Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên một mình đứng ở bên ngoài cửa chính bệnh viện, lúc này tâm trạng chìm vào trong khoảng trời mờ mịt.

Con đường sau này, cậunên đi thế nào đây?

Một mình đi dạo nhưng trong lòng lại rất lộn xộn, đang muốn lấy điện thoại di động ra tìm người bạn tốt cùng nói chuyện với cậu, lại phát hiện điện thoại di động đã để quên ở công ty rồi.

Không có cách nào, đành phải tự đi một mình, tiếp tục đi như một kẻ mất hồn.

Đi tới đi lui, lại vô tình đi trở về nhà, do dự mãi không dám gõ cửa, cuối cùng cậuxoay người bỏ đi.

Ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở ra, Vương Hân cầm túi rác đi ra ngoài thì nhìn thấy cậu, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, còn hơi lo lắng nhưng sau đó biến đi rất nhanh, quay người vào bên trong nhà hô to.

"Cha, mẹ, anh họ trở về rồi."

"Có thật không?" Vương Chính Phong chạy đến cửa, kích động đem Vương Nguyên kéo vào nhà, quan tâm giảng dạy: "Trở về tốt rồi, trở về là tốt rồi. Vương Nguyên , về sau đừng làm như vậy nữa, từ trước đến nay cháu đi ra ngoài mà không trở về, cả đêm hôm qua cháu không về, cũng không gọi điện thoại về làm cho chú rất lo lắng."

"Chú, cháu rất khỏe, không có chuyện gì đâu." Vương Nguyên đi vào, thấy Ôn Thiếu Hoa cũng ở đây, tức giận quay đầu đi, không muốn nhìn thấy anh.

Vào lúc này, cậuphải làm gì với anh đây?

Chỉ cần cậunhìn thấy anh thì cơn giận trong lòng cậulại càng ngày càng lớn, lớn đến mức dù nói xin lỗi bao nhiêu lần thì nó vẫn không thể biến mất. Cậukhông thể quên cảnh anh cùng Vương Hân triền miên, cậukhông thể tha thứ cho sự phản bội của anh.

Nhưng cậulại không muốn rời khỏi anh.

Tâm trạng thật sự rất mâu thuẫn, lại rất đau, cứ phải đén nén làm cho cậucảm thấy rất khó chịu.

Nhưng điều làm cho cậucảm thấy càng khó anh u hơn chính là Ôn Thiếu Hoa bình tĩnh ngồi ở đằng kia xem báo chí, đừng nói là xin lỗi, thậm chí ngay cả câu chào hỏi anh cũng lười nói với cậu.

Lòng dạ của người đàn ông này, thật sự được làm bằng đá sao, tình cảm trong suốt mười năm chỉ trong một đêm là có thể quên hết rồi sao?

Vương Nguyên không anh u nổi, liền đi thẳng tới trước mặt Ôn Thiếu Hoa, kèm theo tức giận, lạnh lùng chất vấn anh: "Hôm nay anh đến đây, mục đích của anh là gì?"

Cậuthật hy vọng anh đến để nói xin lỗi.

Nhưng tất cả đều không giống như cậu nghĩ.

Ôn Thiếu Hoa đặt tờ báo xuống, sau đó nhã nhặn đứng lên, trên gương mặt nở nụ cười mê người, thản nhiên nói: "Tôi đến để gặp một người."

Nói xong, tầm mắt hướng lên trên người Vương Hân đang đứng đằng sau.

Vương Nguyên nhìn theo tầm mắt của anh, hiểu, cậuhoàn toàn đã hiểu, trái tim lại bị đâm thêm một nhát, đau đến nỗi cậurơi xuống giọt nước mắt tuyệt vọng.

Nếu không buông tay, thì cậusẽ trở thành kẻ thứ ba.

"Vương Nguyên , sao vậy, đã xảy ra chuyện gì vậy hả?" Lúc này Vương Chính Phong cảm thấy có chuyện không ổn, vội vàng đi tới, lo lắng hỏi.

Ông vẫn cứ nghĩ Ôn Thiếu Hoa tới đây là để chờ cậu, nhưng bây giờ xem ra chuyện này không phải như vậy.

"Chú, cám ơn chú mười năm nay đã chăm sóc cho cháu, bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ rời khỏi nơi đây, tự tìm cho mình một cuộc sống mới. Xin chú hãy yên tâm, cháu đã lớn sẽ biết tự chăm sóc cho bản thân mình. Còn nữa, hôn lễ của Hân với Thiếu Hoa, cháu sẽ đến tham dự, để chúc mừng hạnh phúc cho hai người."

Vương Nguyên dùng tay lau nước mắt, tìm cách cố nở nụ cười, cố gắng làm ra dáng vẻ mình không sao cả, nói rõ hết mọi chuyện, nói xong liền đi nhanh về phía căn phòng của mình, quyết định đi thu dọn đồ đạc của chính mình.

Bỏ đi, là lựa chọn tốt nhất.

Ôn Thiếu Hoa nhìn bóng lưng cậurời đi, trong lòng chợt có chút hơi đau lòng.

Dù anh không muốn cưới cậu, nhưng cũng không muốn tổn thương cậunhư vậy.

Nhưng nếu anh không làm tổn thương cậu, anh sẽ không thể tìm được cuộc sống mà bản thân anh mong muốn, cho nên anh không thể không tàn nhẫn với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro