Chương 44: Giáo huấn bà Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó đến dạo phố bình dân cùng Vương Tuấn Khải, thế mà trên đường lại nhìn thấy một chú chó nhỏ mới sinh, chỉ có một nhúm lông ngắn tủn, ánh mắt long lanh khiến người ta yêu thích.

Chú chó con kêu không ra hơi, có vẻ là bị người ta ném bỏ.

Vương Nguyên cẩn thận ôm nó trong vòng tay, vuốt nhẹ, sinh mệnh còn nhỏ như vậy, yếu ớt đến nỗi khiến người đau lòng.

"Chúng ta có thể nuôi nó không?"

Một người một chó, bốn con mắt long lanh như nước khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Vương Tuấn Khải ghét bỏ nhìn con chó nhỏ bẩn thỉu, bản tính thích sạch sẽ của hắn lại bộc phát, nhích ra xa.

Vương Nguyên đợi một lúc cũng không bị hắn cự tuyệt, chỉ thấy hắn quay lưng đi về.

Biết hắn không nói chính là đồng ý, Vương Nguyên cao hứng ôm chó nhỏ vào lòng.

"Cám ơn!"

Đem chú chó về nhà, cẩn thận tắm cho nó, sau đó lấy một chiếc đĩa nhỏ rót sữa đút nó uống, nhẹ nhàng vuốt ve nhúm lông

"Gọi mày là Đô Đô nhé"

"Đô Đô, mày thích cái tên này sao?"

Chú chó ngước đôi mắt long lanh lên, khẽ gâu một tiếng biểu hiện rất thích cái tên này.

"Đô Đô, đây là chú Khải, chúng ta đến chào chú đi, chú đồng ý mới được mang mày về nhà đó"

Vương Nguyên nhất thời hưng phấn.

Nghe thấy hai chữ "Chú Khải", trán Vương Tuấn Khải xuất hiện vài vạch đen.

Chú Khải?

Cháu hắn là một con chó! (Đâu có, ta nhớ họ hàng nhà mi là cua mờ?)

Khép lại quyển sách trên tay, Vương Tuấn Khải đứng dậy mở cửa phòng.

"Cậu tốt nhất nên bảo đảm trong nhà không có một cọng lông chó bay loạn, còn nữa, không cho phép nó tới gần tôi, nếu không... tôi nhớ Lưu Nhất Lân rát thích ăn lẩu thịt cầy"

Nói xong, mặt đen lên lại quay về phòng.

Vương Nguyên nhìn bóng lưng của hắn, hắn không phải dị ứng với lông chó chứ? Nhớ tới biểu tình vừa rồi của hắn, Vương Nguyên nhịn không được che miệng nở nụ cười.

_____

Hôm nay, Huệ Minh Hàn nghe lời con gái xúi giục, lại chạy đén trường học mắng chửi Vương Nguyên.

Đứa con trai lớn này mặc dù cũng là miếng thịt nhỏ trên người bà nhưng thịt cũng có nặng có nhẹ. Bà sớm không thích tính tình quật cường của Vương Nguyên, gả cho Trần gia 5 năm mà một đồng tiền cũng không mang về cho nhà mình.

Ngược lại con gái nhỏ của mà rất ngoan, bây giờ con rùa vàng đang bám lấy con gái nhỏ của bà, bà nhất định phải giúp con gái cưng một phen. Đứa con trai lớn ném đi, bà cũng không chút đau lòng. Huống chi, Na Na đã đáp ứng nếu nó kết hôn sẽ cho bà hai mươi vạn.

Bà ta lắc lắc cái mông nặng nề, đi đến đại học S, thế nhưng lại bị một gã đàn ông mặc Tây phục đen, đeo kính đen ngăn lại

"Xin hỏi bà là Vương phu nhân sao?"

Huệ Minh Hàn đề phòng nhìn hắn, cái người mặc áo đen này thông thường cũng chỉ có xã hội đen trong phim.

"Anh muốn làm gì?"

Gã đàn ông cười một chút, nói: "Tiên sinh chúng tôi muốn khuyên bà, hi vọng bà đừng bước vào cổng trường này dù chỉ một bước, nếu không phiền bà theo bọn tôi tới gặp tiên sinh uống chén trà"

Huệ Minh Hàn nghe xong, cả kinh kêu lên: "Các người muốn làm gì? Không có luật pháp sao? Các người đang đe doạ tôi đấy à? Con rể tôi chính là tổng tài Trần thị, các người thử dám động vào tôi xem!"

Trong mắt bà ta, con rể bà chính là người có quyền nhất, không hề nghĩ tới những nhân vật nổi tiếng của thành phố S này, Trần gia cũng chẳng là cây đinh gì.

Gã đàn ông cười đến càng sáng lạn hơn "Chỉ sợ chuyện này tổng tài Trần thị cũng không quản nổi. Bà muốn rời khỏi đây ngay bây giờ hay theo chúng tôi đi uống trà hả, Vương phu nhân?"

Huệ Minh Hàn phẫn hận trừng mắt liếc bọn họ một cái, xấu hổ giận dữ khó khăn rời đi.

Gã đàn ông thấy bà ta đã đi liền bấm điện thoại, cung kính nói: "Vương thiếu, đã giải quyết xong"

"Ừ!"

Đầu kia, Vương Tuấn Khải gật gật đầu.

Một thanh âm yếu ớt kèm theo tiếng ho nhẹ phát ra "Khải! Khụ khụ... Anh nói chuyện với ai thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro