Phần 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" anh kể cho em nghe về anh đi" cậu chớp mắt nhìn hắn nói.trong lòng  cậu vẫn bán tín bán nghi về những gì hắn nói. Nhưng vẫn hy vọng hắn nói là sự thật. nếu đúng như vậy thì họ có thể đến với nhau thật rồi. niềm vui lẫn lo lắng cứ đang xen trong tâm trí cậu.
"chuyện này dài dòng lắm, nhưng nếu em muốn biết thì anh sẽ kể" hắn trầm ngâm hồi lâu rồi bắt đầu kể về cuộc đời của bản thân hắn
<< mẹ anh xuất thân là hoàng tộc của Ả Rập, 27 năm trước bà và ba anh quen nhau khi đang du học ở Anh.Lúc đó mẹ của chúng ta hiện giờ là bạn thân của mẹ anh. Ba anh là người Hông Kông nhưng chỉ là 1 người có xuất thân bình thường ko đáng kể. ba và mẹ anh yêu nhau rồi kết hôn, khi ông ngoại anh biết chuyện đã tìm mọi cách để chia cách họ vì ông ngoại cho rằng ba xuất thân thấp hèn ko xứng làm rễ hoàng gia. Ba đã đưa mẹ trốn về Hông Kông nhưng vẫn ko tránh khỏi sự truy lùng của ông ngoại anh. Lúc đó mẹ anh đang mang thai anh sắp ngày sinh nỡ, phần vì thể chất rất yếu lại phải chịu vất vả nên bà đã sinh non. Khi anh ra đời cũng là lúc mẹ anh kiệt sức sắp phải ra đi. Mẹ anh đã nhờ mẹ của chúng ta chăm sóc cho anh rồi bà đã ra đi mãi mãi. Ba anh vì quá đau lòng nên cũng đã tự sát ngay trong đêm đó. A vừa mới sinh ra đã 1 lúc mất đi 2 người thân trên đời nên mọi người luôn cho anh là xui xẻo. chỉ có mẹ của chúng ta là luôn yêu thương che chở cho anh. Mẹ đã rất vất vả nuôi anh khôn lớn. chịu nhiều tai tiếng gái ko chồng mà có con mẹ ko thể trở về Việt Nam mà chỉ có thể lưu lạc ở Hông Kông để nuôi anh trưởng thành. lúc anh được 3 tuổi thì ba và mẹ chúng ta kết hôn. Lúc đó ba vẫn chưa hề biết anh là đứa trẻ mồ côi. Ba chỉ nghĩ anh là con riêng của mẹ thôi.
nhưng ba vẫn yêu mẹ và muốn cưới mẹ.đến lúc động phòng thì mọi chuyện mới sáng tỏ. mẹ kể cho ba biết sự thật, lúc đó ba càng yêu mẹ hơn. Từ đó ba luôn yêu thương anh như con ruột. chưa bao giờ ba mẹ xem anh là người ngoài cả. thậm chí so với Vương Lâm anh còn được yêu chìu hơn nhiều.
khi anh lên đại học thì ba mẹ cho anh biết sự thật về thân phận mình. Cũng chính năm đó anh nhận được tin là ông ngoại anh đã mất và để chuộc lại lỗi lầm ngày xưa ông đã cho anh thừa kế toàn bộ tài sản của ông. Sau khi tốt nghiệp đại học anh đã chính thức tiếp nhận tập đoàn PR và phát triển nó như ngày hôm nay.>>
" anh ko hận ông ngoại anh sao" cậu thút thích hỏi hắn. thì ra nghe anh ấy kể chuyện  cậu ấy thương tâm quá nên ko biết khóc từ lúc nào nữa.
" có chứ! Hận rất nhiều nữa kìa. Lúc đầu anh từ chối mọi quyền lợi thừa kế từ ông ngoại. nhưng khi ba mẹ cho anh biết chuyện ông ngoại hứa gả mẹ anh cho hoàng tử Ả Rập nhưng ko thành nên hoàng gia đã cô lập ông và luôn chèn ép trong chính trị lẫn thương trường. phần mất con gái lại bị hoàng gia hất hủi ông ngoại anh sống
trong đau khổ dằn vặt rồi cuối cùng lại chết trong cô đơn uất hận. anh tiếp nhận tập đoàn PR là vì ko muốn tâm huyết cả đời của ông ngoại bị hủy trong tay đám con cháu vô dụng kia và anh tin là mẹ anh cũng ko muốn anh sống trong thù hận"
" thật ko ngờ anh còn đáng thương hơn cả em" vẻ mặt thương tâm cậu nói.
"thôi ko nói chuyện buồn nữa, anh đưa em tới bác sĩ khám bệnh nha". Hắn vẻ mặt bình thản nhìn  cậu nói.
" em chưa hỏi xong mà." cậu trề môi nhõng nhẻo với hắn
" lại chuyện gì nữa" hắn nhăn nhó nhìn cậu, thật sự thì hắn biết cậu sắp hỏi chuyện gì . nhưng hắn ko muốn trả lời vấn đề này nên cố ậm ừ cho qua. Ko ngờ cậu vẫn cố chấp muốn biết tường tận. hắn biết nói dối hay nói thật gì thì  cậu cũng sẽ nổi giận tiếp thôi. đời hắn đúng là khổ thật mà.
" chuyện anh và Bạch Y Y là thế nào?" cậu nghiêm giọng hỏi hắn. vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và mang theo 1 chút nghi ngờ trong ánh mắt.
" chẳng là thế nào cả. anh và cô ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. ngoài ra ko có gì hết" hắn cương quyết phủ nhận mọi nghi ngờ của cậu. Nhưng trong lòng cũng đang hồi họp chờ đợi trần cuồng phong từ cậu
" nói rõ hơn xem nào. Chung chung quá em ko tin đâu.  cậu vẫn nét mặt lạnh lùng nói với hắn, lần nay trong ngữ điệu của     cậu còn có 1 chút uy hiếp " tốt nhất anh đừng có giỡ trò nhé".
" thật là ko có gì mà. Anh và cô ta chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi, cô ta nhỏ hơn anh 2 tuổi.gia đình cô ta cũng có mối quan hệ rất tốt với ba mẹ nên....mẹ mới định....phần sau thì em hiểu rồi đó" hắn ấp úng trả lời  cậu kèm theo 1 vẻ mặt đáng thương vô tội.
" thật là anh ko hề yêu thích cô ta ko? Chỉ xem cô ta là bạn thôi đúng ko?" cậu vẩn hỏi hắn nhưng câu này có vẻ đã đôi phần tin tưởng, giờ chỉ hỏi cho có lệ thôi.
" thật.. thật mà. Anh thề tuyệt đối ko có yêu thích gì Bạch Y Y cả. suốt cuộc đời này chỉ có mỗi mình em thôi" hắn thề thốt huyện thuyên cho  cậu nghe thật dễ chịu.

"vậy còn những cô tình nhân của anh thì sao?" cậu lại quét mắt nhìn hắn như tra khảo tội phạm.
" ko sao cả, từ khi gặp em anh ko còn qua lại với bất cứ ai cả. họ ko là gì với anh cả, em đừng bận tâm nhé" hắn tráng toát mồ hôi vì nét mặt của cậu. Tại sao hắn lại ra nông nổi thế này. Trước tới giờ làm gì nói gì cũng ko cần quan tâm tới nét mặt của người khác. Chỉ có người ta sợ hắn chứ hắn nào biết sợ ai. Thật ko ngờ người
cậu trai nhỏ bé trước mặt giờ này lại có đủ uy quyền khiến hắn chùn bước và dè dặt từng câu chữ. Đúng là mất hết thể diện mà.
" uhm.. ko có gì nữa rồi, về nhà thôi. em cần đi tắm cho sạch đã. Ngủ trên giường của anh em nghĩ cũng bị dính bẩn luôn rồi" cậu nói với vẻ mặt thản nhiên nhưng làm hắn phải giật mình.
" anh xin thề chưa bao giờ đưa ai về nhà cả. em là người  đầu tiên ngủ trên giường của anh đó" hắn lúng túng giải thích cho cậu hiểu rằng hắn luôn trong sạch.
" ko đưa về nhưng tới nhà người ta hay đi khách sạn thôi đúng ko?" cậu cười với vẻ mặt khinh bỉ.
"chuyện.. chuyện.. đó là trước khi có em mà. Bỏ qua nha em, đừng trách anh nha, đừng bỏ mặt anh nha. cậu bé đáng yêu của anh" hắn vẻ mặt sủng nịnh bước tới ôm chằm lấy cậu thì thầm
" em cho anh hưởng án treo, sau này phải xem anh cư xử thế nào rồi quyết định"cậu nghiêm giọng nói cùng anh mắt cương quyết làm hắn chỉ biết đứng cười trừ và thầm nghĩ " có cơ hội là tốt rồi".
1 tháng trôi qua nhanh chóng ba mẹ cậu cuối cùng cũng trở về. chỉ có cái tên Vương Lâm là lặn mất tâm. Nghe nói là đi lưu diễn xuyên Châu Á gì đó, cậu cứ tiếc nuối là ko xin chàng đi theo để có thể du lịch miễn phí. Giờ ở nhà đối diện với 4 bức tường chỉ biết ăn và ngủ đúng là chán chết.
Hôm nay cậu chính thức nghỉ hè để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp sắp đến. biết cậu thích đi xe đạp nên Vương Tuấn Khải đã mua cho  cậu 1 chiếc xe rất đẹp kèm theo lời dặn chỉ được đi xung quanh đây thôi ko được đi xa coi chừng lạc đường hay gặp kẻ xấu. ( kẻ xấu nào mà dám đụng tới em yêu của anh chứ. ko khéo người ta lại thành ah)
Ăn sáng xong cậu lại theo phong cách cũ, vận chiếc quần short bằng vải jean, trên mặc chiếc áo pull 3 lổ màu đen để tô lên làn da trắng mịn của cậu chân mang đôi giày thể thao màu trắng trông  cậu vô cùng năng động và tao nhã.
Dẫn chiếc xe đạp ra khỏi cổng cậu tươi cười rất vui vẻ. leo lên xe nhỏ đạp thẳng hướng ra biển. nhà  cậu cách bãi biển ko đầy 10 phút. Nơi đây phong cảnh rất đẹp. nước biển trong xanh, bãi cát trắng mịn, ánh nắng buổi sáng lấp lánh như những viên kim cương được người ta trãi dài trên mặt biển. do là bãi biển của tư nhân nên ko có người lạ đi vào càng làm nhỏ thấy thoải mái.hết lượm vỏ sò cậu lại chơi trò xây lâu đài cát. Rượt đuổi theo những con dã tràng trên bãi cát nhỏ lại ngân nga bài hát < lâu đài cát> thật chậm thật buồn.
Tiếng gió vi vu bên tai cậu, nhưng trong tiếng gió thổi  cậu lại nghe 1 âm thanh rất lạ, dường như là tiếng rên rỉ của ai đó. Nhìn xung quanh vẫn chỉ có mình  cậu chứ ko thấy bóng ai cả, cậu khẽ rung động " ko lẽ có ma, người ta nói ở biển cũng có nhiều oan hồn lắm"  cậu thầm nghĩ và hơi lo lắng. nhưng bằng dũng khí ko sợ trời ko sợ đất thì cậu cũng lấy lại được bình tĩnh mà dò xét xung quanh. Men theo tiếng rên rỉ  cậu lần qua 2 vách đá thì cũng phát hiện được đó ko phải là ma mà là tiếng người.
1 cảnh tượng vô cùng "hot" đang đập vào trong mắt, 1 đôi trai gái đang quấn lấy nhau trên 1 hòn đá to khoảng hơn 1m. cả 2 người đều ko 1 mảnh vải che thân, âm thanh  cậu nghe được là tiếng rên rỉ vì sung sướng hay đau đớn gì đó củ cô gái kia. Mặt nóng bừng ,  cậu quay sang chỗ khác và thấy vô cùng xấu hổ.
" giữa ban ngày thế này mà dám làm chuyện đó đúng là điên mà. Cũng may nơi này là ranh giới đất của người khác rồi, nếu như là trên đất của mình thì nhất định mình sẽ gọi cảnh sát cho biết tay"cậu thầm nghĩ và ko ngừng nguyền rủa 2 con người xa lạ kia đã vô tình làm bẩn mắt cậu
Im lặng lùi bước cậu về khu đất của mình, khi đi qua 1 cái biển màu xám  cậu nhìn kỹ thì thấy 2 chữ " Bạch thị". " ko lẽ là đất của nhà họ Bạch, tại sao cứ là họ Bạch chứ" cậu thầm nghĩ và thấy khó chịu trong lòng.
Đang chơi vui thì bị phá hỏng bởi cảnh nóng vừa rồi làm  cậu bực mình mà dẫn xe đi về. trên đường đạp xe về  cậu vẫn miên mang suy nghĩ về 2 người lúc nảy, tên con trai trên lưng có hình xăm 1 con đại bàn màu đỏ nhìn rất đáng sợ. dù khi ở Việt Nam  cậu vẫn theo 2 anh trai đi đánh nhau và thấy ko ít mấy cảnh chém giết nhưng  cậu vẫn rất ghét những người xăm mình. Theo  cậu nhận xét những người xăm mình 90% là người xấu ( hix cái này viết đại nếu ai có xăm mình thì đừng trách mình nha)
"tin...tin...tin..rầm...."  cậu đang tập trung suy nghĩ thì bị 1 chiếc xe màu bạc ép vào lề làm  cậu trật tay lái mà ngã xuống đường vô cùng thảm hại
" bị điếc hả sao ko tránh đường. đúng là tiểu quỷ mà" 1 cô gái xinh đẹp với bộ mặt trang điểm lòe loẹt cùng đôi môi tô màu son dỏ choét đưa đầu ra khỏi xe mà trách mắng nhỏ. Mắng mỏ xong cô ta lại rồ ga rồi chạy đi mất
Tội nghiệp cho  cậu bị té quá bất ngờ nên ko chống đỡ được mà chỉ biết để cho đất mẹ ôm trọn vào lòng, cũng may là gương mặt xinh xắn của  cậu vẫn còn nguyên vẹn. chỉ có tay chân là trầy khá nhiều và  cậu thấy rất đau. Nhưng đôi mắt  cậu vẫn mở trừng trừng nhìn chiếc xe vừa đi khỏi. cậu hận là lúc đó còn sức nếu ko nhất định sẽ cho con đàn bà kia 1 trận no nê rồi.với bản tính thù dai thì ít ra cậu vẫn nhớ được gương mặt 3 phần người 7 phần quỷ kia cùng với biển số xe rồi " tôi thề lần sau gặp lại, cô sẽ ko sống nổi với tôi đâu" cậu nghiến răng ken két nói
Tay chân đều bị chảy máu rất đau, ko thể đi nổi nhưng  cậu vẩn phải cố lê bước còn phải lôi theo chiếc xe đạp bị gãy vành kia. Đúng là tức chết khi hồi sáng đi ra khỏi nhà lại ko mang điện thoại theo. nếu ko bây giờ  cậu đâu đến nỗi thê thảm thế này. Quãng đường khoảng 2km nhưng cậu lê bước rất lâu mà vẫn chưa đến nơi. Đối với  cậu bây giờ tưởng chừng đã đi được 200 km rồi á. Muốn khóc cũng ko khóc được  cậu chỉ biết nguyền rủa cô gái kia cùng 2 diễn viên đóng cảnh nóng lúc nảy thôi.
" đúng là sáng sớm thấy mấy chuyện đó liền bị xui xẻo mà. Tôi hận mấy người. đừng để tôi gặp lại mấy người nha, nếu ko thì chết với tôi"  cậu chỉ biết vừa đi vừa lầm bầm trong miệng
Cánh cổng màu trắng hiện ra trước mắt cậu, ko phải nói lúc này nhỏ mừng như là cảnh tượng thầy trò Đường Tăng thấy được cổng Lôi Âm tự ( hơi bị nhiễm phim bà kon thông cảm nhé) cậu cố chịu đau bước thật nhanh vào sân, có mấy người giúp việc đang tưới cây đã thấy  cậu liền chạy tới đỡ lấy nhỏ và dìu vào trong nhà. Khi đi ngang gara để xe  cậu chợt giật mình và kêu mọi người dừng lại. cậu thấy 1 chiếc xe lạ trong sân nhà cậu, đặc biệt chiếc xe đó chính là chiếc xe đã làm cậu té thê thảm thế này. Hận thù uất ức lại dâng lên trong lòng cậu.
Thoát khỏi tay mấy người giúp việc  cậu cúi người lượm 1 hòn sỏi trong chậu hoa và bước tới bên chiếc xe màu bạc đắc giá kia "kétttttt......kétttttttttttt.....kéttttttt"  cậu cười hả hê vì chiến tích của mình.cậu  đã dùng hòn sỏi rạch ngoằn nghoèo lên chiếc xe làm nó trầy xướt gần như toàn bộ.
Nét mặt của mấy người giúp việc bây giờ khó coi hết sức. họ kinh sợ vì hành động của cậu, và hơn thế nữa là đang lo lắng sắp có chuyện ko ổn xảy ra. 1 người đàn ông trung niên bước tới bạo gan nói với  cậu" thiếu gia cậu đang làm gì vậy? đây là xe mới của Bạch tiểu thư đấy,  cậu làm trầy xe cô ấy như vậy thì làm sao đây?"
Đang nói chuyện như ngụ ý nhắc nhỡ  cậu thì người đàn ông trung niên bổng nhiên im bặt và xanh mặt vì nét mặt của cậu. Ko những  cậu ko hoảng sợ khi nghe ông nói mà trái lại giờ đây trong đôi mắt của  cậu hiện lên 1 ánh lửa căm thù và nét mặt vô cùng âm u ủy khuất.
"Bạch tiểu thư sao? Đến rồi sao? Đúng là ko phải mất công tìm kiếm mà"  cậu nghiến răng bật ra từng tiếng làm cho những người dứng kế bên phải lạnh xương sống. "dìu tôi vào nhà"  cậu lãnh đạm nói làm mấy người giúp việc giật mình tay chân rung rẩy dìu cậu vào trong nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro