CHƯƠNG 34 : NÉM GIÀY VÀO GIÓ QUỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lếch thếch cùng chiếc balô đi qua khuôn viên trường, cậu dừng lại một chút để hít hà hương cỏ dại trong lành.

Vì gió mang bụi táp vào hay vì đau buồn mà khoé mắt cậu cay xè.

Suốt đêm qua, Vương Nguyên cứ lởn vởn quanh ngôi nhà cũ để tưởng nhớ lại những ngày tháng đầy ắp yêu thương. Cậu thẫn thờ ngồi mãi trước cửa nhà cho tới mờ sáng mới vội vã về học viện.

Chẳng hiểu sao, chỉ là cậu ngồi dưới mái hiên và giữa bao la bóng tối nhưng vẫn thấy bình yên hơn căn nhà nhỏ gần bờ hồ.

Có lẽ ... cậu thật sự không thuộc về vườn ươm tinh tú này !

Còn hơn nửa tiếng mới tới giờ học nên cậu lẻn vào thư viện, tìm vài cuốn truyện tranh nhí nhố.

Cậu muốn cười ... dường như đã rất lâu rồi, môi cậu chỉ biết mím chặt.

Dạo qua dãy sách triết lý dày cộm, cậu thoáng thấy một bóng người rất quen ... nhưng vừa mới chớp mắt thì đã không thấy ở đâu nữa.

Nghi ngờ vào đôi mắt thiếu ngủ của mình nên Vương Nguyên lại cắm cúi chọn sách.

Khoảng mười phút sau, cậu tiu nghỉu bước trên từng ô gạch , hai tay vặn vẹo lấy nhau rất bứt rứt.

Thẻ thư viện cậu lại quên đem theo rồi !

Vương Nguyên tự vỗ mạnh vào trán mình , than thở :

- Aaa, grừ, đầu với óc, mi thật ngốc !

- Quá đần độn !

Gì ? Ai vừa mắng cậu thế ?

Vương Nguyên ngoái đầu nhìn Vương Tuấn Khải , chẳng biết anh đứng sau cậu từ lúc nào , hừ một tiếng khinh khỉnh.

Vẻ mặt ngờ nghệch của cậu khiến anh thêm bực mình, đặt ngón trỏ trên vầng trán trắng xanh, Gió Quỷ nâng mi :

- Đầu óc chỉ chứa bánh mì đen !

Cậu im thin thít, không dám thở mạnh cho tới lúc người tàn bạo rời đi.

- Phù !

Vương Nguyên thở phào một tiếng như vừa thoát nạn nhưng sắc mặt của cậu tối sầm lại ngay sau đó vì nhận ra mình vừa bị xúc phạm !

Lúc còn bé, Vương Nguyên thường được ông bà ngoại khen là nhanh nhẹn, thừa hưởng trí thông minh từ ba mẹ nên cậu rất ghét cách ai đó hạ thấp cậu như thế !

Lại còn ngang nhiên bỏ đi !

Bặm môi lại, cậu tháo giày dưới chân ra và ném mạnh ...

Chiếc giày cũ bay vút lên không trung, nhắm thẳng vào dáng người cao ráo mà lao đi.

Tựa hồ như nắm bắt được điều bất thường nên Vương Tuấn Khải từ từ quay người...sống lưng quyền quý bất động trong phút chốc.

Bốp !

Bằng một cú đá chuẩn xác, giày sneaker nền trắng sọc đen đã hất tung chiếc giày vải của cậu nhóc con lên tận mái nhà thư viện.

Vương Tuấn Khải nhếch miệng ngạo nghễ, búng về phía nhóc con cái nháy mắt rất đểu !

Nhóc con đờ đẫn ... lần này thì mất đi " em " giày yêu quí thật rồi ...

Hạ An ốm, cơn sốt không cao lắm nên cô vẫn tới trường như thường lệ.

Ai cũng biết là kỳ thi sắp tới quan trọng thế nào, làm sao bỏ dở việc học trong lúc này được !

Đầu cô đau âm ỉ, dáng chỉ yếu ớt như nhành liễu giữa buổi sáng. Bước đi có phần xiêu vẹo và chậm chạp.

Cũng tại đêm qua cô cùng Tuấn Dương đứng trước căn nhà bên hồ quá lâu , chờ Vương Nguyên chỉ là cái cớ,thật sự thì cậu quyến luyến không muốn rời anh còn anh ... chắc là lo lắng cho cô nhóc ấy nhiều nên cứ đợi thôi ...


Xuống căng tin , Hạ An chỉ uống chút nước ấm rồi về lớp, gục trên bàn chợp mắt cho qua giờ nghỉ trưa.

Lớp học vắng vẻ chẳng có lấy một ai ngoài cô nữ sinh đau ốm , lạnh ngắt như tờ và yên ắng như không gian chết. Hơi thở nặng nề dần đều đặn hơn, chút ánh nắng đậu trên chóp mũi nhỏ nhọn điểm nét yêu kiều cho cô nàng đang ngủ say.

Một ai đó xua tay trước đôi mắt đã khép lại và lay nhẹ vai Hạ An để thử đánh thức cô nàng dậy.

Một ai đó im lặng ngồi cạnh bên như canh gác giấc ngủ của cô nàng.

Một ai đó nghịch nghịch chùm vòng vải quấn quanh cổ tay gầy guộc.

Một ai đó thò tay vào balô đã mở sẵn khoá, lấy bức ảnh tình nhân mà cô nàng vẫn kẹp giữa cuốn từ điển dày cộm.

Một giọng nói cất lên xa xôi :

- Em này, anh thật muốn quay về bên em !

Thời gian lặng lẽ trôi đi. Giờ nghỉ trưa dần bị rút ngắn. Tiếng chân người đi trên cầu thang bộ đã bắt đầu xuất hiện.

Học sinh đang rủ nhau về lớp, chuẩn bị cho buổi ôn tập chiều nay.

- Mọi chuyện...đã muộn rồi.

Như lúc đến, một ai đó bước khỏi lớp trong lặng lẽ ...Một ai đó sẽ không biết tới giọt nước mắt nóng hổi đã ứa ra , chảy dài trên bờ má của cô nàng chẳng còn ngủ say ...

***

- Mời học sinh Vương Nguyên khối 11 lên văn phòng giám thị !

Tiếng loa thông báo cắt đứt bài giảng còn say sưa , tất cả bạn học đều nhất loạt nhìn về phía cô nữ sinh đang miệt mài ghi chép theo phản xạ .

Hạ Mĩ Kỳ thúc nhẹ Vương Nguyên , nhắc nhở :

- Thầy giám thị muốn gặp cậu kìa chuột nhắt !

Vương Nguyên ghi nốt mấy chữ rồi gấp sách vở, sau đó là đứng dậy xin phép giáo viên bộ môn .Từng hành động của cậu đều luống cuống và hấp tấp kiểu-gì-đó .

Dường như cậu đang mất bình tĩnh !

- Hahaha !

- Ồ, cậu không đau chân hả Vương Nguyên ? Hahaha.

- Bảo Minh Quý mua cho cậu đi. Sao phải vờ khổ sở !

Lại thêm một trận cười nữa trút vào cậu khi bạn học trông thấy đôi chân chỉ mang tất của Vương Nguyên kể từ sáng nay. Vài câu trêu ghẹo , châm biếm làm cậu buồn nhưng không để lộ vẻ rầu rĩ, vẫn tiến thẳng về phía trước với ánh mắt kiên định.

Nhân lúc giáo viên không để ý, một cậu bạn ác ý đã ngáng chân cậu khiến cậu suýt chút thì ngã nhào. Đã thế, cả lớp học còn xem đó là trò vui nên cười ầm ỹ.

Phải dạy những con người đáng ghét này một bài học !

Vương Nguyên tự động ngã sấp xuống , vầng trán còn chưa khỏi hẳn va mạnh vào bàn học . Một cơn đau đột ngột giáng thẳng vào đầu cậu khiến cậu đau thắt như bị quật mạnh vào hố gai, bật ra tiếng kêu tê dại dù đã cắn chặt răng.

Cả lớp khiếp sợ, nhìn cậu đang bịt chặt tay lên miệng vết thương cũ trên trán.

- Chuyện gì đã xảy ra thế ? - Giáo viên bộ môn cất giọng nói nghi kị.

- Thưa cô ...

- Em sơ ý nên ngã, thưa cô.

Vương Nguyên nhanh nhảu cướp lời cậu bạn, không nỡ để cậu ta bị phạt dù mới chỉ vài giây trước, cậu còn chịu đau để cậu ta phải gánh hậu quả cho trò đùa ngớ ngẩn của mình.

Nhưng vậy cũng đủ rồi , hẳn là cậu ta rất hối hận và day dứt đây!

- Em nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Giáo viên trìu mến nhìn cậu trò đáng thương. Thừa biết cậu đang giấu tội cậu ấm nghịch ngợm kia.

- Để em đưa bạn ấy xuống phòng y tế

<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro