp không được báo trước」

Hội học sinh Trường Trung Học I

          "Lâm Mặc, xảy ra chuyện lớn rồi!"

          "Trên đây là công việc của tuần này, sau đó cuối tháng này chúng ta sẽ..." Lâm Mặc đang sắp xếp công việc tuần này cho Hội học sinh, lời còn chưa nói xong thì đã bị Trương Gia Nguyên vội vàng chạy tới cắt ngang.

          "Trương Gia Nguyên! Cậu lại tới trễ! Còn ngắt lời tôi, nếu như chuyện chút nữa cậu nói không quan trọng thì tôi sẽ giết cậu!" Ánh mắt Lâm Mặc tỏa ra sát khí, siết chặt nắm đấm như thể giây tiếp theo sẽ ra tay.

          Trương Gia Nguyên rụt cổ lại, khúm núm đi tới chỗ bên phải Lâm Mặc ngồi xuống, nịnh nọt: "Hội Trưởng đừng giận mà, hôm nay tui đến muộn do, ừm, do dậy trễ, hơn nữa, tui cũng không thường xuyên tới muộn mà"

          "Ồ, chỉ là 10 buổi họp thì đến muộn hết 8 buổi thôi, nhỉ?" Lâm Mặc thanh lịch trợn mắt, cười như không cười nhìn Trương Gia Nguyên một cái.

          "Aiyo, đảm bảo lần sau sẽ không như vậy nữa, nói chuyện quan trọng nào, tui nghe A..." Trương Gia Nguyên nhìn lướt qua Lâm Mặc, thấy Lâm Mặc không có phản ứng gì mới nói tiếp.

          "Mọi người trong trường chúng ta nói mới có một du học sinh nước ngoài chuyển đến trường Trung học T, trận đấu giao hữu của trường I với trường T tháng này bạn đó cũng tham gia, năm ngoái trường chúng ta thắng trường T có 1 điểm thôi, năm nay lại thêm một nhân tố bí ẩn này, ai thắng ai thua thật sự không nói chắc được đâu"

          "Trương Gia Nguyên, cậu đừng có ở đây quấy nhiễu lòng quân, không phải chỉ là du học sinh nước ngoài thôi sao, có gì ghê gớm đâu, cũng không phải trường I không có" Phó Tư Siêu Bộ trưởng Bộ Văn Nghệ chen vào.

          "Ha, cậu đừng bảo, đây chính là chuyện lớn mà cậu nói? Chuyện quan trọng?" Sát khí trong mắt Lâm Mặc càng rõ ràng hơn.

          "No no no, là chuyện cậu ấy cùng lúc nhận được offer của Đại học Công Nghệ Cửu Châu và Học viện Bouveno cơ" Trương Gia Nguyên ở bên cạnh bổ sung thêm.

          Trương Gia Nguyên nói xong, cuộc họp rơi vào trầm mặc hồi lâu, cả hai đều là những trường đại học hàng đầu thế giới, muốn có được một cái offer đã không dễ rồi chứ đừng nói đến việc lấy hai cái cùng một lúc.

          "Lâm Mặc, năm nay cậu cũng đã đậu tuyển sinh diện tự chủ của Đại học Công Nghệ Cửu Châu đúng không, cậu biết mà để đậu được thì thật sự rất là cực khổ đó" Trương Gia Nguyên dùng cánh tay đụng vào người Lâm Mặc, ra hiệu cho cậu ta nói vài câu.

          "Đúng vậy, tôi cũng phải tốn rất nhiều công sức mới đậu được, học sinh chuyển trường này, không đơn giản rồi" Lâm Mặc nhíu mi tâm, đỡ trán thở dài.

          "Đúng rồi, vừa đúng lúc Trương Gia Nguyên nhắc đến trận đấu giao hữu lần này, tôi cũng nói cho xong những lời lúc nãy đang nói dở, năm nay trận đấu giao hữu có chút thay đổi nhỏ. Những năm trước đều là 9 vòng: Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa, Sinh, Sử, Địa, Chính trị, một người đại diện một môn thi đấu với nhau rồi tính tổng điểm số lại. Năm nay chỉ có một vòng, chọn 3 người, một ván phân thắng thua.

          "Gì hả? Không thể nào! Chuyện quái gì vậy, sao năm nay lại đột nhiên thay đổi quy tắc chứ" Trương Gia Nguyên vò đầu không hiểu.

          Lưu Vũ có ông nội là hiệu trưởng biết được một nội tình: "Do hiệu trưởng trường T đề xuất đó, nói cái gì mà quan sát kỹ hơn về tính toàn diện của học sinh, hơn nữa các cậu cũng biết tính cách của ông nội mà, bị hiệu trưởng trường T dùng kế khích tướng, kích động lên đồng ý luôn."

          "Xem ra là có liên quan đến học sinh chuyển trường kia, tôi thật sự cũng hơi mong đợi lần thi đấu này rồi." Lâm Mặc háo hức, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh phấn khích: "Ok, tan họp, về phần thí sinh thì để tôi cân nhắc một chút."

Trường Trung học T một ngày trước

          Lưu Chương đang ở Hội học sinh chuẩn bị cho những hạng mục cần chú ý trong trận đấu giao hữu cuối tháng và việc chọn thí sinh

          "Lưu Chương, đến văn phòng thầy một chút" Một ông lão cười híp mắt đứng ngoài cửa vẫy tay với Lưu Chương.

          Lưu Chương nhìn gương mặt cười híp mắt của hiệu trưởng, rùng mình một cái, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

          Lưu Chương gõ cửa phòng hiệu trưởng.

          "Mời vào"

          Lưu Chương vừa bước vào, ánh mắt của hắn đã bị người trên ghế sofa thu hút, nam sinh đó đang vắt chéo chân, cuốn sổ đặt lên đùi, những đốt ngón tay thon dài sạch sẽ chốc chốc lại gõ lên bàn phím. Cổ tay áo sơ mi trắng của anh được xắn lên, nhìn toàn thể trông lạnh lùng và kiêu ngạo.

          "Lưu Chương, giới thiệu với em một chút, đây là du học sinh mới chuyển đến trường chúng ta, Daniel Châu, cũng là người thừa kế tương lai của Tập Đoàn Châu Thị"

          "Chào cậu, tôi tên Lưu Chương, cậu cũng có thể gọi tôi là AK" Lưu Chương nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn đồng thời giơ tay phải ra.

          , lại là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa, còn Daniel~, từ tận đáy lòng Lưu Chương không thích cái tên khắp người đều là cảm giác tự phụ này lắm.

          "Châu Kha Vũ, rất vui được gặp cậu" Châu Kha Vũ đứng dậy, nắm lấy tay Lưu Chương.

          Lưu Chương sửng sốt một lúc, cái hẹo gì vậy, còn tưởng cái tên đại thiếu gia này sẽ không để ý tới hắn chứ, con người này hình như cũng không đáng ghét lắm.

          "Lưu Chương à, trận đấu giao hữu cuối tháng này chuẩn bị thế nào rồi"

          "Đang chọn người tham gia ạ"

          "Năm nay chúng ta thay đổi quy tắc rồi, chỉ có 1 vòng, 45 câu hỏi đều sẽ liên quan đến 9 môn học, 3 người tham gia thi đấu, ngoài Kha Vũ ra thì em hãy chọn thêm hai người nữa nhé"

          "Dạ? Hiệu trưởng, vị Châu thiếu gia đây chỉ là học sinh chuyển trường thôi mà, ta hoàn toàn chưa rõ thực lực của cậu ấy như thế nào, em thấy..."

          "Thực lực của em ấy? Lưu Chương, nếu như thầy nói năm nay em  ấy đã lấy được offer của Đại học Công Nghệ Cửu Châu và Học viện Bouveno thì sao" Hiệu trưởng nhìn Lưu Chương cười

          "Gì chứ?!" Lưu Chương bàng hoàng, đánh giá Châu Kha Vũ lại lần nữa, có vẻ cậu ta không giống mấy tên công tử trước đây lắm nhỉ.

          "Được rồi, Lưu Chương, thầy sắp xếp cho Kha Vũ vào lớp của các em, em thân là Hội trưởng Hội học sinh, ngày thường phải chiếu cố bạn hơn nhé"

          Lưu Chương và Châu Kha Vũ đứng trước cửa phòng hiệu trưởng đưa mắt nhìn nhau, Lưu Chương chưa từng gặp phải một người như Châu Kha Vũ — Thiên tài có gia thế, hắn có chút nhức đầu, không biết nên làm sao.

          "Cậu mới đến trường chúng tôi, vậy tôi dẫn cậu đi làm quen trường trước nhé"

          "Ừm, được" Châu Kha Vũ gật đầu, đi theo bên cạnh Lưu Chương.

          Đi hết một vòng, Lưu Chương mới phát hiện khi Châu Kha Vũ không nói chuyện sẽ tự động mang theo một cảm giác lạnh lùng, tuy không thích nói chuyện, nhưng lại tốt tính một cách bất ngờ, hơn nữa hai người còn có rất nhiều điểm chung, lúc nói chuyện cũng không xuất hiện sự gượng gạo.

          Là một người cũng khá tốt đó chứ, Lưu Chương thầm nghĩ trong lòng.

          "Gia Nguyên, tôi về rồi" Lưu Chương vừa vào cửa đã hù Trương Gia Nguyên một cái.

          "AK! Cút khỏi nhà tui!" Trương Gia Nguyên cầm cái gối trên sofa lên ném về phía Lưu Chương.

          Trương Gia Nguyên và Lưu Chương là hàng xóm, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cùng vào tiểu học rồi cấp 2, nếu không phải lúc đầu do Trương Gia Nguyên viết nối chữ T thành chữ I thì bây giờ chắc là đã học chung trường cấp 3 rồi.

          "Nè, hỏi cậu một chuyện, năm nay Lâm Mặc có tham gia trận đấu giao hữu không"

          "Cậu hỏi cái này làm gì, cậu còn chê chuyện trong trận đấu giao hữu năm ngoái chưa đủ lớn à?"

          "Thôi mà, cũng hơn một năm rồi, tôi cũng cười trừ cho qua chuyện từ lâu rồi mà"

          "Cậu cho qua rồi, Lâm Mặc thì chưa chắc, bây giờ tui còn không dám nhắc đến tên cậu trước mặt Lâm Mặc nữa, cậu nghĩ cũng biết mà"

          "Dù sao thì trận đấu giao hữu lần này trường I các cậu thua chắc rồi, tôi nói cho cậu biết, trường bọn tôi có một du học sinh mới chuyển tới, người đó không phải ghê gớm bình thường đâu..."

          Trương Gia Nguyên nghe Lưu Chương khen ngợi du học sinh đó hơn một tiếng đồng hồ, người đã tê hết cả lên.

          "Không phải chứ, người anh em, cậu thích người ta à, miệng cậu nói không mệt sao, nói cũng gần một tiếng rồi đó" Trương Gia Nguyên chớp lấy thời cơ khi Lưu Chương đang dừng lại, trêu chọc.

          "Thần kinh! Thích cái con khỉ á, tôi không có thích cậu ta" Lưu Chương tông cửa xông ra.

Trở về thời điểm hiện tại

          "Trương Gia Nguyên, đợi một chút" Lâm Mặc gọi Trương Gia Nguyên lại khi thấy cậu đang chuẩn bị bỏ chạy.

          "Hội Trưởng, có chuyện gì, aiyo, tui đảm bảo lần sau sẽ không tới trễ nữa mà"

          "Không phải chuyện đó, năm nay Lưu Chương có tham gia trận đấu giao hữu không vậy?"

          "Lâm Mặc, cậu hỏi cái này làm gì" Trương Gia Nguyên thắc mắc, người nào người nấy cứ đè đầu cậu ra mà hỏi, mắc cái gì không tự đi hỏi đi.

          "Hừ" Lâm Mặc cười lạnh một tiếng, không trả lời Trương Gia Nguyên.

          "Không nói tới chuyện này nữa, hai chúng ta tới cổng trường T rình xem cái bạn du học sinh kia đi, tui tò mò quá nè"

          "Nhưng thời gian tan học của hai trường giống nhau mà, đợi chúng ta đến được cổng trường T thì người ta đã đi về từ lâu rồi"

          "Thôi mà, đi chút đi, xin nghỉ là được rồi, tiết cuối là tiết tự học, tui nghe ngóng trước hết rồi"

          "Lưu Chương còn nói với cậu thông tin nào khác về bạn du học sinh kia không"

          "Lưu Chương nói bạn du học sinh đó vô cùng cao, chắc cũng tầm 1m9, ơ? Khoan đã, sao cậu biết Lưu Chương nói với tui"

          "Đồ ngốc, vừa nãy trong cuộc họp cậu hớ miệng, tôi nghe thấy cậu nói chữ A rồi"

          "Bình thường có thấy cậu thính tai như vậy đâu" Trương Gia Nguyên ở bên cạnh lẩm bẩm.

          "Bên đó, có phải là người kia không" Lâm Mặc nhanh chóng kéo Trương Gia Nguyên đang ngồi xổm ở một bên dậy, chỉ vào một nam sinh.

          "Gì đâu?" Trương Gia Nguyên nhìn về phía người ở đằng xa kia, người đó vừa đúng lúc cũng nhìn qua phía của Trương Gia Nguyên.

          Trong khoảnh khắc đó, Trương Gia Nguyên cảm thấy thời gian như ngưng đọng, Thình, Thịch, Thình, Thịch, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

2.「Nhịp tim không thể kiểm soát, ngay từ đầu đã như bát nước hất đi khó mà hốt lại được」

          Trương Gia Nguyên nhanh chóng di dời tầm mắt, tay nắm chặt lấy góc áo đồng phục.

          Lâm Mặc chú ý đến bộ dáng khác thường của Trương Gia Nguyên, hỏi: "Sao mặt cậu đỏ vậy" 

          "Nóng, nóng quá thôi, cậu không nóng à" Trương Gia Nguyên cố ý chuyển chủ đề, cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, đột nhiên chỗ trái tim cảm thấy rất bức bối.

          "Gia Nguyên!" Lưu Chương đứng kế bên Châu Kha Vũ nhìn thấy Trương Gia Nguyên, phấn khích vẫy tay gọi Trương Gia Nguyên tới. 

          "Đó là?" Châu Kha Vũ hỏi.

          "Đó là bạn thân của tôi, Trương Gia Nguyên, con người cậu ta rất tốt, có thể giới thiệu cho hai người làm quen với nhau"

          Đột nhiên Lưu Chương cười thầm một cái, nhỏ giọng nói: "Sao cậu ấy cũng tới đây vậy"

          Lúc này Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đã đi tới trước mặt Lưu Chương và Châu Kha Vũ.

          "Chào cậu, Lâm Mặc, Hội Trưởng Hội học sinh Trung I" Lâm Mặc nói với Châu Kha Vũ.

          Châu Kha Vũ ngay lập tức nhận ra, "cậu ấy" trong lời nói của Lưu Chương có lẽ là người này rồi.

          "Hi! Người anh em, chào cậu, tui là Trương Gia Nguyên!" Trương Gia Nguyên cố gắng đè xuống sự bức bối ở trong tim mình, làm ra vẻ bình thường chào hỏi.

          "Chào các cậu, tôi là Châu Kha Vũ"

          "Ái chà, Lưu Chương, cuối cùng cũng có người còn làm dáng hơn cậu nữa này" Lâm Mặc ở bên cạnh châm chọc.

          "Châu Kha Vũ, cậu ấy không có ý đó đây, ha ha, cậu đừng hiểu lầm" Trương Gia Nguyên lưng đẫm mồ hôi rồi, không phải chứ, hội trưởng, cậu cũng thật dám nói mà, đây chính là địa bàn của người ta đó.

          "Cậu ấy muốn nói bình thường tôi thích ra vẻ, người bị hại chính là tôi, chẳng qua cũng chỉ thuận tiện nói kháy cậu một chút mà thôi Kha Vũ" Lưu Chương ở bên cạnh đáp trả.

          AK! Cậu tới góp vui làm gì vậy!

          "Ha ha" Trương Gia Nguyên không biết phải nói cái gì mới được, chỉ đành đứng bên cạnh cười ngại ngùng hai tiếng.

          "Lưu Chương! Chúng ta gặp nhau ở trận đấu giao hữu" Lâm Mặc nói xong liền kéo theo Trương Gia quay người đi.

          "AK bái bai nha" Trương Gia Nguyên vẫy tay với Lưu Chương, cậu nhìn về phía Châu Kha Vũ, gật đầu ra hiệu rồi vẫy vẫy tay với Châu Kha Vũ, "Châu Kha Vũ, lần sau gặp"

          "Gia Nguyên, bái bai"

          Châu Kha Vũ không nói gì, nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Trương Gia Nguyên, trong lòng thầm nghĩ.

  〔Trương Gia Nguyên, mong đợi buổi gặp lần sau với cậu〕

          "Lâm Mặc, cậu đi nhanh vậy làm gì"

          "Đáng ghét! Khí thế của cái tên Châu Kha Vũ đó mạnh quá, tôi sắp hold không nổi rồi" Lâm Mặc nghiến răng nghiến lợi nói, "Thân là Hội trưởng Hội học sinh Trung I, thể diện của tôi không thể bị mất được, trong 36 kế chạy là thượng sách"

          "Vậy á, sao tui chẳng cảm nhận được gì cả"

          Lâm Mặc nhéo mặt Trương Gia Nguyên: "Cũng do cậu là kiểu người vô tâm vô phế đó, cả ngày cứ cười haha ngốc nghếch thì lấy gì mà cảm nhận được chứ"

          "Nè, nói thì nói, đừng có mà đụng tay đụng chân với tui" Trương Gia Nguyên không chịu yếu thế, hất tay Lâm Mặc ra, giơ hai tay ra nhéo lại Lâm Mặc.

          Lâm Mặc vùng vẫy một hồi cũng không thoát được tay Trương Gia Nguyên, dứt khoát bỏ cuộc, liền đứng ở đường lớn cùng Trương Gia Nguyên nhéo mặt lẫn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Trương Gia Nguyên là người đầu tiên thỏa hiệp. 

         "Được rồi được rồi, coi như cậu thắng"

           "Lêu lêu lêu" Lâm Mặc làm mặt quỷ với Trương Gia Nguyên, cười chạy đi.

          Trương Gia Nguyên sau khi về nhà nhào thẳng lên giường.

  〔Aaa, ngượng quá đi mất, cái gì mà lần sau gặp, chẳng khác nào bảo mình đang rất nóng lòng muốn gặp cậu ấy lần nữa, Châu Kha Vũ sẽ không cảm thấy mình là một người quái đản gì đó đâu nhỉ, sao lúc đó mình lại muốn nói như vậy chứ〕

          Trương Gia Nguyên ngồi phắt dậy, điên cuồng đập xuống giường, hối hận về hành động ngày hôm nay của mình.

          "Trương Gia Nguyên! Em còn phát điên nữa thì cút ra khỏi nhà cho chị!" Trương Gia Thù đẩy của ra, tức giận nhìn trừng trừng Trương Gia Nguyên nói

          "Oke oke, biết rồi, bà chị" Trương Gia Nguyên chỉ có thể cuối đầu vì sự đàn áp của máu mủ ruột thịt.


          "Gia Nguyên, chào buổi sáng"

          "Ừm, Lâm Mặc, chào buổi sáng nha" Trương Gia Nguyên ngáp một cái, sau đó nằm bò ra bàn mắt lim dim ngủ.

          "Tối qua cậu đi ăn trộm à? Sao bơ phờ vậy"

          "Thôi, đừng nhắc nữa, tối qua tui đã nghĩ..." Đột nhiên Trương Gia Nguyên tỉnh táo lại, cậu không thể nói cho Lâm Mặc biết tối qua đã nghĩ về Châu Kha Vũ cả đêm được, như vậy thì biết để mặt vào đâu chứ.

          "Đã nghĩ cái gì"

          "Ờ, à, chính là, đúng rồi, cái đó, tối qua tui mãi nghĩ xem năm nay trận đấu giao hữu của chúng ta ai sẽ lên thi đấu, sau đó thì không ngủ được nữa" Đại não Trương Gia Nguyên quay điên cuồng, bắt đầu tìm cớ thế vào

          "Chuyện đó á, ừm, tối qua tôi cũng đã nghĩ rồi, nếu không có vấn đề gì lớn thì sẽ là Lưu Vũ, tôi với cậu nữa"

          "Lưu Vũ chọn văn, hạng mục xã hội kia dễ như trở bàn tay rồi, cậu học tự nhiên trước giờ rất giỏi, nhất khối chúng ta được chọn là rõ ràng rồi" Trương Gia Nguyên nghe thấy tên hai người được chọn vô cùng vừa ý gật đầu, cho đến khi nghe thấy tên của bản thân.

          "Gì? Tui? Tui không được, cậu đừng chọn tui mà, Lâm Mặc"

          "Cậu tự tin vào bản thân mình một chút được không hả, tốt xấu gì cậu cũng trong Top 10 khối tự nhiên đó"

         "Không phải, vấn đề không phải chỗ này, tui ở Top 10 không sai, nhưng mà vẫn còn rất nhiều người giỏi hơn tui mà"

          "Tháng này bận rộn lắm, có rất nhiều sự kiện đụng nhau, họ có việc hết rồi" Lâm Mặc bất đắc dĩ nhún vai nói.

          "Nói một hồi mới biết, thì ra tui chỉ là góp vào cho đủ số lượng thôi à" Trương Gia Nguyên bĩu môi.

          "Ấy ấy ấy, sao lại biến thành góp vào cho đủ số lượng rồi, làm gì có nào, cậu chính là người mà tôi sàn lọc cẩn thận mới lựa ra được đó, cậu nói xem sao tôi không chọn người khác mà chọn cậu chứ, chứng tỏ trên người cậu có một ưu điểm đã thu hút tôi"

          "Không phải cậu bảo họ..."

          Lâm Mặc giơ ngón trỏ ra lắc qua lắc lại, đầu cũng theo nhịp đó mà lắc cùng: "No, no, no, họ bận là sự thật, nhưng cậu cũng rất là ưu tú nhá, cậu đừng tự hạ thấp mình, cậu chính là người tuyệt vời nhất trong lòng tôi" Lâm Mặc bắn tim với Trương Gia Nguyên.

          "Được thôi, miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của cậu vậy"

          "Được, vậy chúng ta vẫn còn lại 3 tuần, mỗi thứ hai ở lại phòng họp Hội học sinh bàn bạc đối sách, cũng không biết Trung T ngoài Châu Kha Vũ ra thì còn ai tham gia nữa"

Trung T

          "Vậy người tham gia trận đấu giao hữu năm nay của chúng ta chính là tôi, Bá Viễn và Châu Kha Vũ"

          "Tốt quá rồi, trận đấu giao hữu lần trước thua mất, tôi ghim trong lòng mãi, lần này có Châu Kha Vũ thì ổn rồi" Oscar Bộ Trưởng Bộ Học Sinh cười hihi ôm lấy vai Châu Kha Vũ, năm ngoái Oscar làm học sinh trao đổi với nước M, trùng hợp lại học cùng lớp với Châu Kha Vũ.

          Khi còn ở nước M Oscar đã biết Châu Kha Vũ lợi hại thế nào rồi nên lúc biết Châu Kha Vũ chuyển tới Trung T, hắn không ngần ngại gì mà đi khoe khoang khắp Trung T là Châu Kha Vũ ghê gớm đến mức nào, vì vậy khi Lưu Chương bảo Châu Kha Vũ trong đội hình thi giao hữu, mới không có người phản đối, mọi người cũng muốn xem thử sự lợi hại của Châu Kha Vũ.

          "Lưu Chương, Trương Gia Nguyên sẽ tham gia thi đấu chứ?" Lúc cuộc họp kết thúc, Châu Kha Vũ nán lại đến cuối hỏi.

          "Trương Gia Nguyên à, cũng không nói chắc được, cậu ta trước giờ rất lười tham gia những hoạt động này" Lưu Chương nhíu mày, nhớ lại.

          "Vậy sao, đáng tiếc thật"

          Lưu Chương quay đầu nhìn Châu Kha vũ, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói gì.

Ngày thi đấu

          "A, Lâm Mặc, tui căng thẳng quá đi, làm sao giờ, trán tui giờ đang đổ mồ hôi không ngừng nè" Trương Gia Nguyên nắm chặt cánh tay Lâm Mặc không buông.

          "Ài, chán cậu quá đi, có vậy mà cậu cũng căng thẳng nữa" Lâm Mặc không cảm xúc nói.

          "Gia Nguyên, đừng căng thẳng, cứ coi như là một cuộc thi bình thường thôi được rồi" Lưu Vũ dịu dàng an ủi.

  〔Huhuhu, Lưu Vũ dịu dàng quá đi, không giống Lâm Mặc chết dẫm〕Trương Gia Nguyên thầm nghĩ trong lòng.

          "Trương Gia Nguyên, ngẩng đầu, ưỡn ngực, người của Trung T tới rồi" Lâm Mặc nhìn ra cửa.

          Trương Gia Nguyên vô thức tìm kiếm Châu Kha Vũ trong đám người, Châu Kha Vũ cũng vừa hay nhìn cậu, trong không gian ồn ào huyên náo, dường như có một thứ gì đó mơ hồ lan ra trong tim Trương Gia Nguyên.

          Trương Gia Nguyên đã ngay lập tức hiểu ra tại sao mấy tuần nay bản thân lại hồn vía lên mây, tại sao ngày đó trong tim lại thấy bức bối như vậy, cậu nghĩ, có lẽ cậu đã thích Châu Kha Vũ rồi.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro