Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" thưa chủ tịch ko thấy thiếu gia đâu cả !" giọng bác tài xế vang lên như tiếng sét ngang tai. Hắn cảm giác trong người như bị lửa đốt.chấn động nhất thời hắn lấy lại được bình tĩnh và nói " bác đã tìm kỹ chưa? Mau báo với trường học đi, tôi tới ngay"
Nói chuyện với tài xế xong hắn vội vã kêu người chuẩn bị xe đến thẳng trường học. giáp mặt với bác tài xế hắn lạnh lùng vẻ mặt hỏi " chuyện là thế nào?" trong câu nói như có phần tức giận và nôn nóng
" dạ tôi đến đón cậu chủ trước giờ tan trường khoảng 15', đợi hoài tôi ko thấy cậu ấy ra. Đợi hơn 1h mà vẫn ko thấy  cậu ấy nên tôi chạy vội vào trường tìm nhưng vẫn ko gặp. tôi có hỏi cô giáo thì được biết hôm nay  cậu chủ về rất sớm. sau đó tôi chạy ra đường hỏi thăm có ai thấy cậu ấy ko, thì có 1 cô bé học cùng với  cậu chủ nói thấy  cậu ấy lên 1 chiếc taxi đi từ sớm rồi". bác tài xế rụt rè kể mà có muôn phần lo sợ trong lòng
Hắn im lặng trầm ngâm, mặt mũi bắt đầu biến sắc, người tinh ý có thể thấy được sự lo lắng và tức giận trên mặt hắn. giọng nói cương nghị mang âm sắc ra lệnh " mau cho người tản ra tìm đi, liên hệ với tất cả công ty taxi xem chiếc xe nào đã chở thiếu gia và đưa  cậu ấy đi nơi nào rồi. liên hệ với phía cảnh sát đi, nhớ phải làm trong bí mật ko để nhà báo biết được rõ chưa?"
Bản thân hắn cũng ko còn giữ được vẻ bình tĩnh mà lao lên xe tự lái đi nhanh như chớp. mọi người người cũng bắt đầu làm theo hắn tản ra tìm kiếm cậu.
Từng giờ cứ trôi qua cơn mưa càng lúc càng lớn. mưa đã kéo dài hơn nửa ngày trời mà vẫn ko ngớt hạt.  cậu thân người ướt đẩm, gương mặt nhợt nhạt thẩn thờ đi lang thang trên núi.cậu như 1 cái xác ko hồn cứ bước đi vô định, tới lúc cảm giác tay chân rã rời  cậu mới nhận ra ko biết đang ở chỗ nào.  cậu bắt đầu cảm thấy hoang mang, nhìn 4 bề đều lạ lùng mà ko khỏi lo lắng.  cậu bắt đầu nhớ lại từng sự việc vừa qua, cậu lại bắt đầu khóc, khóc vì buồn, khóc vì đau và vì nhớ tới hắn.
cậu đi ngược lại con đường lúc nảy nhưng mà vẫn ko thể nào tìm được đường về. chỗ này  cậu ko hề biết tới, nhà của  cậu ở gần biển, nhưng chỗ này nhìn đi nhìn lại chỉ toàn cây và núi với 1 con đường mòn cho xe chạy. cảm giác sợ bắt đầu le lói . Trời cũng gần sụp tối, ko gian tĩnh mịch, nhưng mưa vẫn ko ngừng.  cậu bắt đầu thấy lạnh và đói. Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 18h, cậu ko còn kiên nhẫn mà đi chầm chậm nữa,  cậu bắt đầu đi nhanh hơn và dần chuyển sang chạy. chạy khá lâu vẫn ko thấy 1 bóng người, ko 1 chiếc xe nào qua lại.cậu  thấy 1 cái buồng điện thoại công cộng thì vui như gặp báo vật, vì ít ra cậu cũng có chỗ trú mưa.cậu bắt đầu sợ thật rồi, cảm giác oán hận uất ức đối với hắn ko còn nữa,  chỉ muốn gặp hắn, muốn được hắn ôm vào lòng che chở.  cậu như 1 con chim non lạc mẹ. ngồi bó gối trong buồng điện thoại cũ kỷ co ro rung rẩy khóc. Nước mắt cứ nhòa đi theo cơn mưa bên ngoài
Hắn khẩn trương tìm kiếm, từ khi nghe người tài xế taxi nói  cậu xuống xe ngay đoạn đường lên núi hắn đã như điên dại chạy đi tìm. Mưa to quá hắn ko thể nhìn rõ 2 bên đường. lòng hắn giờ như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, ko biết  cậu giờ ở đâu, có lạnh ko? Có đói ko. Hắn cứ miên mang suy nghĩ rồi tự trách bản thân ko chăm sóccậu cẩn thận. hắn thật hận bản thân mình. " nếu em ấy có chuyện gì chắc hắn ko thể sống nổi, cả cuộc đời này hắn ko thể tha thứ cho bản thân" nội tâm hắn thầm nói.
cậu đã bắt đầu kiệt sức, nhưng điều đó ko đáng kể bằng sự tuyệt vọng trong cậu lúc này. Muốn điện thoại cho hắn nhưng máy đã hết pin, thân  cậu trú trong 1 buồng điện thoại công cộng nhưng nó đã bị bỏ phế từ lâu.  cậu bắt đầu trách bản thân mình ngu ngốc, tự dưng lại chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì, tự nhiên tức giận hắn làm gì để giờ phải chuốt khổ.cậu ko còn đủ sức đứng lên, trước mắt  cậu giờ chỉ toàn 1 màu đen , cậu đã bất tỉnh.
Hắn vòng xe qua lại đoạn đường ko dưới chục lần mà vẫn ko thấycậu , hắn quyết định chạy thẳng lên núi. Xe vừa đi được khoảng 2km thì hắn thấy 1 buồng điện thoại công cộng. mắt hắn lướt qua 1 lần rồi cho xe chạy thẳng ( trời mù sao ko thấy). lên tới đỉnh núi đường rất khó đi, mưa vẫn ầm ầm như thác đổ. Hắn thấy phía trước mù mịch cây cối và nghĩ là cậu sẽ ko đi tới đó. Hắn cho xe quay trở lại, lần này hắn cố mở to mắt để quan sát 2 bên đường qua màn mưa bao phủ. Trời đã tối hẳn, phía bên cảnh sát và đám vệ sĩ cũng chưa có tin gì của cậu. Tim hắn như bị bóp nghẹt hắn bắt đầu lo sợ. cố trấn an bản thân phải bình tĩnh hắn tiếp tục nhìn 2 bên đường. nhìn kỷ vào buồng điện thoại lần nữa, qua ánh đèn lờ mờ dường như hắn thấy chiếc ba lô củacậu .tia hy vọng hiện lên trong mắt hắn. Cho xe tấp vào lề hắn chạy nhanh đến chỗ cậu
Trước mắt Vương Tuấn Khải bây giờ là 1 thân thể tái xanh vì lạnh.mặt  cậu tím lại, tay chân co rúm. Tóc tai ướt sủng rủ rượi trên mặt, đôi mắt nhắm nghiền như người đã chết. hắn như chết đứng trước cảnh tượng này. Ko còn lý trí hắn lay mạnh cậu " Nguyên Nguyên à, tỉnh lại đi em, là anh đây, em có nghe anh nói ko?" tiếng gọi của hắn càng lúc càng to và hắn như gào thét
Tay  cậu bắt đầu cử động,  cậu nghe như có người gọi mình nên cố gắng dùng tí sức lực cuối cùng mở mắt ra. Gương mặt quen thuộc anh tuấn kia đang nhìn cậu, nụ cười hắn phản phất niềm vui nhưng đôi mắt lại vô cùng sầu não " là anh sao? Em ko mơ đúng ko?"  cậu mấp máy đôi môi tái nhợt.
"là anh đây, anh là Tuấn Khải đây, em mau tỉnh lại đi, anh đến rước em đây, em mau mở mắt nhìn anh đi, đừng ngủ mà, em có nghe anh nói ko?" hắn lại gào thét bên tai cậu. Nhưng chỉ uổng công thôi vì  cậu đã thật sự bất tỉnh rồi.
Chỗ này cách thành phố quá xa nên hắn ko đưa cậu tới bệnh viện mà lại đưa về căn biệt thư riêng của hắn cách đó vài km. cánh cổng trắng mở ra, xe vào tới sân hắn đã vội vã bồng  cậu vào nhà vừa đi miệng vừa gọi " bác Phúc mau lấy khăn tới đây, gọi bác sĩ Dương tới luôn. Thím Phúc mau nấu cho tôi nồi cháo và lấy 1 bộ đồ sạch cho tôi". Nghe hắn sai bảo xong 2 vợ chồng già tất bật làm theo. Hắn thì bồng cậu đi thẳng lên phòng . bồn nước ấm xả đầy hắn nhẹ nhàng đặt  cậu vào trong và cẩn thận cởi đồ cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro