Chương 9: Chạm Mặt Mẹ Con Kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù hộp cơm đã nguôi lạnh nhưng vì biết được tin tức mẹ, cậu vẫn là cố gắng ăn hết. Ăn xong, cậu nghẹn bởi vì ăn quá nhanh, dạ dày sình đau một chút, nhìn Vương Tuấn Khải: "Hiện tại. . . . . . Có thể nói cho tôi biết không?"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu trong chốc lát, xoay người đi ra ngoài: "Đi thôi!"

vương Nguyên lập tức theo sau, hắn mang cậu đến bệnh viện. Vừa đến, cậu liền chạy về hướng phòng bệnh của Từ Khả Vi, nhưng trên giường bệnh căn bản không có bà ấy.

Cậu sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi: "Mẹ tôi đang ở đâu?"

"Ở phòng vô trùng." Vương Tuấn Khải nói, "Buổi sáng mới vừa làm phẫu thuật, rất thành công."

"Phòng vô trùng ở đâu?"

Vương Tuấn Khải xoay người, cậu theo sau, đi đến bên ngoài phòng vô trùng, thấy Từ Khả Vi đang đeo mặt nạ dưỡng khí, bình yên nằm ở trên giường bệnh.

Vương Nguyên đưa tay muốn chạm bà, nhưng chỉ có thể chạm vào tấm thủy tinh lạnh như băng .

"Mẹ. . . . . ." Cậu nhịn không được khóc lên, không thể kềm chế.

"Khóc cái gì?" Vương Tuấn Khải nói, "Nhìn xong rồi thì đi thôi."

Vương Nguyên quay đầu lại, nhìn hắn: "Tôi muốn ở đây chăm sóc cho bà."

Hắn sắc bén nhìn cậu: "Đừng quên, hiện tại cậu là của tôi!"[Ờ  đúng >0<]

"Tối hôm qua không phải đã ..."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Cậu cho là một đêm đủ sao? Cậu không có đáng giá như vậy!"

Vương Nguyên có cảm giác khuất nhục gấp bội, khổ sở cúi đầu, một lát sau nói: "Nhưng mẹ tôi cần người chăm sóc . . . . . ."

"Tôi đã mời y tá tốt nhất cho bà!"

"Nhưng mà. . . . . ."

"Không có nhưng mà!" Vương Tuấn Khải nói, "Nếu còn nhưng nhị gì nữa, tôi gọi người rút bình dưỡng khí của mẹ cậu ra, đem bà ấy ném đến đống rác, tôi xem bà ta sống được mấy ngày!"

Vương Nguyên oán hận nhìn hắn.

Hắn cười lạnh: "Hận đi! Nhưng đừng quên, mẹ cậu là tôi cứu."

Vương Nguyên ẩn nhẫn cúi đầu, cẩn thận mỗi bước đuổi theo sát cước bộ của hắn.

Rời khỏi bệnh viện, Vương Tuấn Khải lái xe đến một nhà hàng Tây.

"Cậu xuống xe trước đi, ở cửa chờ tôi, tôi đi đậu xe." vương Tuấn Khảinói.

Vương Nguyên sửng sốt, gật đầu: "Vâng. . . . . ."

Hắn nâng cằm của cậu lên: "Đừng chạy trốn, biết không?"

". . . . . . Vâng" Hắn làm sao biết cậu muốn chạy trốn.

Hắn hừ một tiếng, bỏ cậu ra: "Đi xuống đi!"

Vương Nguyên chậm rãi xuống xe, đứng ở trước cửa nhà hàng Tây, nhìn hắn lái xe đi. Cậu nhìn đường cái trống trải, vẫn muốn chạy trốn. Nghĩ đến Từ Khả Vi còn nằm trong phòng bệnh, mà cậu lại đến ăn cơm Tây. . . . . . Thật tội lỗi nha!

Lúc này, cậu thấy một chiếc ô tô nhìn thật quen mắt đang chạy lại đây, kìm lòng không đậu đi tới.

Ô tô dừng lại ngay phía trước người cậu, từ trên xe hai nữ nhân bước xuống, tiếp theo ô tô chạy ra đằng xa, hẳn là đi tìm chỗ đậu xe đi.

" Trận khủng hoảng kinh tế này rốt cục ba con cũng vượt qua được, tí nữa chúng ta đi mua vòng tay Cartier kia đi!" Tiết Lệ Na nói xong, quay người lại vô tình đụng vào Vương Nguyên, nhịn không được rống to, "Chuyện gì vậy? Không có mắt a ....... Vương Nguyên? !"

"Cậu làm gì ở đây?" Người nữ nhân bên cạnh—— Vương Thải Nghiên —— chán ghét nói.

Vương Nguyên nhìn các cô, các cô chính là vợ con chính quy hiện tại của ba cậu, hưởng thụ hết thảy những thứ vốn nên thuộc về cậu và mẹ cậu!

"Mẹ ngươi đã chết rồi sao?" Tiết Lệ Na đắc ý lại ác độc hỏi, "Ngươi ở trong này làm gì?" Nói xong, bà đột nhiên sửng sốt, ánh mắt đảo qua của cậu cổ, thân thủ nâng lên cằm cậu.

Vương Nguyên một chưởng gạt tay bà ra, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Bà ta cười lớn một tiếng: "Nhìn xem ta thấy gì này? Vết hôn nha! Ngươi không phải còn đang học trung học sao, yêu đương sớm như vậy, còn nhiệt tình như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro