Chương 8: Lén lút sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ta hình như không ngờ rằng Vương Nguyên thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đối đáp thiếu lễ phép như thế, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo,

"Dù sao thì, cô cũng ngang hàng với chú út cháu..."

Vương Nguyên vẫn cười, "Chị là con gái của bạn mẹ em, đương nhiên là em phải gọi chị rồi, như thế mới hợp lẽ chứ."

Để tránh không khí càng ngột ngạt hơn, Úc Thượng Linh bật cười,

"Không cãi lại em, vậy thì chị em, không vấn đề."

Vương Nguyên ánh mắt lạnh lẽo, chẳng nói chẳng rằng xoay người ra ngoài.

_____________

Hôm nay chỉ có Diệp Lộ, Vương Noãn cùng ông nội ở nhà. Vương Tuấn Khải sau khi ăn sáng xong cũng đã lái xe đi đâu mất.

Vương Nguyên nhìn Úc Thượng Linh giả tạo chị chị em em muốn làm thân với mọi người, chán nản ngáp dài một cái, lên lầu chơi cờ cùng ông nội.

Vương Tuấn Khải đi cả ngày không về, Vương Nguyên liền dứt khoát qua nhà Hàn Phỉ Phỉ chơi.

Hàn Phỉ Phỉ là bạn thân của cậu từ thời tiểu học. Cả hai người đều học ở trường tư nhân cao cấp Trung Anh, có hệ thống giáo dục từ tiểu học đến cấp ba. Vì vậy, trong quãng thời gian đó, cả hai đều học chung với nhau, thân thiết như chị em.

Nếu như nói Vương Nguyên yên tĩnh, suốt ngày ngồi bên cửa sổ toà lâu đài cổ kính mơ màng suy tư thì Hàn Phỉ Phỉ chính là công chúa kiêu sa hoạt bát trong cung điện nguy nga.

Vương Nguyên đi chơi đến tận hơn chín giờ mới trở về. Lúc bước xuống từ chiếc Maybach, trên tay còn lỉnh kỉnh đủ túi đồ mua sắm ở trung tâm thương mại.

Vương Tuấn Khải đứng trên thềm nhìn cậu bước vào, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Vương Nguyên nặng nhọc bước qua anh, không khách khí lườm anh một cái, rồi nhanh chóng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cúi đầu lễ phép,

"Chú Vương ."

Vương Tuấn Khải lười biếng liếc cậu một cái, xoa đầu cậu tỏ ý đã biết rồi quay người vào nhà.

Mọi người đang ở phòng khách xem ti vi, nói cười rộn rã. Vương Nguyên lấy cớ mệt, chỉ ngồi một lát rồi lên tầng.

______________

Hơn mười một giờ, cả nhà đều đã đi ngủ. Vương Nguyên nhìn tin nhắn mới được gửi đến một phút trước, tim đập thình thịch.

"Chờ anh, đừng khoá cửa."

Một lát sau, tay nắm cửa khẽ xoay một vòng, "cạch" một tiếng, hé mở.

Vương Tuấn Khải bước chậm rãi trên thảm, hướng đến giường lớn. Chăn gối bừa bộn nhưng trên giường lại trống không.

Người đâu nhỉ?

Vừa xoay người định tiến vào phòng tắm thì một thân thể mềm mại đã nhào vào ngực anh. Tốc độ của cậu khiến anh đỡ không kịp, cả hai trực tiếp ngã nhào xuống giường.

Vương Nguyên treo trên người anh, cười khúc khích như trẻ nhỏ, hai chân bám chặt lấy eo anh,

"Anh đúng là yếu ớt, hậu quả của việc hoang dâm vô độ."

Vương Tuấn Khải bật cười, lật người cậu lại, đảo khách thành chủ, thân dưới thúc vào giữa đùi cậu, há miệng cắn lên má cậu một cái rõ đau,


"Anh vẫn còn đủ sức làm em khóc thét lên cầu xin anh đấy, muốn thử không?"

Cậu đưa tay xuống xoa xoa mông rắn chắc của anh, mắt cười lên lấp lánh,

"Chúng ta đã lâu rồi không ngủ với nhau đấy."

Vương Tuấn Khải giả vờ nhíu mày, "Chẳng phải trước Tết anh mới ngủ với em một đêm đấy thôi, rất nhiều lần."

Cậu cắn vào tai anh, tức giận, "Lưu manh."

Vương Tuấn Khải bật cười, lật người nằm ngay ngắn. Vương Nguyên như chú mèo nhỏ nằm gọn trong lòng anh, hai chân gác lên eo anh. Anh đưa tay vuốt ve ngực cậu, thở dài,

"Sao lại mềm thế này?"

Vương Nguyên để mặc anh làm càn, gối đầu trên vai anh, thổi hơi vào cổ anh,

"Bao giờ anh đi?"

Vương Tuấn Khải tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, nhắm mắt, trả lời, "Lần này anh đi sớm."

Vương Nguyên ngẩng đầu, cánh môi vừa vặn chạm vào cằm anh,

"Sớm là bao giờ chứ?"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, mổ nhẹ lên môi cậu một cái, "Ngày kia."

Vương Nguyên ngay lập tức cảm thấy sống mũi cay cay, vội vàng cúi đầu,

"Sớm vậy sao?"

Cậu cố tỏ ra bình thường nhưng Anh lại nghe rõ sự run rẩy ở trong giọng nói nhỏ như muỗi kia. Đau lòng ôm chặt cậu hơn, hôn lên đỉnh đầu cậu một cái,

"Bé cưng ngoan, anh đi một tháng sẽ về. Nhanh mà, đúng không?"

Đúng là nhanh thật, bình thường anh đi toàn ba tháng, thậm chí nửa năm mới về một lần.

Vương Nguyên gật gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh, thoáng chốc yên tĩnh.

Vương Tuấn Khải vẫn sợ cậu giận, xoay người, nằm đối diện cậu"Giận anh sao?"

Vương Nguyên mở mắt, nhìn thẳng vào mắt anh, "Giận gì?"

Vương Tuấn Khải đột nhiên trầm giọng, chậm rãi nói, "Mọi chuyện, em có giận anh không?"

Vương Nguyên giả vờ tức giận, dùng trán đập mạnh vào trán anh khiến cả hai đều choáng váng,

"Anh điên à?"

Vương Tuấn Khải lập tức véo má cậu , "Hỗn với anh đấy hả?"

Vương Nguyên thu lại móng vuốt, dụi dụi đầu vào ngực anh làm nũng, "Chú Vương ..."

Vương Tuấn Khải ôm sát cậu vào người mình, thân dưới hai người cọ vào nhau, "Lần sau một lần nữa, trừng phạt em."


Ám chỉ rõ ràng, Vương Nguyên sao còn có thể không hiểu. Cậu đỏ mặt dây anh ra, lại bị anh kéo vào. Giằng co một lát, cuối cùng căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.

Anh hôn lên trán cậu, áp má lên đó, nói nhỏ, "Ngủ thôi."

Vương Nguyên cũng ngẩng đầu hôn lên má anh một cái, "Ngủ ngon."

____________

Như bình thường, đồng hồ báo thức của Cậu kêu đúng 3 giờ sáng.

Vương Nguyên nhăn nhó chui từ trong chăn ra, mắt nhắm mắt mở sờ soạng đầu giường tìm điện thoại. Còn chưa thấy điện thoại đâu thì đã được người bên cạnh vươn tay tắt trước rồi.

vương Nguyên giữ nguyên tư thế, tiếp tục nhắm mắt ngủ, trước khi ngủ còn không quên đạp vào chân anh một cái, như đang nói mơ,

"Dậy đi chứ."

Vương Tuấn Khải hình như cũng rất buồn ngủ, anh gối đầu lên lưng cậu, bàn tay nơi eo vẫn chưa buông lỏng, không chút phản ứng.

Cứ thế khoảng nửa tiếng sau, anh mới từ trong chiếc kén của cậu bò ra, tóc tai rối bù, thoạt nhìn có chút khổ sở.

Vương Nguyên xoay người, nhìn anh ngồi ngẩn người bên cạnh, lười biếng vươn tay sờ sờ má anh một cái, như an ủi,

"Anh nhanh về phòng đi."

Vương Tuấn Khải lúc này mới hoàn hồn, nghiêng người hôn lên môi cậu một cái rồi xuống giường.

Lúc anh đi ra cửa, Vương Nguyên cũng đã tiếp tục ngủ say.

______________

Tối mai là Vương Tuấn Khải lại lên máy bay đi rồi. Vương Nguyên có chút buồn bã, cả ngày đều ủ rũ như người mất hồn.

Lúc cậu cầm bình tưới hoa ở ngoài thềm, Vương Noãn vừa lúc đi tập thể dục về, Vương Nguyên chào một tiếng, lại tiếp tục ủ rũ.

Trong mắt Vương Noãn thoáng qua một tia phức tạp, hỏi Vương Nguyên , "Chú út cháu đâu rồi?"

Vương Nguyên nghe đến Vương Tuấn Khải liền giật mình thon thót, chột dạ đáp, "Cháu không biết ạ, hình như còn chưa dậy nữa."

Vương Noãn gật gù, dùng khăn mặt vắt trên vai lau mồ hôi, "Úc Thượng Linh kia hình như đã về nói chuyện với bố mẹ cô ta rồi thì phải, hôm nay cô tình cờ gặp họ, hình như quyết tâm đạp đổ lão Tứ thì phải."

Vương Nguyên cười gượng, "Haha, vậy sao ạ?"

"Cháu ra lên ban công tầng hai tưới tiếp đây."

Nói rồi chạy nhanh như bay lên lầu.

___________

Vương Tuấn Khải cởi trần, hít đất trong phòng. Cơ bắp trên người anh thoạt nhìn qua không quá rõ ràng,vậy mà khi gồng lên lại nhiều đến thế này, Vương Nguyên ngồi bên cạnh thán phục.

"Cũng đâu phải chưa nhìn thấy anh vận động bao giờ, tiểu yêu tinh , em đúng là diễn xuất không đúng chỗ."

Vương Nguyên chống cằm ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, đếm từng giọt mồ hôi chảy từ trên người anh, vô thức đáp,

"Ít lắm."

Anh ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu , cười lưu manh, "Chẳng phải đêm nào anh cũng vận động trước mặt em đấy thôi, trực diện, chân thực, em còn chê ít à?"
Vương Nguyên ngẩn người, phải mất vài giây mới hiểu rõ hàm ý trong câu nói của anh. Lập tức nổi cơn giận, đứng phắt dậy, bỏ ra ngoài,

"Vô sỉ."

Lúc đi qua còn vung chân đạp một cái, Vương Tuấn Khải né được, cười lớn.

____________

Ngày mồng 4 tết, sinh hoạt dần đi vào quỹ đạo bình thường, thỉnh thoảng có vài người cấp dưới của bố cậu hoặc họ hàng thân thích đến chúc Tết.

Vương Nguyên nghĩ đến ngày mai anh đi, liên tục thở dài.

Hôm nay Vương Tuấn Khải lại ra ngoài rồi, hình như đi với bạn. Bây giờ đã chín rưỡi tối mà vẫn chưa về.

Lúc ăn xong, cậu lại cầm theo quyển sách "Nghìn lẻ một đêm" lên phòng gác mái nằm lười biếng.

Đêm nay trời ấm lên đến 10 độ, cũng không còn mua nữa, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Vương Nguyên say sưa đọc lại câu chuyện mình đã thuộc lòng từ năm 10 tuổi.

Thỉnh thoảng lại ngó qua đồng hồ điện thoại, lông mày lại nhíu chặt, vẫn chưa về.

Một giờ rưỡi sáng, cổng lớn mở toang, ánh đèn ô tô rọi vào tận sân nhà.

Vương Nguyên đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống, đúng là xe anh rồi.

Chuyện Vương Tuấn Khải đi đêm về muộn đã trở thành chuyện bình thường nên trong nhà đều ngủ say, không ai ra đón. Vương Nguyên nhón chân chạy xuống, xỏ dép lê chạy ra cổng.

Từ trên xe bước xuống là một người phụ nữ. Vương Nguyên cảm thấy mình bị hoa mắt rồi chăng, đây rõ ràng là xe anh.

Người phụ nữ kia vòng qua ghế lái phía sau, mở cửa, Vương Tuấn Khải loạng choạng bước xuống, hất tay từ chối cánh tay đưa ra của cô ta, cười nói gì đó rồi xoay người đi vào.

Từ đầu đến cuối Vương Nguyên đều không nhìn rõ được khuôn mặt người kia, chỉ biết ăn mặc rất hở hang, vóc dáng rất quyến rũ. Tiếng động cơ xe lại vang lên, chiếc Maybach lùi dần rồi đi mất.

Vương Tuấn Khải để cô ấy đi xe về sao? Tâm trạng Vương Nguyên tụt dốc không phanh.

Vương Tuấn Khải cúi đầu đi vào, tay đưa lên day day huyệt thái dương. Vừa ngẩng đầu đã thấy Vương Nguyên một thân áo ngủ màu trắng đứng dưới đèn tường màu vàng, đôi mắt trừng lên nhìn mình.

Anh có chút giật mình, nhanh chóng bật cười, đi đến tựa người vào cậu, phân nửa sức nặng đều đổ lên người Vương Nguyên .

Trên người anh nồng nặc mùi rượu, giọng nói cũng khản đặc, hơi thở phả vào vai cậu nóng bỏng,

"Chờ anh sao?"

Ánh mắt Vương Nguyên càng tối hơn một chút, đẩy mạnh anh ra,

"Anh tự đi đi, bằng không nói người phụ nữ kia đến mà dìu anh lên phòng ấy."

Vương Tuấn Khải cười, thân hình cao lớn cố gắng khom xuống để tựa cằm vào vai cậu, có chút khổ sở,

"Sao lại trở thành oán phụ rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro