Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

Chap 09: Roy-Oppa xăm mình

-Trời ơi,bắt lấy... Sắp...sắp được rồi..-Nó hét toáng lên,mắt chăm chăm vào màn hình ti vi đang chiếu bộ film Ton and Jerry,háo hức như nhập vai diễn. Nó theo phe mèo Tom vì nó nghĩ con mèo to hơn,chạy sẽ nhanh hơn nhưng lần nào cũng vậy,thất vọng tràn trề.-Sao mày to mà mày ngu quá vậy Tom?
-anh ngủ sớm đi hoa tâm.-Hằng mang đồ vào nhà tắm,đưa mắt nhìn nó. Đã 11h đêm rồi mà cứ la hét inh ỏi..
Nó che miệng,cười khì khì,mắt tiếp tục theo dõi. Hằng chỉ biết lắc đầu ,có ai 22 tuổi đời mà mê hoạt hình như con nít thế không cơ chứ? Nhìn lại mới thấy,hình như cả chung cư Sunshine này,toàn gấu bông của nó,trên ghế,dưới sàn,cả nhà tắm cũng có. Hình như nó đã mang về hơn 100 con to, nó tá túc ở đây. Vì thế nó chả bao giờ chịu về giường ngủ,cứ nằm đè lên mấy con thú êm ái rồi ngủ ngon luôn. Cũng chịu thua...Một lúc sau khi đã tắm xong,Hằng bước ra ngoài vẫn thấy nó thức mà chưa ngủ. Bộ nó tập luyện cả ngày mà không mệt mỏi sao?
-Alo..-Nó nhấc máy nghe.
Hắn đứng trên sân thượng,chiếc áo ngủ càng tôn thêm vẻ nam tính của hắn .Chỉ là sau khi tắm xong,nhớ tới nó nên gọi điện. Tay châm điếu thuốc hút:
-Ngủ chưa?
-Anh nói em mới thấy buồn ngủ.-Nó đưa tay che miệng ngáp,nằm dài xuống ghế,đè lên một con gấu bự hơn cả người nó,kiểu như nhỏ nhắn chui vào lòng gấu mẹ. Tay thì ôm con gấu Taddy hôm trước ở trung tâm trò chơi hắn gắp cho mình,giọng nhỏ kéo dài.-Anh có nhớ em không,oppa?
-Rất nhớ.-Hắn khẽ cười,tưởng tượng ra nó đang đứng trước mặt và mỉm cười với mình...-Còn em,có nhớ anh không?
-Ưm..-Đáp lại hắn là tiếng thở đều nhè nhẹ,vừa mới đặt mình xuống,nó đã nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ say.
Hắn nhíu mày rồi bật cười ra tiếng.bảo bói của hắn quả thật đáng yêu mà ?Nói chuyện với mình mà cũng ngủ cho được. Mi mày hắn giãn ra,cất chất giọng khàn khàn.-Hoa tâm nhỏ,chúc em ngủ ngon.
Hằng cất máy sấy vào tủ,đi ra đã thấy nó ngủ ngon. Vừa nãy còn thấy nói chuyện to nhỏ mà... Lấy chăn đắp cho nó,cô khẽ ngồi xuống bên cạnh,tay vuốt ve làn tóc mềm.Hằng rất thích nó,nói đúng hơn không thể nào ghét bỏ ?Mỗi lần cô giận hờn,nó đều xuất hiện chọc cô cười.Thật vô tư.. Hằng khẽ thở dài,tại sao lại ngốc đến thế? Dạo này,Joon đặc biệt quan tâm tới nó,nó có cảm nhận được không? Hằng đã đem lòng thương nhớ Joon cũng được nửa năm,tâm tình theo anh mà thay đổi. Yêu là khổ,có phải không? Đứng dậy,tay khẽ nhấn tắt ti vi rồi đi vào phòng. Tình cảm này,tốt nhất cứ giữ kín trong lòng.
Hắn vào phòng làm việc,tay lật lật tài liệu,nhíu mày suy tư. Từ trong bóng tối,một người đàn ông bước ra,cung kính:
-Thủ lĩnh.
-Chuyện gì?-Hắn có chút không vui,không phải nói có chuyện gì hắn sẽ gọi,còn không thì không cần xuất hiện sao?
-cậu Roy đã về nước.
Hắn sựng lại,tay phất một cái,người đàn ông kia biến mất. Ngả người vào ghế,hai mày nhíu chặt,hai tay đan vào nhau trầm ngâm. Roy về nước.Hồi tưởng
-Khải,chúng ta chơi đá gà nhé?-Một cậu nhóc chạy lại về phía hắn,tay cầm theo một nhúm cỏ nhỏ,tay kia ôm theo con gấu nhỏ.
-Em toàn thua thôi.-Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán đã ướt đẫm vì chạy nhiều của cậu nhóc.
-Đi ,đi nha...Hay anh mua kẹo cho Roy đi..-Cậu nhóc lăn ra nhõng nhẽo.
Roy là cậu bé hàng xóm của anh,sống cùng với bà quản gia họ Ngâm,ngày ngày qua nhà hắn quấy nhiễu,nhõng nhẽo mua kẹo,không thì sẽ tìm cách chơi hắn,ví dụ đổ nước rửa chén ra sàn để hắn đi qua không để ý trượt té,không thì phá hỏng thứ gì đó rồi chạy đi.. Roy rất năng động và tinh nghịch.. Nhưng chính điều đó làm tâm tình hắn vui vẻ,từ khi mẹ mất,hắn đã nghĩ mình không thể vui vẻ như vậy. Roy có nét đẹp của một thiên sứ,rất trong trẻo lại hòa đồng.. Hắn chính là đã thích Roy.Nhưng khi hắn lên 8,Roy chuyển đi,thật sự là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời hắn.

-Khải,em phải rời đi cùng ba mẹ.-Roy chạy lại chỗ hắn,nức nở khóc.
-Roy?-Hắn thẫn thờ,nhìn chiếc xe chở đồ của nó đã chuẩn bị xong.
-Khải.-Roy nhón chân lên thơm vào miệng nhỏ của hắn. Rồi xong,nụ hôn đầu coi như dành cho con nhóc kém hắn 3 tuổi này.-Nếu lớn lên anh kiếm được em,em nhất định sẽ gả cho anh.
-Được.-Hắn gật đầu.
Nghe tiếng gọi của ba mẹ,nó vẫy chào hắn rồi chạy đi. Hắn ngày nào cũng đứng ở gốc cây liễu,hồi nhớ những kỉ niệm tươi đẹp,nhớ lại lời nó nói,hắn cảm thấy mình có sức sống hơn. Roy ở đâu đó,vẫn mong chờ hắn tìm mình..
Năm hắn 20 tuổi,đủ sức mạnh để tự lập nghiệp,lại lập ra Ám vệ - những sát thủ và vệ sĩ chuyên nghiệp hành nghề trong bóng tối,chỉ là sau này tìm được,nhất định phải bảo vệ Roy kĩ càng. Khi hắn 22 tuổi,một cậu con trai với nước da màu bánh mật nhưng lại mang một vẻ đẹp quý phái đã đứng trước Thượng Thần la lối om sòm.Khi hắn bước ra liền bị ôm tới. Nói mình là Roy còn lặp lại y chóc lời hẹn thề. Nhưng hắn không cảm nhận được sự thân thuộc..Roy ăn chơi,đua đòi,lời dụng quyền thế của hắn ra oai,lại chủ động dụ tình với hắn. Nếu như người khác,hắn sẽ không nương tay ném bỏ đi với ánh nhìn chán ghét nhưng nếu là Roy,hắn không làm được,chỉ lặng lẽ rời đi.. Hắn không thể tưởng tượng được.. Roy lại lạ lẫm như vậy nhưng lời hẹn đó,rõ ràng chỉ có hắn và Roy biết thôi mà..Nghĩ tới đây,hắn thở dài. Bản thân là đang tương tư hoa tâm nhỏ nhưng còn Roy..
Sáng sớm,Sunshine đã có một buổi họp báo ,thức dậy chuẩn bị từ sớm nhưng nó xin phép được về nhà,sáng sớm vừa tỉnh mắt,mẹ nó đã gọi điện tới nói anh hai đã đi du học trở về. Joon lập tức đồng ý,dù sao việc nó vắng mặt trong buổi họp báo cũng không sao cả,anh sẽ sắp xếp chu toàn.
-Gửi lời hỏi thăm của anh tới gia đình nhé.-Joon xoa đầu nó mỉm cười,rồi cùng Sunshine rời đi.
Anh hai nó là Vương Khả Quân,27 tuổi rồi,đam mê nghệ thuật xăm hình,ba mẹ nó cũng không nói gì. Vì ước mơ của Quân chính là trở thành thợ xăm tatoo nổi danh. Nó tự hỏi toàn thân Khả Quân xăm trổ thế kia,liệu có chị nào dám lại gần mà yêu đương với anh không nhỉ?À,mẹ có nói là dẫn Khải tới. Gia đình nó chỉ biết nó hẹn hò với anh chứ không biết mối quan hệ sâu thẳm trong đó.Nghĩ tới hắn,nó liền nhấc máy gọi điện.
-tiểu Nguyên-Hắn tâm tình khoan khoái,thích nhất là mỗi sáng thức giấc được nghe giọng của nó,tay gài mấy ốc núc sơ mi,vắn ống áo tới tận cùi chỏ.
-Oppa,anh rảnh không? Mẹ mời anh dùng bữa,hôm nay Khả Quân trở về.-Nó vui vẻ,tay di di trên mặt bàn.
-Khả Quân?-Hắn nhíu mày,là ai?Con trai sao ?
-A,là anh trai em,du học mới về.-Nó liền giải thích,chả hiểu sao lòng có chút sợ hãi nếu hắn hiểu lầm..
-Được. -Khuôn mặt hắn giãn ra,tay cầm áo vest rời đi.
-Cũng 9 rưỡi rồi. Mau qua đón em. Bye bye oppa.-Nó cúp máy,nhún nhảy về phòng thay đồ.
Hắn lái xe tới chung cư Sunshine,thấy nó đã đứng đợi ở đầu hẻm. Từ xa đã trông thật bắt mắt,nó mặc một bộ đồ Jum in hình Doreamon thoải mái,đeo giày Vans xanh dương năng động.
-Sao không vào nhà?-Hắn bước xuống mở cửa xe cho nó,cài dùm nó dây an toàn rồi mới lên xe ,lái đi.
-Em đang rất nôn nóng gặp Khả Quân.-Nó cười tít mắt.-Năm tuổi,em rời Oa thành lên đây,một năm chỉ được gặp Khả Quân có ba lần..
-Tại sao vậy?-Hắn hỏi lại. Thật trùng hợp,hắn cũng sống ở Oa thành ,tại sao lại không biết nó,nếu nó có sống ở đó,Roy hẳn đã kéo hắn đi giới thiệu,khoe khoang ,hắn là người tài trợ kẹo của Roy.
-Anh em bị bệnh. Nhưng giờ thì khỏi cả rồi.-Nó phấn khích,cả người đung đưa vui vẻ.
-Ghé trung tâm thương mại một tí. Anh đã liên lạc chuẩn bị quà cho gia đình.-Hắn đưa tay xoa đầu nó,xe dừng ở trước cổng trung tâm.Dặn dò nó một lúc,hắn mới yên tâm rời đi.

Nó ngồi trong xe nghịch ngợm điện thoại hắn,sau đó lại bóc bim bim ăn. Từ khi nào,trong xe hắn luôn chuẩn bị sẵn cho nó. Liếc mắt nhìn người đi đường,nó chợt thấy một máy bán nước ngọt tự động bên kia đường,bất chợt cảm thấy khát nước,tay mở cửa chạy sang. Một chiếc xe ô tô lập tức lao tới,thật may mà dừng lại kịp,không đụng trúng nó. Một cô gái ăn mặc sexy,mái tóc nhuộm hung đỏ,bước xuống nạt nộ:
-Mắt cậu để trưng à?
Nó giờ mới sực tỉnh,cứ tưởng không được gặp lại mọi người nữa chứ? Đưa mắt nhìn lên,một cỗ máy vui mừng ,nó hét lên:
-Hạ Vy,là cậu thật rồi.
Hạ Vy lùi người,là là... Cậu lo lắng,hai tay siết nhẹ,kìm chế không thể hiện bên ngoài:
-Đừng thấy người sang mà bắt quàng làm họ.
-Hạ Vy,cậu vẫn giận tớ sao?-Nó thoáng buồn.
-Cậu nhận lầm người rồi?-Hạ Vy hung hăng đẩy nó ra.
-Hoa tâm,em không sao chứ?-Hắn từ bên kia đã thấy nó chạy qua đường mà không nhìn,hết sức lo lắng mà lao tới bên cạnh.
-Hạ Vy,cậu thật quá đáng,vì chuyện nhỏ như vậy mà đến giờ vẫn giận tớ..-Nó chu miệng.
-Roy..-Hắn ngước lên nhìn,là một người rất đỗi quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.
-Cậu nhầm người rồi.-Hạ Vy cắt đứt lời nói của hắn,leo lên xe lái đi. Thái độ vội vã vô cùng...
Hắn nhíu mày nhìn theo... Nó giận hờn,tay giật giật ống áo hắn:
-Đi thôi..
Hắn vẫn mơ hồ,khẽ lắc đầu rồi đưa mắt nhìn nó:
-Em quen cậu ấy sao?
-Sao lại không quen?Trước kia,em sống ở Oa thành ,bạn ấy là hàng xóm. Hồi nhỏ,đen gầy như que củi í.-Nó bực bội cáu gắt,sao lại có người giận hờn lâu như vậy,cũng chục năm rồi còn gì ? Nó rất nhớ những người bạn thuở nhỏ,nên không thể nhầm lẫn.
-Em có nhầm gì không?-Hắn nhíu mày,không phải chứ,Roy hồi nhỏ trắng trẻo lại bụ bẫm,vô cùng đáng yêu,vô cùng thích mắt.
-Nhầm sao được.-Nó quay ngoắt qua nhìn hắn.-Chả qua là vẫn giận em thôi?
-Em đã làm gì?-Hắn nghiêng nhìn hỏi,lời nói vẫn hết sức nhẹ nhàng.
-Hồi đó,ở Oa thành mới chỉ có 5 nhà thôi,nhưng duy nhất chỉ có một anh trai,đẹp trai chết đi được.-Nó hồi tưởng lại,ánh mắt muôn ngàn vì sao.-Em hay đòi anh ấy mua kẹo..
-Sao?-Hắn đi chậm lại,ở Oa thành ,duy nhất có hắn là con trai nhưng người hắn mua kẹo cho chỉ duy nhất là Roy.
-Nhưng Hạ Vy rất thích anh ấy,lúc nào cũng giành kẹo của em..-Nó bĩu môi,xụ mặt .-Chỉ là lúc 5 tuổi,em rời đi cùng ba mẹ,anh ấy có mua kẹo cho em nhưng em nhất nhất không cho bạn ấy một cái nào ,thế là Hạ Vy giận hờn em từ đó đến giờ..
Hắn cứng đờ người,thật là lùng.. Năm nó rời đi cũng là lúc Roy rời khỏi Oa thành. Tính cách của nó quả có giống Roy nhưng nếu Hạ Vy gì đó không phải Roy ,tại sao lại biết chính xác lời hẹn ước như vậy? Do hồi nhỏ hắn chỉ biết tới Roy,cũng chả quan tâm con nhóc tên thật là gì nữa.. Đưa mắt nhìn nó,hắn quả có phần quen thuộc.
-A,tới rồi.-Nó vỗ vỗ tay hắn kêu dừng xe lại. Chiếc xe vừa dừng,nó đã vội tháo dây an toàn mà chạy ra.Hắn mở cốp lấy quà đã mua.
-Ba mẹ. Khả Quân. Roy về rồi nè.-Nó hứng khởi hét lên. Nhưng nó đâu biết lời nó vừa nói,có một sức mạnh vô hình tát vào lòng hắn một cái. Nó vừa nói.. Là Roy sao?
-Roy,con về rồi? Vương Tuấn Khải vào nhà đi cháu.-Vương Nam bước tới bắt tay hắn,nét mặt vui mừng.

Hắn lững thững bước vào,ánh mắt cơ hồ như suy ngẫm..
-Chào hai bác,chào anh.-Hắn cúi đầu lễ phép,tay đưa quà cho bà quản gia. Và sốc hơn nữa,bà quản gia nhà nó chính là người chăm sóc Roy hồi bé... Làm thế nào đây,90% nói cho hắn biết nó là Roy rồi? Trong nhà ,ai cũng gọi nó là Roy cả?
-A,Khả Quân.-Nó lao vào vòng tay của anh hai.
-Roy bé bỏng,anh hai đã mua cho em hẳn 3 con gấu bông luôn nhé,có thích không?-Khả Quân rất yêu chiều nó,dù nó gọi thẳng tên anh,anh cũng không nỡ nạt nộ mà bỏ qua,yêu chiều thơm nhẹ lên trán nó.
-A,thật á...Mau .. Mau lên xem..-Nó kéo tay Khả Quân lên tầng,đi qua hắn,anh chỉ gật nhẹ đầu một cái như một lời chào hỏi...
-Mau ngồi xuống đi con.-Uyển Hi-mẹ nó cười đôn hậu.
-Dạ.-Hắn gật đầu lễ phép,lặng lẽ nhìn quanh ,thật ấm áp..
-Cơm trưa đã chuẩn bị,tí cùng ta nhâm nhi chút nhé-Vương Nam cười khoái lạc,tỏ vẻ rất ưng ý hắn.
-Cô cảm ơn con nha. Không hiểu con làm sao mà có thể làm Roy nhà cô hẹn hò? Mới nghe thông báo,họ hàng nhà cô còn định mở đại tiệc.-Uyển Hi cười tươi tắn,tay rót trà cho hắn.
-Roy..-Hắn mơ hồ gọi tên nó,cảm xúc bấn loạn.-Rất đáng yêu.
-Nó trẻ con lắm,suốt ngày gấu bông thôi..-Vương Nam ánh mắt trìu mến khi nhắc tới nó.- Hồi bé,cô chú mắc lo cho Khả Quân nên không thể chăm lo cho nó được,con thay ta để ý một chút.
-Được ạ.-Hắn cười nhẹ,quả là một gia đình hạnh phúc.
-Ta nói hồi đó mỗi lần nhắc tới bạn trai là y như rằng lại lăn ra sàn khóc rống lên.-Uyển Hi vui vẻ cười nói.
-Sao thế ạ?-Hắn ngạc nhiên. Nó đâu phải mít ướt? Chỉ cần nói không thích là được rồi mà..
-À,tại vì ở Oa thành,nó có thích cậu trai kia..-Vương Nam gật gù,nhấc tách trà lên uống.
-Dạ.-Cậu trai đó tất nhiên là hắn rồi? Oa thành có mỗi hắn là cậu trai kia
-Nó cứ ngóng chờ mãi. Lúc nào cũng ỉ ôi,anh ấy đang kiếm con,chả cần ba mẹ nói,sau này con gả cho anh ấy luôn.Hahaa..Đúng là trẻ con.. Vậy mà đến cái tên hỏi nó cũng chẳng nhớ chỉ biết là anh hay mua kẹo.. Hahaha
Hắn sựng người,lần này chắc chắn là nó rồi. Hồi đó,còn nói ngọng nữa nên lúc nào cũng khiến hắn phì cười.
-Cơm đã chuẩn bị xong rồi ạ.-Bả quản gia thông báo,đưa nhìn hắn thân thuộc. Bà cũng nhận ra...
-Khả Quân. Roy,xuống ăn cơm..-Uyển Hi từ dưới nhà gọi vọng lên.
Vương Nam thâm tình cùng hắn tiến vào nhà ăn. Hắn trong lòng vui mừng tột độ. Là Roy,chắc chắc là Roy rồi.. Vậy người kia là ai? Sao lại giả danh Roy. Hắn chắc chắn ,vì người kia dù hắn cố gắng biết mấy cũng không cảm thấy quen thuộc..
-Mẹ ơi. Mẹ ơi,Khả Quân mua cho con lận ba con heo bông..-Nó từ cầu thang chạy xuống hớn hở,tay ôm một thú heo bông chạy về phía bàn ăn.
Hắn kéo ghế cho nó ngồi,ánh mắt nhu tình. Nhóc con,em thật ham chơi.. Khả Quân đưa mắt nhìn hắn rồi kéo ghế ngồi,ung dung ăn uống.
-Con ăn nhiều vô.-Uyển Hi gắp thức ăn cho hắn,rồi quay sang vuốt ve yêu chiều nó.-Roy,sau này con có thất nghiệp cũng không lo chết đói nhé?

-Sao thế mẹ?-Nó đang gặm đùi gà,định đưa tay lên mút,liền bị hắn chộp lại,dùng khăn lau,rồi gắp đồ ăn cho nó,ánh mắt yêu thương không từ diễn tả..
-Thì cả tầng gấu bông kia,con cứ từ từ đem bán...
-Mẹ..-Nó nhăn mặt.
Mẹ lúc nào cũng trêu chọc nó. Nhưng quả thật nó kiểu như có cả xưởng thú bông? Chả hiểu nó sẽ chơi với tất cả như thế nào.Ăn xong,nó leo lên tầng chơi gấu bông,ba mẹ nó nghỉ ngơi. Khả Quân ngồi uống trà với hắn:
-Xem ra cậu rất thích em gái tôi?-Khả Quân để ý trong suốt bữa ăn,hắn chưa bao giờ rời mắt khỏi nó,thỉnh thoảng lại còn mỉm cười.
-Vâng.-Hắn lễ phép.
-Lên phòng với tôi.-Khả Quân không nói gì thêm,cùng hắn đi lên tầng.
Phòng của Quân toàn hình dán Tatoo,quả như lời nó nói,anh nó là bị nghiện xăm mình. Hắn nhíu mày,chả hiểu Khả Quân định làm gì,nhưng thấy đi pha màu và cầm máy tiến tới chỗ hắn:
-Dám không? Xăm tên em gái tôi lên cánh tay cậu.-Là để đánh dấu bản quyền của em gái mình sao? Khả Quân quả thật rất thương em gái.. Anh là muốn ở đâu và bất cứ lúc nào hắn đều nhớ tới em gái mình,không cho phép làm Roy tổn thương..
-Được.-Hắn mỉm cười,đưa tay về phía Quân. Nhìn đủ biết,mực này không sao tẩy được. Nhưng xăm tên nó trên cơ thể mình,hắn còn có chút vui vui.
-Thật chứ? Không hối hận?-Khả Quân bước tới,ngòi xăm đã chuẩn bị sẵn sàng. Đàn ông có thể xăm nhiều thứ trên mình riêng tên của người con gái,chỉ người cực kì quan trọng,họ mới cho phép. Bởi vì,coi như thân thể cùng tâm hồn này đã giao cho người con gái mà tên đã xăm trên tay.
-Phiền anh xăm dùm " Hoa tâm nhỏ Roy".
Hắn bước lên tầng giữ gấu của nó,cũng coi như là đang bơi ngập mặt giữa một biển trời gấu bông. Tìm nó thật không dễ.. Vì nó rất nhỏ bé và mảnh mai..
-Hihi..
Hắn nghe thấy tiếng cười,cũng khẽ nhếch môi cười.
-Đố Oppa em ở đâu?
Haha,Roy quả thích chơi trốn tìm mà. Nhưng từ khi nó phát ra tiếng cười,hắn đã định vị được chỗ nó đang núp. Là sau một còn gấu to lớn vô cùng...
-Hù..-Hắn ôm lấy nó từ đằng sau..
-Á.. Oppa,rõ ràng em thấy...-Nó chỉ chỉ về cánh cửa,là muốn nói lúc nãy hắn còn đứng ở đấy nhưng một thứ còn thu hút nó hơn,nó ôm lấy cánh tay còn đỏ tấy vì mới xăm xong của hắn lên.-Oppa xăm mình...
Hắn mỉm cười ,vuốt khẽ tóc nó. Roy thật gần,là đứng trước mắt anh rồi?
-Cái tên Khả Quân này lại dụ dỗ Oppa xăm mình rồi?-Nó chống nạnh đanh đá.
-Roy,em không thích sao?-Hắn ôm nó vào lòng vỗ về,người nó lọt thỏm trong lòng hắn. Thấy nó nhỏ nhắn như vậy,hắn cũng khẽ đau lòng..
-Mà này,ai cho anh xăm tên em hả?-Nó chu miệng,tay đấm vào ngực hắn,nhẹ khều.-Mau mau,ngày nào cũng phải mua kem cho em ăn,hiểu không hả?
Vậy đó,tự nhiên không không lại có việc phải làm? Nó thật biết nhân cơ hội mà... Hắn và nó chào gia đình rồi hắn chở nó về chung cư. Từ nãy giờ,nó vẫn lí la lí lắc hát ca. Hắn có chút nhẹ lòng.
-Oppa xăm mình,anh về an toàn nha.-Nó quay sang cười tươi với hắn,tay có ý định mở cửa bước xuống.

-Khoan đã, Roy.-Hắn vội vã kéo tay nó lại.
-Sao thế?-Nó chớp mắt nhìn hắn,sao ánh mắt kia lại tỏ vẻ hoang mang thế kia?
-Roy,em không nhận ra anh sao?-Hắn nhìn nó,chỉ là sợ,sau khi nó vào trong,tất cả hoá ra là giấc mơ..
-Khải..-Nó lặng người,ánh mắt nhìn nó sao lại quá chân thật thế kia?
-Em nói nếu anh tìm được em,sẽ gả cho anh mà? Không nhớ sao?
-Khải...-Nó xúc động,là anh,là anh sao.. .Nó thật không tin được... Là mơ,là mơ sao.. Không không,nó đưa tay lên nhéo má mình,thật đau. Vậy là thật rồi..
-Đừng,sẽ rất đau.-Hắn đưa tay xoa nhẹ má nó.
-Khải..-Nó không nói nên lời.-Có phải là anh không?
-Roy..-Hắn nhìn nó,khẽ cười.-Không muốn anh mua kẹo cho em nữa sao,không muốn anh làm ngựa cho em cưỡi sao,không muốn cùng anh chơi trốn tìm..
-Khải.-Nó lao đến ôm hắn.-Là anh thật rồi,oppa xăm mình.
-Roy,không cho phép em gọi anh như vậy. Ngoan,gọi là Khải.-Hắn nhẹ nhàng vuốt ve nó.
-Khải,em rất vui. Vậy từ mai anh mua cả kẹo cho em nữa nhé..
Trời ơi,lại lợi dụng nhân cơ hội dữ vậy trời?
Nó còn ngồi trong xe hắn luyên thuyên rất nhiều thứ,tại vì quá kích động.. Hắn chỉ im lặng nhìn nó rồi khẽ mỉm cười. Hôm nay,thật hạnh phúc..
-Oppa xăm mình,chúc anh ngủ ngon.-Nó lè lưỡi trêu chọc hắn rồi chạy vào nhà.
Hắn bật cười,con nhỏ này.. Tay lái xe rời đi,trở về biệt thự,thấy Hạ Vy đã đứng trước cửa nhà,hắn là muôn phần chán ghét..
-Anh..-Hạ Vy lao tới phía hắn nhưng bị hắn chặn lại..
-Về nhà đi.
-Anh ,tại sao lại như vậy? Có phải vì hoa tâm nhỏ kia mà bỏ mặc Roy hay không?-Hạ Vy khóc lóc.
-Jane.-Hắn lạnh lùng lên tiếng.
Một người trong bóng tối bước ra,cúi đầu kính cẩn. Hắn hất tay về phía Hạ Vy ra lệnh rồi mở cửa bước vào nhà.-Đưa về.
Hạ Vy có nhận ra điểm khác lạ . Dù trước kia có lạnh nhạt tới đâu cũng không bao giờ như vậy.. Là sáng ,cô không nhận ra anh nên anh hờn giận sao.. Jane kéo tay Hạ Vy đi,cô cố sức hét.
-Anh Khải,Roy xin lỗi,sáng là do em có chuyện gấp,anh đừng giận hờn..
Hắn bước vào biệt thự,vẫn còn nghe tiếng kêu gào,chân bước lên tầng,miệng khẽ nhếch lên. Giận hờn sao? Có đáng không? Nếu cô là Roy,tôi có thể giận hờn Roy sao? Thật ảo tưởng.. Được ,cô muốn chơi trò mạo danh,tôi chơi với cô tới cùng.. Hắn xả nước,ngâm mình trong làn nước nóng,tay nhâm nhi rượu vang đó. Nhớ tới nó,hắn lại không tự chủ mà nhếch môi cười.
Nó từ khi trở về chung cư liền vui vẻ bất thường. Ai hỏi cũng lắc đầu.. Chỉ có tâm nó biết,bản thân đã rất vui khi biết hắn là người đó. Không phải sau này,nó sẽ gả cho hắn sao. Thật thích... Hahahaahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro