3. Bánh trung thu hoa quế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên Vương Tuấn Khải 22 tuổi thế mà lại rơi vào trung thu. Tuổi 21 đầy biến động cứ thế trôi qua, guồng quay cuộc sống vội vã và bộn bề đến mức cậu chẳng có thời gian để mà ngẫm nghĩ. Giống như lúc này, những giây phút cuối cùng của tuổi 21, Vương Tuấn Khải vẫn đang ngồi trên máy bay, chỉ muốn nhắm mắt ngủ bù một chút, nhưng lại chẳng tài nào ngủ được. Trong lòng vẫn còn một chút háo hức, mong đợi cực kỳ.

Ngày đầu tiên của tuổi 22, trung thu năm nay đối với Vương Tuấn Khải thực sự là một ngày đoàn viên, đoàn viên với hai người đồng đội lâu lắm không gặp, đoàn viên với người mà ai cũng-biết-là-ai đấy. Dù mệt đến đâu, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của người kia, khóe môi của Vương Tuấn Khải lại vô thức dương lên.

Ngày sinh nhật đương nhiên là rất nhiều lời chúc, xuống máy bay một cái, điện thoại liền liên tục vang lên thông báo. Vương Tuấn Khải vẫn rất nhanh chóng bắt được nhạc chuông đặc biệt vang lên trong tích tắc. Nhìn thoáng qua tin nhắn, cậu lại nở nụ cười, càng ở gần người nào đó, tần xuất cười lên của Vương Tuấn Khải càng tăng lên theo cấp số nhân. Được rồi đâu có ai quy định đủ tuổi kết hôn thì không được cosplay thành luffy. Vương Tuấn Khải nhắn lại: "Vương Nguyên nhi, anh đủ tuổi kết hôn rồi"

- Em thì chưa – Vương Nguyên rất nhanh đã nhắn lại – Anh mau trả lời tin nhắn của mọi người đi, tối nay gặp lại.

Vương Nguyên có vẻ rất quen thuộc với sự bận rộn của Vương Tuấn Khải vào những ngày lễ, cũng không định dài dòng nhắn thêm vài câu. Cũng phải thôi, hai người họ từ khi chưa thành niên đã luôn bận như thế.

Vương Tuấn Khải thở dài nhìn màn đêm mênh mông trước mặt, rõ ràng bây giờ trời còn chưa sáng, thế mà em ấy nói tối nay gặp lại. Trời vẫn tối mà, gặp bây giờ luôn được không? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn phải chấp nhận thực tế, giờ phải về ngủ một giấc thật ngon, sau đó buổi tối xuất hiện một cách đẹp trai.

Đã lâu rồi Vương Tuấn Khải không cảm thấy bồn chồn và nôn nóng như thế. Không bồn chồn vì phải lên sân khâu, mà bồn chồn vì sắp nhìn thấy Vương Nguyên. Cuối cùng thì cũng gặp nhau. Ban tổ chức sắp xếp cho họ ngồi hai bàn khác nhau. Liếc nhau một cái cũng khó chứ đừng nghĩ đến nói chuyện. Mặc dù cũng đã quen rồi, nhưng trong lòng Vương Tuấn Khải vẫn có tiếc nuối.

Khi còn nhỏ họ có thể ngồi cạnh nhau, cùng lên sân khấu biểu diễn, cùng nắm tay nhau lên nhận giải thưởng. Chỉ hai, ba năm trước đây thôi, sân khấu ba người chẳng phải là chuyện xa vời. Thế mà giờ phút này gặp lại nhau cứ như là không quen biết. Liệu đến khi kết thúc hẹn ước mười năm, hai người, thậm chí là cả ba người sẽ có thể ngồi cạnh nhau giống như bạn thân được hay không? Vương Tuấn Khải thỉnh thoảng len lén nhìn trộm Vương Nguyên đang nói cười vui vẻ mà trong lòng có chút tủi thân. Vương Nguyên nhi anh ngồi ở đây này!!!

Khi còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện đời, có thể thích làm gì thì làm, dù có kiềm chế nhưng những thứ như ánh mắt chẳng thể nào che dấu được. Thế mà khi thành niên rồi, chuyện đời hiểu thêm một chút, gì cũng không dám làm nữa. Ánh mắt cũng len lén giấu đi thật kín. Không sao, Vương Tuấn Khải tự nhủ, rời khỏi ánh đèn, cậu sẽ mè nheo đòi lại hết. Vương Tuấn Khải không sợ nhất cũng hay làm nhất, chính là mè nheo trước mặt Vương Nguyên.

Thật vất vả đợi đến khi phần biểu diễn kết thúc, cả hai người đều không chờ đợi được mà nhanh chóng chuồn êm khỏi hội trường. Thời gian chỉ có bấy nhiêu thôi, ít ra cũng tranh thủ được một cái nắm tay, có phải không?

Vương Tuấn Khải biểu diễn xong trước, chuồn êm lên xe đợi Vương Nguyên. Đương nhiên là Vương Nguyên không biết chuyện này, bọn họ đã hẹn nhau gặp ở chỗ khác sau khi tan cuộc. Ai bảo sinh nhật thì không thể tự tạo ra bất ngờ chứ, không thể tự đóng gói chính mình gửi cho Vương Nguyên, thì tạo bất ngờ khác cũng được.

Trong lúc chờ đợi, Vương Tuấn Khải tranh thủ lên weibo xem qua, dự định lát nữa có thời gian thì sẽ trả lời chúc mừng của mọi người. Không biết thế nào lại vô tình thấy một status về Vương Nguyên, hẳn là nhân viên nhà đài. Đều xoay quanh chuyện ăn ăn của em ấy. Lúc nào máy quay lướt qua cũng đang ăn. Vương Tuấn Khải phì cười, người này chỉ ăn vặt là giỏi, đừng thây em ấy lúc nào cũng ăn ăn như vậy, đảm bảo hết buổi cũng chưa ăn xong một cái bánh trung thu. Trường hợp cắn một miếng hết nửa cái như năm ngoái thì không tính.

Thực ra Vương Tuấn Khải không có thói quen lên mạng xem tin tức về mình hay Vương Nguyên. Bởi vì họ đã từng trải qua thời kỳ ở trên mạng mà tin xấu luôn luôn nhiều hơn tin tốt. Thế nhưng hôm nay, không biết thế nào cậu lại liên tục bấm vào nhìn xem Vương Nguyên hôm nay thế nào. Từ lúc em ấy xuất hiện, cho đến fancam ở hiện trường, còn cả trên sân khấu. Mặc dù trông có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn luôn cảm thấy em ấy giống như đứa nhỏ ham lướt mạng, lười ăn cơm khi xưa. Càng lớn càng đáng yêu. Thật là nghịch lý!

Trong lúc Vương Tuấn Khải còn đang mải xem fancam, Vương Nguyên đã biểu diễn xong rồi, cửa xe vang lên tiếng lạch cạch chuẩn bị mở. Vương Tuấn Khải giật mình, vội vàng tắt điện thoại đi. Còn may có vẻ người nào đó còn đang mải nói chuyện với staff, cửa xe chưa mở ra. Trống ngực Vương Tuấn Khải đột nhiên vang lên thình thịch, tim đập nhanh từng hồi, chỉ chút xíu nữa thôi, cuối cùng hai người cũng có thể ngồi cạnh nhau.

Vương Nguyên mở cửa xe chui vào, chưa kịp nhìn rõ người ngồi trong xe là ai đã bị ôm chặt cứng. Cậu hơi giật mình, nhưng trong giây lát cảm nhận được hơi thở quen thuộc và tiếng tim đập thình thịch bên tai, rất nhanh Vương Nguyên đã bình tĩnh lại.

- Vương Nguyên nhi! Anh rất nhớ em.

- Sao anh lại ở đây?

Hai người lên tiếng cùng một lúc, sau đó không khí đột nhiên trở lên kỳ quặc. Chẳng ai nói tiếp lời nào, hai người đang ôm nhau, vành tai đều không hẹn mà cùng đỏ lên. Cuối cùng vẫn là Vương Tuấn Khải phá vỡ yên lặng.

- Vương Nguyên nhi, anh đủ tuổi kết hôn rồi. ~

- Chúc mừng anh.

- Em chỉ nói mỗi thế thôi à?

- Lát nữa em tặng anh bánh kem.

- Anh muốn cái khác!

- Anh đủ, nhưng em chưa đủ tuổi kết hôn đâu. – Vương Nguyên rất là cảnh giác

- Em biết anh muốn gì à? – Vương Tuấn Khải như cười như không, cảm giác người ta hiểu mình thật là tốt.

Rốt cuộc Vương Nguyên chịu không nổi, định giãy ra khỏi vòng tay của cái người "đã đủ tuổi kết hôn nhưng vẫn còn đang mè nheo". Đương nhiên là giãy không được. Cậu càng giãy, Vương Tuấn Khải ôm càng chặt.

- Tóm lại là anh muốn gì?

- Em chưa đủ tuổi kết hôn – Vương Tuấn Khải tiếp tục thủ thỉ - nhưng em thành niên rồi cơ mà.

Không chịu nổi người kia mè nheo, Vương Nguyên cuối cùng quyết định thỏa hiệp. Cậu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, quay lại chạm lên môi Vương Tuấn Khải. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng trời biết Vương Tuấn Khải đã chờ đợi khoảnh khắc này biết bao lâu. Bọn họ đã rất lâu, rất lâu không gặp nhau rồi. Vì thế người vừa đủ tuổi kết hôn không kịp chờ đợi, muốn cạy mở đôi môi dâng tới trước mặt. Thế nhưng chiếc răng khểnh vừa mới hé mở, đã bị người ta cắn cho một cái phải lùi ra.

- Em làm gì vậy?

- Mọi người vẫn đang ở bên ngoài, anh kiềm chế một chút.

Vương Nguyên vừa dứt lời, bên ngoài đã có người gõ lên cửa kính, chắc là muốn ra hiệu cho bọn họ, Thiên Tỷ đã biểu diễn xong rồi, có thể rời đi. Vương Tuấn Khải luyến tiếc buông Vương Nguyên ra, trong miệng vẫn không quên lầm bầm "Anh đã đợi rất lâu, rất lâu..."

Vương Nguyên liếc mắt nhìn người kia, hiểu rõ nếu còn không nói gì đảm bảo sẽ không yên ổn được. Thế là nhân lúc staff lục tục lên xe, cậu lấy ngón út khều tay người kia, đảm bảo hứa hẹn:

- Được rồi, anh đừng mè nheo nữa, đợi đến lúc chỉ còn hai người đi.

Vương Tuấn Khải đạt được mục đíc, cũng thôi không lầm bầm nữa. Chuyển sang len lén thì thầm với Vương Nguyên.

- Chẳng phải lúc nãy em ăn bánh trung thu à? Tại sao vị lại vừa đắng vừa ngọt?

- Bánh trung thu vị hoa quế, anh không thích à?

- Là em thì vị gì anh cũng thích.

Vương Nguyên cười cười, không nói tiếp nữa, mặc kệ cho Vương Tuấn Khải lén lút nắm lấy tay cậu. Càng lớn càng thấy chuyện tình cảm không chỉ còn ngọt ngào nữa, giống như bánh trung thu hoa quế, tuy ngọt ngào nhưng vẫn lưu lại vị đắng nơi đầu lưỡi. Tưởng chừng như đối lập, nhưng thực tế lại dung hòa một cách phù hợp, khiến người ta ấn tượng khó quên. Càng lớn gặp mặt càng ít, xa cách càng nhiều. Tương lai khi mờ, khi tỏ, chẳng biết là đắng hay ngọt nhiều hơn. Chỉ mong cuối cùng vẫn trọn vẹn như chiếc bánh trung thu hoa quế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro