Chương 14: Hôn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nguyên ra ngoài, Vương Tuấn Khải đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên mép giường, vừa thấy cửa phòng tắm mở ra đã bật dậy, đến gần cậu

"Còn đau không em?"

Vương Nguyên lắc lắc đầu, bước qua, leo lên giường.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu nằm sát phía bên kia mép giường, cảm thấy xong đời thật rồi. Cậu chưa bao giờ giận anh nghiêm túc như vậy cả.

Đèn trong phòng tắt hết, chỉ chừa lại đèn ngủ. Vương Nguyên ôm chăn nhắm chặt mắt, không khóc cũng chẳng nhíu mày, tựa như đã ngủ thật rồi.

Lồng ngực nóng ấm từ sau lưng áp tới. Cánh tay anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, áp má lên má cậu,

"Nguyên Nguyên , là anh không tốt, xin lỗi em, đừng giận anh nữa."

Vương Nguyên mở mắt, nắm lấy tay anh trước ngực mình, "Vương Tuấn Khải , em sợ."

Tim Vương Tuấn Khải như muốn vỡ ra, anh nắm chặt tay cậu, "Ngoan, anh lo được hết. Là anh gây ra, anh giải quyết, được không?"

Vương Nguyên cũng không đành lòng nghe anh nói như vậy, xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh, buồn rầu nói,

"Em nghĩ là cô ba biết chuyện của chúng mình rồi."

Vương Tuấn Khải lau lau khoé mắt cậu, "Vậy sao? Sao em biết?"

Cậu cụp mi, vuốt ve môi anh, "Em không biết. Em nghĩ vậy thôi, cô ba lạ lắm."

Vương Tuấn Khải ôm cậu vào lòng, "Vậy cũng tốt, biết trước, sau này biết cũng không bất ngờ nữa."

Vương Nguyên trong lòng yên lặng, anh tách ra một chút, cúi đầu nhìn cậu, "Vừa nãy...làm em đau sao?"

Vương Nguyên gật gật đầu, mắt ngập nước, "Ừ."

Anh hôn liên tục lên trán cậu, lên chóp mũi, lên môi, lên cằm cậu, cuối cùng dừng lại ở mắt trái, dịu dàng nói,

"Anh xin lỗi nhé."

Vương Nguyên gác chân lên eo anh, ôm chặt, "Ừ" một tiếng, rúc vào ngực anh, nhắm mắt đi ngủ.

Vương Tuấn Khải chỉnh lại tư thế của cả hai người, rơi vào trầm tư.

________________

Ngày hôm nay Vương Nguyên đi làm, Vương Tuấn Khải tan việc sớm, về nhà một chuyến, ngày kia là mừng thọ ông cụ rồi.

Anh tấp xe vào cổng, lắc lắc chùm chìa khoá, thong dong đi vào trong.

Điều bất ngờ là cả nhà đều ở nhà, trừ Vương Đông. Anh lên lầu ngồi cùng bố một lát, trêu chọc khiến ông cụ tức giận đến đỏ mặt, đuổi anh xuống.

Vương Noãn nhìn anh cười ngả ngớn xuống lầu,

"Mày cứ chọc bố cho lắm vào."

Vương Tuấn Khải ngồi xuống bàn ăn trong bếp, với lấy giỏ nho tím, thong thả bóc vỏ,

"Tiệc mừng thọ lần này để em tổ chức cho, chị và mọi người chỉ cần lên danh sách khách mời thôi."

Đi bao năm rồi, anh cũng phải báo đáp ông cụ một lần.

Vương Noãn chăm chú bóc hành trên bếp,

"Chị biết rồi, năm nay sẽ mời thật nhiều để Tiểu Nguyên còn có đối tượng chọn lựa, còn cậu, không thích Úc Thượng Linh cũng nên tìm một người để lập gia nghi thất đi, nghĩ mình còn trẻ lắm sao?"

Vương Tuấn Khải bật cười,

"Vẫn còn trẻ, chưa nghĩ đến."

Vương Noãn trầm tư một lát,

"Tìm ai thì cũng nên nghĩ tới cảm xúc của bố, ông cụ già rồi, không chịu được mấy trò làm loạn của anh nữa đâu."

Vương Tuấn Khải nghĩ tới câu nói của Vương Nguyên lúc tối, âm thầm thở dài, nói một câu đầy ẩn ý,

"Nhưng nếu em đã yêu đến chết đi sống lại rồi thì sao bây giờ?"

Vương Noãn liếc anh một cái, "hừ" một tiếng, xoay người đi ra vườn sau.

Quả nho trên tay bóp nát, nước tím chảy ra thấm ướt đầu ngón tay anh. Vương Tuấn Khải vò đầu, đứng bật dậy, cầm chìa khoá ra khỏi nhà.

______________

Ngày sinh nhật lão gia nhà họ Vương .

Toà lâu đài rực sáng đơn độc trên sườn núi.

Hai bên cổng là từng hàng xế hộp sang trọng kéo dài. Người hầu, vệ sĩ ra vào tấp nập. Bên trong khách khứa đến đông đủ.

Vương Nguyên tối nay mặc một bộ đồ tôn dáng của cậu. Cậu đứng ở ban công tầng bốn nhìn xuống, vô thức thở dài.

Lúc cậu xuống lầu, sân sau, phòng khách đã chật kín người, tất cả đều là giới chức chính phủ, những nhân vật có máu mặt, doanh nhân, diễn viên giới giải trí...

Ông cụ Vương được Diệp Lộ đẩy xe lăn đi chào hỏi từng người. Sau khi biết buổi tiệc tối nay do lão tứ một tay sắp xếp, ông cụ vui vẻ mãi không thôi.

Vương Nguyên đến một bàn ăn gần đó, cầm ly cocktail lên nhâm nhi, lười biếng đưa mắt tìm kiếm.

Vương Tuấn Khải mặc comple màu đen, đang cười nói với một đám người trạc tuổi anh, tất nhiên bên cạnh là Úc Thượng Linh một tấc không rời.

Người bạn kia của anh nói gì đó, khiến cô ta cười thẹn thùng nhìn anh, khuôn mặt Vương Tuấn Khải vẫn giữ nét cười bình thản, lắc đầu, nói gì đó.

"Vương thiếu gia?"

Vương Nguyên xoay đầu, người mới đến là người đàn ông khoảng chừng hơn cậu vài tuổi, nhìn qua có vẻ lịch sự nhã nhặn.

Vương Nguyên theo phép lịch sự tối thiểu, cười gật đầu,

"Chào anh, anh là?"

Anh ta cười, "Tôi là Bùi Mặc, nghe dì Vương nói đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền."

Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn li cocktail, kín đáo nhíu mày, rất nhanh đã khôi phục lại nét cười,

"Vậy sao? Rất vui được gặp anh."

Bùi Mặc thấy cậu đáp lại, vui vẻ,

"Tôi có thể ngồi được không?"

Vương Nguyên , "Tất nhiên, anh là khách, cứ tự nhiên."

Lúc Vương Tuấn Khải tách được khỏi Úc Thượng Linh, vừa xoay đầu đã thấy cảnh Vương Nguyên cười cười nói nói với một người đàn ông xa lạ, nhíu mày.

Định tiến đến thì một người bạn lại bắt chuyện với anh, Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nán lại một chút.

Một lát sau xoay người đã không còn thấy bóng dáng hai người kia đâu.


_________________

Vương Nguyên rửa tay, nhìn vào gương mỉm cười, xoay người ra ngoài.

Vừa định mở cửa thì đã có người từ phía ngoài tiến vào. Vương Tuấn Khải nhìn người con trai đẹp đến mê hồn trước mặt, ôm lấy cậu.

Vương Nguyên thuận tay khoá trái cửa. Đây là toilet ở tầng hai, khách khứa không phận sự sẽ không lên.

Anh ôm cậu đến trước gương, xoay người cậu lại, để cậu nhìn thấy cảnh anh ôm cậu từ phía sau, đôi môi lướt trên cổ cậu .

"Đẹp vậy? Dụ dỗ ai đây?"

Vương Nguyên ôm lấy tay anh, nghiêng đầu để anh vùi đầu vào cổ cậu, mỉm cười,

"Ai cũng chưa dụ dỗ được, chỉ có anh thiếu kiên nhẫn vậy thôi."

Vương Tuấn Khải cười, "Vậy người vừa nãy là ai?"

Vương Nguyên bị anh xoay đầu, ngậm lấy môi cậu, mút mát, đầu lưỡi quét qua hàm răng, tiến vào cuốn lấy lưỡi cậu.

Vương Nguyên rên lên một tiếng, bàn tay đặt trên eo cậu bắt đầu lướt xuống quần của cậu, luồn vào bên trong, chạm phải quần bảo hộ mỏng manh, không chút do dự vạch ra, chạm vào quần lót.

Cậu nhìn thấy hình ảnh dâm mĩ này trong gương, cắn môi dưới của anh,

"Là người cô ba giới thiệu cho em. Thật nhàm chán."

Vương Tuấn Khải vuốt ve bên ngoài quần lót, chạm đến âm đế, ấn nhẹ, Vương Nguyên run lên, ôm lấy cánh tay anh càng chặt.

Ánh đèn nhà tắm vàng vàng, chỉ còn hai bóng dáng quấn quít lấy nhau, một đen một đỏ, người con trai mềm mại như rắn, quấn lấy eo anh, bốn cánh môi sát sao không kẽ hở.

Khoảng mười phút sau, Vương Nguyên chống một tay lên bồn rửa, sức lực tựa như không còn.

Vương Tuấn Khải rửa tay, chỉnh lại quần áo xộc xệch giúp cậu , gài lại nút áo sơ mi bên trong của mình.

Chùi vết đỏ bừng trên miệng.

Nhìn xuống hạ thân căng phồng, đẩy cậu ra ngoài trước.

_______________

Vừa ngồi xuống đã gặp ngay Úc Thượng Linh đang đi lại, Vương Nguyên buồn bực gõ nhẹ vào thành li cocktail.

Cô ta đến gần, cười dịu dàng,

"Chào em, Tiểu Nguyên ."

Vương Nguyên ngẩng đầu, "Chào chị Úc."

"Em có thấy chú út ở đâu không?"

Vương Nguyên cười nhếch, "Không biết ạ."

Úc Thượng Linh nhìn cậu, thở dài,

"Tiểu Nguyên , em ghét chị sao?"

Vương Nguyên xoay xoay li rượu, nhìn hình phản chiếu lung linh trong đó,

"Không, tại sao tôi lại phải ghét chị?"

Cô ta cắn môi, nhíu mày, "Vậy tại sao em luôn tỏ thái độ chống đối với chị?"

Vương Nguyên như vừa nghe phải chuyện cười, bật cười,

"Tôi phải hợp tác với chị sao? Ai nói vậy? Chú út? Cô ba? Mẹ tôi? Hay ông nội?"

Cậu biết mình đang cố ý gây sự, nhưng cậu đã ghen đến phát điên rồi. Trong khi cậu và anh phải lén lút trong nhà tắm thì người phụ nữ này lại huênh hoang khắp nơi về tình cảm của cô ta với người đàn ông của cậu.

Úc Thượng Linh là người khôn ngoan, biết mình không nên gây sự ngay lúc này, gượng cười một cái rồi bỏ đi.

________________

Vương Tuấn Khải đến chỗ ông cụ Vương , ra hiệu cho Diệp Lộ. Bà như được cứu sống, xoa xoa khoé miệng đã cứng đơ vì cười nhiều, rời đi.

Anh đẩy xe lăn của ông cụ, thỉnh thoảng lại đến chào hỏi từng người một.

"Bố, năm nay bố đã 80 rồi."

Ông cụ "hừ" một tiếng, "Anh đang chê tôi già sao?"

Vương Tuấn Khải cười cười, "Vâng, 80 vẫn còn trẻ chán."

Hai bố con lại âm thâm đấu võ miệng, không ai nhường ai.

Vương Nguyên đi dạo một lát, ngoài ý muốn lại chạm mặt Bùi Mặc.

Anh ta cầm theo li rượu vang hướng cậu đến gần, mỉm cười nho nhã,

"Vương thiếu gia, tôi tìm cậu nãy giờ."

Vương Nguyên cười không đáp.

Anh ta suy nghĩ một lát, do dự,

"Chuyện này, Vương thiếu gia , cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc có được không?"

Vương Nguyên khó chịu trong lòng, cảm thấy bộ dạng đoan chính nho nhã này của anh ta thật đáng ghét, lịch sự đáp,

"Được thôi."

Nói rồi đọc ra webchat, thứ mà cậu cả đời chẳng lên đó được mấy lần.

Bùi Mặc hình như không cam lòng, nán lại một chút, định nói gì đó lại thôi, rời đi.

_________________

Mười hai giờ, tiệc đêm kết thúc sau khi ông cụ lên phát biểu mấy câu cảm ơn và nhận lời chúc của mọi người.

Dàn xe dần dần nối đuôi nhau ra về, toà lâu đài lại chìm trong im lặng.

Diệp Lộ dứt khoát cho người hầu đi nghỉ, bảo ngày mai hãy dọn dẹp đống tàn dư này sau.

Vương Nguyên nằm trong phòng, men rượu bắt đầu ngấm vào, nóng nực không chịu nổi.

Có tiếng gõ cửa khe khẽ, cậu nhổm người dậy, ra mở cửa.

Vương Tuấn Khải lách người tiến vào, hình như vừa tắm xong, tóc vẫn đang ướt.

Vương Nguyên cực kì không thích thói quen này của anh.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro