Chương 42: Cậu muốn đi đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cửa đóng lại, Vương Nguyên lập tức hỏi: "Vì sao anh lại đồng ý?"

Bắt cậu phải dự đám cưới của chồng cũ cùng em gái, hắn thật tàn nhẫn!

Vương Tuấn Khải không thèm để ý chỉnh chỉnh cổ tay áo, lạnh nhạt nói: "Thì làm sao? Cậu còn chưa quên chồng cũ cao cấp của mình à?"

Vương Nguyên không chút suy nghĩ, nói: "Đương nhiên không phải!"

Phản ứng nhanh chóng như vậy khiến khóe mắt Vương Tuấn Khải cong lên, dường như rất hài lòng, tiếp tục nói: "Nếu vậy là còn nhớ đến tình anh em sao?"

"Anh đang nói đùa sao?"

Vương Nguyên giận điên lên, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? Cái gì gọi là tình anh em? Cái thứ đó đã sớm không còn tồn tại khi Vương Na Na bắt đầu mối quan hệ với Trần Minh Hạo.

Vương Tuấn Khải đến gần cậu, nâng mặt khiến cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Thế cậu còn sợ cái gì?"

Lông mi Vương Nguyên khẽ run lên, cậu sợ... cái gì đây? Cậu sợ chính là cảnh hôn lễ quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mình, nhưng bây giờ cậu chỉ là một người khách. Cậu sợ chính là những người đã từng dự hôn lễ của cậu, lúc này lại đứng trước mặt cậu tham dự một hôn lễ khác của chồng cũ, mang theo những ánh mắt cười cợt đánh giá cậu. Cậu sợ chính là toàn bộ thế giới đều sẽ đến cười cậu, cười nhạo sự thất bại của cậu. Cậu không ngừng khiến bản thân mình kiên cường nhưng hai chữ "Tân hôn" kia lại như đáng tan sự cố gắng của cậu, cậu cũng không thể một mình chống lại toàn thế giới. Tha cho cậu đi, cậu không có mạnh mẽ như vậy.


"Cậu muốn trốn tránh cả đời?"

Ánh mắt hắn bén nhọn, không chút lưu tình chọc thủng cậu.

"Cũng muốn yếu đuối cả đời?"

Vương Nguyên ngẩn ra.


"Đồ ngốc!"

Lần thứ hai hắn nâng cằm cậu lên, khiến đôi mắt cậu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của mình, giống như những vì tinh tú bao trùm lấy khoảng trời đen mênh mông.


"Nếu cậu không muốn, không ai có thể đánh bại cậu. Bọn họ cũng chỉ muốn thấy cậu thất bại, chỉ cần tham dự, cậu sẽ thắng"

Vương Nguyên vô thức lạc vào mê cung trong đôi mắt hắn.

"Đi!"

Vương Tuấn Khải đột nhiên kéo tay cậu, mở cửa, đem cậu kéo ra ngoài.

Vương Nguyên tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: "Đi đâu?"

Ra khỏi khu nhà cao cấp, Vương Tuấn Khải dừng lại, hai tay đút vào túi quần.

"Cậu muốn đi đâu, hôm nay do cậu quyết định"

Lần đầu tiên, hắn hỏi qua ý muốn của cậu.

Vương Nguyên ngẩn người, trong lòng không biết sao lại có chút ấm áp, khẽ mở miệng nói: "Được!"

Nửa tiếng sau, Vương Tuấn Khải nhìn con phố bày bán những món ăn bình dân trước mặt, mỗi quầy hàng đều được những cây dù đơn giản che chắn, từng quầy từng quầy nhiều lắm cũng chỉ bốn cái bàn, trên bàn còn có dầu mỡ bám vào bóng loáng, hắn nhíu mi: "Ở đây?"

Vương Nguyên gật gật đầu. Đây là khu phố bình dân cậu thích đến nhất lúc còn đi học, thế nhưng sau khi gả vào Trần gia liền không thể đến đây nữa. Không nghĩ tới vẫn còn có một ngày trở lại.

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải nhíu mày cùng với bộ áo đắt tiền trên người hắn, hình ảnh đó khẽ nhắc nhở cậu: Hắn với nơi này không hợp nhau cũng như cậu và hắn đều không cùng một thế giới, vĩnh viễn cũng không có khả năng ở cùng một chỗ.

Vương Nguyên che kín tâm tư, cười nhẹ: "Chỉ ăn một bữa mà thôi, sẽ không chết"

Đây là nơi học sinh tụ tập, từng cặp đôi nắm tay nhau đi lang thang, ăn ăn uống uống, trên mặt đều là những nụ cười thỏa mãn. Càng đơn giản lại càng vui vẻ.

Vương Nguyên hứng thú đi theo dòng người mua đồ ăn, nào là cá viên, sủi cảo chiên, bánh bột lọc, thịt dê nướng đều mua tất, dường như hôm nay cậu quyết không ăn hết những món ở đây sẽ không về.

Đi qua một sạp bán món vừng cay, Vương Nguyên kích động đến ánh mắt sáng lên: "Chỗ này bán món vừng cay siêu cấp ngon, đã kinh doanh mười mấy năm rồi, mau ăn thử xem"

Cậu nhanh chóng mua lấy một phần, nóng đến độ Vương Nguyên vươn đầu lưỡi, còn nhịn không được cứ nhét vào miệng.

Vương Tuấn Khải bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng lau trên môi cậu.

"Dính này"

Nói xong, lại nhíu mày đánh giá chút gì đó dính trên tay mình, thử bỏ vào trong miệng.

Hai má Vương Nguyên ửng đỏ. Trời cuối tháng mười một, gió thổi có chút lạnh, có lẽ nhờ vào hộp vừng cay nóng hâm hấp nên cậu không thấy lạnh, mà còn rất ấm áp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro