Chương 17:Ngoan nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo chuyển động của ngón tay anh, những giọt nước trong suốt bắn ra ngoài, dính lên bàn tay anh, dính vào khắp đùi trong của Vương Nguyên.

Vương Nguyên mắt đỏ bừng như sắp khóc, úp mặt lên vai anh nức nở.

Vương Tuấn Khải vùi đầu vào ngực cậu, ra sức gặm cắn, lưu lại từng chuỗi vết hồng.

Một lát sau,Vương Nguyên bỗng cắn mạnh vào xương quai xanh của anh, thân thể run rẩy kịch liệt, hoa huy*t phun ra một dòng nước hình vòng cung, tưới ướt đẫm ga giường.

Vương Tuấn Khải nhìn bàn tay mình, vỗ nhẹ lên nơi đó của cậu, cúi đầu thì thầm vào tai cậu,

"Dâm đãng."

Vương Nguyên vô lực dãy giụa phản đối, bị anh dùng một tay kẹo chặt. Tay còn lại cởi kéo quần ngủ xuống, cự thú màu tím thâm nhanh chóng nhảy vọt ra ngoài.

Anh tốc áo cậu lên tận ngực, quần lót chữ T cũng không cởi, vắt lên cánh mông cậu, cự thú cọ xát vài cái rồi thúc vào.

Dù đã yêu nhau ba năm nhưng đến bây giờ tiểu huyệt của cậu vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với kích cỡ của anh.

Quá thô, quá to. Thật vất vả mới có thể ngậm hết.

Vương Nguyên nằm sấp, cặp mông tròn căng mọng hướng lên trên, Vương Tuấn Khải từ phía sau đâm vào, từng cú đều có thể khiến cậu ngã quỵ.

Hai tay anh bám chặt lấy bờ mông cậu, ngón cái như có như không cọ xát lấy lỗ nhỏ phía sau. gậy th*t nhanh chóng tăng tốc, tiếng nước cùng tiếng da thịt và đập vào nhau vàng dội.

Vương Nguyên ngửa đẩu rên lên, mái tóc rối tung, đổ lên vai cậu.

Môi hồng răng trắng, má hây hây đỏ.

Yêu tinh.

Trong mắt Vương Tuấn Khải chỉ còn hai chữ này.

Năm 18 tuổi cậu chính là tiểu thiên sứ khiến anh vừa gặp đã đánh đổ cả toà thành cất công xây dựng gần ba mươi năm.

Đến nay, anh tự tay bẻ gãy đôi cánh của cậu, để cậu mãi mãi không thể bay đi được nữa.

Ở bên anh, mãi mãi.

Vương Tuấn Khải nắm chặt lấy tay cậu, kéo ra phía sau, thắt lưng không ngừng thúc lên.

Một lát sau, khi Vương Nguyên đã bị anh dồn đến cuối giường, anh mới bất đắc dĩ thay đổi tư thế, để cậu nằm ngửa, một chân vắt lên vai anh, chân còn lại treo trên khuỷu tay.

Rèm cửa đong đưa, mềm mại như thắt lưng của cậu vậy, mỗi làn anh tiến vào đều không muốn lui ra.

Hai tiếng sau, Vương Nguyên đã khàn cả giọng, nằm mềm trên giường, dưới eo đặt thêm một chiếc gối. Vương Tuấn Khải rút bao cao su ra, vứt vào sọt rác.

Cúi đầu xuống giữa hai chân cậu, chóp mũi cọ xát một chút, vươn lưỡi liếm láp.

Một dòng chất lỏng rỉ ra, thật ngọt.

Vương Nguyên vô lực đạp đạp lên vai anh, đỏ mặt vùi đầu vào gối.

Anh không thường xuyên làm vậy.

Cậu nắm lấy mái tóc không dài không ngắn của anh, bụng dưới hóp lại, ngửa đầu rên rỉ,

"Chú Vương, em chịu hết nổi rồi..."

Vương Tuấn Khải cắn nhẹ lên hai cánh hoa, ngẩng đầu, khôi phục tư thế, ghé vào người cậu,

"Yếu ớt."

Vương Nguyên lườm anh. Chịu được phong ba bão táp của anh suốt hai tiếng đã là kì tích rồi, còn nói cậu yếu ớt.

________________

Hôm sau Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đi học rồi về công ty.

Linda gõ cửa, vào phòng thông báo lịch trình.
 
Vương Tuấn Khải nghe xong, nhíu nhíu mày,

"Còn có phỏng vấn nữa hả?"

Linda ngập ngừng, "Sắp tới chúng ta có sản phẩm ra mắt, cũng nên PR một chút. Với lại lúc trước anh đã đồng ý với người ta rồi."

Vương Tuấn Khải, "Bao giờ?"

"Trên bàn rượu, với phóng viên Lục."

Vương Tuấn Khải phất phất tay, đã hiệu cô ra ngoài.

Anh cầm lấy xấp hợp đồng trên bàn, ánh mắt lướt qua bức ảnh trước mặt.

Là bóng lưng của một người con trai, ngồi trên xích đu, nghiêng đầu đọc sách, mái tóc đen như thác .

Bức ảnh đẹp nhất.

Anh đưa tay lên môi, nhớ lại tối qua.

Cười.

Ba giờ chiều, Vương Tuấn Khải đến studio của tạp chí Doanh Nhân.

Công việc khá rườm rà, đầu tiên để người ta tùy tiện chụp vài bức ảnh rồi đến phần phỏng vấn.

Kịch bản đã được Vương Tuấn Khải duyệt qua, không có gì quá đáng, chấp nhận.

Anh ngồi trước màn hình, áo comple đã được cởi ra, bên trong chỉ còn chiếc sơ mi trắng và áo gile màu đen.

Phóng viên lục ngồi sau máy quay, hỏi từng câu một,

"Anh Vương, theo như chúng tôi biết, tập đoàn H lúc đầu đặt trụ sở tại Pari, nhưng mới đây lại được chuyển về Trung Quốc, quyết định này cũng có những thiệt thòi nhất định, nhưng tại sao anh vẫn làm vậy?"

Vương Tuấn Khải mỉm cười, "Từ năm 16 tôi đã lên kế hoạch cho việc thành lập một nhãn hiệu thời trang nước ngoài của riêng mình. Một mặt, vì thị trường Trung Quốc đang càng phát triển nên tôi muốn thử một chút, mặt khác, tôi đi làm quanh năm suốt tháng, đến cả bữa cơm tất niên cũng đã nhiều năm không về kịp giờ, nếu còn thêm vài lần nữa, ông cụ nhà tôi sẽ đuổi tôi khỏi nhà mất."

...

"Chủ tịch Vương, sau đây là câu hỏi mà tôi nghĩ là tất cả thiếu nữ đều muốn biết. Anh ưu tú như vậy, không biết bên cạnh đã có bóng hồng tri kỉ hay chưa?".

Vương Tuấn Khải nghe xong, khoé miệng không nhịn được nở nụ cười. Đưa ngón tay lên gãi nhẹ sống mũi, nhìn thẳng vào ống kính, trả lời,

"Tình đầu của tôi đã ở bên tôi được ba năm rồi."

__________________

Fuck!!!!!!

Vương Nguyên vút điều khiển tivi lên bàn trời đất quay cuồng, trên màn hình là gương mặt đẹp không góc chết của Vương Tuấn Khải.

Nhưng phát ngôn vừa rồi của anh đúng là gan to bằng trời.
Vương Tuấn Khải đi làm về đã thấy cảnh này, thay giày, đến cúi người hôn lên môi cậu,

"Sao vậy?"

Vương Nguyên chỉ chỉ vào tivi, "Anh quay cái này lúc nào vậy?"

"Một tuần trước."

Fuck!!!!

Vương Nguyên đánh anh một cái, "Ai cho anh nói như vậy hả? Nếu như cả nhà hỏi thì anh định trả lời thế nào?"

Vương Tuấn Khải bắt lấy tay cậu, đưa lên miệng cắn,

"Không trả lời là được."

Vương Nguyên lườm anh, không thèm nói chuyện nữa, "Đáng ghét."

Cậu nói không sai, tối đó, điện thoại cá nhân của Vương Tuấn Khải kêu liên tục.

Cuộc gọi đầu tiên là của Diệp Lộ.

Vương Nguyên nín thở, nhoài người ghé sát tai anh, nghe trộm.

Bên trong điện thoại là giọng nói oang oang của Diệp Lộ,

"Quả nhiên, Lão tứ, không phụ công cả nhà mong chờ. Nhìn vậy mà đã lừa được con nhà lành suốt ba năm rồi. Còn không mau đưa về diện kiến."

Cậu méo mặt, cắn tai anh một cái, thấy chưa?

Vương Tuấn Khải xoa xoa tai, cắn trả lên môi cậu, nhả ra, trả lời Diệp Lộ,

"Chị dâu, chừng nào có kế hoạch kết hôn em sẽ đưa về nhà."

Diệp Lộ lại càm ràm trong điện thoại, "Nói cho chú biết, đã ba năm rồi mà vẫn còn chưa tính đến chuyện cưới xin, cẩn thận đấy."

Vương Tuấn Khải thở dài, ứng phó vài câu rồi tắt máy.

Tiếp theo liên tục là điện thoại của bạn bè, đối tác làm ăn... gọi điện hỏi thăm chúc mừng.

Vương Nguyên nghiến răng đến trẹo cả hàm.

Vương Tuấn Khải xoa xoa giúp cậu,

"Đi ăn khuya không?"

Vương Nguyên trực tiếp lắc đầu. Từ lúc đi ăn gặp Vương Noãn lần trước, hai người chưa cùng ra ra khỏi nhà nửa bước.

Tối nay, Vương Nguyên dùng mọi cách từ khóc lóc đến van xin lẫn đe doạ uy hiếp, cuối cùng vẫn bị Vương Tuấn Khải trùm mũ lôi ra ngoài.

Nơi hai người chọn là một quán cháo 24 giờ nơi góc phố nhỏ.

Vương Nguyên trùm kín mặt mũi cho anh, "Anh là người nổi tiếng, sẽ bị phát hiện."

Vương Tuấn Khải cười lớn, đưa tay vò mạnh đầu cậu.

Thời tiết đầu tháng tư đã mát mẻ. Ra ngoài chỉ cần khoác thêm áo khoác nhẹ là được. Hai người ăn xong, thong thả đi dạo bộ trên đường.

Lúc này đã gần một giờ sáng, đường đi bộ vắng vẻ. Vương Nguyên cầm que kem lượn qua lượn lại trước mặt anh,

"Ăn không? Ăn không?"

Vương Tuấn Khải há miệng định cắn lấy thì cậu rút tay về, "Không cho ăn."

"Vậy thì ăn môi cũng được."

Nói rồi làm như chuẩn bị vồ lấy cậu. Vương Nguyên sợ hãi hét toáng lên, bỏ chạy, anh đuổi theo.

Thật ấu trĩ.

Yêu cậu khiến tâm hồn anh trẻ ra hàng chục tuổi. Ở tuổi anh, bạn bè đều đã cưới vợ sinh con. Ngoài mối lo về tài chính, công việc còn là mối lo về vợ con, hạnh phúc gia đình.

Còn anh, mỗi ngày đi làm về, bao nhiêu mệt mỏi đều chỉ cần nụ cười của cậu đã tan hiến hết.

Nhưng trong lòng lại có nỗi lo không ai có thể gánh được.

_________________

Ngày hôm sau, Vương Nguyên đi học,Vương Tuấn Khải nghỉ làm buổi sáng, lái xe về lâu đài.

Diệp Lộ ra ngoài, trong nhà chỉ còn Vương Noãn và ông cụ Vương.

Anh vừa về đã lên phòng, tranh thủ đánh cờ trò chuyện cùng bố một lát.

Ông cụ Vương hôm nay tâm trạng rất tốt, đánh cờ thua cũng không hề cáu giận, còn vuốt râu cười,

"Hôm qua ta xem tivi nên đã biết hết rồi. Nếu đã quyết định cưới thì nhanh chóng đưa về gặp mặt gia đình, ta sẽ không gây khó dễ cho vợ chồng anh."

Vương Tuấn Khải nghe xong mà đau lòng, gượng cười,

"Con vẫn còn chưa biết, cậu ấy còn vài chuyện cần giải quyết."

Ông cụ gật gù, vui vẻ đến mức nếp nhăn trên trán cũng nhiều lên,

"Kệ anh, miễn sao trước khi lão già này còn sống thì cho ta thấy mặt cháu nội là được."

Vương Tuấn Khải thật sự không thể nghe tiếp được nữa. Người trước mặt là người anh coi như cha ruột, yêu thương hết nấc. Làm sao anh có thể nói ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?

Ngồi thêm một lát liền đi xuống. Vào phòng bếp mở tủ lạnh, lấy ra một giỏ mận, hỏi Vương Noãn,

"Chị mua ở đâu vậy?"

Vương Noãn, "Mận đầu mùa, bạn chị làm trang trại, tặng chị một túi, hiếm lắm đấy."

Vương Tuấn Khải nghĩ tới Vương Nguyên ở nhà cũng thích ăn hoa quả, cắn một quả, nói,

"Lát nữa cho em gói về một ít nhé."

Vương Noãn liếc cậu một cái, im lặng một hồi lâu, nói,

"Là... cho Nguyên Nguyên sao?"

Vương Tuấn Khải trầm tư, cúi đầu, một lát sau mới chậm rãi trả lời, "Ừ."

Vương Noãn vứt con dao lên bếp, vàng một tiếng "cạch",

"Lão Tứ, mày điên rồi."

Vương Tuấn Khải không phản bác, yết hầu cuộn lên xuống vài vòng, cụp mi,

"Đúng là em điên rồi, nhưng không chữa được."

Vương Noãn mặt đỏ bừng, định nói gì đó, nhưng lại thôi, nghẹn một lát, cuối cùng bất lực,

"Mày đã 32 rồi, không phải như lúc 18, mày làm gì ai cũng dung túng cho mày nữa. Mày phải chịu trách nhiệm với mọi thứ mày làm ra."

Nói rồi bỏ ra ngoài.

Vương Tuấn Khải ngồi trong phòng bếp một hồi lâu, lát sau mới bật dậy, định ra về. Đi được một đoạn liền nhớ tới chuyện gì đó, quay lại, vơ hết mận tím trong giỏ bỏ vào túi, đem về.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro