Chương 11: Tinh Khiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc mọi thứ yên tĩnh, cũng đã là gần 5 giờ sáng.

Vì thời tiết vẫn đang là mùa đông nên trời sáng rất muộn, nơi Vương Tuấn Khải ở cũng không phải là cao ốc nên lúc này xung quanh vẫn tối thui như mực.

Bức tường đối diện trống không, vì để tiết kiệm diện tích nên Vương Tuấn Khải không đặt ti vi mà lắp máy chiếu.

Vương Tuấn Khải nằm rạp trên lưng cậu, đến khi hơi thở ổn định mới chống tay nhổm người dậy, theo động tác của anh, gậy th*t mềm nhũn quét nhẹ lên làn da cậu, lưu lại từng vết tình dịch trắng đục.

Vương Nguyên nhắn mắt, thân dưới vẫn đang run rẩy nhè nhẹ, bị anh ôm vào trong ngực.

Hiếm khi làm tình xong mệt mỏi nhưng không buồn ngủ, cậu tựa đầu lên ngực anh, ngón tay vẽ từng vòng lên đó. Vương Tuấn Khải bắt lấy tay cậu, đưa lên miệng hôn nhẹ, lại cắn mút một lát đến khi Vương Nguyên cáu gắt đánh anh mới nhà ra.

Cử động của hai người đều phản chiếu rõ lên bức tường. Vương Nguyên nhận ra điều này, lập tức thấy thú vị, đưa hai tay lên trước, làm thành hình con cáo.

Bàn tay nhỏ của cậu được phản chiếu trở nên khổng lồ, trông rất giống. Cậu giả vờ khàn giọng,

"Yếu quái đến, chạy mau."

Vương Tuấn Khải bật cười, rút tay từ bên dưới cổ cậu lên, cũng làm thành hình con rắn,

"Ta thấy ngươi là hồ li tinh thì có, định quyến rũ ai hả?"

Vương Nguyên làm ra vẻ đáng sợ, "Ta sẽ ăn thịt ngươi, a..."

Hai người ngồi trước bóng đèn, trần như nhộng, làm những trò trẻ con khiến người khác nhìn vào không thể tưởng tượng kẻ cầm đầu là chàng trai 22 tuổi còn kẻ hùa theo cũng đã ngoài ba mươi rồi.

Tiếng cười nói trong phòng vắng lên cho đến khi bình minh bắt đầu dâng lên ngoài cửa sổ, chiếc bóng trên tường cũng nhạt dần.

"Tách" một tiếng, đèn ngủ được tắt đi.Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn người đã ngủ say trong lòng, đắm đuối. Một lát lại theo thói quen tự hỏi, bằng cách nào anh đã yêu em nhiều đến như vậy? Chỉ cần nhìn thôi đã thấy hạnh phúc.

Hơn 6 giờ, Vương Tuấn Khải từ phòng tắm ra ngoài, vừa thắt cà vạt vừa cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.

Một đêm không ngủ, nhưng cũng không hối hận.

________________


Lúc Vương Nguyên thức dậy, ánh nắng đã xuyên qua tấm rèm cửa chiếu khắp phòng.

Bên cạnh trống không, dưới chăn cậu vẫn trần như nhộng. Đưa tay với lấy điện thoại ở đầu giường, đã gần 10 giờ sáng rồi.

Chắc anh cũng sắp về, Vương Nguyên xoa xoa eo, nhăn mặt xuống giường.

Lúc Vương Tuấn Khải mở cửa, mùi thức ăn đã xộc vào sống mũi. Anh cất cặp công văn trên tủ giày, vội vã thay dép lê.

Vương Nguyên mặc tạp dề đang đứng nấu ăn, cảnh tượng này đã lâu anh mới bắt gặp một lần nữa.

Nhẹ nhàng tiến tới, ôm gọn lấy vòng eo thon nhỏ kia kéo vào lòng.

Vương Nguyên đương nhiên biết anh đã về, mỉm cười, để mặc hơi thở ấm áp của anh dao động nơi cần cổ.

Vương Tuấn Khải nhắm mắt vùi đầu vào cổ cậu, "Nấu gì đấy?"

Vương Nguyên đến tủ lạnh lấy thêm hành, anh vẫn bám theo cậu không rời, "Thịt. Anh yên nào..."

Vương Tuấn Khải dụi dụi, "Cho anh ôm một lát."

Vương Nguyên đảo đảo trong nồi một chút, đậy nắp lại. Xoay người. Vương Tuấn Khải vội vàng bắt lấy môi cậu, tì eo cậu lên kệ bếp, bàn tay nâng mông cậu lên, ép tới.

Đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, Vương Nguyên không có cơ hội phản kháng. Anh mút lấy đầu lưỡi cậu, triền miên khiến hai chân cậu như nhũn ra, lại bị anh xốc lên kệ bếp.

Một phút sau, khi cậu bấm mạnh vào mông anh một cái, hai người mới thở hổn hển tách ra. Vương Nguyên liếm liếm đôi môi sưng mọng, đánh anh một cái,

"Anh bao nhiêu tuổi rồi hả?"

Vương Tuấn Khải đứng giữa hai chân cậu, ánh mắt vẫn dán vào môi cậu, bộ phận đàn ông cách một lớp quần chọc vào đùi cậu.

Vương Nguyên né tránh môi anh định tấn công lần nữa, đẩy vai anh, "Anh đi thay đồ đi, cơm nấu sắp xong rồi."

Vương Tuấn Khải vuốt vuốt lại áo cậu, nhìn xuống nơi đó của mình, thở dài, hôn chụt lên môi cậu rồi xoay người vào phòng ngủ. 

Vương Nguyên nhảy xuống khỏi bếp, đưa tay xoa xoa gò má đỏ bừng, tiếp tục nấu cơm.




Lúc cơm canh được bưng ra, Vương Tuấn Khải đang nằm trên sofa xem điện thoại.

Căn hộ của anh không lớn, cũng không nằm ở vị trí đắt đỏ nào, chỉ là năm đó anh ra ngoài tự lập, dùng tiền tiết kiệm và học bổng dành dụm mua căn nhà này.

Phong cách trang trí trong nhà theo hướng giản dị, hai người ở tuy không chật nhưng cũng chẳng dư giả gì. Vương Tuấn Khải đã mua thêm một căn ngay trung tâm thành phố, nhưng hai người vẫn suốt ngày chui rúc trong cái xó xỉnh này.

Vương Tuấn Khải thấy cậu bưng cơm ra, bật dậy, thả điện thoại xuống một bên, định cầm đũa. Vương Nguyên đập tay anh một cái, hất cằm, "Còn canh trong bếp, anh vào lấy đi."

Vương Tuấn Khải vò mái tóc ngắn rối tụng, ngồi dậy vào bưng canh ra ngoài. Bữa cơm đạm bạc, Vương Nguyên cũng chỉ biết như vậy, nhưng trong suốt giờ ăn, không khí trong nhà đều vui vẻ. Trông bọn họ như vợ chồng lâu năm, ăn cùng nhau một bữa cơm, không cần nói nhiều cũng quá đủ.

_______________

Vương Nguyên nằm trên giường xem Weibo, cười khúc khích.

Vương Tuấn Khải rửa bát xong, vào phòng ngủ thay một bộ đồ thoải mái hơn, trèo lên giường.

Vương Nguyên lật người chui vào ngực anh, mắt vẫn không rời màn hình. Vương Tuấn Khải thuận tay ôm lấy cậu, cúi đầu xem nội dung trong điện thoại, tay khẽ chui vào áo ngủ, vuốt vuốt mông cậu.

Vương Nguyên chăm chú xem điện thoại, không biết qua bao lâu, ngẩng đầu lên, anh đã ngủ từ bao giờ.

Vương Nguyên nhìn mái tóc rối bù như tổ quạ của anh, cười híp mắt, rướn người hôn lên môi anh một cái, tìm một tư thế dễ chịu, ngủ.

Khoé môi anh cong cong, vòng ôm lại siết chặt hơn một chút.

Lúc cả hai cùng lúc tỉnh dậy, đã là 5 giờ chiều.

Sửa soạn một chút, ra ngoài ăn tối.

Dù đã là tháng 2 nhưng trời vẫn còn rét thêm một đợt nữa. Vương Nguyên lạnh run người, vừa xuống xe đã dụi tay vào tay anh, Vương Tuấn Khải cười, nắm chặt lấy, thật ấm.

Nhà hàng hai người ăn là nhà hàng Nhật, không khí yên tĩnh, Vương Nguyên chọn một chỗ ngồi xuống, Vương Tuấn Khải ngồi đối diện cậu, tháo khăn quàng cổ, "Sao không chọn phòng đơn?"

Vương Nguyên cầm menu xem một chút"không thích"


Gọi món xong, hai người lại nói chuyện trên trời dưới đất.

"Lão tứ?"

Giọng nói quen thuộc, Vương Nguyên giật mình, miếng sushi trong miệng nghẹn lại, cậu không dám quay đầu, trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải hết sức bình tĩnh trước mặt.

Anh đặt đũa xuống, cười lớn, "Tiểu Noãn, anh rể, ngồi xuống ăn cùng đi."

Vương Nguyên lúc này mới quay đầu, cười tự nhiên nhất có thể, "Cô, chú, thật trùng hợp."

Vương Noãn mặc sườn xám khoác tay Hàn Mặc, nhìn hai người không nói một lời tiến tới ngồi bên cạnh Vương Nguyên. Hàn Mặc cũng ngồi cạnh Vương Tuấn Khải, không khí bỗng trở nên lúng túng.

Vương Noãn gắp một miếng sushi cho vào miệng, hỏi, "May quá, đỡ phải đặt phòng."

Vương Tuấn Khải tạm dừng cuộc trò chuyện với Hàn Mặc, nhìn Vương Nguyên một cái, "Hai người đi đâu vậy?"

Vương Noãn gọi phục vụ thêm một lý nước uống và vài món nữa, trả lời, "Vừa đi xã giao về, chẳng phải em đang ở nước ngoài sao, đột nhiên về không báo trước, còn nữa, hai đứa vừa đi đâu về à?"

Vương Nguyên từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu yên lặng, nghe đến câu hỏi này mới chột dạ ngẩng đầu, nhìn Vương Tuấn Khải, giành trả lời,

"Chú Vương hứa với cháu là dẫn cháu đi mua túi xách mẫu mới nhất của LV đấy ạ."

Vương Tuấn Khải hùa theo, "Haha, đúng lúc em về nước công tác một chuyến."

Vương Noãn nhắc đến túi xách, lại trở nên hăng hái, bàn luận. Thoáng chốc bỏ qua vấn đề hai người, bàn ăn nhanh chóng náo nhiệt.

________________

Ăn xong đã là 8 giờ tối, Vương Noãn nán lại một chút,

"Lão Tứ, Tiểu Nguyên, tối nay về nhà đi."

Vương Nguyên cười gượng, "Chắc lúc khác đi ạ, ngày mai cháu còn đi học."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, gật đầu, "Ngày mai em ghé sau cũng được, để em đưa thằng bé về trường."

Vương Noãn nhìn hai người một lượt, lườm một cái rồi lên xe trở về.
Vương Nguyên vừa lên xe đã thở hắt ra một cái, "Doạ chết em rồi, lần sau sẽ không cùng anh ra ngoài nữa."


Vương Tuấn Khải thắt dây an toàn, nghiêng người cài dây cho cậu, cười, "Cũng biết sợ cơ đấy."

Vương Nguyên đập anh, "Trừ chuyện này ra."

Vương Tuấn Khải bắt tay cậu lại, cúi đầu hôn chụt lên môi cậu, khỏi động xe, hướng về căn hộ của cậu gần trường đại học.

Hai người vào nhà, thay giày. Vì Vương Tuấn Khải cũng thường xuyên ở đây nên đồ áo anh đều treo đầy trong tủ đồ áo.

Vướng Nguyên chọn cho anh một bộ, mở cửa phòng tắm, không thèm liếc đến người đang trần truồng dưới vòi hoa sen kia, đặt đồ vào giỏ,

"Sau này đi tắm nhớ mang theo đồ nhé, sau này nếu không phải em thì anh sẽ để ai đưa cho anh hả?"

Vương Tuấn Khải vuốt mái tóc ướt nhẹp, kéo kéo tay cậu, "Không phải là đang ở cùng em nên anh mới như vậy sao?"

Vương Nguyên cong môi, vùng tay định ra ngoài, nhưng bị anh kéo lại, ôm vào ngực, nước ấm bao lấy thân thể cả hai người, lớp vải mỏng trên người cậu trở nên vô dụng

Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu, thì thầm, "Tắm chung đi."

Vương Nguyên tức giận vùng vẫy, "Không tắm."

Anh bật cười, từ phía sau hôn lên môi cậu, "Bẩn vậy sao? Không tắm cũng được, nhưng tối nay anh muốn "làm" dưới nước."

Vương Nguyên cắn tay anh, "Lưu manh."

Anh để mặc cậu cắn, ngón tay theo đó chui vào trong miệng cậu, chọc chọc đầu lưỡi cậu, "Bảo bối, tối nay anh sẽ cho em chết tại đây."

Vừa dứt lời, Vương Nguyên đã bị anh xoay người lại, nước từ vòi hoa sen chảy mạnh khiến cậu không thể mở mắt, chỉ biết cánh môi đã bị anh hoàn toàn ngậm lấy, trằn trọc mút không buông.

Aó ở nhà mỏng manh lúc này chỉ cần vài động tác của anh đã ướt nhẹp rớt xuống sàn nhà, tiếp theo là  quần lót.

Một chân cậu bị anh nâng lên, kẹp lấy thắt lưng mình, gậy th*t to lớn thẳng đứng cọ lấy bên ngoài tiểu huyệt, cọ xát, không tiến vào.

Vương Nguyên vì duy trì tư thế này mà phải nhún chân. Được một lát thì không trụ được nữa, dần trượt xuống.

"A" một tiếng, Vương Tuấn Khải bế cậu lên. Tư thế quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro