Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11h30 tối

Cậu đang ngủ . Đúng hơn là đã ngủ được mấy giấc rồi.

RENG...RENG...RENG...RENG

Theo phản xạ cậu vừa ngủ vừa...với tay mò mẫm cái điện thoại đang reo inh ỏi, không biết người nào rãnh rang mà chọn cái giờ này để quấy phá giấc ngủ của cậu . Không buồn nhìn số gọi đến, cậu vừa ngáp vừa nghe, kề cái miệng ngái ngủ vào điện thoại với giọng thảm thê:

- A...lô!-Đầu cậu gục gục.

Nhưng tín hiệu từ đầu dây bên kia khiến cậu tỉn hẳn, tỉnh còn hơn cả...ruồi!

-Trôi! Bây giờ trôi im lặng, hãy im lặng chỉ nghe Cua nói mà thôi.

Cậu nuốt nước bọt:

- Cua biết Trôi đang giận Cua, rất giận là đằng khác . Nhưng, thực sự Cua không cố ý . Chỉ là...chỉ là Cua không thể kiềm chế ... Bây giờ, Cua muốn nói sự thật , một sự thật mà bấy lâu nay Cua không dám nói: Cua thích Trôi...Trôi chỉ biết thế là được. Thôi, Trôi ngủ đi,mai gặp.

Cúp

Lần này cậu tỉnh tuyệt đối . Mắt cậu nhìn chằm chằm vào số điện thoại, số vừa gọi đến lạ hoắc và đơn giản cậu không phải là Trôi . Dù buồn ngủ đến mấy thì cậu cũng có đủ khả năng để nhớ đầy đủ tên của mình .Phải ! Cậu là Nguyên không phải là Trôi .

Cậu cười 1 mình. Có 1 cuộc điện thoại kì quặc gọi đến và cậu trở thành 1 người được tỏ tình bất đắc dĩ . Tội nghiệp thằng nhóc tên Cua nào đó ̣
Nghe qua giọng nói có vẻ khó khăn lắm mới thốt được ra . Ai dè lại không đúng đối tượng .

Rồi cậu quăng điện thoại vào góc giường và tiếp tục ngủ. Nhưng không ngủ được nữa . Cậu bực mình.

Sáng mai cậu lại gật gù gật gà trên bàn ăn, kết quả của 1 đêm thức trắng. Nhìn đôi mắt thâm quầng như bị ai bum vào, mẹ cậu nhăn mặt :

- Con làm gì mà mắt trông như cú vọ thế ?

- Đêm qua con không ngủ
Mặt mẹ cậu bỗng bừng sáng rực :

-Ôi ! Con trai yêu của mẹ bữa nay đã biết thức khuya học bài rồi cơ đấy !

Cậu ngán ngẫm không trả lời . Cứ để mẹ nghĩ như vậy cũng được .

- Chào mẹ con đi học !

- Ừ!

Cậu lăn tăn leo lên chiếc xe đạp điện mà cậu cho là " cà tưng " được ba rước về từ nhà chú . Vì sự đểnh đoảng bẩm sinh mà cậu làm mất con ngựa sắt yêu quý để rồi phải xài con ngựa điện này .

Mười lăm phút sau cậu "đáp" trường.

Khó khăn lắm cậu mới tìm thấy nhà giữ xe. Chỉ mới vào trường này được 3 tuần nên việc này cũng hoàn toàn bình thường . Nhưng trường nó học thì không bình thường chút nào .

Cậu thở dài. Cậu không thích thế . Nếu không vì cái kì vọng quá lớn của gia đình thì cậu muốn học ở 1 trường bình thường hơn .

Cậu chậm rãi bước lên cầu thang. Tính cách cậu vốn dĩ không trầm trầm như bây giờ nhưng môi
trường thay đổi nên cái phần quậy phá trong người cậu cũng phải nén xuống . Điều này khiến cậu bực mình . Và vì bực mình nên cậu bước mạnh hơn nhanh hơn mà không để ý gì đến xung quanh .

- Bốp ....... !!!!! ( Có biến rồi =))))) )

------------------------------------------------------

Đây là lần đầu mình edit fic nên có gì sai sót mong mọi người cmt cho mình biết a ~
Tym tym ♥♥♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro