Untitled Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Thức tỉnh 2

Khi Mạc Ly dần tỉnh lại, phát hiện bản thân và nam nhân kia đang ở cùng một chỗ. Mình thì nằm trên cái giường gỗ sắp sập; còn hắn đang ngồi trên ghế, nhắm mắt điều tức.

Đại khái là cảm giác được hơi thở của Mạc Ly chuyển biến, nam nhân mới thấp giọng, nói: "Là ngươi cứu ta." Rõ rành rành một câu trần thuật.

Phỏng chừng lúc y mất ý thức, nam nhân dò xét cảnh vật xung quanh, không phát hiện ra người của Thương Long môn, hơn nữa lần theo đủ dấu hiệu, cũng biết Mạc Ly không có tí võ công nào.

Mạc Ly sờ sờ cái cổ suýt đứt của mình, mới dạo từ quỷ môn quan về, hơi khó mở miệng.

Nam tử thả hai chân xuống, trở lại dáng ngồi bình thường, "Cảm tạ."

Mạc Ly mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cảm thấy thiện ý cùng sự tha thứ từ Mạc Ly, nam tử cũng không nói nữa nữa, tiếp tục điều tức. Tuy quần áo vẫn tả tơi, nhưng từ hành động, cử chỉ ưu nhã của hắn, người này nhất định có xuất thân không tầm thường. Nam tử đã nhăn mày, hẳn là thấy áy náy khi ngộ thương Mạc Ly, nhưng cuối cùng, hắn chỉ nói một tiếng "cảm tạ", không xin lỗi. Có thể suy ra, địa vị của nam tử rất cao, cho nên chưa từng phải nói lời tạ lỗi.

Trước kia đã được Dược Lang và Trình Cửu Nhụ nhắc nhở, lai lịch người này không vừa. Hôm nay xem ra, họ nói hoàn toàn đúng. Mạc Ly vốn chỉ muốn cứu người đơn thuần, cũng không để ý tới thân phận, càng không nghĩ tới chuyện muốn người được mình cứu tri ân báo đáp. Thấy nam tử thanh tỉnh, y thật cao hứng. Nam tử còn vận công chữa thương, Mạc Ly không tiện quấy rầy, nhưng vẫn vỗ nhẹ vào cánh tay hắn.

Hắn mở mắt, nhìn y. Nhất thời Mạc Ly chưa nói được, chỉ có thể khoát khoát tay, ra hiệu, bảo hắn đừng vận công nữa.

Nam tử ngây người một lát mới hỏi: "Ngươi bảo ta đừng vận công chữa thương nữa?"

Mạc Ly gật đầu.

"Trong người ta có tà pháp, là ai phá giải cho ta, ngươi biết không?"

Nghe hắn hỏi vậy, Mạc Ly không biết nên phủ nhận hay cứ nói ra. Dù sao cũng không biết người này gặp phải chuyện gì, vạn nhất liên lụy Trình Cửu Nhụ thì không hay. Nghĩ vậy, Mạc Ly do dự lắc đầu.

Đại khái nhìn được sự khó xử của y, nam tử không ép buộc nữa, chỉ nói: "Không biết ta có thể đợi đến lúc ân nhân trở lại, nói tạ ơn với hắn không?"

Mạc Ly hiểu, hẳn người này đã nhận ra trong cơ thể hắn có kịch độc. Nhìn vẻ cô đơn của nam tử, Mạc Ly bất giác đưa tay bao lấy mu bàn tay hắn. Y chỉ im lặng như thế, mỉm cười dịu dàng, tựa hồ như đang truyền một nguồn năng lượng từ tay mình, khiến người ta yên lòng sang khắp người hắn. Mạc Ly làm đủ động tác, ý muốn nói, đã có người đi tìm thuốc giải cho hắn rồi. Nam tử cúi đầu nhìn những vết mủ lở loét trên mu bàn tay mình, mà Mạc Ly lại không hề thấy ghê tởm áp tay vào, nhất thời cũng không biết nói gì.

Hai người cứ an tĩnh như vậy, ngồi đến tối.

Mạc Ly nghỉ ngơi một đêm, cơ thể cũng hồi phục lại bình thường. Sáng sớm, ánh mặt trời cùng tiếng chim đánh thức y, y mở mắt, thấy nam nhân đang quay lưng ngồi thiền.

Ánh dương theo khe hở của ván gỗ lọt vào, chiều lên hình dáng hắn. Vì bị khuất bóng, Mạc Ly không nhìn rõ vết mủ lở loét, chỉ mơ hồ cảm thấy, nguyên bản nam tử thực anh tuấn bất phàm, vì hắn có thân hình thực vĩ ngạn. Mạc Ly có chút thèm muốn, chẳng là y từ nhỏ đã gầy nhom, trông rất yếu đuối.

Rón rén xuống giường, Mạc Ly định đi làm chút gì ăn. Nhưng trong ngoài căn phòng của Dược Lang không có bất luận dụng cụ làm bếp hay nguyên liệu gì, khiến Mạc Ly không khỏi hoài nghi, trước khi gặp mình, Dược Lang làm thế nào mà sống qua ngày được nhỉ? Buộc phải lấy túi hương Dược Lang để lại, đi qua đám cây nhìn tưởng bình thường nhưng thực chất là kịch độc kia, trở về khách điếm.

Khách điếm vẫn y nguyên như từ ngày y ly khai. Người của Thương Long môn trộm được thi thể, cũng cho là bọn chúng đã hại chết người, không sinh sự nữa, mau chóng rút lui.

Nghe Dược Lang nói, vùng này là phạm vi thế lực của hắc đạo Nhất Ngôn đường, người bạch đạo nán lại không ít, sự tình luôn bất ổn.

A Thổ và Từ Tam Nương được Dược Lang nhờ vả, thay Mạc Ly trông điếm. Tam Nương thấy Mạc Ly trở về, nước mắt lã chã lã chã rơi xuống. Nàng lấy đầu hành trắng hung dữ chọc vào ngực Mạc Ly: "Đáng chết, lâu như vậy mới về, ta còn tưởng có chuyện xảy ra chứ!"

A Thổ lắc lắc đầu: "Chỗ ở của Dược Lang thực quá độc. Chúng ta không vào được, cũng không thấy ngươi đi ra, ai..."

Mạc Ly vỗ vỗ vai A Thổ: "Không việc gì, ta không phải đã hoàn hảo ở đây sao?"

Tam Nương biến sắc, lập tức phát hiện vết hằn trên cổ Mạc Ly, nàng phát điên: "Đứa thối nào không biết trắng đen, dám làm Mạc Ly nhà ta bị thương, xem ta có băm hắn thành mười khối tám khối không..."

Mất nửa ngày mới dỗ được Tam Nương, Mạc Ly khẩn trương nấu chút cháo, cho vào trong giỏ trúc, đi đưa cho nam tử ở nhà gỗ.

Đến thời điểm này, cũng đã quanh co được rất nhiều ngày.

Chương 8: Thức tỉnh 3

Sinh ý của khách điếm không thể bỏ đấy, nhưng từ ngày Dược Lang và Trình Cửu Nhụ rời đi, lại thành thiếu người.

Tuy rằng có A Thổ và Từ Tam Nương, nhưng cặp đôi này phá so với làm còn nhiều hơn. Làm loạn xong rồi thì thành khẩn nhận lỗi, cuối cùng Mạc Ly cũng chỉ lắc đầu trước kiểu người ngoan cố "tích cực nhận lỗi, cương quyết làm sai" điển hình.

Chăm nom khách điếm cũng đã là một việc khó ứng phó với Mạc Ly, lại còn ngày ngày mang thuốc thang đến cho bệnh nhân, càng có phần lực bất tòng tâm. Xem xét một thời gian, phát hiện sau vụ Thương Long môn, khách điếm lại vô sự, Mạc Ly có ý định đưa nam tử kia quay lại khách điếm. Thứ nhất, phòng trống trong khách điếm nhiều, cũng tiện chăm sóc; thứ hai, nếu nam tử kia rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng có thể giúp chạy bàn.

Ở cùng một thời gian dài, cảnh giác của nam tử với Mạc Ly dần dần bớt đi, hai người cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Nhưng với tính danh và thân phận của nam tử, Mạc Ly cũng biết không nên hỏi, mà hắn cũng không nói. Mạc Ly hiểu. Mà với mấy chuyện tranh chấp giang hồ, y cũng hiểu. Y chỉ cứu người thôi.

Nam tử ngoài độc tính trong cơ thể chưa được giải, thương thế đã khá lên nhiều, nhất thời cũng không dễ dàng bị kẻ khác bắt giữ. Hơn nữa, có lẽ hắn cũng muốn thăm dò chút thông tin hữu ích từ nhân khẩu tới tới lui lui của khách điếm.

Khi Mạc Ly đem chuyện muốn đưa nam tử về khách điếm, hắn trầm tư một hồi rồi đáp ứng.

Mạc Ly đưa người về, nam tử liền bị Từ Tam Nương miệng mồm lanh lợi xỉa xói một phen. Tam Nương coi Mạc Ly như người nhà, lúc nào cũng như gà mái bảo hộ gà con thương yêu. Lần trước trông thấy vết hằn nam nhân lưu lại trên cổ Mạc Ly, nàng đã thầm mắng te tua tiểu nhân "lấy oán trả ơn". Cuối cùng giờ cũng gặp, đương nhiên chẳng dễ dàng buông tha.

Nam tử cũng rất phong độ, tùy Tam Nương mắng chửi khó nghe bất kể. Đến khi Tam Nương miệng khô lưỡi rát, uống một ly trà A Thổ đưa tới, cuối cùng mới ngừng.

Tam Nương rất có phong thái lão bản nương của khách điếm, ngồi trên ghế, trong tay là trà trản, "Sau này ngươi ở điếm làm tạp dịch, thế nào cũng phải có cái tên, không thể cứ 'này, này' mà gọi được!"

Nam tử nghe vậy chỉ cười không đáp.

"Quên đi, không bằng đặt cho cái tên." Tam Nương dùng ánh mắt coi khinh đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, "Nhìn cái mặt lở loét của ngươi, xấu chết được. Nếu không phải Mạc Ly nói trước với ta, ta còn tưởng xác chết từ quan tài đi ra, ban ngày hù người ta thăng thiên." Tam Nương đảo mắt, "Gọi là Sửu Nô đi!"

Mạc Ly ngồi bên bất đắc dĩ: "Tên này cay độc quá đấy..."

Nam tử lại đưa tay kéo Mạc Ly, "Tên này rất được." Giọng trầm cất tiếng nói đầu tiên trong ngày. Nếu đương sự đã đồng ý, Mạc Ly cũng không biết phải ý kiến thế nào.

Vì vậy, Sửu Nô ra đời.

Sửu Nô là một người trầm ổn nghiêm cẩn. Cho dù ngày thường làm các công việc vặt như chẻ củi, quét dọn, sửa phòng, vân vân... đều thấy rõ cá tính cẩn thận tỉ mỉ của hắn.

Cách xử sự so với Dược Lang đúng là một trời một vực.

Bởi trên người Sửu Nô có mụn mủ nên thường chỉ ở hậu viện giúp việc. Mấy ngày nay, hắn đã quen hết với các công việc hàng ngày của khách điếm, một chút cũng không giống người vừa tới chưa lâu.

Sửu Nô tuy không hay mở miệng, nhưng với món ăn Mạc Ly làm cũng giống mọi người, lập tức thích ngay. Chưa khen câu nào, nhưng cơm nước thì ăn sạch không để thừa, mỗi lần được nếm món mới, ánh mắt đều lóe lên thích thú.

Chỉ có điều, Sửu Nô rửa bát rất tệ.

Có lẽ hắn trời sinh có thù có oán gì với đám bát đĩa dễ vỡ kia, lúc nào cũng tạo thành một đống hỗn độn. Đến độ sau này Mạc Ly dứt khoát không cho hắn chạm vào bát đĩa nữa. Sửu Nô cũng chẳng tỏ vẻ xấu hổ, chỉ luôn an tĩnh đứng sau Mạc Ly, nhìn y thành thạo bận việc.

Vì món ăn Mạc Ly làm không giống người thường, khách nhân ở xa nghe tiếng mà đến rất nhiều. So với những khách dừng chân, khách tới ăn cơm rất rất nhiều. Đôi khi chỉ rửa bát cũng phải đến khuya. Mà Sửu Nô cứ yên lặng đừng sau nhìn Mạc Ly, thậm chí đôi khi Mạc Ly không chú ý, quay lại mới biết hắn còn đứng đó.

A Thổ mua được một mũ sa từ trên chợ cho Sửu Nô.

Nhiều người ra vào khách điếm, khó trách có lúc đi nhầm vào hậu viện. Bị hình dạng Sửu Nô dọa sợ chỉ là chuyện nhỏ, nếu ai nhận ra thân phận hắn mới là gay go. Cho nên cẩn tắc vô áy náy, trước khi khách điếm đóng cửa, Sửu Nô vẫn nên mang mũ sa.

Cách ngày, A Thổ và Tam Nương có việc không thể qua hỗ trợ, đúng lúc khách nhân lại đông. Rất nhiều người vì đợi lâu không thấy món ăn, cũng bất mãn mà nhốn nháo ngoài đại đường.

Mạc Ly không phải không nghĩ tới chuyện mời thêm mấy trù sư tới giúp, nhưng chẳng biết làm sao món ăn làm ra mùi vị khác biệt rất nhiều, khách nhân đều chỉ đích danh Mạc Ly làm. Bất đắc dĩ, Mạc Ly đành để Sửu Nô giúp tiểu đồng mang món ăn lên, như vậy mới tiết kiệm nhiều thời gian hơn.

Không biết có phải người chờ ở đại đường lâu đâm nhàm, muốn tìm chuyện vui hay có nguyên nhân gì khác, có kẻ ỷ mình tập võ, liền chọc ghẹo Sửu Nô.

Trên đại đường, rất nhiều người cũng bỡn cợt quấy rối theo, bắt Sửu Nô phải tháo mũ sa xuống. Sửu Nô không đáp, cũng không làm gì, chỉ xoay người quay về hậu viện. Kẻ gây rối kia nhảy vọt lại, cầm bội kiếm chắn đường Sửu Nô.

"Trên giang hồ chẳng kẻ nào không nể mặt 'Thiên Sơn Nhất Kiếm' ta đây, hôm nay không nhìn được lư sơn chân diện mục của ngươi, ta cũng không bỏ qua."

Nghe danh hào ngời ngời của người này, đại đường nhất thời an tĩnh. Thiên Sơn Nhất Kiếm là hải tặc đang bị bạch đạo truy bắt, chuyên cướp bóc nhà ở của bạch đạo nhân sĩ, gặp người là giết. Hiện đã có mấy môn phái nhỏ bị diệt môn. Ước chừng vùng này ít có bạch đạo, Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng không thèm kiêng dè, bộ dạng thật kiêu căng.

Tiểu đồng lập tức chạy vào trù phòng báo cho Mạc Ly, y thở dài, vội ra giải quyết rắc rối. Xốc rèm cửa lên, lập tức nhìn thấy Sửu Nô bị một đám vây lại, nhức đầu không thôi.

Thấy khách điếm lão bản đi ra, Thiên Sơn Nhất Kiếm kia coi như còn khách khí.

Mạc Ly nói: "Vị đại ca, không biết Sửu Nô nhà ta đã gây chuyện gì, hôm nay thôi thì để ta bồi tội với các vị."

Thiên Sơn Nhất Kiếm kết huynh đệ với Thiết Lang Chuy, thấy thái độ ôn hòa của Mạc Ly, liền được voi đòi tiên, lấy danh hào của Thiết Lang Chuy làm vũ khí. Gã đó có một cây búa trăm cân, Thiết Lang Chuy vung nó như thường, búa đi tới đâu là đánh người huyết nhục lẫn lộn.

Chuy: cái búa.

Danh tiếng của Thiết Lang Chuy trên giang hồ không chỉ bởi vũ khí hắn dùng khiến người ta phải sợ, quan trọng hơn là tính tình háo sắc, nam nữ không tha. Giang hồ còn đồn đại rằng, dương cụ của kẻ này còn khủng bố hơn cả cây búa gã mang, có thể móc hết huyết nhục trong huyệt nội người ta. Bị gã thượng thì chẳng mấy chốc chết là chết, tàn tật là tàn tật, rất kinh khủng.

Thiết Lang Chuy còn ở bên kêu gào: "Hôm nay nếu không thấy chân diện mục của đồ quỷ kia, bồi chúng ta một bàn há là xong." Gã tiến lại gần, nhéo nhéo cái eo mảnh khảnh của Mạc Ly, "Trong đám tình nhân của ta đang thiếu một người biết nấu ăn nha, dù không xinh lắm, nhưng chẳng biết sao lại cứ nhớ ngươi..."

Lời hèn mọn còn chưa dứt, Thiết Lang Chuy đã bị một đĩa thức ăn bay vào mặt. Nhất thời xanh đỏ vàng trắng, lẫn lộn lủng lẳng trên gáy gã.

Thiết Lang Chuy mãi không thốt nên lời, chỉ thấy gân xanh nổi lên, vung búa lớn, nhằm vào đầu Sửu Nô.

Mạc Ly kinh hãi: "Coi chừng!"

Sửu Nô dùng khinh công hiểm, nhảy vọt lên mới toàn mạng dưới cây búa khổng lồ.

Nhìn hai thân ảnh đuổi theo nhau, Mạc Ly chợt nhớ Trình Cửu Nhụ đã nhắc, không được để Sửu Nô đề công vận khí, lòng lập tức như lửa đốt.

Chương 9: Cái gọi là bình thản 1

Sửu Nô đối phó với gã Thiết Lang Chuy đang mất hết lý trí này cũng không quá khó khăn, chỉ cần linh hoạt tránh né là đủ. Nhưng dù chỉ là vậy cũng đã làm huyết khí trong tim phổi nhộn nhạo, bước bộ chuếnh choáng.

Mạc Ly tuy sốt ruột, cũng chỉ có thể đứng ngó.

Đúng lúc đó, có một tiếng thét lên, Tam Nương nhảy vào cuộc chiến, trong mấy chiêu đã cản được thế tiến công của Thiết Lang Chuy. Sửu Nô thoát khỏi cuộc chiến, ngã xuống bên Mạc Ly. Y vội đỡ lấy hắn. Sửu Nô lảo đảo một cái, miệng hộc máu. Mạc Ly kinh hoảng, luống cuống chẳng biết phải làm sao. Hắn thấy vậy, cố rặn ra một nụ cười vẹo vọ, như muốn bảo y đừng quá lo lắng.

Thiên Sơn Nhất Kiếm nãy giờ ngồi bàng quan, thấy huynh đệ nhà mình bị xử lý, không thể làm ngơ bèn phi vào, ỷ đông hiếp cô.

A Thổ không biết vì sao không xuất hiện cùng Tam Nương. Tuy đơn đấu chả là vấn đề, nhưng một chấp hai cũng khiến Tam Nương thấy khó khăn. Nàng uyển chuyển múa lụa hồng, quấn lấy cây búa của Thiết Lang Chuy, quẳng ra ngoài.

Trong nháy mắt vũ khí bị văng đi, có thể do quán tính quá lớn, Thiết Lang Chuy ngã vật ra đất, kêu la thảm thiết. Nhìn tay gã quặp lại kỳ cục, có lẽ đã bị nội lực của Tam Nương đánh gãy.

Nàng phi thân, vung một cước về Thiên Sơn Nhất Kiếm, gã ta thoát hiểm né được, lập tức bổ về phía nàng. Tam Nương búng người, vung tay quấn lấy cánh tay gã. Thừa dịp giằng co, nàng mở miệng: "Đều là huynh đệ đồng đạo, có vấn đề gì thì hảo hảo thương lượng."

Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng là kẻ kinh nghiệm, đương nhiên biết Từ Tam Nương chả nhã nhặn gì cho cam, không muốn việc bé xé ra to, tức thì thu tay.

Từ Tam Nương phóng về bên cạnh Mạc Ly, nói: "Chuyện hôm nay bất kể do ai khởi sự, một điều nhịn chín điều lành là hơn."

Thiên Sơn Nhất Kiếm nhổ một bãi nước bọt xuống đất, "Nhịn?! Nếu không tại thằng quỷ xấu xí kia đắc tội hai huynh đệ chúng ta, ta cũng không rảnh tới đây tìm xui!"

Tam Nương khoanh tay trước ngực, khinh thường đáp: "Lão nương cũng không tin các ngươi không làm điều gì bậy bạ."

Nhớ tới lời thô bỉ Thiết Lang Chuy ban nãy nói với Mạc Ly, đôi mắt Thiên Sơn Nhất Kiếm thoáng ánh lên vẻ xấu hổ. Đồng đạo chứng kiến trong khách điếm nhiều như vậy, sĩ diện của Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng chẳng còn mấy. Lại thấy Tam Nương che chở Mạc Ly như thế, khách điếm này lại nằm dưới tay Tà lão đầu, Thiên Sơn Nhất Kiếm tuyệt không thể làm càn.

Tức tối không chỗ xả, Thiên Sơn Nhất Kiếm nghĩ, nếu không đụng được vào Mạc Ly, chí ít cũng phải trút giận được lên tên quỷ xấu xí kia. Gã nhấc một cẳng giẫm lên ghế, "Được, ta không làm khó lão bản, nhưng tên quỷ xấu xí kia phải chui qua háng ta! Nếu không ta cũng đếch tha cho việc Thiết Lang Chuy huynh đệ bị đánh trọng thương!"

Không ngờ Thiên Sơn Nhất Kiếm lại giở trò hạ lưu này, Mạc Ly vô cùng tức giận.

Còn Tam Nương, vốn đã không ưa Sửu Nô, thấy Thiên Sơn Nhất Kiếm bắt chẹt hắn, ngoài mặt thì lạnh tanh nhưng trong lòng lại cực kỳ khoái trá.

Mạc Ly tâm địa hiền lành, mặc dù Sửu Nô chẳng nói một lời tạ ơn, y vẫn cứ che chở hắn, khiến Tam Nương muốn chỉnh hắn cũng không được. Lần này nàng muốn xem Sửu Nô tâm cao khí ngạo kia phải thành trò cười cho thiên hạ, thành ra chẳng thèm lên tiếng.

Thiết Lang Chuy ôm cánh tay gãy, gào lên: "Đại ca, vậy quá dễ cho hắn!"

Thiên Sơn Nhất Kiếm trừng mắt liếc Thiết Lang Chuy. Nếu không phải do Thiết Lang Chuy nổi sắc tâm với lão bản, mọi sự đã không đến mức này. Theo gã biết, lão bản khách điếm với Độc Dược Lang cùng Thiên Cơ Thần Toán có giao tình cực tốt, mặc dù hiện tại hai người đó không biết đi đâu, nhưng vạn nhất ngày nào đó quay về truy cứu bọn họ, lúc ấy có mấy cái mạng cũng không đủ bồi thường.

Nhưng mà Mạc Ly lại không rõ nội tình, chỉ nghĩ với tính cách của Sửu Nô, chắc hẳn hắn không chịu nổi bị sỉ nhục như vậy, huống hồ trong người còn đang trọng thương, "Các ngươi muốn ta nhận lỗi hoặc bồi thường còn được, sao lại dùng hành động vô sỉ này nhục mạ người khác?!"

Thiên Sơn Nhất Kiếm đã phát ngôn, không thể rút lại, liền khăng khăng kêu gào, nhất định làm nhục Sửu Nô bằng được.

Sửu Nô vẫn im lặng, nhưng tay đã nắm thành đấm, gân guốc nổi lên khắp nơi, hắn đang cực kỳ kiềm chế. Sợ hắn không nhịn được, Mạc Ly lo hắn nhất thời vận nội kình, dưới tình hình nguy cấp liền quỳ xuống, tuy tư thế có vẻ khuất nhục, nhưng khí độ vẫn tĩnh tại như trước, "Ngộ thương công tử là chúng ta không đúng, mong các vị rộng lòng bỏ qu..." Còn chưa dứt lời, liền bị một luồng lực đạo kéo dậy.

Mạc Ly ngơ ngác, Sửu Nô vốn đứng cạnh đã quỳ một chân xuống.

Phỏng chừng Sửu Nô không chấp nhận chuyện Mạc Ly vì hắn phải hạ mình chịu nhục, cuối cùng mới quỳ gối trước Thiên Sơn Nhất Kiếm. Nhưng dẫu sao Sửu Nô cũng là kẻ cao ngạo, quỳ một gối đã là nhẫn nhịn cùng cực.

Mạc Ly sững sốt, nhất thời nói không nên lời.

Tam Nương nhìn Sửu Nô vì Mạc Ly chấp nhận làm được tới bước đó, cũng giật cả mình.

Thiên Sơn Nhất Kiếm lấy được sĩ diện, nhả thêm đôi câu, rồi biết điều ôm lấy Thiết Lang Chuy ly khai.

Mạc Ly lay nhẹ Sửu Nô vẫn quỳ cứng trên đất: "Ngươi, ngươi không sao chứ...?"

Sửu Nô không phản ứng. Thật lâu sau, đột nhiên hất tay Mạc Ly đang ở trên vai hắn, trở về phòng mình.

Một thời gian dài sau trận xích mích, Mạc Ly không còn gặp lại Thiên Sơn Nhất Kiếm hay Thiết Lang Chuy nữa.

Một năm sau, nghe mấy người tạt qua khách điếm đồn, Thiên Sơn Nhất Kiếm với Thiết Lang Chuy đột nhiên chết oan chết uổng, bộ dạng thê thảm. Thiết Lang Chuy bị thiến. Xương đầu gối của Thiên Sơn Nhất Kiếm thì bị đập gãy, lòi cả ra, chết trong tư thế quỳ, hai mắt bị móc, thất khổng đổ máu.

Thất khổng: 7 lỗ – hai hốc mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng.

Mà chuyện đó, để sau hẵng bàn.

Chương 10: Cái gọi là bình thản 2

Từ lúc Sửu Nô trầm lặng quay về phòng, vẫn chưa trở ra. Mạc Ly tưởng hắn để bụng chuyện ban nãy nên không để ý, tranh thủ chuẩn bị chút nguyên liệu, lát nữa làm mấy món ngon ngon đi xem hắn.

Đại đường vì trận hỗn chiến mà thêm tan hoang. Mạc Ly dọn dẹp qua loa xong, vội vàng đi nấu nướng. Bưng khay thức ăn đứng trước phòng Sửu Nô, y gõ cửa. Hồi lâu không thấy đáp lại. Mạc Ly thấy lạ, toan đẩy cửa bước vào. Tay còn chưa chạm, đã nghe tiếng gầm gừ vọng ra:

"Đừng vào." Giọng điệu của Sửu Nô mang theo sự căng thẳng.

Mạc Ly ở ngoài cửa lo lắng, "Chuyện gì vậy?"

Bên trong vẫn không có tiếng đáp trả, còn phát ra tiếng động đỗ vỡ.

Mạc Ly vội vàng đấy cửa xông vào. Sửu Nô đã gập người co quắp ngã xuống bên giường. Mạc Ly kinh hãi, nhanh chóng lớn tiếng gọi Tam Nương vào giúp. Cả hai cùng kéo Sửu Nô lên giường.

Tam Nương điểm thụy huyệt của Sửu Nô, liếc thân thể bất động trên giường, "Có lẽ hắn bị độc phát rồi."

Mạc Ly nói, "Sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng Dược Lang bảo, độc này đến ngày trăng tròn mới phát tác, từ giờ đến Mười lăm còn rất lâu mà."

Tam Nương nhíu mày: "Phỏng chừng do hắn động nội lực. Hiện tại chưa có giải dược, chúng ta chỉ còn cách giúp hắn duy trì tính mạng."

Mạc Ly không thể làm gì hơn ngoài dùng vải mềm trói tứ chi Sửu Nô lại, ngăn hắn lúc độc phát tự tổn hại mình. Đến nửa đêm, Sửu Nô sốt cao. Cơn sốt chẳng những khiến khuôn mặt hắn tím lại, mà mủ loét toàn thân cũng bốc mùi tanh tưởi.

Mạc Ly không ngần ngại, cẩn thận dùng khăn lạnh vệ sinh toàn thân cho Sửu Nô, giúp hắn giải nhiệt. Nhìn thấy môi Sửu Nô khô nứt, y lấy vải bông thấm nước, từng chút từng chút mớm từng giọt.

Mặc dù bị điểm huyệt, Sửu Nô vẫn chẳng được yên giấc, không ngừng co giật. Mạc Ly chỉ có thể dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn, mong có thể truyền thêm sức mạnh và dũng khí cho đối phương. Chỉ cần vượt qua đêm nay là có hy vọng sống sót.

Dần dần, dường như thân nhiệt mát lạnh của Mạc Ly khiến Sửu Nô cảm thấy an tâm, đến nửa đêm, hắn đã bình ổn lại.

Còn Mạc Ly, vì túc trực suốt một đêm mà kiệt sức, gục bên giường Sửu Nô thiếp đi.

Ánh nắng tinh sương rọi đến, hôm sau khi Sửu Nô thức tỉnh, mở mắt, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy cạnh mình... Là Mạc Ly.

Mái tóc y mềm mại, những sợi tóc mỏng manh đen nhạt, dưới ban mai ánh lên sắc vàng, ấm áp như nắng. Ánh sáng bao lấy Mạc Ly, khiến ngũ quan vốn bình thường của y thêm nhu hòa.

Sửu Nô bất giác muốn vươn tay vuốt ve mái tóc kia, nhưng lại phát hiện tứ chi không thể cựa quậy.

Bị cử động của Sửu Nô đánh thức, Mạc Ly ậm ừ bất mãn mấy tiếng, quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục ngủ. Biết Mạc Ly cả đêm túc trực chăm sóc mình, Sửu Nô không nỡ phá rối giấc ngủ của y, cố gắng mặc kệ tay chân tê mỏi vì bị trói, tiếp tục nằm trên giường. Hắn im lặng, chăm chú ngắm Mạc Ly. Dần dà, những thống khổ, phản bội, đau xót, nhục nhã trước đây, dường như bị tấm lòng thiện lương trước mắt xoa dịu. Tâm tư được giải phóng, ý thức mơ hồ, bất giác Sửu Nô cũng theo Mạc Ly chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau, may mắn khách điếm không bị quấy phá nữa, độc trong cơ thể Sửu Nô nhờ đó cũng không phát tác thêm, nhưng lở loét ngoài thân thì càng ngày càng nặng.

Tuy trước kia Mạc Ly là bác sĩ khoa ngoại, nhưng cũng rất hứng thú với Đông y, bỏ công nghiên cứu ít nhiều. Y phát hiện kịch độc trong thân thể Sửu Nô có nhiệt tính nên mới khiến hắn lở loét, mưng mủ, sốt cao kéo dài.

Mạc Ly chủ tâm làm mấy món hàn tính cho Sửu Nô, hắn mới cảm thấy bớt ngứa ngáy. Y đoán, nếu dùng thêm chút thuốc tản nhiệt, tạm thời có thể trung hòa độc tính.

Đáng tiếc thị trấn nhỏ bé không có đại phu, tất nhiên cũng không có hiệu thuốc. Muốn đi bốc thuốc phải lên thị trấn khác cách khách điếm lộ trình một ngày.

Vì chuyện ở khách điếm mà Mạc Ly đã tối mặt, không tiện nhờ vả Tam Nương, y chỉ có thể đợi đến lúc khách điếm đóng cửa, một mình đốt đèn mò ra sau núi hái dược.

Thanh nhiệt trừ hoả chẳng phải thuốc hiếm, mọc đầy ở dãy núi sau điếm. Chỉ là đêm tối đèn mờ, tìm kiếm có hơi phiền toái thôi. Vất vả mãi mới phát hiện được một chỗ dược thảo sinh sôi, Mạc Ly nhất thời hí hửng, chẳng chú ý gì đã hối hả chạy đến. Lúc ý thức được thì đã rơi thẳng vào hố bẫy thú.

Mạc Ly vuột tay, đánh rơi chiếc đèn, nó bùng lên rồi dụi tắt. Hoảng hốt, đôi mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng đêm, y quờ quạng kiếm lối leo lên. Thà cứ ngồi yên còn đỡ, dò giẫm một hồi liền giẫm luôn vào kẹp bắt thú đã được bố trí sẵn ở trong. Kêu lên một tiếng đau đớn, Mạc Ly ngã bịch xuống.

Mùi máu tanh.

Y thử động ngón chân, vẫn còn nhúc nhích được, vậy là chưa thương tổn đến dây thần kinh, may quá. Thử tách rộng miệng kẹp ra, nhưng bàn tay khéo léo của vị bác sĩ ngoại khoa bì sao nổi với thôn phu. Vật vã một hồi, trên tay Mạc Ly đã xuất hiện thêm nhiều vết thương mà cái kẹp vẫn y nguyên.

Bỏ cuộc thôi.

Mạc Ly vô lực dựa vào vách hố, thở dài. Hiện tại dù ngón chân còn có thể động đậy được, nhưng đợi đến khi có người tìm thấy y, chân có tàn phế không vẫn còn khó nói. Chịu đựng cơn đau, Mạc Ly ngước lên nhìn bầu trời thưa thớt ánh sao, trong lòng dậy chút tuyệt vọng. Nếu trước lúc rời đi báo với Sửu Nô một tiếng, ít nhất cũng có người biết y đi đâu.

Nhưng mà lúc đó y chỉ muốn gạt Sửu Nô, sợ hắn nhất nhất đòi theo mà động đến vết thương lại thành không tốt. Rồi, xem hiện tại, đến bản thân cũng sắp xong.

Sơn dã âm u, nhiệt độ không khí thấp. Chẳng bao lâu, quần áo Mạc Ly đã đẫm sương, chợt thấy cơn lạnh nổi lên. Y cuộn mình, đầu óc trống rỗng, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích trong đêm, ý thức dần mơ hồ.

Chương 11: Cái gọi là bình thản 3

Sự lạnh giá giúp vết thương ở chân Mạc Ly giảm bớt đau nhức, nhưng thân thể thì càng thêm khó chịu. Mơ hồ trong gió có âm thanh truyền đến. Y giật mình, trong mơ màng bật tỉnh dậy.

Hồi lâu, không gian tựa hồ chỉ có lá cây xào xạc theo gió. Thanh âm ban nãy lướt đi vô tung.

Mạc Ly cười cười tự giễu. Nửa đêm nửa hôm, ai lại tìm đến nơi hoang vu thôn dã này?

Chống hai tay dậy một chút, y khẽ điều chỉnh tư thế. Đột nhiên, mặt trăng bỗng biến mất, một cái bóng lớn phủ lấy miệng bẫy. Mạc Ly kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, thứ trước mặt thực mờ ảo. Tức khắc khiến y thấy hơi hãi. Lẽ nào ngọn núi thường có người qua lại này vẫn còn mãnh thú? Ôm ý nghĩ mặc cho số phận, Mạc Ly co người lại. Cầu cho mùi máu không quá nồng. Nếu mãnh thú kia nhảy xuống, y có trốn cũng không thoát.

Bất thình lình, trên đầu bừng ánh sáng. Hơi chói. Mạc Ly nâng tay che mắt. Nhìn kỹ lại, đây là đèn lồng của khách điếm.

Mạc Ly mừng rỡ, gọi: "Sửu Nô phải không?"

Một bóng người nhảy xuống. Sửu Nô vẫn trầm mặc như mọi khi, rọi đèn kiểm tra thương thế cho Mạc Ly. Hắn ngồi xuống, đơn giản tháo bẫy sắt kia ra.

Lúc miệng bẫy được tách ra, không tránh khỏi động vào vết thương trên chân Mạc Ly. Y rít một hơi khí lạnh vì đau.

Sửu Nô ngẩng đầu, liếc nhìn Mạc Ly, ánh mắt thoáng chút lo âu, tuy chỉ là chợt lóe lên. Khóe miệng Mạc Ly khẽ giật, ráng gượng cười, cố tỏ vẻ mình chịu được.

Sửu Nô xé áo ngoài làm băng gạc, sơ cứu vết thương ở chân y: "Đừng để ý mấy vết mủ loét." Nói rồi đỡ Mạc Ly lên lưng.

Mạc Ly dựa vào người hắn, ngửi thấy mùi Đông y dược dịu nhẹ thoang thoảng. Là thuốc mỡ chống ngứa y đưa.

Sửu Nô một tay giữ Mạc Ly, tay kia bám vào vách đất leo lên.

Mạc Ly lo lắng: "Đừng dùng nội lực."

Sửu Nô phớt lờ, một mạch leo lên. Cõng Mạc Ly trên lưng, Sửu Nô đi về phía khách điếm.

Có thêm một người, cảm giác đã không còn cô độc. Mạc Ly dựa đầu lên vai Sửu Nô. Bờ vai rộng lớn mạnh mẽ, như cha như anh. Cảm giác vô cùng an toàn.

Con đường phía trước có là vách núi dựng đứng, là hồng thủy hay mãnh thú... Cũng chẳng hề sợ hãi.

Đong đưa đong đưa, đôi mắt Mạc Ly díp lại. Trước lúc thiếp đi, y khẽ hỏi: "Sửu Nô, sao ngươi lại đến cứu ta?"

Cảm thấy đối phương không muốn trả lời, Mạc Ly đợi một lát, rồi thiếp đi. Hơi thở người trên lưng hắn dần chậm lại.

"Bởi vì..." Sửu Nô dừng bước, quay đầu nhìn vẻ bình yên của Mạc Ly, khẽ buông một tiếng, "Thôi."

Con đường từ ngọn núi quay lại khách điếm không quá dài, nhưng với hai con người chưa quen biết bao lâu, lại giống như đã bước được trăm năm rồi.

Hôm sau, Mạc Ly tỉnh lại, phát hiện đã nằm trong phòng mình. Giơ cái chân bị thương lên, đã được xử lý hoàn hảo. Xem ra hôm nay khách điếm lại phải nghỉ rồi. Mạc Ly bất đắc dĩ, hy vọng đến lúc ông lão quay về, nơi này vẫn chưa bị y làm phá sản tan hoang.

Miệng có chút khát, Mạc Ly xuống giường, lò cò nhảy về phía trước, muốn đến bên bàn rót chén nước. Còn chưa tới nơi, Sửu Nô đã đẩy cửa bước vào.

Thấy Mạc Ly chân trần đứng trên đất, cái chân bị thương còn lơ lửng, sắc mặt Sửu Nô tối sầm xuống, không phân bua ôm lấy Mạc Ly thả về giường. Trong tay cầm thêm chén trà. Động tác gọn gàng mau lẹ của hắn khiến Mạc Ly giật mình.

Mạc Ly ngây ra một lúc, bật cười: "Ta không sao, gân cốt không bị thương mà, không cần khoa trương đến vậy..."

Sửu Nô làm như điếc, bưng bát cháo lúc nãy để lên bàn đến trước mặt Mạc Ly. Y biết Sửu Nô có hảo ý, mà bụng cũng đang réo vang, bèn cầm lấy thìa, ăn mấy muỗng. Vừa nếm đã biết là cháo mình làm hôm qua, chắc là còn thừa.

Sửu Nô không biết làm bếp, có thể hâm được bát cháo nóng cho y đã là kỳ công. Đợi Mạc Ly ăn xong, Sửu Nô dọn dẹp thìa bát mang đi. Bước đến cửa, lại sực nhớ ra gì, liền quay đầu lại, "Sau này không được ra hậu sơn khi trời tối nữa." Nói rồi bước đi ra.

Mạc Ly ngây người hồi lâu, phì cười. Nam nhân này, trước giờ quen thói ra lệnh, ngay cả quan tâm người khác cũng bá đạo thế đấy. Cười hả, lại nghĩ đến những chuyện đã qua, lòng chợt thấy ấm áp.

Chương 12: Cái gọi là bình thản 4

Sửu Nô làm cho Mạc Ly một cái gậy chống. Còn việc kinh doanh khách điếm thì chịu rồi, buộc phải dán thông báo nghỉ.

Tam Nương với A Thổ lại có việc bận, trong trong ngoài ngoài khách điếm chỉ còn lại Mạc Ly và Sửu Nô.

Mạc Ly ngoại trừ nấu cơm, mọi việc đều bị Sửu Nô cấm đụng tay vào. Thành ra bát đĩa chưa rửa ở trong bếp chất cao như núi.

Chẳng có việc gì làm, ăn không ngồi rồi, Mạc Ly càng ngày càng thấy bứt rứt khổ sở. Cuối cùng, Mạc Ly tính thừa lúc Sửu Nô không để ý thì lén động chân động tay. Nhưng mà hoạt động trộm rửa bát đũa này bị phát hiện. Sửu Nô quăng cả chậu bát ra ngoài, bát vỡ loảng xoảng. Mạc Ly lại đành ngồi ngây trong phòng oán thán với cái chân. Mãi đến khi úp mặt xuống bàn ngủ gục, Sửu Nô mới đẩy cửa bước vào.

Mạc Ly dụi mắt ngái ngủ, "Sao vậy?"

Sửu Nô không đáp, bước thẳng tới, bế Mạc Ly lên. Y rất gầy, thực nhẹ. Dường như kinh ngạc về thể trọng của Mạc Ly, Sửu Nô giơ cánh tay y lên nắn nắn, chau mày: "Nhẹ quá, ngươi phải ăn nhiều một chút."

Mạc Ly cười cười: "Muốn đi đâu đây?"

Sửu Nô ôm Mạc Ly ra ngoài.

Cách khách điếm vài dặm có một con sông lớn, mặc dù không phải thủy lộ chính yếu, nhưng vẫn có vài thương thuyền chở hàng hóa qua qua lại lại.

Mặt trời dần lặn về tây, ánh chiều tà ngả trên mặt nước. Gió nhẹ lay sóng gợn, gió mạnh đẩy cỏ lau, bầu trời bông lau li ti bay lượn. Mấy con bói cá lượn lờ trên mặt sông, lúc lúc lại chúc mỏ vào nước bắt cá, khuấy động mặt nước.

Mạc Ly ngồi cạnh cọc gỗ neo thuyền, dõi mắt về chân trời. Sửu Nô im lặng đứng phía sau. Hai mái tóc dài bay bay.

Mạc Ly thở dài, tới đây lâu vậy rồi, tóc đã dài thế này. Nhìn bóng Sửu Nô trải dài trên đất, Mạc Ly chợt nói: "Sửu Nô, đợi đến lúc kịch độc trên người được giải, ngươi có thể ngồi thuyền khách mà trở về nhà nhỉ?"

Sửu Nô không đáp.

Mạc Ly tiếp tục nhìn về phương xa, "Thuyền ở đây, đậu rồi lại đi, đưa theo nhiều người. Nơi nhỏ bé này... Ít ai chịu nổi tịnh mịch." Tiện tay bẻ lấy ngọn lau bên cạnh. "Nhưng mà ta sẽ không rời khỏi đây, ở đây tốt lắm, sau này ngươi sẽ hiểu." Mạc Ly vuốt nhẹ chùm bông tơ trên ngọn lau, "Sau này nếu có lúc thấy mệt mỏi, cứ quay về đây thăm ta..."

Một bàn tay ấm áp nhẹ đặt trên vai y. Mạc Ly vỗ vỗ lên bàn tay ấy, "Ta không sao, chỉ là nhất thời xúc động bùi ngùi mà thôi. Cảm ơn ngươi đưa ta đến đây giải sầu."

Hai người im lặng. Dưới ánh chiều tà, bóng của cả hai cứ kéo dài, kéo dài...

Thời gian trôi qua thật nhanh, vết thương trên chân Mạc Ly đã lành đến bảy, tám phần.

Ngày Mười lăm âm sắp đến, vẫn chưa nhận được tin tức gì của Trình Cửu Nhụ và Dược Lang. Mạc Ly rất sốt ruột. Nếu cứ kéo dài thời gian, nhỡ Sửu Nô độc phát lần hai thì phải làm sao? Vừa mới lo như vậy thì đã có người trong thôn tới đưa đồ cho y. Nhận lại bao phục, vừa mở ra đã thấy mấy bình dược, còn kèm theo một lá thư.

Thư là của Trình Cửu Nhụ, nội dung đại khái nói vì sức khỏe Dược Lang không tốt, hai người sẽ về trễ hơn một chút. Thuốc kia là giải dược cho Sửu Nô, có tác dụng ngay lập tức.

Nhìn phong thư, Mạc Ly có chút bất ngờ. Dược Lang trước giờ khỏe mạnh hoạt bát, bách độc bất xâm, thế nào lại bệnh đến độ đi đứng không xong?

Cất bức thư đi, Mạc Ly lại nghĩ, nếu Cửu Nhụ ở bên, Dược Lang chắc sẽ không việc gì đâu.

An tâm lại, Mạc Ly pha chút nước ấm, bưng thuốc đến cho Sửu Nô. Tới trước phòng, lại thấy cửa hơi hé, có lẽ đóng không kỹ bị gió mở. Mạc Ly gõ gõ mấy cái, không ai đáp, bèn ghé nhìn.

Sửu Nô ở sau tấm bình phong, mấy món y phục được vắt bên trên. Hình như, hắn đang tắm.

Mạc Ly đến gần, phát hiện Sửu Nô đang ngâm người trong dục dũng, có vẻ ngủ quên. Nước còn ấm, hơi nước bốc dày, xem ra vừa ngủ. Đột nhiên lại muốn ngắm nghía người ta.

Sửu Nô có vóc người thật tráng kiện, bả vai rộng lớn, bắp tay cứng cáp, cơ ngực thật gợi cảm. Mạc Ly nghĩ, nếu không để ý khuôn mặt, Sửu Nô hẳn phải đi làm người mẫu ở xã hội hiện đại.

Dục dũng không lớn, Sửu Nô ngồi ở trong, nước trong veo, đương nhiên hạ thân của hắn bị nhìn thấy hết. Không muốn bất lịch sự, Mạc Ly nhanh chóng chuyển tầm mắt, nhưng mà khuôn mặt thì không làm sao cho nó ngừng ửng đỏ. Kể ra thì... của Sửu Nô... thật...

Đang lúc Mạc Ly bận ngượng ngượng ngùng ngùng, Sửu Nô đột nhiên tỉnh giấc, ào một cái đứng dậy, muốn tấn công người. Ngay lúc nắm đấm sắp chạm vào mũi Mạc Ly, lại đột ngột dừng lại.

Mạc Ly sợ tới mức nhắm chặt hai mắt. Khi mở ra, Sửu Nô đã sớm thu tay, khoác y phục lên người.

"Sao lại là ngươi..." Sửu Nô bước ra dục dũng.

Mạc Ly vuốt ve lại tâm thần, không ngờ cả khi ngủ Sửu Nô cũng cảnh giác đến thế, quá mãnh liệt.

"Thuốc giải vừa được đưa về, ngươi mau dùng đi."

Sửu Nô vừa chỉnh trang, vừa nhìn Mạc Ly, ánh mắt có chút phức tạp. Nhận lấy giải dược trên tay y, lần đầu tiên hắn nói câu "Cảm tạ" với y.

Nhìn hắn nuốt hết thuốc, Mạc Ly mỉm cười: "Giải dược này phải mất mấy ngày mới có tác dụng, đêm nay uống thuốc rồi nghỉ sớm đi."

Lại nhìn tới mái tóc còn nhỏ giọt của Sửu Nô, nước rơi xuống sàn đã đọng thành vệt ngay chân mình. Bỗng nhiên không hiểu vì sao, bầu không khí có hơi nóng lên. Mạc Ly cầm chén thuốc định đi ra.

Sửu Nô đang ngây ngốc nhìn Mạc Ly, thấy y muốn cất bước, không kịp nghĩ đã kéo lấy cổ tay y.

Mạc Ly quay đầu: "Sao vậy?"

Sửu Nô giật mình, thấy mình đang nắm tay Mạc Ly, làm như phải bỏng, nhanh buông ra, thu tay về.

Ngại quá...

Mạc Ly giấu bàn tay vừa được nắm lấy ra sau lưng: "Nếu không có việc gì thì..."

Không phản ứng.

"Ngủ ngon." Y khép cửa lại.

Đợi tiếng chân Mạc Ly xa dần, Sửu Nô vẫn nhìn cánh cửa, khẽ đáp, "Ngủ ngon..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro