Chương 47: Vì yếu ớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tìm không thấy cái thứ hai? Rất đơn giản, bắt cậu ta cởi nó ra đi"

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ. (Mợ nó, biến thái quớ rồi con ơi)

Marie lại càng khó xử, chỉ biết cười xòa, nói: "Dịch thiếu, thật phải làm như thế sao? Chỗ chúng tôi còn có rất nhiều lễ phục đẹp hơn, tôi tự mình chọn lựa cho tiểu thư Đào Minh Hà, cam đoan sẽ khiến tiểu thư đây vừa lòng"

Một bên là Vương thiếu, một bên là Dịch thiếu, chuyện này bất luận Marie làm như thế nào cũng đều phải đắc tội một trong hai người đó.

Đào Minh Hà chớp mắt, vừa rồi Dịch thiếu thay cô ta ra mặt, điều này chứng tỏ Dịch thiếu có lẽ đang để ý cô ta.

Nghĩ như thế, Đào Minh Hà nhịn sự kích động hưng phấn trong lòng xuống, nói: "Không được nha, tôi thích bộ này. Dịch thiếu, anh giúp em đi"

Dịch Dương Thiên Tỉ hừ cười một tiếng, nâng cằm Đào Minh Hà lên, nói: "Nghe thấy chưa? Bảo bối của tôi nhìn trúng bộ đó, cho nên... bắt cậu ta cởi ra, bây giờ!"

Hai chữ cuối cùng mang theo mệnh lệnh không thể cãi.

Vương Nguyên nhìn hắn, nhíu mày. Cậu cùng Dịch Dương Thiên không có qua lại nhiều, lần duy nhất khiến cậu khắc sâu trong tâm trí nhất chính là đêm đó trong quán bar, hắn đặc biệt gọi cậu đến xem cảnh đó. Người đàn ông này, chán ghét cậu, dường như còn có cả sự khinh thường.

"Tôi không nói thêm lần nữa. Bây giờ, cỡi ra!"

Dịch Dương Thiên Tì nhăn mày, bộ dạng không kiên nhẫn

"A! Tôi vốn quên mất. Cậu đây vốn dĩ là loại đàn ông đã từng li hôn, còn không biết xấu hổ bám dính lấy Khải, không phải là vì tiền thì vì cái gì? Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?"

Lời nói càng ngày càng khó nghe, Marie cùng nhân viên bên cạnh không ngại ngùng cũng không được, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, trên trán đều là mồ hôi.

Bên ngoài như nghe thấy thanh âm ồn ào bên trong nên mọi người cũng tò mò nhìn vào.

Vương Nguyên thản nhiên cười một tiếng, tự giễu: "Được, tôi cởi. Dịch tiên sinh, có tiền thật tốt, thật sự là rất tốt"

Nói xong, cậu đi vào phòng thay quần áo. Lưng cậu tựa trên cửa, dùng sức nhắm mắt lại. Quả nhiên, có tiền thật tốt, có tiền là có thể đem lòng tự trọng của người khác đá như trái bóng, có tiền là có thể đánh mắng người khác trước mặt mọi người. Chẳng trách, lúc trước Trần Minh Hạo lại cao ngạo như vậy, thì ra đều là bởi vì có tiền.

Nực cười, thật sự là quá nực cười. Kéo khoá bộ lễ phục, đầu ngón tay Vương Nguyên lạnh như băng, răng cắn chặt.

Vương Nguyên, mày cần phải nhẫn nhịn, trước khi mày còn chưa đủ mạnh mẽ, mày phải nhịn!

Lúc đi ra, Đào Minh Hà kiêu ngạo đoạt lấy quần áo, xoi xét nhìn thoáng qua, dịu dàng nói: "Ai nha, đột nhiên tôi cảm thấy bộ y phục này không thích hợp với mình, cho nên, tôi không muốn mặc nữa"

Đào Minh Hả cười nhẹ, xong đem quần áo đưa đến trước mặt Vương Nguyên.

Trên thực tế, trước đó cô ta đều biết mình to con hơn Vương Nguyên nhiều, hơn nữa khí chất của bản thân so với bộ quần áo này càng không hợp. Bộ quần áo trang nhã mà thanh lịch khoác lên trên người cô ta, quả thực chẳng ra cái gì cả.

Thế nhưng không đợi Vương Nguyên nhận lấy, tay Đào Minh Hà đột nhiên buông lỏng, kinh ngạc nói: "Ngại quá, nó rơi xuống đất rồi, cậu còn cần không? Nếu cần thì tự mình nhặt lên đi"

Vương Nguyên nhìn bộ quần áo trước mắt, khoé mắt thoáng qua một tia cười lạnh.

Dịch Dương Thiên Tỉ ôm Đào Minh Hà, trên chóp mũi của cô ta nhẹ nhàng hôn một cái: "Thật tuỳ hứng"

Nói xong, hắn xoay đầu lại nhìn Vương Nguyên nói: "Nếu Đào Minh Hà không muốn nữa thì cậu lấy đi"

Vương Nguyên chấn động. Cái gì? Cậu đã nhịn một bước mà hắn vẫn không chịu buông tha sao?

Trong mắt Đào Minh Hà thật đắc ý, tuy rằng cô ta không biết Vương Nguyên là ai, thế nhưng khi có một người đàn ông vì mình mà đi nhục mạ một người khác, tất nhiên bản thân sẽ sinh ra một loại kiêu ngạo. Loại kiêu ngạo này khiến cô ta ngẩng cao đầu.

Dịch Dương Thiên buông Đào Minh Hà ra, bình tĩnh đi đến trước mặt Vương Nguyên. Mặc dù lời nói đáng sợ nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười thản nhiên, giống hệt hình tượng vị công tử ôn hoà cao quý trong tạp chí.

"Sao? Ghét nó rồi à? Vương Nguyên, cậu đừng thử sức kiên nhẫn của tôi. Cậu cũng biết mình không muốn mặc những bộ quần áo đã bị người khác mặc qua, thì tại sao lại không biết một người con trai đã qua tay thằng khác thì đừng nên tiếp tục si tâm vọng tưởng trèo cao chứ?"

Một câu cuối cùng, thanh âm rất nhẹ, lại lạnh lùng như băng: "Lúc trước tôi đã nói với cậu, chỉ có thể trách cậu không biết điều thôi"

Vương Nguyên ngẩng đầu chống lại đôi mắt lạnh băng kia, hai bàn tay nắm chặt, cả người đều run run, mạch máu màu xanh trên chiếc cổ trắng nõn mãnh khảnh đều lồ lộ ra.

Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà đi nhục mạ cậu như vậy? Chỉ bởi vì cậu là người con trai đã từng ly hôn sao? Cho nên cậu đáng bị sỉ nhục như vậy sao?

Dịch Dương Thiên Tỉ lui về phía sau từng bước, thản nhiên nói: "Vương Nguyên, cậu đừng ép tôi"

Đột nhiên, cửa bị đá văng ra. Vương Tuấn Khải đi tới, tuy rằng biểu cảm trên mặt là thản nhiên nhưng ánh mắt rõ ràng hiện ra sự không kiên nhẫn.

"Có ép hay không là chuyện của tôi. Thiên Tỉ, đánh chó cũng phải nể mặt chủ" (TMD! Mày nói cái gì hả thằng Đao kia!!!!!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro