Chương 21: Chuyện Xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện gì?" Vương Tuấn Khải giọng điệu nguy hiểm, cho rằng Vương Nguyên làm náo loạn.

" Chuyện ngày hôm qua, có thể bị đám chó săn chụp rồi, phu nhân vừa mới gọi điện thoại tới hỏi."

Vương Tuấn Khải dừng một chút, nói: "Không cần để ý đến bà ấy."

"Vâng"

Trầm mặc vài giây, A Thành nghe bên kia không thanh âm, hỏi: "Tổng giám đốc, chuyện này xử lý như thế nào? Tạp chí cùng tòa soạn báo nên ngăn lại không?"

"Ảnh chụp như thế nào?"

"Ách. . . . . . Tôi chưa thấy được. Công tử đang ở phòng khách."

"Đừng cho cậu ta thấy!" Vương Tuấn Khải thốt ra, chính mình cũng không biết vì cái gì mà làm như vậy. Sửng sốt một chút, hắn hỏi, "Đồng hồ đã đưa cho cậu ta chưa?"

"Đã đưa. Công tử nói cậu rất thích."

"Ừ." Vương Tuấn Khải cúp điện thoại.

A Thành lập tức vào nhà, thấy cái hộp đựng đồng hồ nằm ở trên bàn trà, mà Vương Nguyên đang lật báo.

"Công tử!" Hắn gọi to một tiếng.

Vương Nguyên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

"Không có. . . . . . Đồng hồ, ngài không đeo sao?"

Vương Nguyên nhìn thoáng qua, nói: "Sợ làm hư." [Anh có làm hư 100 cái cũng có cái mới thay]

"Tổng giám đốc đưa ngài, khẳng định là hy vọng ngài đeo nó."

Vương Nguyên sửng sốt một lát, gật đầu: "Ừ." Nói xong buông báo ra, cầm đồng hồ lên lầu .

A Thành chờ trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, xác định cô đã vào phòng, đi nhanh như bay đến bên cạnh bàn trà, cầm lấy tờ báo, lật đến mục giải trí.

《 Vương Tuấn Khải mang theo nam tử thần bí đến trung tâm mua sắm, chỉ hai giờ tiêu xài trên trăm vạn 》

Phía dưới tiêu đề có một tấm ảnh mơ hồ, cơ hồ chỉ thấy được bóng lưng Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng chỉ lộ ra nửa bên sườn mặt. Điều này đương nhiên là bởi vì đám chó săn đó kiêng kị Vương Tuấn Khải, không dám chụp rõ ràng.

Nếu Vương Nguyên là một tiểu minh tinh nổi tiếng, bọn họ sẽ không sợ. Dù sao có ai nhà giàu lại không bao một hai cô minh tinh đâu, Vương Tuấn Khải lúc trước cũng không ít đâu. Nhưng nếu người này từ trước cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện trên truyền thông, hơn nữa khí chất trên người vô luận như thế nào đều không giống như người trong ngành giải trí, bọn họ tự nhiên sẽ cẩn thận —— ai biết Vương Tuấn Khải có phải hay không đột nhiên động tình? Vạn nhất đem người trong lòng hắn ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó có phiền toái gì, bọn họ khẳng định chịu không nổi.

Cùng lúc đó, tại biệt thự Vương gia Vương Thải Nghiên cũng thấy tin tức này.

"Mẹ!" Cô đem tờ báo cho Tiết Lệ Na xem, "Người xem người này có giống Vương Nguyên không?"

Tiết Lệ Na sửng sốt: "Như thế nào có thể? Cậu ta sao có thể ở cùng một chỗ với Vương Tuấn Khải?"

"Cái quần áo này rõ ràng là bộ đồ mà buổi tối hôm đó cậu ta mặc!"

"Lớn lên giống thôi!"

"Đây chính là kiểu dáng mới nhất của Chanel! Con sẽ không nhận sai đâu!" Vương Thải Nghiên nói, "Nếu cậu ta không quen Vương Tuấn Khải, cậu ta mặc nổi không?"

Tiết Lệ Na nhíu mày suy nghĩ một chút, oán hận nói: "Khẳng định là ba ngươi mua cấp của cậu ta! Cái lão già kia, công ty vừa qua nguy cơ liền mua cho tiểu tiện nhân kia đồ vật này nọ ! Con đừng nghĩ đông nghĩ tây, cậu ta có cơ hội nào nhận thức Vương Tuấn Khải?"

"Nói không chừng cũng là ba giới thiệu!"

"Cậu ta so với được với con sao?" Tiết Lệ Na an ủi, "Vương Tuấn Khải ngay cả con cũng chướng mắt, sao có thể để ý đến cậu ta?"

Theo tiêu chuẩn bình thường, Vương Thải Nghiên cẩm y ngọc thực, cách ăn mặc cao quý, ngoại hình thành thục gợi cảm so với Vương Nguyên chỉ có hơn, càng làm hấp dẫn ánh mắt nam nhân. Cô vuốt vuốt mái tóc dài, ném tờ báo đi: "Hừ! Hơn phân nửa lại là người tiểu minh tinh nào đó! Vương Nguyên thằng nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên lại kiến cho con lo sợ! Con có thể bại bởi bất cứ ai nhưng không thể bại bởi cậu ta!"

Tiết Lệ Na liếc nhìn cô một cái: "Vậy con còn không đi tranh thủ? Vương Tuấn Khải hiện tại là một khối thịt béo vô chủ, người khác có thể giành được, con cũng có thể giành được."

Vương Thải Nghiên đắc ý nhìn thấy bà: "Yên tâm đi, một ngày nào đó, con sẽ trở thành Vương phu nhân!" [Chụy ấy đang bị ảo tưởng]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro