Phần 2: Hắn là khắc tinh của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ đại ca ta đã về tới, hắn nhận được thư nói ta sắp bị gả cho Tần Khanh liền hỏa tốc lên đường, không ngờ về đến cửa, tân lang lại đổi thành người khác. 

Ta còn đang mơ mơ màng màng đánh cờ với Chu Công thì Nhị Nha xốc chăn gọi ta dậy. Ta đến lương đình bên hồ sen gặp đại ca, hắn kích động kéo tay ta:

 - Rõ ràng là muội không yêu, tại sao lại không từ chối? 

Ta cười khổ, thứ nhất, ta không có năng lực phản đối cha, thứ hai, cha không có năng lực phản đối Ngọc Đình Liên. Đại ca a, huynh về nhà còn chưa tìm người hỏi rõ đã hàm hồ đến chất vấn ta rồi. 

- Muội là nữ nhân, nên gả cho người yêu mình sẽ tốt hơn cố chấp đeo đuổi người mình yêu. - Muội đã từng yêu ai sao?_ Đại ca chua chát hỏi lại. 

- Muội yêu tự do. 

Đại ca sững sờ, yên lặng hồi lâu mới lạnh lùng lên tiếng, vừa nói vừa bước từng bước chân cương nghị ra khỏi lương đình: 

- Tóm lại, ta quyết không để muội gả cho nam nhân khác. 

Ta ngẩn người hết một khắc, sau đó cũng kịp đuổi theo đại ca: 

- Tâm ý của đại ca Ngọc Nhan kính nhận, nhưng ông trời đã an bày chúng ta là huynh muội thì cả đời này chỉ có thể làm huynh muội mà thôi. Thứ lỗi muội không thể phụng bồi. 

Đại ca nhìn ta thật sâu, nhìn đến ta đây vô duyên vô cớ bắt đầu chột dạ, đúng lúc Ngọc Đình Liên tiêu sái đi tới, đại ca nhìn hắn một hồi cũng không quay đầu lại, hỏi ta: 

- Là hắn sao? Ta gật. 

- Ta bì không kịp. Muội yên tâm, đại ca chúc phúc cho muội. 

Nói xong hậm hực đi. Nói đến chuyện đại ca, ta nghĩ cũng là một câu chuyện dài. 

Năm đó cha ta là một cái tiểu thương còn phụ thân của Đại nương là hào phú một vùng, dưới gối lại chỉ có Đại nương là con, không có nhi tử thừa tự. 

Đại nương lúc trẻ cũng là thiếu nữ nhiều mơ mộng, hy vọng có thể cùng một vị đại hiệp vân du giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, oai phong lẫm liệt. Có ai ngờ được, lúc ước mộng sắp thành thì vị đại hiệp của bà bị địch nhân vây giết, tán thân nơi đáy vực. Trong bụng bà, kết tinh tình yêu của họ lại mỗi ngày một lớn. 

Vị phú gia kia đối với tài kinh tương cùng nhân phẩm của cha ta lúc đó rất vừa lòng, liền đem chuyện hôn nhân của nhi nữ ra làm giao dịch, để cha ta có thể kế thừa gia sản của ông ấy. 

Cho nên, Đại ca ta sinh ra vốn không phải huyết mạch họ Từ. 

Vốn cho rằng chuyện đã không vết tích lui vào bóng tối, không ai ngờ tới một lần Đại nương vì bênh vực lỗi lầm của Đại ca mà cãi nhau với cha, ta khuyên Đại ca đến tìm cha nhận lỗi lại tình cờ nghe được. 

Lúc đó Đại ca mười tuổi vẫn là tiểu nam hài lớn xác do được cưng chiều mà bướng bỉnh, ta lại có được sự thâm trầm của Tam nương, hoàn toàn không giống với những bé gái chín tuổi khác. Cho nên, Đại ca nóng giận muốn xông vào làm rõ, ta lại cật lực áp chế, kéo huynh ấy đi. Bọn ta đến một góc nhà kho bỏ hoang để huynh ấy có thể khóc lớn mà không bị ai nghe thấy. Ta khuyên giải hết nửa ngày, huynh ấy rốt cục thỏa hiệp. 

Từ ngày đó, huynh ấy trở thành người khác, không bướng bỉnh ham chơi nữa, bắt đầu có trách nhiệm, chăm chỉ học hành, mỗi ngày đều theo ta đọc sách, lại còn xin tầm sư học võ. Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, tình cảm huynh muội bọn ta tốt đến nỗi, lớn lên, biểu hiện của huynh ấy khác đi mà ta cũng không hề hay biết. 

Một năm trước, huynh ấy phải đi Hàng Châu chủ quản việc làm ăn ở đó, bặt vô âm tính một thời gian lại đúng lúc ta bị chuyện của Tam nương đả kích nên quên mất. 

Mãi cho đến hôm nay, huynh ấy vì nghe tin hôn sự của ta mà bôn ba trờ về, bộ dáng phong sương mệt mỏi tìm ta nói mấy lời đó, ta mới nhận ra, huynh ấy sớm đã không xem ta là muội muội. Ta nghĩ, có lẽ huynh ấy cũng giống ta, cho rằng ta sẽ không gả ra ngoài sớm như vậy cho nên mới yên tâm ở Hàng Châu bặt vô âm tính cả năm trời. Sau này, ta mới biết được, thì ra huynh ấy gửi về cho ta mấy chục lá thư đều thành tro tàn trong khuê phòng Tam muội. Đại ca tốt như vậy, nhiều năm cố gắn che chở giúp đỡ ta, coi như cũng là thanh mai trúc mã gắn bó nhiều năm cùng chung hoạn nạn, nếu không phải chút ý nghĩ ghen tị kia, bọn ta có lẽ cũng không ở vào tình cảnh thế này. 

Ta cũng không quan tâm đến Ngọc Đình Liên đang đi tới, trong lòng ta mệt mỏi cùng chán nản, ta chỉ muốn lang thang một mình. 

Ta đi một hồi lại nghe tiếng người luyện võ, nhìn lại thì âm thanh đúng là phát ra từ chỗ Đại ca, huynh ấy không vui nhất định sẽ điên cuồng luyện võ để tìm quên, sau đó là uống rượu, uống cho say đến nỗi không khác gì người chết. 

Trong lòng ta nhói đau, ta thoáng nghĩ, hay là xin huynh ấy đưa ta bỏ trốn, huynh ấy võ công cao như vậy, hộ vệ của Ngọc Đình Liên hẳn sẽ không cản được. Bất quá, ta rất nhanh lắc đầu rũ sạch suy nghĩ đó, ta đã quen xem huynh ấy là huynh trưởng, nếu vì chuyện này mà gieo thêm hy vọng vào lòng huynh ấy, đến lúc cần giải thích rõ ràng, ta sợ sẽ lại đẩy huynh ấy xuống mười tám tầng địa ngục, hơn nữa, huynh ấy tài năng khí độ hơn người, ta không thể vì chuyện này hủy đi tương lai của huynh ấy, khiến huynh ấy cùng ta gánh tội loạn luân. 

Ta vừa định rời đi thì tiếng múa quyền chuyển thành tiếng leng ken của binh khí va chạm, có người đánh nhau, ta lo sợ, nhịn không được chạy đến xem. 

Là Ngọc Đình Liên đang cùng đại ca so kiếm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro