Chương 37: Vương Na Na mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải chiến tranh lạnh. Cũng không phải là không nói với nhau một lời hay là đối chọi nhau gay gắt, mà là loại trong lòng tự tạo ra khoảng cách.

Vương Nguyên vẫn như cũ, mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối, dọn dẹp nhà cửa, giúp hắn sắp xếp hết mọi chuyện trong nhà, vẫn cùng chung một giường nhưng hai trái tim xa nhau đến thương cảm. Vương Tuấn Khải trở về thành đại khối băng, biểu cảm trên mặt càng ngày càng ít xuất hiện.

Như có một khoảng trống vô hình ngăn cách giữa hai người bọn họ, cả hai đều có niềm kiêu hãnh của chính mình, không ai chịu cúi đầu.

Chuyện những tấm ảnh lúc trước dường như bị ai đó áp xuống, trong trường cũng không ai đề cập đến, cả trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ như bị phủ lên một tầng bóng ma.

Vốn dĩ đã không ai nguyện ý nói chuyện cùng Vương Nguyên thì nay càng không ai ngó ngàng gì đến cậu, nếu không phải có giáo sư điểm danh thì cậu còn tưởng mình là người vô hình.

Nhưng tốt là, Lưu Chí Hoành cũng không đến kiếm chuyện với cậu nữa.

La Đình Tín nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Vương Nguyên, hỏi: "Nguyên Nguyên, hôm qua cậu đọc sách đến khuya à? Vành mắt đều đen như gấu mèo rồi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi"

Vương Nguyên lắc đầu: "Mình không sao"

"Cậu không sao? Cậu nhìn cậu kìa, xấu muốn chết, con trai thì cần gì phải tự biến mình thành như vậy?"

La Đình Tín thật bó tay với cậu.

"Bạn trai cậu đâu? Sao gần đây không thấy anh ta đến đón cậu? Cậu thành ra thế này không phải là do anh ta chứ? Hai người cãi nhau à?"

Vương Nguyên cười cười, cũng không có giải thích, Vương Tuấn Khải căn bản không phải bạn trai cậu. Để cho cậu ở trước mặt người bạn duy nhất này, giữ gìn một chút thể diện đi.

La Đình Tín nằm dài lên trên bàn thở dài.

"Hài, trên đời này chỉ đó những người ngay thẳng mới không làm tổn thương nhau nhưng lại không thể yêu đương!"

Yêu? Vương Nguyên không chút để ý chỉ mỉm cười, hai chữ này... quá xa xỉ, cậu không thể mua nổi, không bằng tập trung vào sách vở trước mặt sẽ tốt hơn.

_________________

Vương Na Na gần đây rất là đắc ý. Cô ta thành công trong việc dùng phương thức cực kỳ đơn giản để trả thù người anh trai, hơn nữa còn khiến kẻ thù của mình không chút năng lực đáp trả, chỉ sợ người anh ngu ngốc kia của cô ta cũng còn không biết rốt cuộc là ai làm nữa.

"Vương Na Na, cô đang làm cái gì đó? Còn không mau bưng trà bánh lại đây?"

Bà Trần ngồi trong phòng khách cùng mấy người bạn già chơi mạt chược, một bên vênh mặt hất hàm sai khiến.

Trong phòng bếp, Vương Na Na hung hăng liếc mắt, trả lời: "Con đến liền"

Chuyện khiến cô ta bực bội duy nhất lúc này là bà Trần. Từ lúc chuyển vào ngôi nhà này, bà Trần luôn xem cô ta là người giúp việc mà sai bảo. Cơn giận đã lên đến đỉnh điểm nhưng cô ta cũng không có biểu hiện ra ngoài, tối thiểu bây giờ cô ta còn muốn dựa vào bà ta để được nâng lên vị trí thiếu phu nhân Trần gia.

Cô ta... nhịn!

Vương Na Na mỉm cười bưng trà bánh qua, không cẩn thận vung vẫy nước trà lên trên bàn mạt chược, bà Trần bật người mắng: "Sao cô lại vụng về như thế hả? Có chút chuyện cũng làm không xong"

"Mẹ, con không cố ý..."

Vương Na Na ủy khuất nói.

Trước mặt mấy người bạn, bà Trần cũng không cho cô ta một chút mặt mũi, trực tiếp mắng: "Ai là mẹ cô? Cô còn chưa gả vào Trần gia tôi đâu. Nếu muốn vào cửa, sinh cho tôi đứa cháu đức tôn đi. Trong bụng không có gì, đừng vọng tưởng. Tôi đã thiệt thòi trước Vương gia nhà cô lắm rồi, lúc trước lãng phí 5 năm cũng không có một đứa cháu, lần này cô đừng mong nghĩ rằng tôi ngốc nghếch để yên"

Trước mặt nhiều người như vậy, Vương Na Na xấu hổ không chịu nổi, cô ta chưa từng chịu uất ức như thế. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà đều coi cô ta là nhất, cô ta hận không thể bóp chết bà già này.

"Bác gái, bác đừng tức giận, con vừa rồi... không cẩn thận nói sai, con không dám..."

Vương Na Na rưng rưng nói. Bà Trần sớm quen mắng người, trước kia là Vương Nguyên, bây giờ lại có mục tiêu mới, mắng còn chưa hả dạ.

Vương Na Na đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Bà Trần hoảng hồn, vội kêu to: "Cô làm sao vậy? Mau, mau gọi xe cấp cứu"

Hai giờ sau. Vương Na Na liều mạng đè nén nội tâm mừng như điên rời khỏi phòng khám bệnh.

Bà Trần còn tưởng có chuyện, vội hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Con nhỏ này mặc dù có chút mưu kế nhưng dù sao cũng là do Minh Hạo đưa về nhà, trước mắt bà còn con trai, cũng không thể khiến cô ta gặp chuyện gì ở Trần gia.

Trong mắt Vương Na Na ngân ngấn nước mắt, kích động ôm lấy bà Trần: "Bác gái, bác sĩ nói... con có thai rồi..."

Bà Trần cả kinh, bật người mừng như điên nói: "Thật sao? Thật tốt quá! Sao con còn gọi bác gái? Thật xa lạ, mau gọi một tiếng mẹ xem nào! Đúng rồi, chúng ta mau nói cho Minh Hạo biết nha!"

Vẻ mặt bà ta cũng thay đổi một cách nhanh chóng. Vương Na Na tựa vào trong lòng bà ta nhu thuận gật đầu. Thế nhưng bà Trần không hề nhìn thấy trên mặt cô ta lộ ra nụ cười đắc ý.

Vị trí thiếu phu nhân Trần gia, cô ta đã nắm chắc trong tay rồi.

Còn bà già này... hừ! Có người thừa kế Trần gia tương lai, xem cô ta hành bà ta ra sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro