Chương 49: Bí mật của Lưu Chí Hoành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên kinh ngạc quay đầu lại, dường như còn nghi ngờ đây không phải là thật, mắt mở thật to, cùng với Đô Đô quả thật giống như "hai mẹ con".

Vương Tuấn Khải nhìn thấy bộ dáng dè dặt của cậu, khoé miệng lơ đãng mỉm cười. Hắn vỗ đầu cậu, nói: "Đồ ngốc, đừng làm mất mặt tôi".

Nói xong, hắn cài nút áo nơi cổ tay, tao nhã bước vào hội trường. Vương Nguyên vội chạy theo sau. Thật là khờ, cậu sao lại quên mất chứ, hắn là Karry Wang nha, làm sao có thể không có thư mời.

Thế nhưng, sao hắn lại tạo cho cậu nhiều kinh hỉ như vậy? Vương Tuấn Khải vừa tiến vào hội trường liền thu hút không ít ánh mắt, không chỉ có bề ngoài tuấn lãng của hắn, mà còn do yến hội lần trước có duyên gặp qua một lần, đối với việc hắn đến đây, không ít người kích động.

Thế nhưng nghe nói hắn rất khinh người, vả lại không thích cùng tiếp xúc cùng người khác, chỉ có thể đứng từ xa gật đầu chào.

Vương Nguyên không cảm thấy được điều đó, cậu vừa vào hội trường đã bị những hiện vật triển lãm thu hút toàn bộ ánh mắt.

Trước kia, cậu chỉ có thể nhìn ở trong sách hay trên tạp chí, đây là lần đầu tiên cậu có thể quan sát bằng mắt thường mà còn gần như vậy, làm sao cậu có thể không kích động? Những tác phẩm này còn là do chính tay bậc thầy RanMarsh cậu ngưỡng một nhất làm ra.

Vương Nguyên như người đói khát ngắm nhìn, dùng mắt khắc ghi hết những sắc thái, hình dáng cùng linh hồn của chúng. Từng món đồ gốm như bảo vật đập vào mắt, bay vào óc cậu.

Cậu như một lữ nhân trên sa mạc liều mạng hấp thu lấy dòng nước trong thanh mát, lại giống như đóa hoa khô héo cố gắng hấp thụ dinh dưỡng từ thiên nhiên. Vương Nguyên nghiêm túc như vậy, cũng giống như thời gian cậu chú tâm nặn gốm. Ánh mắt trong suốt mà thuần túy, mang theo nhiệt huyết theo đuổi nghệ thuật, khóe miệng thoáng mỉm cười, toàn thân dường như phát ra ánh sáng khiến cho người ta không thể di dời tầm mắt.

Đột nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Lưu Chí Hoành?!

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn. Cậu ta sao lại ở đây? Mà gã đàn ông đang kéo cậu ta... ước chừng đã ngoài năm mươi, bụng phệ, ánh mắt đục ngầu, thật sự là bộ dáng đàn ông có tiền háo sắc.

Lưu Chí Hoành nhìn thấy Vương Nguyên, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi, trong mắt tràn ngập kích động, giống như người luôn che giấu chuyện xấu bị người khác vạch mặt, vô cùng chật vật.

"Nhìn cái gì đấy? Tôi không phải đã nói cậu không được nhìn thằng khác sao?"

Lão già nhìn thấy Lưu Chí Hoành thấp thỏm, lập tức nói. Nói xong còn nhân cơ hội dùng bàn tay to chạy loạn từ eo lên đến phía trên thân người của cậu ta.

Lưu Chí Hoành liều mạng hạ giọng nói: "Đừng, đừng ở đây nữa... chúng ta trở về được không?"


Sắc mặt tươi cười nhưng lại trắng bệch. Nhưng lão già lại không đáp ứng, hung tợn nói: "Làm sao? Cậu chê tôi già sẽ khiến hạ thấp con người cậu sao? Cậu nhiều lắm thì cũng chỉ là ả đàn bà tôi dùng tiền bao dưỡng, còn xem như mình là đại minh tinh à?"

Lão già ôm chặt Lưu Chí Hoành, hung hăng hôn một cái mới cam tâm.

Mà xung quanh, những người khách đến dự triển lãm cũng chỉ biết nhíu mày, đi đường vòng.

Lưu Chí Hoành cúi đầu, nắm tay đến lộ ra gân xanh, quả thực xấu hổ vô cùng.

"Sao vậy?"

Vương Tuấn Khải phát hiện cậu bỗng nhiên chuyển hướng chú ý, hỏi.

Vương Nguyên vội quay đầu, lắc đầu nói: "Không có chuyện gì"

Nói xong, cậu tiếp tục xem những hiện vật triển lãm trước mắt, tâm tư lại không khỏi có chút phân tâm.

Triển lãm kết thúc, Vương Nguyên mới biết được còn có một buổi tiệc rượu chúc mừng. Mà tiệc rượu này thật khác với những buổi tiệc trong giới thượng lưu, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở nghệ thuật, thậm chí cả mỗi góc hẻo lánh còn được trưng bày bằng những chậu hoa do những bậc thầy cắm hoa tạo nên.

Cậu lúc này đều tràn ngập mơ mộng, sẽ có một ngày, cậu sẽ là một trong những người bọn họ.

Người chịu trách nhiệm chính phát biểu đơn giản, tuyên bố tiệc rượu chính thức bắt đầu.

"Chúng tôi hôm nay thật vinh hạnh và may mắn khi có thể mời được các bậc thầy đến đây làm khách quý. Để mở màn buổi tiệc rượu hôm nay, chúng tôi xin mời bậc thầy giám định nghệ thuật nổi tiếng quốc tế, Karry Wang cùng với người yêu xinh đẹp lên nhảy điệu đầu tiên"

Nghe thấy, tất cả mọi người đều vỗ tay.

"Oa... Không ngờ còn có Karry Wang..."

Vương Nguyên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Khiêu vũ? Cậu không biết nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro