Chương 33: Hắn động tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên không biết mình nói gì với La Đình Tín, cũng không biết mình làm sao rời khỏi trường học trước ánh mắt đáng sợ như đao kiếm kia. Trong đầu ong ong mà lỗ tai lại càng không nghe được một chữ, giống như bị bịt kín lại vậy.

Nhìn chiếc điện thoại di động đang bị nắm chặt trong tay, cậu không biết ma xui quỷ khiến làm sao lại bấm số.

Cậu lúc này như đang đứng trên vách núi, theo bản năng muốn bắt lấy một nhành cỏ cứu mạng cuối cùng.

Thanh âm Vương Tuấn Khải truyền tới: "Có chuyện gì?"

Là giọng điệu lạnh lùng đặc trưng của hắn, nhưng trong sự lạnh lùng lại còn mang theo một chút lo lắng cùng không kiên nhẫn. (Đừng gọi cho nó, gọi cho má này *ATSM*) Nghe thấy thanh âm kia, sự ủy khuất trong lòng Vương Nguyên ầm ấm đánh tới, vội vàng muốn nói hết nỗi lòng ra ngoài.

"Tôi..."- Cậu nghĩ rằng mình rất kiên cường, bây giờ mới phát hiện cái gọi là kiên cường kia vốn dĩ không đáng nhắc tới.

Nhưng Vương Nguyên mới vừa nói được một chữ thì Vương Tuấn Khải đã lên tiếng: "Tôi bây giờ rất bận, có việc gì thì nói sau đi".

Dứt lời, dường như một giây cũng không muốn đợi, hắn liền cúp điện thoại.

Nghe tiếng "Đô đô..." truyền đến từ điện thoại, Vương Nguyên bỗng nhiên nhẹ nhàng trả lời "Được!" (Mặc kệ nó, về đây với má!!!!!!!)

Vương Nguyên, mày là đứa ngốc sao? Cậu không để ý, chỉ cười cười, ngốc nghếch, một lần ngốc nghếch chưa đủ sao? Còn muốn có lần thứ hai à? Đúng vậy, đúng như lời hắn nói, đừng nghĩ rằng mình rất quan trọng. Có lẽ là với sự giúp đỡ của hắn cùng với những chuyện mờ ám của hai người trong thời gian qua đã tạo cho cậu một thứ cảm giác gọi là ôn nhu.

Nhưng... ảo giác cuối cùng cũng là ảo giác. Vương Nguyên, mày nên biết rõ điều đó sớm hơn chứ, giữa mày và hắn cũng chỉ là một cuộc giao dịch thôi. Mày, chính là thứ mà hắn đã nhặt về để giết thời gian khi rãnh rỗi đến nhàm chán. Mà hắn, chính là chủ nhân của mày.

Cậu ngẩng đầu cười cười, phản ánh trong đôi mắt long lanh chỉ là một bầu trời xanh, trong vắt vô cùng.

Nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, nhưng di động trong tay khẽ rơi xuống, cả người không cảm giác té ngã trước cổng trường học

"A!!!"

Học sinh nơi cổng trường giật mình hét lên. Một chiếc Porsche vừa dừng lại, người nam nhân với gương mặt đeo kính râm đầy bỡn cợt đột nhiên biến sắc. Hắn nhanh chóng cởi kính ra, rời khỏi xe, ẵm Vương Nguyên lên xe rời khỏi.

_______

Cúp điện thoại, Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày. "Y Lan đang ngủ, vào xem đi"

Dịch Dương Thiên Tỉ đã một đêm không ngủ, gương mặt đầy mệt mỏi. Đôi mắt Vương Tuấn Khải đầy nặng trĩu, khẽ gật đầu.

Trên giường lớn mềm mại, Vân Y Lan lặng lẽ ngủ. Cô gái nhỏ hơn bọn họ chỉ hai tuổi nhưng vẻ mặt lại vô cùng yếu ớt, như một đoá hoa héo úa, cần người che chở.

Vương Tuấn Khải không tiếng động đi vào, nhìn thấy gương mặt dù gầy yếu nhưng vẫn không che được vẻ xinh đẹp, thần sắc của hắn khẽ đau lòng. Cũng chỉ có lúc cô ấy ngủ mới có thể không cự tuyệt hắn tới gần.

Nhẹ nhàng ngồi bên giường, ngón tay Vương Tuấn Khải khẽ vuốt những sợi tóc rối hai bên má Vân Y Lan. Đứng bên ngoài cả một đêm, cơ thể vốn không tốt của cô đang phát sốt, tuy rằng đã uống thuốc nhưng cũng rất khó hạ sốt ngay. Hai má đỏ bừng, thoạt nhìn càng khiến người khác thêm yêu thương. (TMD! Thật sự là khi edit đoạn này bạn nhỏ chỉ muốn cầm dép chọi vô đầu thằng Đao!!!! Ta edit xong sẽ cướp BB về)

"Bệnh tình của cô ấy đã khá hơn rồi, chỉ chờ hạ sốt sẽ không còn gì nguy hiểm nữa"

Một vị bác sĩ đứng bên cạnh nói. Vương Tuấn Khải gật gật đầu, bàn tay to ôn nhu mơn trớn trán cô ấy.

Dường như cảm thấy hơi thở quen thuộc, Vân Y Lan nhẹ nhàng cọ xát gương mặt vào lòng bàn tay hắn, sự thân mật này giống như đã vốn có từ lâu. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Người đàn ông trời sinh lãnh đạm này có lẽ chỉ khi ở trước mặt Vân Y Lan mới lộ ra sự ôn như như vậy.

Trong đầu hắn chợt hồi tưởng lại thanh âm của Vương Nguyên trong điện thoại vừa rồi, cậu ấy rất hiếm khi chủ động gọi điện thoại cho hắn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? (Giờ mới nhớ tới vợ)

Vừa định ra ngoài gọi điện thoại trở lại, đột nhiên một cánh tay gầy yếu nắm lấy tay hắn.

"Khải..."

Trong lúc ngủ mơ, Vân Y Lan vô thức nỉ non, dùng hết khí lực yếu ớt của mình mà bắt lấy hắn.

"Đừng đi... đừng đi..."

Một dòng nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, mang theo vài phần bi thương, vài phần lưu luyến si mê, vài phần tan nát cõi lòng. Bất kì ai gặp phải... cũng chẳng thể cự tuyệt.

Con ngươi Dịch Dương Thiên Tỉ tối sầm, nhỏ giọng nói: "Cậu ở lại cùng cô ấy đi"

"Được. Anh không đi"

Vương Tuấn Khải nhìn thấy khóe mắt Vân Y Lan xuất hiện những giọt nước mắt lấp lánh, ngón tay nhẹ nhàng lau đi chúng, ôn cô vào lòng, trên trán cô ấy hạ xuống một nụ hôn nhẹ.

"Tiểu Lan, anh sẽ không rời khỏi em"

Vân Y Lan như mơ thấy cái gì, lông mi run rẩy, hai tay vòng quanh eo Vương Tuấn Khải.

Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người ra khỏi phòng, lưng tựa trên tường, lẳng lặng châm một điếu thuốc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro