Phần 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 24: Vương Nguyên nổi máu điên

-Khải á,nay anh có phải tới công ti không?-Nó khóa chiếc áo len vào người,bước xuống phòng khánh thấy hắn đang lúi húi trong bếp liền lên tiếng hỏi.
-Bà xã,em có mệt không?-Hắn nghe tiếng nó, liền bỏ hết mọi việc,nhanh chân bước tới, tay vòng qua ôm nó,nâng niu nhìn chiếc nhẫn ngự trên ngón áp út của nó, tâm hắn là thấy vui vẻ khôn cùng.
-Có thái quá không vậy chứ?-Nó bật cười, dù đi hôm qua cũng chỉ bị một quả trứng vào người. Lần đầu tiên cũng khá sốc .Nhưng thần tượng nào mà chả có antifan (không phải antifan đâu, mà làm j có ai là antifan mà đâu mà lo,yên tâm đi).
-Ai bảo em là bà xã yêu dấu của anh chứ.-Hắn nhẹ nhàng đáp một nụ hôn lên mi tâm nó ,khéo léo kéo
ghế cho nó ngồi, bữa ăn đã sẵn sàng chu tất.
-Dẻo miệng.-Nó trách yêu hắn,tay cầm đũa thưởng thức tay nghề của vị vương giả tài ba kia .Sao trên đời lại xuất hiện người đàn ông kiệt xuất như vậy, cái gì cũng tinh thông.
-Haha...-Hắn bật cười, cưng nựng gắp đồ ăn cho nó.
Hắn định chở nó tới trường rồi mới tới công ty nhưng nó khăng khăng nói mình có thể tự đi được, lại chu miệng trách hắn như đứa trẻ lên ba.Hắn đành lòng nhắc nhở nó một vài thứ rồi mới yên lòng rời nhà đi. Nó thay quần áo chuẩn bị tới trường, tay chạm vào chiếc nhẫn,lại mỉm cười hạnh phúc. Nhớ tới lời hắn dặn,trời trở gió đông bắc,không cho phép mặc lạnh,nó liền đi thay một bộ đồ kín đáo hơn,dù nó rất thích mặc quần ngắn nhưng thôi,ngoan ngoãn một chút thì có sao. Mà đời nào nó chịu đi một mình tới trường, An Phong và Khả Quân vừa xuất hiện trước cổng trường, nghe điện thoại lại quay đầu xe tới đón nó.Chả hiểu sao, hôm nay nó có dự cảm thật xấu..
-Tâm Nhi,em sao vậy?-An Phong bất giác lo lắng nhìn nó.
-A,không sao.-Nó đưa tay lên vén tóc,đây là thói quen mỗi khi nó nói dối hay muốn che dấu điều gì.
Tuy An Phong không nhận ra điều gì,an tâm nhìn lên bảng học các linh động của nốt nhạc ,sau đó tâm lại không an nhìn lại, không lẽ Khải đã cầu hôn nó...Đáng lẽ anh phải vui cho hắn chứ,nhưng không sao anh lại cảm thấy buồn thế này...
Nghỉ giải lao,An Phong, Khả Quân và nó đi xuống căn teen như hàng ngày,có điều học sinh dường đã đi đâu cả. Căn teen chỉ còn ba người bọn họ.
-Hoàn cảnh này cảm tưởng chúng ta như đang bị cách li vậy.-Khả Quân bật cười,tay xắn dĩa thịt bò thành miếng nhỏ cho nó.
-Mà học sinh đi đâu cả rồi?-Nó chu miệng ,nhìn An Phong như chẳng muốn quan tâm điều gì liền bĩu môi.
Bỗng dưng điện thoại trong túi reo,nó mò mò mở máy:
-Alo
-Bà xã,em đã ăn chưa?-Hắn vừa mới họp xong, không yên lòng mà nhấc máy gọi cho nó.
-Em đang ăn đây.-Nó cười, hạ nĩa trong tay xuống, cẩn thận với một giấy mềm ,nhẹ nhàng lau miệng.
- Em rể,ăn nhiều một chút. Sau này,còn bưng nổi Roy nhà anh về.-Chả hiểu sao Khả Quân luôn thích trêu chọc hắn.
-Dạ.-An Phong hùa theo.
Hắn ở đầu dây bên này nghe được, lập tức hét lên.
-Đợi đi,sau này tôi sẽ không cho các người gặp Roy.
Bên kia là một tràng cười, hắn thẹn quá hóa giận. Nó đưa mắt nhìn Quân, dù sao cũng phải bảo vệ ông xã thân ái một chút,liền đằng hắng giọng:
-Khả Quân ,coi chứ ngày đó không xa?
-Gì,em định theo tên đó thật sao?-Khả Quân cười không ra nước mắt.-Em...
-Haha ..-Tâm tình hắn sảng khoái hơn nhiều, cất giọng cười.-Bà xã,anh sẽ nhanh chóng tới trường.

Nó rời đi để rửa tay,trước khi đó còn quay lại nhìn An Phong và Khả Quân nói chuyện vui vẻ với nhau. Hai người họ lúc nào cũng khiến người khác hiểu lầm.. Kinh thật.. Chỉ cần nghĩ hai con người lạnh lùng đó tự dưng thành đôi là da gà da vịt vứ rần rần nổi lên. Lau tay khô,nó vừa bước ra ngoài liền bị một đám nữ sinh kéo đi,vẻ mặt vừa háo hức,vừa hấp tấp.
-Hoa tâm,mau đi ,đến tiết mục của em rồi...
-Nhanh lên..-Một ai đó lại thúc giục.
Ê,khoan đã,tiết mục,tiết mục gì chứ... Hôm nay,nó đâu có show diễn nào đâu.. Không lẽ học sinh đi cả là vì chương trình gì đó hay sao.. Quái lạ.. Nếu vậy,tại sao nó,hắn,An Phong và Khả Quân đều không biết tin tức gì chứ... Tại sao Joon cũng không nói với nó một tiếng... Thật lạ quá.. Mãi suy nghĩ,nó mới nhận thức được,mình đã bị đẩy lên một sân khấu lớn... Toàn bộ học sinh đều ở trong khán phòng rộng lớn này... Chuyện gì thế kia...
-Cuối cùng ,hoa tâm nhỏ của chúng ta cũng chịu xuất hiện.. Này,em đề cử ra chương trình này mà biến mất tăm vậy hả?-Tiếu Hiệp là người dẫn chương trình nổi tiếng ,bước nhanh đến khoác vai cười với nó thân mật.
-Gì?-Nó hét lên,đưa tay chỉ về mình.-Em có biết gì đâu chứ.
Tất cả im lặng là thế sao đây ?Đêm qua cả trường nhận được thông báo là Nguyên nảy ra trò chơi "Ai dám hát" từ nước ngoài,rất thú vị. Còn nói hoa tâm sẽ thử cho mọi người biết luật chơi.. Vậy mà... Cái vẻ mặt kia,hình như không phải là người sắp xếp,giống như đang chơi đùa ngoài kia thì bị ai đó bắt lên đây...
-Em thật biết đùa. -Tiếu Hiệp ngây người một lúc rồi lại khoác lác cười.-Em hát bài " Vị yêu " phải không?
Tiếu Hiệp đồng thời đẩy nó về phía hai cô gái kia,nó bị đặt ngồi trên một chiếc xích đu. Ơ cái mẹ gì đây.. Lên đây chơi trò ngồi xích đu sao?
-Em yên tâm,chị đã đăng kí tham gia sau phần của em.-Tiêu Linh cười hiền,đưa mắt nhìn sang Joon,một ánh mắt sắc lẹm.
-Music...-Tiếu Hiệp hét lên,đồng thời âm nhạc cũng vang lên.
Gì đây? Khải,An Phong,Khả Quân... Cứu em.. Em sợ độ cao...Chiếc xích đu được đưa lên cao,nó lơ lửng giữa không trung.. Khuôn mặt tái mét ,không một giọt máu. Ai chả biết nó sợ độ cao và những loài dưới nước hay bò sát chứ. Mới đây,nghe nó là người tham gia đầu tiên ,bọn họ còn hoảng loạn nhưng nghĩ tới là nó đề xướng như vậy thì có phần yên tâm hơn.. Giờ đây nhìn khuôn mặt nhỏ kia thật hoang mang..."Mỗi lần em ở trên cao,hãy can đảm nhìn xuống,ông xã đang đưa tay đỡ em" Nó nhớ tới lời Khải,như một câu niệm chú giúp nó có thêm động lực... Không sao đâu.. Nó hít thở đều,may cho hôm nay nó nghe lời Khải mặc quần dài ,nếu không ở tình cảnh thế này ,từ dưới nhìn lên,ôi ôi.. Nó không muốn nghĩ tới... Nguyên,không sao đâu,ông xã đang tới đây... Bình tĩnh... Nó nhắm nhẹ mắt,hai con người long lanh dần mở ra như đưa bọn họ vào thế giới huyền thoại mới ,mơ hồ nhìn nó như công chúa bong bóng. Nó cất giọng hát,trong trẻo,nhẹ nhàng mà trầm lắng,du dương ,lướt qua từng tâm hồn đang rung động. Nó bỗng nhắm chặt mắt,không để lộ ra là mình muốn hét lên khi bị nhúng vào bể kính toàn nước đá kia.. Một số người chồm lên vì lo lắng cho nó.. Joon kích động lao ra nhưng bị Tiêu Linh cảm lại... Cơ thể nó rất yếu,như một quả cầu thuỷ tinh mong manh ,dễ vỡ... Lạnh buốt.. Mẹ kiếp... Là ai nghĩ ra cái trò quái quỷ này vậy... Đúng là bị thần kinh rồi... Nhưng nó vẫn ráng hát,hát bằng tình yêu nó gửi gắm tới chàng trai trong bài hát.. Khải,em yêu anh...

-MẸ KIẾP,CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ?-Khả Quân thấy nó đi đã lâu,liền vội đi tìm,nhìn thấy cảnh này,anh thật sự rất xót lòng.
Cả hội trường im thin thít,từ khi mới vào trường ,Khả Quân đã được tôn lên làm đại ca vì sự xăm trồ hết sức du côn ,quái dị.. Nhìn thấy anh giận dữ như vậy,quả thật bọn họ không lạnh mà run...
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..........-Nó hét lên thảm khốc,sợ hãi vô cùng khi hàng loại xô cóc vàng đổ vào bể kính.
Cả khán phòng đứng tim,ngay cả nam sinh có khi cũng bị doạ đến ngất huống chi là bông hoa nhỏ yếu đuối kia...
-Tránh ra... Khải.. Cứu emmm....-Nó đưa tay xô đẩy,nó rất sợ mấy con này,nhưng sao tụi nó lại yêu thích nó mà nhảy tới chứ... Cút ,cút đi,cút ra xa ta...
-Bà xã,ngụp đầu xuống...-Hắn chạy tới,hét lên. Là do An Phong chạy ra đón hắn tới đây. Chết tiệt,bà xã,em rất sợ hãi phải không? Hắn,cả người mang theo hàn khí mang tính sát thương mạnh,chỉ nhìn vào đôi mắt hắn cũng đủ điếng người.-Các người còn không mau hốt đản vật kia..
Nó nghe lời hắn,thụp đầu xuống,tim đập mạnh vì lo sợ,đưa mắt nhìn hắn bi thương. Thật may hắn hiểu biết sâu rộng,loài cóc vàng này chỉ nổi trên mặt nước.. Từ khi hắn ra hiệu,sáu sát thủ áo đen vây lấy bể kính,cùng Khả Quân và An Phong ra sức hốt những con vật bám dai kia ra... Tại sao lại thả nhiều như vậy... Hắn bước tới ,đưa tay định bế nó ra thì Joon chạy tới cản.
Hồi tưởng
Đêm 11h hôm qua
-Alo-Joon nhàn nhạt trả lời.
-Có muốn hợp tác không?-Giọng nữ bên đầu dây lên tiếng.
-Cô là ai?
-Tiêu Linh.
-Hợp tác gì?
-Tôi lên kế hoạch chương trình ngày mai,chỉ cần anh làm theo,lợi chắc chắn về phần anh..
-Thử nói..
-Bla..bla..
-Tôi không làm hại người tôi yêu.-Joon gầm giọng,sao lại quá nhiều người muốn hại nó thế này...
-Đến phần cuối,trong lúc hoa tâm hoảng sợ tột độ,không phải anh xuất hiện sẽ giống như anh hùng trong tim cô ấy sao...
-Mục đích của cô là gì?
-Để hoa tâm rời xa Tuấn Khải,khiến anh ta đau khổ.-Tiêu Linh gần như hét lên.
-Tại sao?
-Anh ta giết anh mcủa tôi. Hạ Mẫn Chi.
-Được.-Joon suy nghĩ hồi lâu mới ra quyết định..
Trở về hiện tại
Joon ngăn cản hắn vì chưa tới phần cuối,anh vẫn chưa thể làm anh hùng trong tim nó.. Không được.. Không được.. Hắn phẫn nộ,dùng sức đấm Joon một đấm.
-Mẹ kiếp..Thằng khốn..
Tiêu Linh trong lúc rối răm,liền chạy tới đây tay người thợ cầm con trăn lớn kia.. Người thợ vì giật mình mà buông tay,con trăn tất nhiên vô tư lao vào bể nước. Cả hội trường hét lên thất thanh.. Nhiều người nhìn thấy còn ngất đi.. Không ai chịu nổi..
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA-Nó hoảng sợ tột cùng,mặt không còn giọt máu,tất cả nhìn nó rồi nhìn con trăn đang vô tư sàm sỡ nó,chạy tới nhưng khựng lại,ánh mắt nó nhìn Tiêu Linh thật đáng sợ. Nó oán hận,tôi làm gì chị chứ? Đợi đi,tôi sẽ làm chị sống không bằng chết...-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Đứng tim
Sững sờ

Vương Nguyên có phải sợ quá hoá điên rồi không.. Trên tay nó đang cầm cổ con trăn,lưỡi trăn lè dài ra khiến người ta khiếp đảm.. Nhưng nó chỉ muốn bước nhanh ra cái bể quái đản này..Để trả thù.. Nó không thể để người ta bắt nạt miết như vậy..
Vèo
Kinh khủng
Nó-hoa tâm nhỏ như cánh hoa hồng manh mong ,hai tay đang đỡ cả thân người trăn lớn quăng ra ngoài,ánh mắt nó như bị sợ hãi quá khiến tức giận khôn cùng. Hắn không nghĩ được nhiều,đưa tay bế nó ra. Nhỏ quá,thật nhẹ...
-Bà xã...-Hắn ôm nó vào lòng,đau lòng vỗ về. Là hắn không tốt..-Không sao rồi,không sao rồi...
-Mau..-Khả Quân đỡ lấy chiếc chăn bông lớn từ tay An Phong đắp cho nó.Người nó đang run lên vì lạnh..
-Khải..Tay em..Huhu...-Nó thét lên như đứa trẻ,khóc lóc thảm thiết khiến người khác đau lòng,còn ai nghĩ đây là chương trình nó nghĩ ra chứ,có lẽ là bị ai đó hãm hại.. Hai tay nó chùi chùi vào người hắn.. Nó cảm thấy ghê tởm khi chạm vào con trăn kia,vào nhưng con vật kinh khủng kia... Cơ mà con trăn đâu rồi nhỉ.. Vâng,chị trăn đáng yêu bị nó hung hãn ném một lực mạnh đã an toạ trên người một nhỏ cùng phe Tiêu Linh vì bị Tiêu Linh đẩy ra để che đỡ cho mình và kết quả là ngất ngay tay chỗ vì quá hoảng sợ.
-Là ai bày ra trò này hả?-Khả Quân túm lấy cổ áo Tiếu Hiệp,gầm lên.
-Tiêu Linh nói với em là Hoa tâm khởi xướng ra mà.Còn có cả Joon đồng ý nên em mới..-Tiếu Hiệp có phần run sợ,dù sao Joon cũng là quản lí của nó,anh không tin thì tin ai đây.
-Cái mẹ gì?-Khả Quân siết chặt tay,đưa mắt nhìn qua Joon.
-Quân-Hắn thấp giọng,chất giọng như từ Diêm phủ vọng lên,có gì đó âm u đáng sợ,khiến người khác chỉ nhìn cũng không dám.
Khả Quân thở hắt ra,ném Tiếu Hiệp với lực mạnh xuống đất,bước về sau hắn. Khả Quân biết lúc này hắn đang điên lên nhưng cố kiềm chế vì trước mặt nó,nếu hắn tỏ ra hung hãn,có khi nó sẽ sợ hãi mà bỏ chạy .. Với lại,hắn còn mạnh hơn Quân nhiều lần.. An Phong vỗ vai Quân,ánh mắt bi thương nhìn nó đang run cầm cập trong lòng hắn.

Tách
Hắn lại búng tay,Dĩ Thiên mang ghế rồng ra cho nó,nhìn như một vị Đế vương,trời đất cũng không dám cản đường,khẽ cúi xuống nghe hắn căn dặn. Cả khán phòng như phát hoả khi bị ánh nhìn của các sát thủ kia chiếu tướng... Nó nằm trong lòng hắn,khuôn mặt tái nhợt vì lạnh cóng.
-Khải ,em lạnh...
-Ngoan..-Hắn lo lắng khôn cùng,một tay đỡ nó,một tay kéo dây áo khoác,kéo nó vào trong lòng rồi đắp vạt áo lên che chắn rồi với quấn khăn bông.
Xuyên qua lớp áo sơ mi,hắn cũng cảm nhận được cái lạnh mà nó đang mang trong người. Tê cứng.. Nó tìm được hơi ấm,liền trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ,nằm im trong lòng hắn,để hắn vỗ về.. Tất cả mọi người dõi theo từng chi tiết.. Có lẽ người khiến hắn trở nên dịu dàng,ấm áp thế kia,trên đời có lẽ chỉ có nó thôi... Dĩ Thiên xuất hiện,trên tay cầm theo cốc sữa nóng,hắn đón lấy,đưa gần miệng thổi thổi cho nguội bớt,mới nâng lên giúp nó uống,thỉnh thoảng lại vuốt vuốt ,sợ nó bị sặc. Sao vị Diên vương kia lại có lúc ân cần như vậy chứ? Đáng ngưỡng mộ,ghen tị.. Nó tìm được cái ấm từ bên trong lẫn bên ngoài,sắc mặt có vẻ hồng hào hơn..
-Nhấc chân..-Hắn nói như ra lệnh.
-Hửm?-Nó ngước lên nhìn hắn rồi lại nhìn xuống.
Dĩ Thiên định thay giày cho nó nhưng Khả Quân dành lấy,em gái thì nên để anh trai chăm sóc.
-Bảo bối,không sao rồi.-Khả Quân cười hiền với nó,gỡ đôi giày nó đang đeo ra,dùng khăn bông lau khô mới đeo vào một đôi dép bông hình thỏ con cho nó.
Quá ngưỡng mộ rồi...

TZ*|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro