Chương 31: Bức hình bị lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay sưng đỏ của Vương Nguyên xem chừng phải vài ngày mới khỏi. Cậu không thèm để ý chỉ cười cười. Những vết thương như thế này khi ở Trần gia cậu đều gặp qua hằng ngày, mỗi ngày đều có thêm vài vết lớn có nhỏ có, thế nhưng khi rời khỏi nơi đó rồi thì lại có chút không quen khi bị thương.

Bởi vì một đêm không ngủ, đôi mắt cũng có chút sưng. Vương Nguyên luộc trứng gà lăn lăn cũng không hiệu quả lắm. Lấy ra ly hộp sữa, sau đó lấy bánh mì sandwich kẹp với trứng chiên, bảy phần chín, lòng trắng trứng vây xung quanh tròng đỏ còn sống, trông rất đáng yêu.

Lúc chuẩn bị đưa vào miệng mới nhớ tới, trước giờ cậu không quen ăn những món này, bữa sáng cậu có thói quen ăn theo kiểu Trung Quốc, sự thay đổi bắt đầu từ lúc theo Vương Tuấn Khải.

Ăn hết bữa sáng là đã bảy giờ rưỡi, hắn còn chưa về. Vương Nguyên cầm túi xách ra khỏi cửa. Mới vào trường học đã gặp La Đình Tín, đầu cậu ấy đầy mồ hôi.

Vừa nhìn thấy Vương Nguyên, cậu ấy lập tức nắm lấy tay cậu kéo thẳng về phía lớp học, giống như đang giấu diếm cái gì đó.

"Sao vậy Đình Tín? Có chuyện gì xảy ra à?"

Vương Nguyên nhìn thấy sự lúng túng của cậu ấy, hoài nghi hỏi. Tuy rằng tính cách La Đình Tín thẳng thắng nhưng cũng rất ít khi lộ ra vẻ mặt như thế.

La Đình Tín miễn cưỡng nói : "Không... không có gì. Chỉ là mau vào lớp thôi, nhanh lên kẻo trễ"

Còn chưa chờ cậu ấy nói xong, một thanh âm bén nhọn đã từ xa vang đến. Là thanh âm của bạn Lưu Chí Hoành - Đặng Hồng.

"Vương Nguyên sao vậy? Dám làm mà không có gan đối mặt sao?"

Một vòng người hiếu kỳ vây xung quanh, tất cả đều nhìn về hướng bảng tin chỉ trỏ.

Nhìn thấy Vương Nguyên đi đến, ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người cậu, vui đùa có, giễu cợt có. Mà Lưu Chí Hoành chỉ đứng phía sau Đặng Hồng, ánh mắt đầy khinh thường nhìn Vương Nguyên.

La Đình Tín vội la lên: "Đừng xem!"

Vương Nguyên đẩy tay cậu ấy ra, bước đến "Tôi đã làm cái gì?"

Có lẽ là do một đêm không ngủ, mà cũng có lẽ là bởi vì một nguyên nhân khác, bình thường cậu có thể nhẫn nhịn nhưng lúc này lại nhịn không được.

Đặng Hồng với chiếc váy ngắn xinh đẹp, hai tay vòng trước ngực, chiếc miệng xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ bén nhọn: "Cậu làm cái gì chẳng phải chính cậu rõ nhất hay sao? Nếu không, đến đó xem ảnh chụp lại đi"

Nói xong, đầu ngón tay chỉ về hướng bảng tin. Hai hàng lông mày của Vương Nguyên hơi nhăn lại, bước qua, chỉ thấy phía trên bảng tin tức là một tấm ảnh chụp, mà nhân vật chính trong đó đều là Vương Nguyên.

Lần lượt, những tấm hình đủ hình dáng, rõ ràng là những tấm ảnh Vương Nguyên đi vào khách sạn, Vương Nguyên thảm bại tại toà án, cùng với đêm mưa kia bị ba tên lưu manh xé rách quần áo...

Sắc mặt Vương Nguyên trong nháy mắt trắng bệch, thân hình xiêu vẹo, bàn tay tỳ lên bảng tin tức run rẩy. Những thứ này...

Đặng Hồng hừ lạnh nói: "Tôi thấy cậu có chút quen quen, thật không ngờ thì ra chính là cái người con trai không có phẩm hạnh bị chồng ruồng bỏ trên Tivi kia nha"

Còn chưa nói xong, La Đình Tín đã giơ tay lên đánh tới khiến Đặng Hồng sợ tới mức bật người lui về phía sau trốn sau lưng Lưu Chí Hoành.

"La Đình Tín, mày muốn làm cái gì? Muốn đánh người sao?"

"Đồ hèn hạ!"

La Đình Tín cắn răng, cậu thật sự không thể nhịn được khi nhìn những kẻ này khơi mào vết sẹo của người khác ra bên ngoài.

"Bọn mày, con mẹ nó đều bị điên hết rồi sao? Việc riêng tư của người ta có liên quan đến chuyện bọn mày có đánh rắm hay không à? Bọn mày làm chuyện này là do cái sở thích muốn nhìn thấy người khác trong bộ dạng thảm hại hả? Lưu Chí Hoành, tao khinh thường mày!"

Trong trường học này, kẻ duy nhất luôn đối đầu với Vương Nguyên, hơn nữa còn đi phao tin mọi chuyện của Vương Nguyên cũng chỉ có Lưu Chí Hoành. Vương Nguyên bởi vì lúc nào cũng nhẫn nhịn mới dễ dàng bị khi dễ.

"Mày có bằng chứng chứng minh là tao làm không? Có bản lĩnh làm ra chuyện đó thì cũng đừng có giả bộ vô tội đáng thương! La Đình Tín, mày bây giờ còn chờ mong cái gì ở cậu ta nữa đây? Cẩn thận một ngày nào đó chính bản thân mày cũng khó mà giữ nổi"

Lưu Chí Hoành cay nghiệt nói.

"Mày câm miệng!"

La Đình Tín xắn ống tay áo, muốn xông lên đánh nhau. Vương Nguyên đưa tay ngăn cản La Đình Tín, hít sâu một hơi, hung hăng nắm chặt bàn tay dường như không chút thấy đau đớn. Nếu cậu bị bắt đánh nhau với người khác, nhất định sẽ bị nhà trường kỷ luật.

Nhìn bảng tin trước mắt, Vương Nguyên kiềm chế choáng váng, cắn chặt răng, đưa tay xé những tấm ảnh trên bảng ném xuống đất. La Đình Tín cũng giúp đỡ cậu, đem những tấm ảnh đáng sợ kia xé rách, ném vào trong thùng rác.

Vương Nguyên chống vào cành cây bên cạnh, liều mạng nén sự run rẩy ở hai tay, cắn răng nói: "Đình Tín... chúng ta đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro